Chương 40: Dật Tinh Vọng và một buổi tối nhẹ nhàng
Mun Tỷ
06/03/2023
Đến khi trời sụp tối, anh và cậu cũng cảm thấy bụng đói rồi, cả hai mò mẫm xuống giường, chân chưa chạm đất cậu liền bị anh cản lại
"Em ở đây đi, anh đi mua đồ ăn tối cho em"
Dật Tinh Vọng lắc đầu, cậu nắm lấy tay của anh khều khều
"Em muốn đi cùng cơ, ở trong phòng bệnh suốt, mùi thuốc khử trùng sắp lẫn vào não luôn rồi, sẽ bị ngốc đấy"
Diệp Vong Lệnh cảm thấy tim mình như muốn rụng rời, cậu vừa nắm tay rồi mè nheo với anh đó!!! là với anh đó!!! ( tôi nói thật chứ thiếu nghị lực như này thì dở dồi anh ạ)
Con ngươi của người đàn ông chấn động, nhìn bảo bối mà mình thương yêu trước mặt xin xỏ, cầm lòng sao nổi đây...Phải nhịn, nhất định phải nhịn. Diệp Vong Lệnh tự trấn an bản thân, cứng rắn xoay người đi, không nhìn cậu nữa, nhìn nữa thì sẽ bị gạt mất. Anh hít thở mấy cái mới lấy lại được bình tĩnh nói
"Em sẽ không ngốc, có ngốc thật thì tôi nuôi em, không cần em dùng não, em yêu tôi là đủ rồi"
Dật Tinh Vọng ngớ người với câu trả lời của người yêu hiện tại, cậu lại đổi cách khác
"Diệp Vong Lệnh, Vong Lệnh, Lệnh Lệnh à~"
Lần này không cần phải nói, anh trực tiếp đổ đứ đừ luôn rồi, khi con người lâm vào tình yêu sẽ trở nên ngu dốt hóa ra lại là sự thật nha. Dật Tinh Vọng chép miệng, thấy kế sách của mình đã thành công, để hạn chế rủi ro cậu còn nói thêm
"Dẫn em theo với Lệnh Lệnh a~"
Diệp Vong Lệnh ngây ngốc chưa thể hoàn hồn, anh chưng hửng đứng nhìn vào bức tường trước mặt, từ mặt đến tai bắt đầu đỏ dần lên trông thấy...Không nhiều lời liền xoay người, gặn hỏi cậu
"Em vừa gọi anh là gì cơ"
Dật Tinh Vọng:"Lệnh Lệnh a"
Diệp Vong Lệnh:"Lại lần nữa"
"Lệnh Lệnh..."
Không biết anh yêu cầu cậu gọi bao nhiêu lần mới chịu thôi, gương mặt anh lộ rõ nét cười thõa mãn. Hai tay kích động siết lại thành đấm. Dật Tinh Vọng thấy thế lập tức phì cười, nam chủ hóa ra lại có thể đáng yêu như vậy, bảo sao nhiều người thích thế. Anh trầm ngâm suy nghĩ liền nói
"Em đi lại có ổn không, khá xa, sẽ mất sức"
Dật Tinh Vọng suy nghĩ một hồi liền đáp lại
"Anh cõng em" Vừa nói cậu vừa giơ tay lên bảo anh xoay người lại. Anh cũng nhanh chóng làm theo chỉ thị của cậu, nữa quỳ nữa đứng cạnh giường. Cậu vươn người ôm lấy cổ, hít hà một mùi thơm man mát dễ chịu. Anh cõng cậu chẳng biết mệt gì, còn cố ý đi chậm hơn bình thường rất rõ, chân dài như vậy mà mỗi lần đi chỉ bước nữa bước, còn hay dừng lại giữa đường mặc cho cậu vẫn còn trên vai mình. Tân tư này vừa liếc một cái liền nhận ra. Cậu cảm thấy bản thân mình hiện tại sống rất tốt...nhưng không biết có thực sự là tốt không...hay nòa mầm móng cho thảm họa sau này.
Ăn xong cậu liền muốn đuổi anh trở về, Diệp Vong Lệnh kiên quyết bám trụ dai dẳng, cỡ nào cũng không đồng ý, Dật Tinh Vọng đành đe dọa
"Anh còn không chịu về thì em thích người khác đấy"
Diệp Vong Lệnh nghe xong liền thấy choáng, cậu cư nhiên lại biết cách đe dọa anh rồi...Nhưng nhỡ cậu thực sự làm thì sao?? Có phải do anh không tốt không??
Thấy rõ nét lo sợ trên sườn mặt của mỹ thiếu niên, cậu không đành lòng liền hạ giọng nhỏ nhẹ hơn
"Anh trở về đi, nha. Ngày mai tập trung học hành sau này còn phải nuôi em nữa, đến chiều kiểm tra tổng quát xong sẽ xuất viện. Em chờ anh đến đón, được không?"
