Chương 103: Bí sử Lang tộc
Tam Đồ Nguyệt Đế
24/12/2020
"Hửm?"
Cảm nhận ngữ khí Cảnh Lang thay đổi, Lục Hồng nới lỏng dây dắt, tay phải vỗ vỗ lên ghế, tỏ ý Cảnh Lang đi lên.
Cảnh Lang nhảy lên, lanh lợi cúi người, cằm đặt lên đùi Lục Hồng.
"Chị muốn biến trở lại hình hài con người."
Cảnh Lang chớp mắt, le lưỡi.
"Lang, có phải cách của em khiến chị thấy không vui."
Lục Hồng nhìn chăm chú vào mắt Cảnh Lang,
"Không phải vậy, vợ. Chị không thể cả đời thế này. Không thể bảo vệ cho em với con, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này đã khiến chị cảm thấy rất khó chịu."
Hai móng vuốt Cảnh Lang ảo não gãi gãi đầu.
"Hơn nữa chị cảm thấy bị dắt đi như vậy thật sự rất mất mặt."
Cảnh Lang thẳng thắn nói.
"Xin lỗi, Lang. Là em đã quá trớn."
Tỉ mỉ nghĩ đến Cảnh Lang vốn làm người kiêu ngạo, từ khi biến thành sói, đối với mình đều trăm ngàn nghe theo. Ngay cả mình đoạt đi lần đầu tiên dưới hình dạng sói, cô ấy vẫn có thể thản nhiên mỉm cười tiếp nhận. Tất cả những chuyện này, đều có một chút xíu tước đi tôn nghiêm Cảnh Lang. Bao gồm cả việc mình cứng rắn đeo vòng cổ cho cô ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng một hồi cảm động. Cô gỡ bỏ vòng cổ xuống, ném qua một bên.
"Vợ?"
Cảnh Lang nhanh chóng nhảy xuống ghế, dùng miệng ngoặm vòng cổ trên đất, hướng Lục Hồng vẫy vẫy đuôi.
"Lang, ném nó đi."
Cảnh Lang nặng nề ngồi lại trên ghế, buông vòng cổ xuống, dùng móng vuốt đùa giỡn qua lại. (Sói đã biến thành cún thật roài ><)
"Tại sao muốn vứt nó? Đây là món lễ vật mà Hồng Hồng tặng cho chị."
Ánh mắt Cảnh Lang nghiêm túc nhìn Lục Hồng.
"Ngốc, sau này em sẽ tặng chị đồ tốt hơn."
Lục Hồng vuốt vuốt lớp lông trên lưng cô.
"Ô! Không muốn, đây là món quà đầu tiên Hồng Hồng tặng chị, chị nhất định phải quý trọng nó."
Cảnh Lang vừa nói, vừa dùng miệng ngậm vòng cổ lên, ngẩng đầu mong đợi nhìn Lục Hồng.
Lục Hồng mỉm cười, giúp Cảnh Lang đeo lại lên cổ.
"Hí hí, đợi sau khi chị trở lại hình người, sẽ lại đòi quà em!" (chắc là nghĩa chong xoáng :">~~)
Cảnh Lang híp mắt trong con ngươi thoáng qua một tia giảo hoạt.
Lục Hồng chợt hiểu cười một tiếng, bỗng hai tay ôm lấy thân người Cảnh Lang, kéo cô vào trong lòng. Cằm cọ lên cái đầu xù lông, thích ý mà thoải mái.
Cảnh Lang cười, đệm mềm mềm trên móng vuốt vòng lên tay Lục Hồng.
Trong lúc này Thanh Phượng và Mạc Tri Thu nghênh đón một người khách không tưởng tượng được.
"Dì Cảnh?"
Hai người vừa trở lại Lang tộc không lâu, lại đột nhiên đến, trong mắt Thanh Phượng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Lang Lang đâu rồi?"
Tư Minh Vi bật thốt lên, ánh mắt quan tâm quét nhìn trong phòng.
"Cậu ấy với Lục Hồng ra ngoài tản bộ rồi ạ."
