Chương 3: Chương 3
Cửu Cửu
24/11/2014
Khi màn đêm buông xuống, Nguyệt Vô Phong rốt cuộc tỉnh lại, sau khi hắn
tỉnh lại, ý thức của hắn hoàn toàn khôi phục, hắn đang trần truồng nằm
trên giường, bên cạnh hắn là một nữ nhân, thân thể cũng trần truồng, hai tay của nữ nhân kia vòng quanh cổ của hắn, hai chân quấn bờ eo của hắn, đầu đang chôn ở vai hắn, nhẹ nhàng ngáy khò khò, trên mặt còn có mồ hôi hơi lạnh.
Giờ khắc này trong lòng hắn không biết nên cười hay nên khóc, hắn thất thân, mới vừa rồi hắn thô lỗ hắn với nàng, hắn đều nhớ. Nếu hắn không ăn viên kẹo hồ lô kia, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, tiếp theo hắn nên làm gì.
Về chuyện buôn bán, hắn rất thông minh, nhưng lúc này có vẻ luống cuống, nhìn nữ nhân này mới vừa rồi bị hắn đè ở trên người kêu đau, hắn thương tiếc, hắn vươn tay ra vén lọn tóc ướt mồ hôi của nàng, nhưng vừa mới bỗng nhúc nhích, Hoa Nhiễm mắt liền mở ra, trong mắt mang theo phòng bị thật sâu, tay Nguyệt Vô Phong trong nhất thời không biết để vào đâu, trong mắt của hắn áy náy, không biết nên làm sao sao đối mặt nữ nhân này.
Hoa Nhiễm đột nhiên ôm chặt lấy cổ của Nguyệt Vô Phong, làm hắn hít thở không thông, "Nam nhân, ngươi là người của ta, không cho phép ngươi trốn, nếu chạy, chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi kịp ngươi!"
Mới vừa rồi Nguyệt Vô Phong còn cho rằng nữ nhân này là người dịu dàng, nàng nằm dưới thân hắn quyến rũ, kêu khóc, vậy mà bây giờ hắn nghe giọng nói to của nàng, hắn lại cảm thấy nữ nhân này là người đàn bà đanh đá, nhìn hắn sai lầm rồi. Cổ của hắn cũng sắp bị vặn gảy.
"Ngươi hiện tại phải cưới ta, phải cưới. . . . . ." Hoa Nhiễm gắt gao ôm hắn thật chặt, dù sao thân thể đã là của hắn, cái gì xấu hổ cũng không cần, nàng chỉ biết hiện tại không được đánh mất con cá này, nếu để cho hắn chạy trốn, nàng không còn mặt mũi nào với cha mẹ, thừa cơ, từ đầu giường nàng móc ra một viên hoàn thuốc nhét vào trong miệng Nguyệt Vô Phong, sau đó đem hắn miệng hợp lại, thuốc kia cũng tan trong miệng.
"Vẫn là thuốc?" Nguyệt Vô Phong liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm, trên mặt mơ hồ tức giận, mới vừa rồi thứ thuốc này đã sớm ép khô thể lực hắn, nếu làm một lần nữa, hắn hết tinh mà chết. Hắn móc cổ nôn ọe, nhưng cái gì cũng nôn không ra được.
"Không phải!" Hoa Nhiễm gian trá cười lên, "Đây là một loại thuốc để cho ngươi ở lại bên cạnh ta, ăn loại thuốc này, võ công của ngươi mất hết, hơn nữa nếu ngươi chạy, trong vòng một tháng thất khiếu sẽ chảy máu mà chết, cho nên đời này, ngươi nhất định sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cả đời này ngươi cũng đừng muốn chạy trốn khỏi bàn tay của ta".
Nàng liếc thấy đáy mắt Nguyệt Vô Phong hận hận, tiếp tục cười gian trá, "Ngươi thua, ta thắng, ta nghĩ muốn, chính là ngươi! Cho nên ngươi phải cưới ta".
Nguyệt Vô Phong vùi đầu vào trong gối nằm mềm mại, hắn hết ý kiến, nữ nhân này là một tiểu ác ma, nàng thắng hắn, nàng muốn đem hắn trói cả đời. . . . . . Trong nhà, cha đang xem xét đối tượng cho hắn, không biết là tiểu thư khuê các nhà nhà nào, không biết là xinh đẹp như hoa thế nào.
"Nói, ngươi rốt cuộc có phụ trách không phụ trách. . . . . ." Hoa Nhiễm nhất quyết không tha, mặc dù chính nàng có chút lo lắng không yên, dù sao hai người không phải là yêu nhau, hơn nữa chuyện này cũng không thể hoàn toàn đẩy trách nhiệm lên người nam nhân này, nhưng nàng một hoàng hoa đại khuê nữ, cứ như vậy bị người chiếm đoạt, chuyện này còn làm thế nào a.
"Ta phụ trách. . . . . .". Đầu đặt bên gối truyền đến giọng nói rầu rĩ, một lúc sau, hắn biết nàng gọi là Hoa Nhiễm, nàng biết hắn gọi là Nguyệt Vô Phong.
Một khắc sau, nàng tự cho mình là vị hôn thê của hắn, một khắc sau, hắn bắt đầu cảm thán vận mạng không công bằng, một khắc sau, tất cả mọi người nơi đây đều biết bọn hắn có gian tình, chính bọn hắn cũng không bác bỏ chuyện này, thành công nhận. Một khắc sau, nàng nói không bán thuốc nữa, dẫn theo nam nhân đoạt nàng thân thể về nhà thành thân.
