Chương 80: Sóng gió (3)
Mun Tỷ
07/05/2023
Quân Thanh Dư là thanh mai trúc mã đời trước của Dật Tinh Vọng, lúc cậu
chưa xuyên sách thì cũng gọi là thân thiết với tên này. Hắn bám cậu còn
dai hơn đỉa, đuổi không đi đánh lại chạy, xong lại đến ôm đùi, cmn cũng
thật đủ phiền. Xuyên sách thì lập tức hắn liền xuyên theo!!!
Dật Tinh Vọng kéo tay Diệp Vong Lệnh một cái, ý bảo anh chờ đợi, cậu lôi Quân Thanh Dư ra ngoài thô bạo không thương tiếc. Người nọ xoa xoa cổ tay bị nắm đến đau mà trách móc
“Vọng ơi, tôi cực khổ lắm mới tìm được ông đấy”
Dật Tinh Vọng dựa vào tường, nhắn mắt định thần hỏi “Làm sao lại xuyên vào đây?”
“Lúc hay tin ông gặp chuyện tôi liền chạy đến, nhưng bị xe lớn ủn một phát liền xuất hiện ở đây rồi”
“Lúc nào?”
“Tôi xuyên vào thân thể trẻ sơ sinh, trải qua trăm ngàn đắng cay. Nhưng một hôm tôi nghe tin tức, trông thấy ông với tên ban nãy xuất hiện trên diễn đàn một trường học nổi tiếng, vừa hay anh tôi muốn đầu tư nên tôi có chút theo dõi. Thế là tôi phát hiện ông cũng xuyên vào”
Dật Tinh Vọng xoa xoa mi tâm, cậu chỉ vào đống quà trên bàn Tư Trì thắc mắc “Đống đó…của cậu?”
Quân Thanh Dư cười, mắt cong như hồ ly xảo trá. Quả nhiên!!!
Cậu đi, bỏ lại một lời cảnh cáo “Đừng có phá hỏng tình yêu của tôi”
Quân Thanh Dư nghe thấy thế, nụ cười cũng buông xuống, duy chỉ có đôi mắt còn trong veo. Hắn ta tự giễu mình mấy cái rồi quay trở về phòng học.
Thấy cậu không vui cũng không ai dám bàn tán nữa, Diệp Vong Lệnh cũng trở nên cáu kỉnh. Cậu đi đến không thèm nhìn lấy một cái. Dật Tinh Vọng lập tức nhận ra sự khác thường, nâng tay xoay mặt anh lại hỏi “Giận à?”
“Không có…”
Cậu cười, ngồi xuống ghế chuẩn bị ngủ, liền nghe tiếng trách móc bên cạnh “Thanh mai trúc mã nữa cơ đấy”
Thấy cậu giả vờ không phản ứng, Diệp Vong Lệnh lại nói “Hôm qua còn bảo yêu mình…haizz đúng là lòng người dễ đổi thay”
Cậu không kìm được ngồi dậy, cầm lấy bàn tay anh vừa nghịch vừa kể lại chuyện của 2 người. Diệp Vong Lệnh rõ là đang giận nhưng cũng không có ý vùng ra, cam chịu ngồi nghe hết câu chuyện. Vừa kể xong thì cũng vào tiết, giáo viên bắt đầu bài giảng. Dật Tinh Vọng cũng bắt đầu thưởng thức giấc ngủ ngàn vàng…
Chiều đến, lúc đang chờ hai anh của mình dưới bóng cây, Dật Tinh Vọng bị một người che mất tầm nhìn, không cần ngước lên, cậu điềm đạm hỏi “Cậu không cảm thấy nhàm chán à”
“Không chán” người nọ vui vẻ trả lời, còn choàng qua sau lưng cậu, một tay ôm ngang người bắt lên vai, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu, hệt như một chú chó lớn giữ đồ
Dật Tinh Vọng phủi tay người nọ không nổi, cũng chẳng muốn đôi co với tên này làm gì “Quân Thanh Dư!! Tôi mắc nợ cậu à”
Người kia lập tức nghiêm túc, dùng ánh mắt si mê lão đại nhìn cậu “Vọng à, là ông cứu tôi khỏi cái chết bao nhiêu lần, tôi còn không rõ sao”
“Là tôi tiện tay”
“Chẳng ai tiện tay nhiều lần như thế cả” vừa nói, Quân Thanh Dư vừa bẹo má cậu. Như chọc trúng vảy ngược, Dật Tinh Vọng xù lông quay đầu lại, lúc này hắn mới chịu buông ra
Chuyện là trước kia gia đình tên này không ổn lắm, mấy lần xuýt chết đều được Dật Tinh Vọng lôi về, lập tức trở thành Bạch nguyệt quang trong mắt hắn. Hắn hoàn toàn coi Dật Tinh Vọng là đại lão, phải kính yêu.