"Nó với Lục Hồng làm lành rồi?"
Cảnh Tình híp con ngươi lại.
"Mời hai bác vào trong ngồi."
Thanh Phượng để hai người vào phòng khách, Mạc Tri Thu thức thời vào bếp chuẩn bị thức uống.
Thanh Phượng đem câu chuyện kể lại theo đúng sự thật cho Cảnh Tình hai người, nghe xong. Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi đồng thời nhìn nhau mỉm cười,
"Tình, Lang Lang thật giống chị lúc đầu."
Tư Minh Vi chủ động làm ổ trong lòng Cảnh Tình.
"Haha."
Cảnh Tình ôn nhu nhìn cô, tay khẽ vuốt ve tấm lưng của cô. Nhớ lại năm đó hai người vẫn chưa biết sự thật, Cảnh Tình cũng không ngại lúc đó Tư Minh Vi đã có con, ngược lại sau khi sinh ra, còn cố ý muốn chung sống với cô.
"Tìm được cách giúp Cảnh Lang khôi phục lại rồi ạ?"
Thanh Phượng hỏi.
"Xem như đã tìm ra ngọn nguồn của vấn đề."
Tư Minh Vi lo lắng nhìn Cảnh Tình, Cảnh Tình nắm tay cô, cho cô ánh nhìn an tâm.
"Nói tới thì chuyện này là từ thời tổ tiên của Lang tộc."
Cảnh Tình dừng một chút, hai mắt trở nên sâu thẳm.
"Chắc cháu biết bây giờ toàn bộ Lang tộc đều toàn thân trắng như tuyết, mắt xanh. Đó là dấu hiệu của tộc bác, ngoại trừ Cảnh Diệt."
Thanh Phượng gật đầu, những chuyện này lúc còn nhỏ liền vô tình từ miệng của mẹ mà biết được, lúc đó Tiểu Thanh thuần túy chỉ xem những chuyện này như chuyện kể kể cho con gái nghe.
"Thật ra lúc trước vợ của vương gia Cảnh Lưu Cảnh Kỳ có cùng nguồn gốc với Cảnh Diệt."
"Thật ra tổ tiên của tộc bác là hai anh em ruột. Một là tuyết lang lông toàn thân màu trắng như tuyết hai mắt màu lam, một là ngân lang lông toàn thân màu bạc, mắt màu xám."
"Oa? Chuyện này..."
Thanh Phượng giật mình thành tiếng, dù sao chuyện như vậy cô chưa từng nghe nói đến.
"Năm đó hai anh em bọn họ đồng thời may mắn được Phật Tổ điểm hóa, từ đó bắt đầu dốc lòng tu luyện. Sau đó cả hai dần dần làm tộc lớn mạnh lên, sau đó lại bởi vì cùng yêu Tuyết sơn thần nữ mà xích mích trở mặt thành thù."
Cảnh Tình lắc đầu thở dài. Thật ra đoạn bí sử Lang tộc này, cô rất không muốn nhắc lại, vì một vị thần, mà cuối cùng làm cho đồng tộc tương tàn, thậm chí dẫn đến một trong huyết mạch nhất tộc từ đó biến mất. Có thể nói đây là mối sỉ nhục với Lang tộc.
"Chẳng lẽ nhất tộc ngân lang vì vậy mà biến mất?"
Thanh Phượng hỏi.
"Đúng vậy. Buồn cười là kết cục sau cùng, không ai có được tình yêu của Tuyết sơn thần nữ, anh em lại chém giết lẫn nhau. Cuối cùng ngân lang bị diệt tộc."
"Vậy Cảnh Diệt?"
Thanh Phượng dần dần khẩn trương lên.
"Dì Diệt biết chuyện này không ạ?"
"Ừm."
Cảnh Tình gật đầu.
"Sự chào đời của Cảnh Diệt không thể nghi ngờ là biểu tượng phục hưng cho ngân lang nhất tộc. Mà Cảnh Kỳ cũng vừa vặn là hậu duệ của ngân lang nhất tộc, chỉ là vì liên quan tới việc huyết thống không thuần thôi, chứ dáng dấp không khác mấy tộc tuyết lang của bác."
