Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 14: Con của Ma thần

Thục Khách

04/02/2016

Ngu xuẩn? Điền Chân quả thực hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, đi theo đại thần mấy ngày nay, nàng tin tưởng đối với chỉ số thông minh của mình hơn, chợt nghe đánh giá như vậy thì phản ứng đầu tiên chính là định phản bác, may mà lý trí còn cho nên lời nói đến cửa miệng đã kịp nuốt xuống.

Quả là khinh bỉ, không nhắc tới nhưng quả thật chỉ có thể khinh bỉ hắn trong lòng, thực lực trước mặt, đòi đứng ngang hàng chỉ là mây bay.

Điền Chân uyển chuyển phản kháng: “Bệ hạ cho rằng mạnh mẽ sẽ không sợ tính kế?”

“Thấp hơn phàm thần, lại còn yếu nhược đến đáng thương” Ma thần hơi nghiêng mặt “Nếu ngay cả tính kế cũng không nổi, làm sao có thể làm đối thủ của ta?”

Điền Chân trầm mặc.

Lời này nếu để cho Thần đế bệ hạ nghe thấy, chắc chắn cũng bị tức chết.

Ma thần trở lại đề tài cũ: “Ngân hồ, không có thành ý?”

Điền Chân lắc đầu, người ta hợp tác với ngươi, đương nhiên là vì lợi ích của yêu giới: “Hợp tác, là song phương dựa trên nhu cầu cộng đồng, thủ đoạn nhằm theo đuổi lợi ích, song phương cùng có lợi, có thể cần đến bao nhiêu thành ý?”

“Đúng trọng tâm” Ma thần nâng tay ra vẻ tán thưởng “Ngân Hồ là kẻ thông minh, kết giao với hắn, kẻ yếu sẽ bị lợi dụng, chỉ có ngang hàng mới có thể được thành ý của hắn, mà được thành ý của hắn thì hắn mới kề vai chiến đấu.”

Điền Chân không nói.

Lịch sử đã nói cho chúng ta biết, kẻ yếu cùng kẻ mạnh liên kết không phải chuyện tốt, bởi vì cuối cùng hầu hết kẻ mạnh đều thâu tóm hết đồng bọn đáng thương. Trước mắt, Ma giới là lớn mạnh nhất, một kẻ yếu thông minh hoặc là liên kết với kẻ yếu cân bằng thế cục, hoặc là ngồi yên xem người khác đấu, thế mới là bình thường. Yêu hoàng thế nhưng lại không lo lắng tới tương lai của Yêu giới, chủ động yêu cầu hợp tác với Ma giới, đồng bọn như vậy trước tiên sẽ lấy tín nhiệm của ngươi, ở thời điểm mấu chốt mới ra mặt.

“Cho dù như vậy, bệ hạ cũng không nên làm nhục hắn, nếu hắn giận dữ lại đi liênkết cùng thần giới thì làm sao bây giờ?”

“Ba giới liên minh, ta thực chờ mong.”



Lãnh đạo mới muốn xây dựng xã hội công bằng, bộ mặt thật chỉ là một phần tử hiếu chiến. Không hài lòng với trạng thái vô địch của chính mình, cố gắng bồi dưỡng đối thủ, chờ ngươi từ từ mạnh hơn, sau đó…lại đánh ngươi. Cảm tình của hắn đối với Thần giới, ngoài việc không muốn làm cho Thần tộc mất đi còn nguyên nhân chủ yếu chính là nếu không có việc gì còn có thể đi đánh nhau một trận, coi như để rèn luyện thôi.

Nếu Thần đế bệ hạ biết bao nhiêu tâm tư tổn hao để tạo thành liên minh, là chỉ để làm thế thân giúp cho Ma thần tiêu khiển giải trí, cam đoan hắn sẽ tức mà chết đi, sống lại vẫn tức.

Về phần ba giới liên minh, Điền Chân chỉ nói thế mà thôi, thật ra cũng không lo lắng chút nào.

Yêu hoàng đối thần giới tất nhiên giống như đối với Ma giới, cũng không có bao nhiêu thành ý. Không muốn bị Ma giới hại cũng không dám để Ma giới biến mất. Nếu không ai sẽ kiềm chế hai giới Thần – Tiên? Người này tính kỹ lại không cam lòng làm hạ nhân.