Chợt, một chiếc RR đậu trước mắt hai người, quý bà từ trên xe bước xuống, tay cầm dù trắng nhẹ nhàng phiu dật. Cao quý nha! Dật Tinh Vọng nheo mắt, không khỏi cảm khái…Nhưng hình như có chút quen mắt
Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn cũng đồng thời xuất hiện từ xa, cậu không nói không rằng bỏ lại người kia chạy đến chỗ hai anh của mình, khung cảnh có chút rối loạn. Người phụ nữ kia tháo cặp kính đang đeo xuống, quả là một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, cơ mà…phản ứng của hai anh có phần không đúng
Dật Kim Uẩn ngay lập tức đứng chắn trước mặt cậu, Dật Bất Ôn kéo tay cậu về sau.Anh cả trầm ổn lên tiếng “Mẹ, người định làm gì”
Người phụ nữ kia ưu nhã đáp lời “Không cần đề phòng ta như thế…”
Âm thanh giễu cợt buông ra khỏi miệng Dật Kim Uẩn, trông có vẻ như một thằng đểu bất hiếu. Gì mà mẹ??? Bà ấy chẳng phải là mẹ kế của Diệp Vong Lệnh à??
“Ta chỉ muốn gặp thằng út…”
“Bà hại nó còn chưa đủ?”
“Ai hại ai?” Dật Tinh Vọng cảm thấy khó hiểu, cái vòng lẩn quẩn gì thế này?? Không đúng
Dật Bất Ôn sợ cậu không chịu được đả kích, nhanh chóng nhét cậu vào trong xe, hít một hơi thật sâu cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng… Nhưng nhẹ nhàng đến cỡ nào thì cậu vẫn chết đứng đấy…Mẹ kế Diệp Vong Lệnh, là mẹ ruột đã bỏ cậu ngày bé?? Làm sao mà…
Cậu hít thở mấy cái, cảm thấy không khí cũng thật bí bách. Dật Kim Uẩn trở lại xe, điều chỉnh lại tone giọng “Bà ta muốn em chia tay thằng oắt họ Diệp”
Dật Tinh Vọng lấy lại tiêu cự hỏi “Anh cũng tán thành với bà ấy?”
Dật Kim Uẩn lắc đầu “Đều do em quyết định…Em làm gì…bọn anh đều ủng hộ, không cần ngại bà ấy”
Dật Tinh Vọng cảm thấy một cổ ấm áp len lỏi trong lòng, tuy không nói ra, nhưng cậu rõ ràng có thể cảm thấy. “Sao hôm nay hai anh đến đón em đấy”
“Hôm nay công ty có tiệc, em cũng phải tham gia”
“Tiệc gì mà em cũng phải tham gia”
“…” Không ai trả lời tôi à? Cứ thế, cậu mặc bộ đồng phục học sinh đến sảnh chính buổi tiệc trong con mắt kinh hoàng của những người xung quanh…
Dật Tinh Vọng kéo tay Diệp Vong Lệnh một cái, ý bảo anh chờ đợi, cậu lôi Quân Thanh Dư ra ngoài thô bạo không thương tiếc. Người nọ xoa xoa cổ tay bị nắm đến đau mà trách móc
“Vọng ơi, tôi cực khổ lắm mới tìm được ông đấy”
Dật Tinh Vọng dựa vào tường, nhắn mắt định thần hỏi “Làm sao lại xuyên vào đây?”
“Lúc hay tin ông gặp chuyện tôi liền chạy đến, nhưng bị xe lớn ủn một phát liền xuất hiện ở đây rồi”
“Lúc nào?”
“Tôi xuyên vào thân thể trẻ sơ sinh, trải qua trăm ngàn đắng cay. Nhưng một hôm tôi nghe tin tức, trông thấy ông với tên ban nãy xuất hiện trên diễn đàn một trường học nổi tiếng, vừa hay anh tôi muốn đầu tư nên tôi có chút theo dõi. Thế là tôi phát hiện ông cũng xuyên vào”
Dật Tinh Vọng xoa xoa mi tâm, cậu chỉ vào đống quà trên bàn Tư Trì thắc mắc “Đống đó…của cậu?”
Quân Thanh Dư cười, mắt cong như hồ ly xảo trá. Quả nhiên!!!
Cậu đi, bỏ lại một lời cảnh cáo “Đừng có phá hỏng tình yêu của tôi”
Quân Thanh Dư nghe thấy thế, nụ cười cũng buông xuống, duy chỉ có đôi mắt còn trong veo. Hắn ta tự giễu mình mấy cái rồi quay trở về phòng học.
Thấy cậu không vui cũng không ai dám bàn tán nữa, Diệp Vong Lệnh cũng trở nên cáu kỉnh. Cậu đi đến không thèm nhìn lấy một cái. Dật Tinh Vọng lập tức nhận ra sự khác thường, nâng tay xoay mặt anh lại hỏi “Giận à?”