"Đợi chút ạ, không phải nói năm đó ngân lang nhất tộc đã hoàn toàn bị tiêu diệt sao?"
"Dù sao vẫn là anh em đồng bào, vẫn giữ một tia nhân từ, lúc đó tộc bác đã để lại một con sói con duy nhất."
"Cảnh Kỳ chính là hậu duệ của con sói con đó, còn Cảnh Diệt lại là gien tương phản từ tổ tiên."
"Cũng gần với đạo lý này."
"Nhiều năm qua Cảnh Kỳ đều rất an phận thủ thường, cho đến khi chuyện của Cảnh Lưu, để cho bác nổi lên nghi ngờ. Bác sớm đã thấy người đàn bà này lòng dạ rất thâm sâu, cũng không đơn giản như tưởng tượng. Sợ rằng bà ta có ý niệm phục hưng ngân lang nhất tộc."
"Bà ấy thích dì Diệt nhỉ."
"Ừ. Nhưng trừ bỏ điểm này, có lẽ vì liên quan đến huyết thống của Cảnh Diệt. Như bác đoán không sai, bà ta hy vọng kết hợp với Cảnh Diệt, sinh ra huyết thống ngân lang thuần gốc. Chỉ là muôn vàn không ngờ được Cảnh Diệt sau đó lại yêu Shura vương."
"Sau khi Cảnh Lưu chết, bác một mực phái người giám sát bà ta. Kết quả đại khái bốn tháng trước, bà ta đã lặng lẽ trốn khỏi Lang tộc, tới nhân giới."
Cảnh Tình nói liên tục, cau mày.
"Bác hoài nghi chuyện của Cảnh Lang chính là bà ta làm?"
Thanh Phượng đoán được ý của Cảnh Tình, Cảnh Tình gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
"Trước đây Cảnh Lưu ở nhân giới có làm công ty chế tạo dược, mà chút sản nghiệp này sau khi hắn chết đã rơi vào tay Cảnh Kỳ. Những năm qua tuy bác phái người giám sát bà ta, nhưng vẫn để xảy ra sơ sót."
Tư Minh Vi đưa tay vuốt ve vùng chân mày nhíu chặt của Cảnh Tình.
"Nếu vậy mục tiêu của bà ta chẳng phải dì Diệt sao? Tại sao phải hại Cảnh Lang?"
"Bây giờ có thể khẳng định kẻ khiến cho Cảnh Lang biến thành sói, bí mật nghiên cứu thuốc làm mất hết pháp lực có lẽ là Cảnh Kỳ. Bác nghĩ có lẽ bà ta chỉ muốn làm thí nghiệm, Cảnh Lang là vật thí nghiệm. Nếu thuốc được chế tạo thành công, mà đồng tộc bác bị uống vào, hậu quả thiết nghĩ khôn lường."
"Cháu hiểu rồi, bà ta muốn mượn chuyện này cướp đoạt ngôi vua của Lang tộc."
"Có lẽ là vậy."
"Nếu vậy, việc cấp bách trước mắt có lẽ chúng ta nên thông báo cho dì Diệt biết!"
Thanh Phượng khẩn trương nói.
"Yên tâm, bên chỗ Cảnh Diệt bác đã thông báo. Chỉ là Cảnh Lang, vẫn chưa tìm được phương pháp để nó biến đổi trở lại..."
Cảnh Tình rất nhức đầu vuốt ve trán.
"Bác đã nhờ hai chị em nhà Tư Đồ, chỉ là trước mắt vẫn chưa có được tin tức gì."
Ba người đang nói, Mạc Tri Thu từ phòng bếp bưng thức uống ra.
Cảnh Tình chạm mắt Mạc Tri Thu, nhíu mày, cười nói:
"Ánh mắt Thanh Phượng ngược lại rất đặc biệt."
"Cảm ơn!"
Mạc Tri Thu hào phóng trả lời.