Điền Chân chưa từ bỏ ý định: “Bệ hạ thật muốn làm cho bọn họ ra mặt? Cho dù không động tới thần giới, trước tiên thu phục bốn giới còn lại…”

“Ngu xuẩn!” Ma thần trực tiếp ngăn cản quyền lên tiếng của nàng “Ngày xưa, chỉ lực của mình ta, đã vô địch sáu giới, giờ kể cả bốn giới yếu ớt ra tay, cũng không có ý nghĩa, ngươi, không cần nói tiếp.”

Điền Chân biến trở về nguyên hình, tiến vào trong tay áo hắn, ngồi xổm bên trong yên lặng suy tính.

Ngươi cường ta mới đánh ngươi, nếu Thần đế bệ hạ biết, chắc chắn cũng bị tức chết, tức sống sau đó lại tức chết.

Được rồi, ta thừa nhận ta ngu xuẩn, ta chỉ là hiểu sai mục tiêu nhân sinh quan của lãnh đạo mới mà thôi…

.

Phá được kết giới, tin thắng lợi sớm rơi vào Ma thiên, hai vị thiên vương đưa chúng ma ra ngoài cửa nghênh đón. Lần này quả là kế điệu hổ ly sơn, liên quân hai giới vừa đấu với Ma thần vừa âm thầm phái ba đại quân tập kích Nguyệt Ngôi Sơn, đúng như Ma thần dự tính, Lộ Băng Hà xuất quan sau tự mình ra mặt trợ giúp đệ đệ, thành công chiếm lại Ma tuyền, kế hoạch của Thần giới thế là thất bại.

Trở về vạn dặm núi đá, gặp lại ánh sáng đủ loại màu sắc, Điền Chân lần đầu cảm thấy thân thiết, đi theo Ma thần trở về tẩm điện.

“Tham kiến phụ hoàng.” Lộ Băng Hà tiến lên trước điện, quì một gối hành lễ.

Ma thần đáp lời: “Con ta vất vả.”

Nghe hai người này đối thoại, Điền Chân muốn nôn.

Cha hiền con hiếu, quả thật là bức tranh đẹp, nhưng mà…có phải là có chút hỗn loạn? Hai cha con nhìn như huynh đệ, việc hai cha con giống như huynh đệ thì không có gì bất thường, điều bất thường là cha lại giống như đệ đệ, con thì giống như ca ca, điều đó chứng minh những lời này “Người không thể nhìn tướng mạo”.

Lộ Băng Hà cùng phụ thân không có chút điểm nào giống nhau, khuôn mặt, thân thể cao to, cường tráng, đôi mắt thâm trầm, mái tóc trắng thật dài, dây đeo trán màu tím lóng lánh sáng bóng, bình tĩnh lại anh khí.

So sánh tiếp, lại thấy Ma thần đại nhân có dung mạo thực sự ..rất đẹp, vẻ đẹp bụ bẫm.

Nhưng mà hai cha con đứng chung một chỗ, ai là Ma đế, người ngoài cũng sẽ không nhận nhầm, có thể là vì diện mạo của con quá mức sáng sủa, không có khí chất hắc ám của sát thần chuyển thế.

Điền Chân còn đang miên man suy nghĩ, thần sắc Lộ Băng Hà đứng đối diện không thay đổi, vẫn hơi quỳ trên mặt đất: “Con bế quan nhiều ngày, công lực cuối cùng cũng khó tăng thêm, mong phụ hoàng trách phạt.”

Chính mắt nhìn thấy hắn từng giáo huấn tiểu nhi tử, Điền Chân lập tức nhìn Ma thần.

“Không sao, là ta sai lầm” Ma thần thế nhưng lại không có trách cứ, giống như lời tiên đoán lúc trước của nàng “Thu hồi Ma tuyền, ngươi làm rất tốt.”

Lộ Băng Hà khẽ phấy vạt áo, đứng dậy: “Nghe nói Yêu hoàng có gửi thư yêu, con cho rằng chắc hắn muốn hợp tác cùng Ma giới, không biết kết quả như thế nào?”

