Quyển 4 - Chương 1: Một đóa cúc lớn mỹ lệ
Ôn Thụy An
05/11/2013
Sau đêm tối là bình minh. Lúc bình minh, sắc trời rực sáng. Cánh đồng này là đồng rau. Một ít hoa bên bờ ruộng đã nở rồi, chung quanh có người sinh sống.
“Không biết có phải hoa dại hay không?” – Tiêu Hồn hỏi, dùng tay ngọc hái lấy một đóa cúc, điệu bộ như tiên nữ tán hoa, thiến nữ gảy đàn – “Đẹp quá.”
Đóa cúc èo uột, có một vẻ đẹp cô tịch.
“Vết thương người khá chút nào chưa?” – nàng ân cần hỏi Oai Chủy Thiếu Giáo. Oai Chủy Thiếu Giáo hớn hở đến độ miệng cũng không méo nữa. Sau đó nàng đưa đóa hoa cho Cật Sa Đại Vương.
“Hoa tặng người.”
Nàng đặc biệt không để ý tới Lương Thương Trung. Nhìn thấy Lương Thương Trung rầu rỉ không vui, Lương Thủy bất bình nói:
“Hay cho nữ tử không biết tốt xấu!”
“Nữ nhân căn bản không cần biết tốt xấu,” – Lương Trà đương vừa xoay vừa lắc lư cổ, cái cổ của hắn tựa như cái khăn choàng, đôi lúc dường như có thể tự quấn lấy hàm dưới của mình – “Nữ nhân chỉ cần để cho người khác biết tốt xấu của nàng ta là được rồi.” Ngày nào đó, Cật Sa Đại Vương thật cao hứng, cả ngày cái miệng đóng chặt không mở giống như là một miệng bùn không thể tiêu hóa vậy. Đương nhiên, nếu đó là bùn cũng là thứ bùn thơm ngọt.
Bọn họ trên đường tiếp cận Khổ Qua Giang, vừa đi vừa mắng Tuyệt Đại Đan Kiêu.
“Hắn tưởng hắn là gì chứ,” – Lương Trà thò rụt cái cổ, đại khái giống như hắn đã luyện được khả năng uốn mình của loài rắn vậy – “cứu người rồi bỏ chạy, tiễn phật không tiễn đến Tây Thiên, chúng ta có thể đi tới đông nam bắc, chẳng lẽ không có hắn không được hả?”
“Không được hả? Chúng ta đã đến tận đây rồi!” – Lương Thủy lại nặn mụn trên mặt, tựa như mấy cái mụn được gieo trồng từ trong tim hắn mà lớn lên vậy – “nghe nói hắn là đại địch trong mắt Tra Mỗ, là nhân vật mà yêm đảng phải diệt trừ, hắn không đến, chúng ta còn bớt lo hơn!”
“Đi ngàn dặm đường, phải nương tựa ai thì nửa bước cũng khó,” – mấy ngày gần đây Lương Thương Trung đặn biệt nói nhiều, sự oán giận đặt biệt rõ ràng – “chỉ có thể nhờ vào đôi chân mình. Chỉ cần bắt đầu cất bước, luôn luôn có một ngày sẽ đến nơi.”
“Đúng.” – Tiêu Hồn lần này đáp lời, nhưng mỹ mục lại nhìn sang Cật Sa Đại Vương, miệng nở nụ cười (so với cánh môi ánh đào, ánh mắt nàng luôn lộ tiếu ý trước) – “Chúng ta cuối cùng đã đến Khổ Qua Giang.”
Sau đó nàng vừa cười vừa hỏi Oai Chủy Thiếu Giáo:
“Thương tích khá hơn chưa?”
Nước lớn cuồn cuộn, gió thổi vù vù phía trước, cuốn tay áo nàng thành nếp, dáng vẻ thập thần say đắm. Nàng vẫn không nói gì với Lương Thương Trung, không hỏi qua thương thế, những mệt mỏi của y hay những gì trong lòng y đang nghĩ.
Khổ Qua Giang là một con sống rất rộng, rất dài, cũng rất lớn.
“Trạc thủy cổn cổn đông thệ, lãng hoa đào tẫn anh hùng.”
(Nước đục cuồn cuộn chảy về biển đông, bọt sóng gạn lọc người anh hùng)
Nhìn thấy con sông, Cật Sa Đại Vương, Oai Chủy Thiếu Giáo, Lương Thương Trung đều chau mày.
“Nếu người của Phá Hoại Bang ra tay phá hoại trước ở đây,” – Oai Chủy Thiếu Giáo lên tiếng trước – “hoặc Tứ Đại Thiên Vương trở lại thì thật là nguy hiểm.”