"Tri Thu~"
Thanh Phượng nũng nịu lôi kéo tay áo Mạc Tri Thu, kéo cô ngồi vào bên cạnh.
"Dì Cảnh, chị ấy là người yêu cháu lựa chọn làm người bạn đời của mình."
Cảnh Tình cười chúm chím gật đầu,
"Nháy mắt Thanh Thanh cũng đã trưởng thành, nhớ lại lúc đó cháu còn là một đứa nhỏ búng ra sữa~"
Tư Minh Vi trêu chọc nói. Thanh Phượng chào đời, cô cùng Cảnh Tình là tận mắt chứng kiến. Đoạn chuyện cũ năm đó đến bây giờ nhớ lại vẫn đáng giá cho người ta hoài niệm, dù sao các cô cũng từng có một đoạn cuộc sống nuôi dưỡng Thanh Phượng. Kết cục sau cùng may mắn là tốt đẹp, bạo chúa đại tiểu thư Cherie cũng nhận được 'báo ứng' của cô ấy rồi.
"Thấy bảo mọi người vừa nhắc đến thuốc?"
Mạc Tri Thu nắm tay Thanh Phượng, dò hỏi.
"Ừm."
Thanh Phượng gật đầu.
"Có lẽ cháu có thể thử nhờ một người bạn."
Mạc Tri Thu nói.
"Bạn?"
Thanh Phượng nháy mắt, mặt đầy tò mò. Tri Thu rất ít khi nhắc đến quá khứ của cô ấy, cũng bao gồm vài chuyện trước kia của cổ. Đối với từ 'bạn' này, cô cảm thấy mới lạ, Mạc Tri Thu lại kết bạn thật sự không nhiều.
"Là một bà cô gian tà thôi."
Mạc Tri Thu nhíu mày,
"A?"
Thanh Phượng càng hiếu kỳ hơn,
"Phụ nữ?"
Thanh Phượng bất giác đề cao giọng.
"Uầy, chỉ là quan hệ bạn bè, em đừng nghĩ nhiều."
Mạc Tri Thu cho rằng Thanh Phượng ghen, lập tức nhéo lòng bàn tay cô một cái.
"Xì~ em mới không ghen. Chính là tò mò là dạng người gì thôi?"
Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi không nhịn được bật cười.
"Trở lại chuyện chính, chuyện Cảnh Lang cháu trước phải đi tìm người đó hỗ trợ. Nếu mọi người vẫn bó tay hết cách, không bằng tìm cô ấy thử một chút. Công ty đứng dưới tên cô ấy có rất nhiều công nghệ cao chuyên môn về xử lý sinh học."
Mạc Tri Thu nghiêm túc nói.
"Vậy thì nhờ cháu."
Cảnh Tình gật đầu.
"Em cũng muốn đi cùng!"
Thanh Phượng nắm chặt tay áo Mạc Tri Thu.
"Còn nói không phải ghen~"
Mạc Tri Thu điểm một cái lên chóp mũi cô.
"Chị cũng nói cô ta là bà cô gian tà. Lỡ như cổ áp chị thì phải làm sao!"
Thanh Phượng vội vàng giải thích.
"Phì!"
Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Mạc Tri Thu lúng túng mặt đầy hắc tuyến. Trong mắt cái cô kia chỉ có con sói ngố nọ thôi!
"Ôi? Mẹ!"
Mở cửa trong nháy mắt, Cảnh Lang gặp được hai người mẹ của mình, cao hứng nhanh chóng chạy tới, nhảy lên chân Cảnh Tình. Cảnh Tình chỉ cảm thấy trên đùi trầm xuống,
"Lang Lang mấy ngày không gặp, càng rắn chắc hơn nhỉ."
"A ô!"
Cảnh Lang nâng hai cái móng vuốt lên, thẳng người gác lên bả vai Cảnh Tình, thè lưỡi liếm mặt cô.
"Hắc hắc, mẹ! Lang Lang rất nhớ hai người!"
Cảnh Tình không dám nhìn nữa, đây không phải Lang Lang đáng yêu của ngày xưa, rõ ràng chính là con động vật chó béo mập! Còn có trên cổ có cái của nợ gì đây? Vòng cổ?!