“Cự tuyệt.”

Không chỉ cự tuyệt, còn động thủ đánh người ta một chưởng đâu, Điền Chân thở dài.

Lộ Băng Hà nhíu mày: “Phụ hoàng tại sao lại cự tuyệt?”

Ma thần nói: “Không hề có thành ý.”

Lộ Băng Hà nói: “Mặc dù không có thành ý, liên kết trên danh nghĩa cũng không phải không thể, người này hay mang thù, cự tuyệt hắn tất thành tai hoạ ngầm, sợ bất lợi đối với phụ hoàng.”

Điền Chân nhìn Ma thần liên tục gật đầu.

Nhìn xem, hai người con của ngươi hoặc là trí dũng song toàn, hoặc là quỷ kế đa đoan, may mắn là không di truyền gien của ngươi, tuy rằng ngươi không phải là ngu ngốc thế nhưng nếu không đắc tội với người khác ngươi sẽ ăn không tiêu sao…

“Ta, không cần đồng bọn, cũng không ngại bị trả thù” Ma thần vô tình vung tay áo, “Ghi hận ta, không ảnh hưởng đến thái độ của hắn đối với Ma giới, con ta, hắn chính là đồng bọn tốt nhất của ngươi, sự cự tuyệt của ta sẽ là thành tựu hợp tác tương lại của các ngươi.”

Lộ Băng Hà rốt cục lộ ra vẻ khiếp sợ: “Phụ hoàng sao lại nói ra lời ấy?”

“Kiếp này, ta sẽ trở về Thái thượng kính.”

Điền Chân lần này thật sự ngây người.

Sát thần tự phụ, có sức mạnh vô địch, bễ nghễ sáu giới, lại có thể bình tĩnh đối diện với tương lại vận mệnh của chính mình như vậy, thật làm cho người ta ngạc nhiên.



“Người nào có thể phong ấn phụ hoàng” Lộ Băng Hà quả quyết nói “Đó chỉ là Thí Trung Thiên vì ổn định quân tâm mà rải lời đồn, chỉ cần phụ hoàng thống nhất sáu giới, tiêu diệt cả tộc Thần vũ, lời đồn kia sẽ tự phá.”

Tiêu diệt tộc Thần vũ? Điền Chân sợ tới mức co cánh lại.

“Thần lực mạnh mẽ ở trên đời, tất nhiên sẽ bị trời phạt, cái gì đến thì nên đến” Ma thần xoay người ngồi vào trên tháp, cả người tản mát ra luồng ánh sáng trắng nhu hòa hơn hẳn ngày thường “Nay sáu giới, không làm cho ta hứng thú. Ta càng chờ mong, bọn họ lấy năng lực gì để phong ấn ta.”

Điền Chân càng không nói gì.

Làm cho người ta đau đầu, còn kêu không thú vị, suy nghĩ kỹ hóa ra ngươi chính là kẻ tiêu sái đi..

Ánh mắt Lộ Băng Hà chợt có chút dị thường, lóe ra: “Thiên nguyên thần quang, phụ hoàng bị thương ?”

“Không sao.” Ma thần ý bảo hắn lui ra.

Lộ Băng Hà làm lễ cáo lui, bất động thanh sắc giao cho Điền Chân: “Phụ hoàng phải khôi phục thần nguyên, nữ chim, ngươi theo ta đi ra ngoài, không nên làm nhiễu.”

Thấy Ma thần lại bắt đầu tạo hình trầm tư, Điền Chân gật đầu, đi theo ra.

Mái tóc dài màu trắng dưới ánh sáng của minh châu, giống như trên người đầy hoa nhấp nháy, áo choàng màu tím phập phồng theo bước chân, đều đặn, có thể thấy mỗi bước đi của người trước mặt cực kỳ vững chắc. Điền Chân cẩn thận đi theo ở phía sau, hắn gọi nàng ra thật sự là sợ quấy rầy Ma thần bệ ha? Có kẻ ngốc mới có thể nghĩ như vậy.

Đi xuống bậc thứ năm của tẩm điện, Lộ Băng Hà cuối cùng dừng lại, Điền Chân lập tức dừng lại theo.