Như đang dỗ ngọt một đứa trẻ, cậu vốn không ngờ nam chủ thật sự nghe răm rắp, trước khi đi còn ôm cậu một cái rồi mới chịu trở về..
"Em ở đây đi, anh đi mua đồ ăn tối cho em"
Dật Tinh Vọng lắc đầu, cậu nắm lấy tay của anh khều khều
"Em muốn đi cùng cơ, ở trong phòng bệnh suốt, mùi thuốc khử trùng sắp lẫn vào não luôn rồi, sẽ bị ngốc đấy"
Diệp Vong Lệnh cảm thấy tim mình như muốn rụng rời, cậu vừa nắm tay rồi mè nheo với anh đó!!! là với anh đó!!! ( tôi nói thật chứ thiếu nghị lực như này thì dở dồi anh ạ)
Con ngươi của người đàn ông chấn động, nhìn bảo bối mà mình thương yêu trước mặt xin xỏ, cầm lòng sao nổi đây...Phải nhịn, nhất định phải nhịn. Diệp Vong Lệnh tự trấn an bản thân, cứng rắn xoay người đi, không nhìn cậu nữa, nhìn nữa thì sẽ bị gạt mất. Anh hít thở mấy cái mới lấy lại được bình tĩnh nói
"Em sẽ không ngốc, có ngốc thật thì tôi nuôi em, không cần em dùng não, em yêu tôi là đủ rồi"
Dật Tinh Vọng ngớ người với câu trả lời của người yêu hiện tại, cậu lại đổi cách khác
"Diệp Vong Lệnh, Vong Lệnh, Lệnh Lệnh à~"
Lần này không cần phải nói, anh trực tiếp đổ đứ đừ luôn rồi, khi con người lâm vào tình yêu sẽ trở nên ngu dốt hóa ra lại là sự thật nha. Dật Tinh Vọng chép miệng, thấy kế sách của mình đã thành công, để hạn chế rủi ro cậu còn nói thêm
"Dẫn em theo với Lệnh Lệnh a~"
Diệp Vong Lệnh ngây ngốc chưa thể hoàn hồn, anh chưng hửng đứng nhìn vào bức tường trước mặt, từ mặt đến tai bắt đầu đỏ dần lên trông thấy...Không nhiều lời liền xoay người, gặn hỏi cậu
"Em vừa gọi anh là gì cơ"
Dật Tinh Vọng:"Lệnh Lệnh a"
Diệp Vong Lệnh:"Lại lần nữa"
"Lệnh Lệnh..."
Không biết anh yêu cầu cậu gọi bao nhiêu lần mới chịu thôi, gương mặt anh lộ rõ nét cười thõa mãn. Hai tay kích động siết lại thành đấm. Dật Tinh Vọng thấy thế lập tức phì cười, nam chủ hóa ra lại có thể đáng yêu như vậy, bảo sao nhiều người thích thế. Anh trầm ngâm suy nghĩ liền nói
"Em đi lại có ổn không, khá xa, sẽ mất sức"
Dật Tinh Vọng suy nghĩ một hồi liền đáp lại
"Anh cõng em" Vừa nói cậu vừa giơ tay lên bảo anh xoay người lại. Anh cũng nhanh chóng làm theo chỉ thị của cậu, nữa quỳ nữa đứng cạnh giường. Cậu vươn người ôm lấy cổ, hít hà một mùi thơm man mát dễ chịu. Anh cõng cậu chẳng biết mệt gì, còn cố ý đi chậm hơn bình thường rất rõ, chân dài như vậy mà mỗi lần đi chỉ bước nữa bước, còn hay dừng lại giữa đường mặc cho cậu vẫn còn trên vai mình. Tân tư này vừa liếc một cái liền nhận ra. Cậu cảm thấy bản thân mình hiện tại sống rất tốt...nhưng không biết có thực sự là tốt không...hay nòa mầm móng cho thảm họa sau này.
Ăn xong cậu liền muốn đuổi anh trở về, Diệp Vong Lệnh kiên quyết bám trụ dai dẳng, cỡ nào cũng không đồng ý, Dật Tinh Vọng đành đe dọa
"Anh còn không chịu về thì em thích người khác đấy"
Diệp Vong Lệnh nghe xong liền thấy choáng, cậu cư nhiên lại biết cách đe dọa anh rồi...Nhưng nhỡ cậu thực sự làm thì sao?? Có phải do anh không tốt không??
Thấy rõ nét lo sợ trên sườn mặt của mỹ thiếu niên, cậu không đành lòng liền hạ giọng nhỏ nhẹ hơn
"Anh trở về đi, nha. Ngày mai tập trung học hành sau này còn phải nuôi em nữa, đến chiều kiểm tra tổng quát xong sẽ xuất viện. Em chờ anh đến đón, được không?"
Như đang dỗ ngọt một đứa trẻ, cậu vốn không ngờ nam chủ thật sự nghe răm rắp, trước khi đi còn ôm cậu một cái rồi mới chịu trở về..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.