Cảm nhận ngữ khí Cảnh Lang thay đổi, Lục Hồng nới lỏng dây dắt, tay phải vỗ vỗ lên ghế, tỏ ý Cảnh Lang đi lên.
Cảnh Lang nhảy lên, lanh lợi cúi người, cằm đặt lên đùi Lục Hồng.
"Chị muốn biến trở lại hình hài con người."
Cảnh Lang chớp mắt, le lưỡi.
"Lang, có phải cách của em khiến chị thấy không vui."
Lục Hồng nhìn chăm chú vào mắt Cảnh Lang,
"Không phải vậy, vợ. Chị không thể cả đời thế này. Không thể bảo vệ cho em với con, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này đã khiến chị cảm thấy rất khó chịu."
Hai móng vuốt Cảnh Lang ảo não gãi gãi đầu.
"Hơn nữa chị cảm thấy bị dắt đi như vậy thật sự rất mất mặt."
Cảnh Lang thẳng thắn nói.
"Xin lỗi, Lang. Là em đã quá trớn."
Tỉ mỉ nghĩ đến Cảnh Lang vốn làm người kiêu ngạo, từ khi biến thành sói, đối với mình đều trăm ngàn nghe theo. Ngay cả mình đoạt đi lần đầu tiên dưới hình dạng sói, cô ấy vẫn có thể thản nhiên mỉm cười tiếp nhận. Tất cả những chuyện này, đều có một chút xíu tước đi tôn nghiêm Cảnh Lang. Bao gồm cả việc mình cứng rắn đeo vòng cổ cho cô ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng một hồi cảm động. Cô gỡ bỏ vòng cổ xuống, ném qua một bên.
"Vợ?"
Cảnh Lang nhanh chóng nhảy xuống ghế, dùng miệng ngoặm vòng cổ trên đất, hướng Lục Hồng vẫy vẫy đuôi.
"Lang, ném nó đi."
Cảnh Lang nặng nề ngồi lại trên ghế, buông vòng cổ xuống, dùng móng vuốt đùa giỡn qua lại. (Sói đã biến thành cún thật roài ><)
"Tại sao muốn vứt nó? Đây là món lễ vật mà Hồng Hồng tặng cho chị."
Ánh mắt Cảnh Lang nghiêm túc nhìn Lục Hồng.
"Ngốc, sau này em sẽ tặng chị đồ tốt hơn."
Lục Hồng vuốt vuốt lớp lông trên lưng cô.
"Ô! Không muốn, đây là món quà đầu tiên Hồng Hồng tặng chị, chị nhất định phải quý trọng nó."
Cảnh Lang vừa nói, vừa dùng miệng ngậm vòng cổ lên, ngẩng đầu mong đợi nhìn Lục Hồng.
Lục Hồng mỉm cười, giúp Cảnh Lang đeo lại lên cổ.
"Hí hí, đợi sau khi chị trở lại hình người, sẽ lại đòi quà em!" (chắc là nghĩa chong xoáng :">~~)
Cảnh Lang híp mắt trong con ngươi thoáng qua một tia giảo hoạt.
Lục Hồng chợt hiểu cười một tiếng, bỗng hai tay ôm lấy thân người Cảnh Lang, kéo cô vào trong lòng. Cằm cọ lên cái đầu xù lông, thích ý mà thoải mái.
Cảnh Lang cười, đệm mềm mềm trên móng vuốt vòng lên tay Lục Hồng.
Trong lúc này Thanh Phượng và Mạc Tri Thu nghênh đón một người khách không tưởng tượng được.
"Dì Cảnh?"
Hai người vừa trở lại Lang tộc không lâu, lại đột nhiên đến, trong mắt Thanh Phượng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Lang Lang đâu rồi?"
Tư Minh Vi bật thốt lên, ánh mắt quan tâm quét nhìn trong phòng.
"Cậu ấy với Lục Hồng ra ngoài tản bộ rồi ạ."
"Nó với Lục Hồng làm lành rồi?"