Lộ Băng Hà đưa lưng về nàng: “tộc Thần vũ?”

Chuyện này thực mẫn cảm, càng nói càng sai, Điền Chân thành thật thừa nhận: “Đúng.”

“Ngươi rất hiểu lời tiên đoán kia.”

“Nghe nói qua.”

“Phụ hoàng chưa bao giờ bị thương.”

Biết ngay mà! Điền Chân ăn nói khép nép nói: “Ta…thể chất của ta là kém cỏi nhất, chỉ có ngàn năm tu vi mà thôi, sao có thể gây thương cho bệ hạ?”

“Tộc phượng Thần vũ, tắm lửa niết bàn bị thương màu lông, mấy tháng sau biến thành người, làm thị nữ bên người Triều Hoa Quân” Lộ Băng Hà xoay người đối mặt với nàng, giọng điệu không hề thay đổi “Triều Hoa Quân đối đãi không tệ với ngươi, ở lại Thần giới, sẽ có hi vọng làm sườn phi của hắn, ngươi lại bỗng nhiên gia nhập Ma giới, làm ta khó hiểu.”

Hừ, nhanh như vậy đã thăm dò chi tiết chuyện của nàng! Điền Chân trở tay không kịp: “Tin tức hỏi thăm được, không hẳn là tin đáng giá…”

Lộ Băng Hà đưa tay.

Điền Chân kinh hãi, đang muốn lui về phía sau, tay kia đã rụt trở về.

“Là tín vật của Vương tộc Khổng tước, có khả năng thuyên chuyển Lục Vũ binh khổng tước, nếu không phải là một thị nữ tầm thường, ta sẽ thật sự cảm thấy hứng thú” Ngón tay xinh đẹp cầm một cọng lông xanh biếc, Lộ Băng Hà thản nhiên nói, “Không cần nói cho ta biết, ngươi muốn gia nhập Ma giới đã lâu.”

“Việc này, ách, nói ra tương đối phức tạp” Điền Chân trả lời cho có lệ để kéo dài thời gian, trong đầu nhanh chóng cân nhắc lời giải thích hợp lý “Lúc ấy là… Lúc ấy…”

Lộ Băng Hà xem cọng lông chim trong tay: “Ngươi tốt nhất mau nghĩ ra cớ tốt nhất, kiên nhẫn của ta có hạn.”

Ứng phó với một kẻ bình tĩnh mà lý trí, tuyệt đối khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều so với một kẻ tự phụ cường đại. Cái khác nhau là thực chênh lệch quyết định. Dù có dối trá cũng không có gì có thể uy hiếp đến hắn cho nên tự phụ mà không cần phải so đo làm gì, còn người này một khi đã không tin tưởng, khi cảm thấy cái gì uy hiếp hắn thì phản ứng đầu tiên là muốn tiêu trừ nó.

Sát khí bức người, Điền Chân thầm kêu không ổn, vội nói: “Lúc ấy rơi vào tay bệ hạ, quả thật là muốn…muốn sống.”

Lộ Băng Hà không có ý kiến gì, lấy cọng lông chim gài trả lại đầu nàng, di chuyển ra vài bước, tạo lối đi cho nàng: “Tính mạng đã bảo trụ, ngươi có thể ly khai.”

Điền Chân bất động.

Mỹ nam này rõ ràng muốn giải quyết nàng, lại dùng phương thức âm hiểm như vậy, nếu lúc này nàng mà đi, sẽ dính thân phận gian tế, chỉ sợ tiếp theo là không kịp ra khỏi Ma giới đã bị hắn phăng teo, xử trí gian tế và vô cớ tàn sát bộ hạ, hai điều này nhưng lại khác nhau rất lớn, gian tế chạy trốn chưa xong đã bị tiêu diệt, gian tế chạy trốn chưa toại bị trảm, ma thần cũng không lý do vấn tội.

Đại thần như vậy, sao lại có vị con âm hiểm thế này!

Hắn không trực tiếp động thủ, chứng tỏ vẫn còn băn khoăn, Điền Chân sau khi suy nghĩ kỹ liền lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Lo lắng cho phụ hoàng, tâm lý của ngươi ta hiểu được, nhưng muốn dùng tính mạng của ta để đảm bảo yên tâm cho ngươi thì ta cảm thấy áp lực rất lớn.

