Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái
Chương 4:
Ngã Khiếu Hầu Ca
04/02/2024
“Không phải đâu lão gia, lần này không giống thế. Dường như có rất nhiều nhân vật lớn đang chờ ai đó vậy, chúng ta vẫn nên tranh thủ xuống xe thôi.” Xa phụ chẳng còn tâm trạng đâu mà giải thích nữa, nhìn nhóm người ăn trên ngồi trước trước mặt, xa phu sợ run chân, tranh thủ nhảy xuống xe ngựa hành lễ.
“Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
“Lão gia ngồi trong xe nghe thấy tiếng, cũng vội vàng vén màn xe lên, đập vào mắt ông ta là “thế trận” khiến cả đời khó quên.
Có rất nhiều quan lớn bình thường không thấy mặt, thậm chí cả Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các Hoàng tử đến đến, ông ta bị dọa phát sợ, nhảy lộn nhào xuống xe quỳ xuống hành lễ.
Biểu cảm của nhóm người Thái Thượng Hoàng vốn tràn ngập sự mong chờ, nhưng nay thấy người xuống không phải người mình muốn đợi, bèn cảm thấy có chút thất vọng, xua tay cho hai chủ tớ kia rời đi.
“Sao còn chưa đến, không phải nói giờ này sẽ đến ư? Chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì?” Thái Thượng Hoàng cảm thấy có chút nóng nảy, trong thư chú út nói khoảng giữa trưa sẽ có thể nhìn thấy người, sao bây giờ vẫn chưa đến?
Lời chú út tuyệt đối không sai.
Hoàng Đế cũng có chút nghi ngờ: “Phụ hoàng, ông chú thật sự nói là giờ này ư? Có phải chúng ta đã đến hơi sớm rồi không?”
“Không đâu, bây giờ đã quá trưa rồi, chú ấy nói buổi trưa người sẽ đến mà.”
Lời nói của Thái Thượng Hoàng khiến nhóm người có mặt ở đó câm nín. Giữa trưa người mới đến, nhưng ngài thì hay rồi, còn chưa đến trưa đã bắt chúng ta tập trung chờ ở đây, không biết là người lớn tuổi thì cơ thể không kham nổi à?
Chờ hơn nửa canh giờ rồi, thế mà Tiểu Hoàng Cô thần bí kia vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng bao lâu sau lại có một ông lão nông dân đẩy xe bò, ông cụ cũng bị thế trận này dọa sợ.
Từ nãy đến giờ đã có rất nhiều người đi qua, nhưng chẳng có ai là người họ muốn chờ. Đến ki mọi người sắp không trụ nổi nữa, thì phía cuối con đường cuối cùng cũng xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen không quá lớn, vô cùng nhỏ, lại đứng khá xa nên đám người không nhìn thấy rõ là ai.
“Lần này chắc cũng không phải đâu, điểm đen kia chắc là bách tính đang đi bộ mà thôi.”
Nhóm người không còn ôm hi vọng gì nữa, ban đầu bọn họ còn vô cùng mong chờ được gặp Tiểu Hoàng Cô, thế nhưng chờ lâu lắm rồi, bọn họ có một loại xúc động muốn được về nhà nghỉ ngơi, bọn họ thật sự mệt mỏi lắm rồi.
“Đi xem thử đi, biết đâu lần này đúng người thì sao. Chú út của ta không thích khoa trương, cũng hiếm khi ngồi xe ngựa, nói không chừng là em gái của ta thì sao.” Thái Thượng Hoàng nở một nụ cười gượng gạo.
“Không thể nào, người kia nhỏ quá, nhìn từ xa không rõ là ai.”
Nhóm người chờ lại chờ, không biết đã chờ bao lâu rồi, muốn nhìn xem lần này có phải người họ muốn chờ không.
Thế nhưng họ chờ lại chờ, điểm đen kia dường như chẳng hề di chuyển, đến cuối cùng, họ vẫn không nhìn rõ người đến là ai.
Thế nhưng nói điểm đen không di chuyển thì cũng không đúng, bởi vì nó ngày một lớn lên, chứng tỏ nó đang đến gần.
“Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
“Lão gia ngồi trong xe nghe thấy tiếng, cũng vội vàng vén màn xe lên, đập vào mắt ông ta là “thế trận” khiến cả đời khó quên.
Có rất nhiều quan lớn bình thường không thấy mặt, thậm chí cả Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các Hoàng tử đến đến, ông ta bị dọa phát sợ, nhảy lộn nhào xuống xe quỳ xuống hành lễ.
Biểu cảm của nhóm người Thái Thượng Hoàng vốn tràn ngập sự mong chờ, nhưng nay thấy người xuống không phải người mình muốn đợi, bèn cảm thấy có chút thất vọng, xua tay cho hai chủ tớ kia rời đi.
“Sao còn chưa đến, không phải nói giờ này sẽ đến ư? Chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì?” Thái Thượng Hoàng cảm thấy có chút nóng nảy, trong thư chú út nói khoảng giữa trưa sẽ có thể nhìn thấy người, sao bây giờ vẫn chưa đến?
Lời chú út tuyệt đối không sai.
Hoàng Đế cũng có chút nghi ngờ: “Phụ hoàng, ông chú thật sự nói là giờ này ư? Có phải chúng ta đã đến hơi sớm rồi không?”
“Không đâu, bây giờ đã quá trưa rồi, chú ấy nói buổi trưa người sẽ đến mà.”
Lời nói của Thái Thượng Hoàng khiến nhóm người có mặt ở đó câm nín. Giữa trưa người mới đến, nhưng ngài thì hay rồi, còn chưa đến trưa đã bắt chúng ta tập trung chờ ở đây, không biết là người lớn tuổi thì cơ thể không kham nổi à?
Chờ hơn nửa canh giờ rồi, thế mà Tiểu Hoàng Cô thần bí kia vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng bao lâu sau lại có một ông lão nông dân đẩy xe bò, ông cụ cũng bị thế trận này dọa sợ.
Từ nãy đến giờ đã có rất nhiều người đi qua, nhưng chẳng có ai là người họ muốn chờ. Đến ki mọi người sắp không trụ nổi nữa, thì phía cuối con đường cuối cùng cũng xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen không quá lớn, vô cùng nhỏ, lại đứng khá xa nên đám người không nhìn thấy rõ là ai.
“Lần này chắc cũng không phải đâu, điểm đen kia chắc là bách tính đang đi bộ mà thôi.”
Nhóm người không còn ôm hi vọng gì nữa, ban đầu bọn họ còn vô cùng mong chờ được gặp Tiểu Hoàng Cô, thế nhưng chờ lâu lắm rồi, bọn họ có một loại xúc động muốn được về nhà nghỉ ngơi, bọn họ thật sự mệt mỏi lắm rồi.
“Đi xem thử đi, biết đâu lần này đúng người thì sao. Chú út của ta không thích khoa trương, cũng hiếm khi ngồi xe ngựa, nói không chừng là em gái của ta thì sao.” Thái Thượng Hoàng nở một nụ cười gượng gạo.
“Không thể nào, người kia nhỏ quá, nhìn từ xa không rõ là ai.”
Nhóm người chờ lại chờ, không biết đã chờ bao lâu rồi, muốn nhìn xem lần này có phải người họ muốn chờ không.
Thế nhưng họ chờ lại chờ, điểm đen kia dường như chẳng hề di chuyển, đến cuối cùng, họ vẫn không nhìn rõ người đến là ai.
Thế nhưng nói điểm đen không di chuyển thì cũng không đúng, bởi vì nó ngày một lớn lên, chứng tỏ nó đang đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.