Trong thôn có nam nhân thổn thức, thuốc dùng tốt như vậy cũng không có nữa, trong thôn cũng có nữ nhân ghen ghét, tại sao một nữ nhân như vậy câu được một chàng rể rùa vàng đây?
Một tiếng thở dài thật lớn, đây là số mệnh a.
Giờ khắc này trong lòng hắn không biết nên cười hay nên khóc, hắn thất thân, mới vừa rồi hắn thô lỗ hắn với nàng, hắn đều nhớ. Nếu hắn không ăn viên kẹo hồ lô kia, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, tiếp theo hắn nên làm gì.
Về chuyện buôn bán, hắn rất thông minh, nhưng lúc này có vẻ luống cuống, nhìn nữ nhân này mới vừa rồi bị hắn đè ở trên người kêu đau, hắn thương tiếc, hắn vươn tay ra vén lọn tóc ướt mồ hôi của nàng, nhưng vừa mới bỗng nhúc nhích, Hoa Nhiễm mắt liền mở ra, trong mắt mang theo phòng bị thật sâu, tay Nguyệt Vô Phong trong nhất thời không biết để vào đâu, trong mắt của hắn áy náy, không biết nên làm sao sao đối mặt nữ nhân này.
Hoa Nhiễm đột nhiên ôm chặt lấy cổ của Nguyệt Vô Phong, làm hắn hít thở không thông, "Nam nhân, ngươi là người của ta, không cho phép ngươi trốn, nếu chạy, chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi kịp ngươi!"
Mới vừa rồi Nguyệt Vô Phong còn cho rằng nữ nhân này là người dịu dàng, nàng nằm dưới thân hắn quyến rũ, kêu khóc, vậy mà bây giờ hắn nghe giọng nói to của nàng, hắn lại cảm thấy nữ nhân này là người đàn bà đanh đá, nhìn hắn sai lầm rồi. Cổ của hắn cũng sắp bị vặn gảy.
"Ngươi hiện tại phải cưới ta, phải cưới. . . . . ." Hoa Nhiễm gắt gao ôm hắn thật chặt, dù sao thân thể đã là của hắn, cái gì xấu hổ cũng không cần, nàng chỉ biết hiện tại không được đánh mất con cá này, nếu để cho hắn chạy trốn, nàng không còn mặt mũi nào với cha mẹ, thừa cơ, từ đầu giường nàng móc ra một viên hoàn thuốc nhét vào trong miệng Nguyệt Vô Phong, sau đó đem hắn miệng hợp lại, thuốc kia cũng tan trong miệng.
"Vẫn là thuốc?" Nguyệt Vô Phong liếc mắt nhìn Hoa Nhiễm, trên mặt mơ hồ tức giận, mới vừa rồi thứ thuốc này đã sớm ép khô thể lực hắn, nếu làm một lần nữa, hắn hết tinh mà chết. Hắn móc cổ nôn ọe, nhưng cái gì cũng nôn không ra được.
"Không phải!" Hoa Nhiễm gian trá cười lên, "Đây là một loại thuốc để cho ngươi ở lại bên cạnh ta, ăn loại thuốc này, võ công của ngươi mất hết, hơn nữa nếu ngươi chạy, trong vòng một tháng thất khiếu sẽ chảy máu mà chết, cho nên đời này, ngươi nhất định sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cả đời này ngươi cũng đừng muốn chạy trốn khỏi bàn tay của ta".
Nàng liếc thấy đáy mắt Nguyệt Vô Phong hận hận, tiếp tục cười gian trá, "Ngươi thua, ta thắng, ta nghĩ muốn, chính là ngươi! Cho nên ngươi phải cưới ta".
Nguyệt Vô Phong vùi đầu vào trong gối nằm mềm mại, hắn hết ý kiến, nữ nhân này là một tiểu ác ma, nàng thắng hắn, nàng muốn đem hắn trói cả đời. . . . . . Trong nhà, cha đang xem xét đối tượng cho hắn, không biết là tiểu thư khuê các nhà nhà nào, không biết là xinh đẹp như hoa thế nào.
"Nói, ngươi rốt cuộc có phụ trách không phụ trách. . . . . ." Hoa Nhiễm nhất quyết không tha, mặc dù chính nàng có chút lo lắng không yên, dù sao hai người không phải là yêu nhau, hơn nữa chuyện này cũng không thể hoàn toàn đẩy trách nhiệm lên người nam nhân này, nhưng nàng một hoàng hoa đại khuê nữ, cứ như vậy bị người chiếm đoạt, chuyện này còn làm thế nào a.
"Ta phụ trách. . . . . .". Đầu đặt bên gối truyền đến giọng nói rầu rĩ, một lúc sau, hắn biết nàng gọi là Hoa Nhiễm, nàng biết hắn gọi là Nguyệt Vô Phong.
Một khắc sau, nàng tự cho mình là vị hôn thê của hắn, một khắc sau, hắn bắt đầu cảm thán vận mạng không công bằng, một khắc sau, tất cả mọi người nơi đây đều biết bọn hắn có gian tình, chính bọn hắn cũng không bác bỏ chuyện này, thành công nhận. Một khắc sau, nàng nói không bán thuốc nữa, dẫn theo nam nhân đoạt nàng thân thể về nhà thành thân.
Trong thôn có nam nhân thổn thức, thuốc dùng tốt như vậy cũng không có nữa, trong thôn cũng có nữ nhân ghen ghét, tại sao một nữ nhân như vậy câu được một chàng rể rùa vàng đây?
Một tiếng thở dài thật lớn, đây là số mệnh a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.