“Thiên vương, xin nghe ta nói cho hết” Điền Chân đơn giản nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói “Lúc ấy gia nhập Ma giới là vì muốn sống, nhưng hiện tại ta là thật tình muốn lưu lại, vì bệ hạ cống hiến.”

“Ngươi có năng lực này?”

“Ta tự biết mình bất tài, chỉ biết tận tâm hầu hạ bệ hạ.”

Hiện tại không phải lúc chứng minh năng lực, nếu cố tô vẽ nhỡ đâu hắn thuận thế phái nàng đi làm nhiệm vụ, khác nào đi lấy cái chết, mất mặt vẫn tốt hơn là bỏ mệnh.

Thần sắc của Lộ Băng Hà quả nhiên lạnh lẽo: “Lưu lại, tính mạng của ngươi khó có thể đảm bảo”

Muốn dọa cho ta chạy? Điền Chân ngược lại càng thêm trấn định, xoay người, cung tất kính nói: “Hoài nghi ta là gian tế, điều này cũng không kỳ quái, bất luận kẻ nào đều có quyền lợi hoài nghi, ta hiểu được băn khoăn của thiên vương, nhưng con dân Ma giới không thể tự giết lẫn nhau, lời bệ hạ dạy bảo, ta khắc sâu trong tâm khảm, không có chứng cớ, ta tin rằng bệ hạ sẽ không dễ dàng xử trí cấp dưới, lại càng không dễ dàng tha thứ cho loại hành vi này.”

Đôi mắt lạnh lùng, Lộ Băng Hà tới gần: “Ngươi cho rằng, ngươi có thể đánh đồng cùng với ta?.”

Lại bắt đầu uy hiếp! Điền Chân lui về phía sau: “Ta nào dám so sánh với thiên vương, thiên vương là con của bệ hạ, giết một hàng binh nho nhỏ không phải là tội lớn gì, nhưng thuộc hạ quả thật oan uổng.”

Lời còn chưa dứt, trong lòng bàn tay kia đã lóe ra ánh sáng màu lam, nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.

Bỗng nhiên, một bóng sáng màu hồng nhảy ra từ phía sau tảng đá, nắm lấy đôi cánh của nàng: “Ca ca, ngươi đừng dọa nàng, ta biết, nàng là muốn quyến rũ phụ hoàng!”

Lời này không chấp! Lời này không chấp! Điền Chân trầm mặc.

“Ta tận mắt nhìn thấy” Lộ Tiểu Tàn bỏ nàng ra, đi thong thả đến bên người ca ca, “Tuy rằng vẻ ngoài có xấu nhưng nàng vẫn quấn quít lấy phụ hoàng, phụ hoàng có vẻ nghe lời của nàng.”

Lộ Băng Hà cũng biết lời đồn đãi, thuận thế thu tay.

Điền Chân tiếp tục bảo trì trầm mặc, ủy khuất vô cùng.

Quả thực là nàng oan uổng, tiêu chuẩn sử dụng mỹ nhân kế rất cao, nàng tự mình hiểu mình, cùng lắm nàng chỉ có chút háo sắc, lại chịu khó nịnh hót cũng chỉ muốn sống lâu thêm một chút. Ma thần đại nhân không mắng nàng ngu xuẩn cũng thực khách khí, đã bao giờ chịu nghe lời nàng nói?

Lộ Băng Hà hỏi đệ đệ: “Ngươi có việc gì?”

Lộ Tiểu Tàn nói: “Vừa rồi, Viêm Võ tìm, nói phụ hoàng muốn gặp ta.”

Viêm võ? Điền Chân lại thấy tên này, kinh ngạc.



“Phụ hoàng đang chữa thương, làm sao gọi ngươi…” Lộ Băng Hà nhíu mày, không tiếp tục truy cứu.

Lộ tiểu Tàn quan sát Điền Chân, hừ nhẹ: “Ta nói đúng mà vậy.”

Hai huynh đệ người này đều thông minh, Điền Chân cũng không phải là ngốc, rất nhanh đã hiểu được, mừng rỡ, trong lòng càng trấn định: “Pháp thuật của ta thấp kém, lại sợ chết, Đại Thiên vương cũng không cần mẫn cảm như vậy.”