“Ta thấy không cần lo.” – Cật Sa Đại Vương nhăn mày ưu tư, giọng điệu lo lắng – “Nên lo chính là mọi người sẽ gặp nạn khi qua sông.”
“Đều tại Tuyệt Đại Đan Kiêu” – Lương Thương Trung nhịn không được lại than oán – “Hắn hài tội Tứ Đại Thiên Vương rồi lại không giúp đến nơi đến chốn. Ta thì không sao, chỉ lo cho mọi người.”
Tiêu Hồn cười nhạt. Lương Thương Trung đỏ mặt, lời nói ra bị ngăn lại ở cuống họng, lần này ngữ âm không êm ái nữa, khản giọng hỏi:
“Kẻ nửa đường từ bỏ không nên mắng, chẳng lẽ người hăng hái giúp kẻ khác không màng nguy hiểm rốt cuộc mới đáng mắng sao?”
Tiêu Hồn mím môi cười nói:
“Ta chỉ bảo những người hiện tại ra tay trượng nghĩa mà chỉ được nghe mắng, sớm biết như thế nên bao nhiêu người tốt đã tự thủ bàng quan rồi, hay thật!”
Lương Thương Trung nghe ra được mấy lời như có gai đó, mà thực ra y cũng chỉ nghe được ý tứ châm chọc thôi. Lúm đồng tiền tiêu hồn trên má nàng làm người ta phát tác không được, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng nói:
“Sau này nên học hỏi, bỏ chạy sớm một chút thì tốt rồi! Nào là Du Hiệp Nạp Lan vang danh thiên hạ, nào là đệ nhất nữ danh bộ La Tống Sương danh động giang hồ, thủ tịch nữ thần bộ Ôn Nhu Hương! Tất cả đều rụt đầu vào mai, chẳng ai tìm thấy!”
Cật Sa Đại Vương thấy hắn lửa giận bốc cao, ghé miệng nói:
“Lão đệ, ăn phải dung nham sôi sục hả? Tranh tiếng với nữ nhân, Khổng thánh nhân cũng không hơn được.”
Lương Thương Trung cũng biết vậy. Y nóng tính, hỏa khí dữ dội. Tiêu Hồn cô nương chỉ quan tâm người khác, không nhìn tới y, kiểu đối đãi không công bằng này thực khiến y tức giận! Nhưng y tịnh không vì thế nửa đường khoanh tay ngoảnh mặt bỏ chạy. Người có khí chất anh hùng không làm được chuyện ấy. Lương Thương Trung rất có khí chất anh hùng.
Vấn đề là:
Làm sao vượt qua Khổ Qua Giang?
Khổ Qua Giang dòng chảy hùng dũng, nước cuộn lên cao, tựa như con rồng già vùng vẫy. Lau sậy mọc cao, chạy dài hai bên bờ. Hoa nở thâm thấp bên dưới. Hoa màu vàng. Có lẽ là hoa cúc, cùng với lau sậy màu trắng, phản chiếu màu sắc của nhau đủ tạo thành quan cảnh đẹp.
Cật Sa Đại Vương đang phân phó thủ hạ đi hỏi người chèo phà qua sông: nhóm bao nhiêu người thì qua được? Bao nhiêu ngân lượng? Mất bao nhiêu thời gian? An toàn hay nguy hiểm thế nào? Mấy ngày nay, có nhìn thấy ai khả nghi không?
“Người khả nghi?” – chỉ nghe một giọng thô hào nói – “Các người chẳng phải khả nghi à?”
Người chưa thấy, thanh âm đã tới trước. Ngữ điệu hắn so với mười hai người cùng thét còn muốn to hơn. Người chưa xuất hiện đã thấy hoa cúc.
Một đóa hoa cúc lớn mỹ lệ!
Đóa cúc hoa bỗng nhiên có thể cử động!
Nhìn kĩ lại, thì ra cúc hoa được thêu trên lụa. Mà tấm lụa được mặc vào thân người.
Người này vừa gầy vừa nhỏ, bộ dạng tuy không khiến người sợ hãi, nhưng cũng có chỗ kinh nhân, trông như một con quỷ cực kì khó nhìn. Tinh hoa toàn thân hắn dường như đều nằm ở đóa đại cúc hoa!
Tinh hoa còn nằm ở thanh âm của hắn. Có lẽ vì giọng hắn rất to và rõ, thêm cúc hoa thêu trên y phục hắn thu hút ánh mắt người nhìn, còn lại thì không có chỗ nào nhìn nổi.
Vừa thấy người nọ, Cật Sa Đại Vương mừng rỡ thốt:
“Kim Lão Cúc, ngươi quả nhiên đã đến! Ngươi cuối cùng đến rồi! Ngươi đến rất đúng lúc! Ngươi đến thật tốt!”
Hắn cùng Kim Lão Cúc giao thiệp nhiều năm, tuy không phải tri hữu, nhưng biết võ công Kim Lão Cúc chẳng những cao cường mà còn am hiểu thủy tính, phen này thực là hữu dụng!
“Không biết có phải hoa dại hay không?” – Tiêu Hồn hỏi, dùng tay ngọc hái lấy một đóa cúc, điệu bộ như tiên nữ tán hoa, thiến nữ gảy đàn – “Đẹp quá.”
Đóa cúc èo uột, có một vẻ đẹp cô tịch.
“Vết thương người khá chút nào chưa?” – nàng ân cần hỏi Oai Chủy Thiếu Giáo. Oai Chủy Thiếu Giáo hớn hở đến độ miệng cũng không méo nữa. Sau đó nàng đưa đóa hoa cho Cật Sa Đại Vương.
“Hoa tặng người.”
Nàng đặc biệt không để ý tới Lương Thương Trung. Nhìn thấy Lương Thương Trung rầu rỉ không vui, Lương Thủy bất bình nói:
“Hay cho nữ tử không biết tốt xấu!”
“Nữ nhân căn bản không cần biết tốt xấu,” – Lương Trà đương vừa xoay vừa lắc lư cổ, cái cổ của hắn tựa như cái khăn choàng, đôi lúc dường như có thể tự quấn lấy hàm dưới của mình – “Nữ nhân chỉ cần để cho người khác biết tốt xấu của nàng ta là được rồi.” Ngày nào đó, Cật Sa Đại Vương thật cao hứng, cả ngày cái miệng đóng chặt không mở giống như là một miệng bùn không thể tiêu hóa vậy. Đương nhiên, nếu đó là bùn cũng là thứ bùn thơm ngọt.
Bọn họ trên đường tiếp cận Khổ Qua Giang, vừa đi vừa mắng Tuyệt Đại Đan Kiêu.
“Hắn tưởng hắn là gì chứ,” – Lương Trà thò rụt cái cổ, đại khái giống như hắn đã luyện được khả năng uốn mình của loài rắn vậy – “cứu người rồi bỏ chạy, tiễn phật không tiễn đến Tây Thiên, chúng ta có thể đi tới đông nam bắc, chẳng lẽ không có hắn không được hả?”
“Không được hả? Chúng ta đã đến tận đây rồi!” – Lương Thủy lại nặn mụn trên mặt, tựa như mấy cái mụn được gieo trồng từ trong tim hắn mà lớn lên vậy – “nghe nói hắn là đại địch trong mắt Tra Mỗ, là nhân vật mà yêm đảng phải diệt trừ, hắn không đến, chúng ta còn bớt lo hơn!”
“Đi ngàn dặm đường, phải nương tựa ai thì nửa bước cũng khó,” – mấy ngày gần đây Lương Thương Trung đặn biệt nói nhiều, sự oán giận đặt biệt rõ ràng – “chỉ có thể nhờ vào đôi chân mình. Chỉ cần bắt đầu cất bước, luôn luôn có một ngày sẽ đến nơi.”
“Đúng.” – Tiêu Hồn lần này đáp lời, nhưng mỹ mục lại nhìn sang Cật Sa Đại Vương, miệng nở nụ cười (so với cánh môi ánh đào, ánh mắt nàng luôn lộ tiếu ý trước) – “Chúng ta cuối cùng đã đến Khổ Qua Giang.”
Sau đó nàng vừa cười vừa hỏi Oai Chủy Thiếu Giáo:
“Thương tích khá hơn chưa?”
Nước lớn cuồn cuộn, gió thổi vù vù phía trước, cuốn tay áo nàng thành nếp, dáng vẻ thập thần say đắm. Nàng vẫn không nói gì với Lương Thương Trung, không hỏi qua thương thế, những mệt mỏi của y hay những gì trong lòng y đang nghĩ.
Khổ Qua Giang là một con sống rất rộng, rất dài, cũng rất lớn.
“Trạc thủy cổn cổn đông thệ, lãng hoa đào tẫn anh hùng.”
(Nước đục cuồn cuộn chảy về biển đông, bọt sóng gạn lọc người anh hùng)
Nhìn thấy con sông, Cật Sa Đại Vương, Oai Chủy Thiếu Giáo, Lương Thương Trung đều chau mày.
“Nếu người của Phá Hoại Bang ra tay phá hoại trước ở đây,” – Oai Chủy Thiếu Giáo lên tiếng trước – “hoặc Tứ Đại Thiên Vương trở lại thì thật là nguy hiểm.”
“Ta thấy không cần lo.” – Cật Sa Đại Vương nhăn mày ưu tư, giọng điệu lo lắng – “Nên lo chính là mọi người sẽ gặp nạn khi qua sông.”
“Đều tại Tuyệt Đại Đan Kiêu” – Lương Thương Trung nhịn không được lại than oán – “Hắn hài tội Tứ Đại Thiên Vương rồi lại không giúp đến nơi đến chốn. Ta thì không sao, chỉ lo cho mọi người.”
Tiêu Hồn cười nhạt. Lương Thương Trung đỏ mặt, lời nói ra bị ngăn lại ở cuống họng, lần này ngữ âm không êm ái nữa, khản giọng hỏi:
“Kẻ nửa đường từ bỏ không nên mắng, chẳng lẽ người hăng hái giúp kẻ khác không màng nguy hiểm rốt cuộc mới đáng mắng sao?”
Tiêu Hồn mím môi cười nói:
“Ta chỉ bảo những người hiện tại ra tay trượng nghĩa mà chỉ được nghe mắng, sớm biết như thế nên bao nhiêu người tốt đã tự thủ bàng quan rồi, hay thật!”
Lương Thương Trung nghe ra được mấy lời như có gai đó, mà thực ra y cũng chỉ nghe được ý tứ châm chọc thôi. Lúm đồng tiền tiêu hồn trên má nàng làm người ta phát tác không được, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng nói:
“Sau này nên học hỏi, bỏ chạy sớm một chút thì tốt rồi! Nào là Du Hiệp Nạp Lan vang danh thiên hạ, nào là đệ nhất nữ danh bộ La Tống Sương danh động giang hồ, thủ tịch nữ thần bộ Ôn Nhu Hương! Tất cả đều rụt đầu vào mai, chẳng ai tìm thấy!”
Cật Sa Đại Vương thấy hắn lửa giận bốc cao, ghé miệng nói:
“Lão đệ, ăn phải dung nham sôi sục hả? Tranh tiếng với nữ nhân, Khổng thánh nhân cũng không hơn được.”
Lương Thương Trung cũng biết vậy. Y nóng tính, hỏa khí dữ dội. Tiêu Hồn cô nương chỉ quan tâm người khác, không nhìn tới y, kiểu đối đãi không công bằng này thực khiến y tức giận! Nhưng y tịnh không vì thế nửa đường khoanh tay ngoảnh mặt bỏ chạy. Người có khí chất anh hùng không làm được chuyện ấy. Lương Thương Trung rất có khí chất anh hùng.
Vấn đề là:
Làm sao vượt qua Khổ Qua Giang?
Khổ Qua Giang dòng chảy hùng dũng, nước cuộn lên cao, tựa như con rồng già vùng vẫy. Lau sậy mọc cao, chạy dài hai bên bờ. Hoa nở thâm thấp bên dưới. Hoa màu vàng. Có lẽ là hoa cúc, cùng với lau sậy màu trắng, phản chiếu màu sắc của nhau đủ tạo thành quan cảnh đẹp.
Cật Sa Đại Vương đang phân phó thủ hạ đi hỏi người chèo phà qua sông: nhóm bao nhiêu người thì qua được? Bao nhiêu ngân lượng? Mất bao nhiêu thời gian? An toàn hay nguy hiểm thế nào? Mấy ngày nay, có nhìn thấy ai khả nghi không?
“Người khả nghi?” – chỉ nghe một giọng thô hào nói – “Các người chẳng phải khả nghi à?”
Người chưa thấy, thanh âm đã tới trước. Ngữ điệu hắn so với mười hai người cùng thét còn muốn to hơn. Người chưa xuất hiện đã thấy hoa cúc.
Một đóa hoa cúc lớn mỹ lệ!
Đóa cúc hoa bỗng nhiên có thể cử động!
Nhìn kĩ lại, thì ra cúc hoa được thêu trên lụa. Mà tấm lụa được mặc vào thân người.
Người này vừa gầy vừa nhỏ, bộ dạng tuy không khiến người sợ hãi, nhưng cũng có chỗ kinh nhân, trông như một con quỷ cực kì khó nhìn. Tinh hoa toàn thân hắn dường như đều nằm ở đóa đại cúc hoa!
Tinh hoa còn nằm ở thanh âm của hắn. Có lẽ vì giọng hắn rất to và rõ, thêm cúc hoa thêu trên y phục hắn thu hút ánh mắt người nhìn, còn lại thì không có chỗ nào nhìn nổi.
Vừa thấy người nọ, Cật Sa Đại Vương mừng rỡ thốt:
“Kim Lão Cúc, ngươi quả nhiên đã đến! Ngươi cuối cùng đến rồi! Ngươi đến rất đúng lúc! Ngươi đến thật tốt!”
Hắn cùng Kim Lão Cúc giao thiệp nhiều năm, tuy không phải tri hữu, nhưng biết võ công Kim Lão Cúc chẳng những cao cường mà còn am hiểu thủy tính, phen này thực là hữu dụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.