Cảnh Tình híp con ngươi lại.
"Mời hai bác vào trong ngồi."
Thanh Phượng để hai người vào phòng khách, Mạc Tri Thu thức thời vào bếp chuẩn bị thức uống.
Thanh Phượng đem câu chuyện kể lại theo đúng sự thật cho Cảnh Tình hai người, nghe xong. Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi đồng thời nhìn nhau mỉm cười,
"Tình, Lang Lang thật giống chị lúc đầu."
Tư Minh Vi chủ động làm ổ trong lòng Cảnh Tình.
"Haha."
Cảnh Tình ôn nhu nhìn cô, tay khẽ vuốt ve tấm lưng của cô. Nhớ lại năm đó hai người vẫn chưa biết sự thật, Cảnh Tình cũng không ngại lúc đó Tư Minh Vi đã có con, ngược lại sau khi sinh ra, còn cố ý muốn chung sống với cô.
"Tìm được cách giúp Cảnh Lang khôi phục lại rồi ạ?"
Thanh Phượng hỏi.
"Xem như đã tìm ra ngọn nguồn của vấn đề."
Tư Minh Vi lo lắng nhìn Cảnh Tình, Cảnh Tình nắm tay cô, cho cô ánh nhìn an tâm.
"Nói tới thì chuyện này là từ thời tổ tiên của Lang tộc."
Cảnh Tình dừng một chút, hai mắt trở nên sâu thẳm.
"Chắc cháu biết bây giờ toàn bộ Lang tộc đều toàn thân trắng như tuyết, mắt xanh. Đó là dấu hiệu của tộc bác, ngoại trừ Cảnh Diệt."
Thanh Phượng gật đầu, những chuyện này lúc còn nhỏ liền vô tình từ miệng của mẹ mà biết được, lúc đó Tiểu Thanh thuần túy chỉ xem những chuyện này như chuyện kể kể cho con gái nghe.
"Thật ra lúc trước vợ của vương gia Cảnh Lưu Cảnh Kỳ có cùng nguồn gốc với Cảnh Diệt."
"Thật ra tổ tiên của tộc bác là hai anh em ruột. Một là tuyết lang lông toàn thân màu trắng như tuyết hai mắt màu lam, một là ngân lang lông toàn thân màu bạc, mắt màu xám."
"Oa? Chuyện này..."
Thanh Phượng giật mình thành tiếng, dù sao chuyện như vậy cô chưa từng nghe nói đến.
"Năm đó hai anh em bọn họ đồng thời may mắn được Phật Tổ điểm hóa, từ đó bắt đầu dốc lòng tu luyện. Sau đó cả hai dần dần làm tộc lớn mạnh lên, sau đó lại bởi vì cùng yêu Tuyết sơn thần nữ mà xích mích trở mặt thành thù."
Cảnh Tình lắc đầu thở dài. Thật ra đoạn bí sử Lang tộc này, cô rất không muốn nhắc lại, vì một vị thần, mà cuối cùng làm cho đồng tộc tương tàn, thậm chí dẫn đến một trong huyết mạch nhất tộc từ đó biến mất. Có thể nói đây là mối sỉ nhục với Lang tộc.
"Chẳng lẽ nhất tộc ngân lang vì vậy mà biến mất?"
Thanh Phượng hỏi.
"Đúng vậy. Buồn cười là kết cục sau cùng, không ai có được tình yêu của Tuyết sơn thần nữ, anh em lại chém giết lẫn nhau. Cuối cùng ngân lang bị diệt tộc."
"Vậy Cảnh Diệt?"
Thanh Phượng dần dần khẩn trương lên.
"Dì Diệt biết chuyện này không ạ?"
"Ừm."
Cảnh Tình gật đầu.
"Sự chào đời của Cảnh Diệt không thể nghi ngờ là biểu tượng phục hưng cho ngân lang nhất tộc. Mà Cảnh Kỳ cũng vừa vặn là hậu duệ của ngân lang nhất tộc, chỉ là vì liên quan tới việc huyết thống không thuần thôi, chứ dáng dấp không khác mấy tộc tuyết lang của bác."
"Đợi chút ạ, không phải nói năm đó ngân lang nhất tộc đã hoàn toàn bị tiêu diệt sao?"
"Dù sao vẫn là anh em đồng bào, vẫn giữ một tia nhân từ, lúc đó tộc bác đã để lại một con sói con duy nhất."
"Cảnh Kỳ chính là hậu duệ của con sói con đó, còn Cảnh Diệt lại là gien tương phản từ tổ tiên."
"Cũng gần với đạo lý này."
"Nhiều năm qua Cảnh Kỳ đều rất an phận thủ thường, cho đến khi chuyện của Cảnh Lưu, để cho bác nổi lên nghi ngờ. Bác sớm đã thấy người đàn bà này lòng dạ rất thâm sâu, cũng không đơn giản như tưởng tượng. Sợ rằng bà ta có ý niệm phục hưng ngân lang nhất tộc."
"Bà ấy thích dì Diệt nhỉ."
"Ừ. Nhưng trừ bỏ điểm này, có lẽ vì liên quan đến huyết thống của Cảnh Diệt. Như bác đoán không sai, bà ta hy vọng kết hợp với Cảnh Diệt, sinh ra huyết thống ngân lang thuần gốc. Chỉ là muôn vàn không ngờ được Cảnh Diệt sau đó lại yêu Shura vương."
"Sau khi Cảnh Lưu chết, bác một mực phái người giám sát bà ta. Kết quả đại khái bốn tháng trước, bà ta đã lặng lẽ trốn khỏi Lang tộc, tới nhân giới."
Cảnh Tình nói liên tục, cau mày.
"Bác hoài nghi chuyện của Cảnh Lang chính là bà ta làm?"
Thanh Phượng đoán được ý của Cảnh Tình, Cảnh Tình gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
"Trước đây Cảnh Lưu ở nhân giới có làm công ty chế tạo dược, mà chút sản nghiệp này sau khi hắn chết đã rơi vào tay Cảnh Kỳ. Những năm qua tuy bác phái người giám sát bà ta, nhưng vẫn để xảy ra sơ sót."
Tư Minh Vi đưa tay vuốt ve vùng chân mày nhíu chặt của Cảnh Tình.
"Nếu vậy mục tiêu của bà ta chẳng phải dì Diệt sao? Tại sao phải hại Cảnh Lang?"
"Bây giờ có thể khẳng định kẻ khiến cho Cảnh Lang biến thành sói, bí mật nghiên cứu thuốc làm mất hết pháp lực có lẽ là Cảnh Kỳ. Bác nghĩ có lẽ bà ta chỉ muốn làm thí nghiệm, Cảnh Lang là vật thí nghiệm. Nếu thuốc được chế tạo thành công, mà đồng tộc bác bị uống vào, hậu quả thiết nghĩ khôn lường."
"Cháu hiểu rồi, bà ta muốn mượn chuyện này cướp đoạt ngôi vua của Lang tộc."
"Có lẽ là vậy."
"Nếu vậy, việc cấp bách trước mắt có lẽ chúng ta nên thông báo cho dì Diệt biết!"
Thanh Phượng khẩn trương nói.
"Yên tâm, bên chỗ Cảnh Diệt bác đã thông báo. Chỉ là Cảnh Lang, vẫn chưa tìm được phương pháp để nó biến đổi trở lại..."
Cảnh Tình rất nhức đầu vuốt ve trán.
"Bác đã nhờ hai chị em nhà Tư Đồ, chỉ là trước mắt vẫn chưa có được tin tức gì."
Ba người đang nói, Mạc Tri Thu từ phòng bếp bưng thức uống ra.
Cảnh Tình chạm mắt Mạc Tri Thu, nhíu mày, cười nói:
"Ánh mắt Thanh Phượng ngược lại rất đặc biệt."
"Cảm ơn!"
Mạc Tri Thu hào phóng trả lời.
"Tri Thu~"
Thanh Phượng nũng nịu lôi kéo tay áo Mạc Tri Thu, kéo cô ngồi vào bên cạnh.