Lộ Băng Hà thản nhiên nói: “Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định.”

Điền Chân nói: “Bệ hạ có ân với ta, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta thề, sẽ không phải bội Ma giới.”

“Cho phép ngươi lưu lại, nhưng thân phận tộc Phượng Thần Vũ…” Lộ Băng Hà nói chậm chậm “Ngươi nên biết làm như thế nào, ta chờ biểu hiện của ngươi.” Nói xong xoay người, chậm rãi đi xuống.

“Nữ chim, ngươi đừng vội mừng.” Cái đầu tròn ló ra từ sau cánh nàng.

Tiểu hài nhi hư hỏng không biết tốt xấu, ta còn ra vẻ đức mẹ thay cho ngươi nói đỡ, cuối cùng toàn hiến máu cho ngươi! Điền Chân cắn răng, cười tủm tỉm hơi nghiêng người đi tới: “Tiểu thiên vương thật thông minh, ngươi vừa nói cái gì nhỉ?”

Cảm nhận được địch ý, Lộ Tiểu Tàn lui lại: “Ngươi quyến rũ phụ hoàng, ta nhắc nhở ca ca, cứu ngươi đâu.”

Điền Chân gật đầu: “Ta quyến rũ hắn lúc nào?”

“Thảo nào còn chưa thành công” Lộ Tiểu Tàn chép miệng hai tiếng, kêu “Chậc chậc”, lắc đầu, “Hình dạng xấu như vậy, chỉ biết cung tay, phụ hoàng làm sao lại bị mắc mưu, ngươi nên đi học Ngọc Dương Kiều nha…”

Điền Chân trợn mắt: “Ta quyến rũ hắn, chính là muốn làm nương ngươi đâu, đến lúc đó ngày nào cũng uống máu của ngươi.”

“Ngươi dám!” Lộ tiểu Tàn chỉ vào nàng, nhe răng trợn mắt, “Ta muốn mang…”

“Ngươi muốn làm gì ta, không muốn làm cho phụ hoàng giận cũng đừng đụng đến ta” Điền Chân giơ cánh tay ra “Ngoan, nếu ngươi thơm mẫu thân một cái về sau nương sẽ tốt với ngươi.”

“Ngươi thực ghê tởm!” Lộ Tiểu Tàn hóa thành một luồng sáng hồng chạy mất.

.

Dạ mình châu trên đỉnh cột lộ thiên bên ngoài điện đã tắt hết, Ma giới đang là ban đêm. Trên tháp, Ma thần vẫn một tay chống trán, ở trạng thái im lìm, thần quang trên người lúc đầu yếu ớt đã bắt đầu chuyển sang màu lam như mọi khi, chiếu ra làm cho tẩm điện trở nên xinh đẹp và thần bí, giống như cung điện Thần thoại Hy Lạp.

Đối với một người đã cứu mình ở thời điểm nguy cấp, lại bị thương, có thiếu nữ nào không tăng thêm chút cảm tình, huống chi vị nam tử này lại là một người cực kỳ tuấn mĩ.

Điền Chân bỗng nhiên thấy tim bắt đầu nhộn nhạo, đi lên quỳ đối diện với hắn.

Gọi tiểu hài nhi tới chính là giúp nàng giải vây, hắn đã sớm dự đoán được con lớn nhất định sẽ làm khó nàng đâu, tuy không rõ chỉ số thông minh của vị Ma thần này nhưng nếu bớt đi chút tự phụ, hiếu chiến, sĩ diện thì chắc chắn sẽ là tuyệt phẩm, có trách nhiệm, muốn tạo ra một xã hội công bằng, kỳ thật…quyến rũ hắn cũng không phải không nên, chỉ không biết với cá tính cường đại của hắn thì tiêu chuẩn thẩm mỹ có cao hay không…

Mái tóc dài màu đen rũ xuống che bớt ánh sáng màu vàng của vòng trang sức trên trán, đôi lông mi dày buông xuống, đôi môi hơi nhếch lên như đang cười, toàn khuôn mặt vẫn quanh quẩn hơi thở hắc ám, không hổ là Ma đế.