“Không có…”
Cậu cười, ngồi xuống ghế chuẩn bị ngủ, liền nghe tiếng trách móc bên cạnh “Thanh mai trúc mã nữa cơ đấy”
Thấy cậu giả vờ không phản ứng, Diệp Vong Lệnh lại nói “Hôm qua còn bảo yêu mình…haizz đúng là lòng người dễ đổi thay”
Cậu không kìm được ngồi dậy, cầm lấy bàn tay anh vừa nghịch vừa kể lại chuyện của 2 người. Diệp Vong Lệnh rõ là đang giận nhưng cũng không có ý vùng ra, cam chịu ngồi nghe hết câu chuyện. Vừa kể xong thì cũng vào tiết, giáo viên bắt đầu bài giảng. Dật Tinh Vọng cũng bắt đầu thưởng thức giấc ngủ ngàn vàng…
Chiều đến, lúc đang chờ hai anh của mình dưới bóng cây, Dật Tinh Vọng bị một người che mất tầm nhìn, không cần ngước lên, cậu điềm đạm hỏi “Cậu không cảm thấy nhàm chán à”
“Không chán” người nọ vui vẻ trả lời, còn choàng qua sau lưng cậu, một tay ôm ngang người bắt lên vai, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu, hệt như một chú chó lớn giữ đồ
Dật Tinh Vọng phủi tay người nọ không nổi, cũng chẳng muốn đôi co với tên này làm gì “Quân Thanh Dư!! Tôi mắc nợ cậu à”
Người kia lập tức nghiêm túc, dùng ánh mắt si mê lão đại nhìn cậu “Vọng à, là ông cứu tôi khỏi cái chết bao nhiêu lần, tôi còn không rõ sao”
“Là tôi tiện tay”
“Chẳng ai tiện tay nhiều lần như thế cả” vừa nói, Quân Thanh Dư vừa bẹo má cậu. Như chọc trúng vảy ngược, Dật Tinh Vọng xù lông quay đầu lại, lúc này hắn mới chịu buông ra
Chuyện là trước kia gia đình tên này không ổn lắm, mấy lần xuýt chết đều được Dật Tinh Vọng lôi về, lập tức trở thành Bạch nguyệt quang trong mắt hắn. Hắn hoàn toàn coi Dật Tinh Vọng là đại lão, phải kính yêu.
Chợt, một chiếc RR đậu trước mắt hai người, quý bà từ trên xe bước xuống, tay cầm dù trắng nhẹ nhàng phiu dật. Cao quý nha! Dật Tinh Vọng nheo mắt, không khỏi cảm khái…Nhưng hình như có chút quen mắt
Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn cũng đồng thời xuất hiện từ xa, cậu không nói không rằng bỏ lại người kia chạy đến chỗ hai anh của mình, khung cảnh có chút rối loạn. Người phụ nữ kia tháo cặp kính đang đeo xuống, quả là một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, cơ mà…phản ứng của hai anh có phần không đúng
Dật Kim Uẩn ngay lập tức đứng chắn trước mặt cậu, Dật Bất Ôn kéo tay cậu về sau.Anh cả trầm ổn lên tiếng “Mẹ, người định làm gì”
Người phụ nữ kia ưu nhã đáp lời “Không cần đề phòng ta như thế…”
Âm thanh giễu cợt buông ra khỏi miệng Dật Kim Uẩn, trông có vẻ như một thằng đểu bất hiếu. Gì mà mẹ??? Bà ấy chẳng phải là mẹ kế của Diệp Vong Lệnh à??
“Ta chỉ muốn gặp thằng út…”
“Bà hại nó còn chưa đủ?”
“Ai hại ai?” Dật Tinh Vọng cảm thấy khó hiểu, cái vòng lẩn quẩn gì thế này?? Không đúng
Dật Bất Ôn sợ cậu không chịu được đả kích, nhanh chóng nhét cậu vào trong xe, hít một hơi thật sâu cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng… Nhưng nhẹ nhàng đến cỡ nào thì cậu vẫn chết đứng đấy…Mẹ kế Diệp Vong Lệnh, là mẹ ruột đã bỏ cậu ngày bé?? Làm sao mà…
Cậu hít thở mấy cái, cảm thấy không khí cũng thật bí bách. Dật Kim Uẩn trở lại xe, điều chỉnh lại tone giọng “Bà ta muốn em chia tay thằng oắt họ Diệp”
Dật Tinh Vọng lấy lại tiêu cự hỏi “Anh cũng tán thành với bà ấy?”
Dật Kim Uẩn lắc đầu “Đều do em quyết định…Em làm gì…bọn anh đều ủng hộ, không cần ngại bà ấy”
Dật Tinh Vọng cảm thấy một cổ ấm áp len lỏi trong lòng, tuy không nói ra, nhưng cậu rõ ràng có thể cảm thấy. “Sao hôm nay hai anh đến đón em đấy”
“Hôm nay công ty có tiệc, em cũng phải tham gia”
“Tiệc gì mà em cũng phải tham gia”
“…” Không ai trả lời tôi à? Cứ thế, cậu mặc bộ đồng phục học sinh đến sảnh chính buổi tiệc trong con mắt kinh hoàng của những người xung quanh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.