"Dì Cảnh, chị ấy là người yêu cháu lựa chọn làm người bạn đời của mình."
Cảnh Tình cười chúm chím gật đầu,
"Nháy mắt Thanh Thanh cũng đã trưởng thành, nhớ lại lúc đó cháu còn là một đứa nhỏ búng ra sữa~"
Tư Minh Vi trêu chọc nói. Thanh Phượng chào đời, cô cùng Cảnh Tình là tận mắt chứng kiến. Đoạn chuyện cũ năm đó đến bây giờ nhớ lại vẫn đáng giá cho người ta hoài niệm, dù sao các cô cũng từng có một đoạn cuộc sống nuôi dưỡng Thanh Phượng. Kết cục sau cùng may mắn là tốt đẹp, bạo chúa đại tiểu thư Cherie cũng nhận được 'báo ứng' của cô ấy rồi.
"Thấy bảo mọi người vừa nhắc đến thuốc?"
Mạc Tri Thu nắm tay Thanh Phượng, dò hỏi.
"Ừm."
Thanh Phượng gật đầu.
"Có lẽ cháu có thể thử nhờ một người bạn."
Mạc Tri Thu nói.
"Bạn?"
Thanh Phượng nháy mắt, mặt đầy tò mò. Tri Thu rất ít khi nhắc đến quá khứ của cô ấy, cũng bao gồm vài chuyện trước kia của cổ. Đối với từ 'bạn' này, cô cảm thấy mới lạ, Mạc Tri Thu lại kết bạn thật sự không nhiều.
"Là một bà cô gian tà thôi."
Mạc Tri Thu nhíu mày,
"A?"
Thanh Phượng càng hiếu kỳ hơn,
"Phụ nữ?"
Thanh Phượng bất giác đề cao giọng.
"Uầy, chỉ là quan hệ bạn bè, em đừng nghĩ nhiều."
Mạc Tri Thu cho rằng Thanh Phượng ghen, lập tức nhéo lòng bàn tay cô một cái.
"Xì~ em mới không ghen. Chính là tò mò là dạng người gì thôi?"
Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi không nhịn được bật cười.
"Trở lại chuyện chính, chuyện Cảnh Lang cháu trước phải đi tìm người đó hỗ trợ. Nếu mọi người vẫn bó tay hết cách, không bằng tìm cô ấy thử một chút. Công ty đứng dưới tên cô ấy có rất nhiều công nghệ cao chuyên môn về xử lý sinh học."
Mạc Tri Thu nghiêm túc nói.
"Vậy thì nhờ cháu."
Cảnh Tình gật đầu.
"Em cũng muốn đi cùng!"
Thanh Phượng nắm chặt tay áo Mạc Tri Thu.
"Còn nói không phải ghen~"
Mạc Tri Thu điểm một cái lên chóp mũi cô.
"Chị cũng nói cô ta là bà cô gian tà. Lỡ như cổ áp chị thì phải làm sao!"
Thanh Phượng vội vàng giải thích.
"Phì!"
Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Mạc Tri Thu lúng túng mặt đầy hắc tuyến. Trong mắt cái cô kia chỉ có con sói ngố nọ thôi!
"Ôi? Mẹ!"
Mở cửa trong nháy mắt, Cảnh Lang gặp được hai người mẹ của mình, cao hứng nhanh chóng chạy tới, nhảy lên chân Cảnh Tình. Cảnh Tình chỉ cảm thấy trên đùi trầm xuống,
"Lang Lang mấy ngày không gặp, càng rắn chắc hơn nhỉ."
"A ô!"
Cảnh Lang nâng hai cái móng vuốt lên, thẳng người gác lên bả vai Cảnh Tình, thè lưỡi liếm mặt cô.
"Hắc hắc, mẹ! Lang Lang rất nhớ hai người!"
Cảnh Tình không dám nhìn nữa, đây không phải Lang Lang đáng yêu của ngày xưa, rõ ràng chính là con động vật chó béo mập! Còn có trên cổ có cái của nợ gì đây? Vòng cổ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.