Ma xui quỷ khiến , Điền Chân vươn tay.

Trước mắt thấy sẽ chạm vào khuôn mặt kia…

Vị thần này không nên chạm vào! Ý nghĩ này vừa thoáng hiện trong trí nhớ Điền Chân bừng tỉnh, vội vàng muốn rút tay về, ai ngờ—

“Nữ chim.” Đôi mắt hẹp dài chậm rãi mở ra

“Bệ hạ.” Tay Điền Chân tiến lên cũng không được, rút về cũng không xong, cứ cứng ngắc để nguyên tư thế cũ giữa không trung.

Ma thần nhìn nàng.

Khoảng cách có chút ái muội, không còn trong phạm vi giữa lãnh đạo và cấp dưới, Điền Chân lúng túng nói: “Vừa rồi tiểu thiên vương tới, ta thực cảm kích bệ hạ.”

Ma thần ra vẻ nhận lời cảm ơn, nhưng vẫn nhìn cánh tay nàng, hiển nhiên là muốn một lời giải thích hợp lý.

Điền Chân cũng nhìn tay nàng, cười gượng: “Khuôn mặt bệ hạ rất đẹp…”

Ma thần vẫn không tỏ vẻ gì.

Mặt nóng lên, ý nghĩ nhất thời đông cứng. Tim Điền Chân đập thình thịch, bỗng nhiên đưa ra một quyết định trọng đại.

Âu yếm, âu yếm…

Yên lặng nhớ kỹ hai chữ này, Điền Chân đưa móng vuốt về phía trước mặt hắn, trả vờ lau mồ hôi hộ: “Bệ hạ còn bị thương nhiều không?”

Uy tín bị xúc phạm, tuấn nhan đang tiết độc, Ma thần cũng không nghĩ tới có người không sợ chết như vậy, theo bản năng sẽ dạy dỗ nhưng lại nhớ tới nàng này muốn đánh cũng không được, nếu dùng thần lực sẽ có thể bị thương, lúc đó khó giải thích với bên ngoài. Quan trọng hơn là nếu nàng trở thành vật hi sinh thì những ngày sau cũng không thấy thú vị.

Chần chờ trong một lúc, sự việc đã phát sinh.

Khuôn mặt của Ma thần đại nhân!

Nàng chạm được vào mặt của ma thần đại nhân!



Tâm hồn Điền Chân treo cả ra ngoài, lông tơ toàn thân dựng thẳng, trái tim run rẩy, giống như sắp chết.

Cơn gió lạnh từ cửa điện thổi vào, trên trán có sợi tóc bị rủ xuống bay phất phơ, chạm vào tay nàng, cảm xúc nơi đầu ngón tay chân thật đến nỗi có thể cảm giác được độ ấm….

“Nữ chim!” Ma thần bình tĩnh mở miệng.

“Bệ… Bệ bệ bệ hạ…” Điền Chân lắp bắp, không hiểu là do kích động hay là khẩn trương, trong chốc lát, cánh tay trở nên cứng ngắc, chậm chạp không kịp rút lại.

“Hừ ” Tiếng nói trầm thấp, giọng điệu hơi cao, tỏ vẻ cảnh cáo.

Vẫn duy trì tư thế cũ, Điền Chân cuối cùng cũng nhớ lại mục đích chính, vội vàng nhìn vào mắt hắn, nói câu nói đã chuẩn bị trước: “Bệ hạ, ta thích ngươi!”

“Ta, không thích ngươi.” Ma thần đẩy nàng ra, đứng thẳng dậy.

Lời tỏ tình trịnh trọng như thế lại bị người kia trực tiếp cự tuyệt, tâm hồn yếu ớt của Điền Chân chịu bao nhiêu đả kích, quên đi, là nàng không biết lượng sức, con ngươi nguy hiểm như vậy, hay là nàng nghe lời hắn, cách xa ngươi ra một chút.

“Nếu bệ hạ không thích, dù sao” nàng ủ rũ đứng lên, đi ra ngoài điện “Ta ra bên ngoài ở, không quấy rầy bệ hạ.”

Ma thần ngạc nhiên, nhìn nàng ra cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook