Chương 9
Tam Đồ Nguyệt Đế
22/12/2020
"Hồng
phu nhân" dùng răng gắt gao cắn chặt môi, ngăn chặn trong miệng phát ra
thanh âm. Mắt phải tản ra hận ý hận không thể đem Cảnh Lang bào cách*.
Cảnh Lang không nhanh không chậm nâng thân người, tỉ mỉ ngắm nhìn tay
chân người bị trói, cười lạnh, cầm một loại công cụ trong ngăn kéo lên.
"Hồng phu nhân" hoảng sợ nhìn vật cụ trên tay, không phải cô ta muốn
chứ.
(*) Một kiểu tra tấn thời xưa, dùng sắt nung đỏ đốt da người.
"Khốn kiếp! Thả thôi ra. Cô muốn làm gì?"
"Hahaha, tôi muốn làm gì à? Cô sẽ không phải không biết vật nhỏ này đi."
Xòe bàn tay ra trước mắt cô ấy, vật màu hồng hình bầu dục yên lặng nằm bên trên. "Hồng phu nhân" liều mạng lắc đầu.
"Đừng mà..."
Giọng như yếu dần, tay chân lại giãy giụa càng lợi hại. Thấy người vừa rồi còn quật cường, giờ phút này lại hiện lên nhu nhược không ai giúp đỡ, trong lòng cảm thấy thoải mái không thể tả.
"Cô sợ? Không thể nào. Cô Hồng quanh năm sống trong Dạ Mị, sẽ không chưa từng dùng thứ này chứ, heh~"
Nhận ra đối phương châm chọc mình, ánh mắt "Hồng phu nhân" bỗng trở nên hung hăng.
"Cảnh Lang, tôi nhất định giết cô!"
"Qua đêm nay, cô nỡ sao?"
Cảnh Lang cuối người, môi tiến lại gần bên tai, vừa nhẹ giọng nói, lại thở ra một làn hơi nóng hổi.
"Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!"
"Hồng phu nhân" nghiêng đầu cắn một cái lên mặt cô. "Ưhm" Cảnh Lang không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, muốn cô lập tức thả ra, nhưng "Hồng phu nhân" lại cắn gắt gao hơn, chỉ hận không thể cạp cho miếng thịt rớt ra luôn, ánh mắt tràn đầy oán hận.
"Đồ phụ nữ điên chết tiệt!" (Ai biểu trêu cổ quá đáng chi *lều lều*)
Cảnh Lang một tay dùng sức đẩy cô ra, ngón tay lau gò má, chùi một phát, cuối cùng là chảy máu. "Hồng phu nhân" nhổ bãi nước bọt, nhổ máu ra. Trợn mắt chán ghét nhìn Cảnh Lang.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào!"
Cảnh Lang xông tới, gắt gao đè cô ấy xuống giường, một tay hướng xuống dưới đáy, váy bị cô dùng sức xé toang, quần lót màu trắng hiện ra, cô lại không chút nào thương tiếc lột quần lót xuống, vứt sang một bên. "Hồng phu nhân" trợn mắt nhìn hai chân dùng sức, mắt thấy đối phương được như ý, cảm giác hạ thể lạnh lẽo, lúng túng, tức giận xông tới, chỉ có thể không ngừng mắng Cảnh Lang, hai chân vững vàng khép chặt, không chịu dời ra chút nào.
Thấy cô ấy bài xích như vậy, chống cự mình. Cơn tức của Cảnh Lang leo thang, miệng không kiêng nể.
"Rõ ràng chỉ là một cô kỹ nữ lên giường, còn cứng rắn giả bộ con gái thuần khiết, thật buồn nôn!"
Cô đem quả cầu nhỏ hình bầu dục màu hồng vừa rồi mới lấy ra tháo dây mở chốt điện.
Tiếng vang lên, vật cụ hình con bọ rung lên trên tay Cảnh Lang. Cảnh Lang từng bước ép sát người "Hồng phu nhân".
"Hồng phu nhân" liều mạng lui về sau.
"Cảnh Lang! Cô đồ đàn bà biến thái này, khiến tôi muốn ói!"
Cô dựa vào phần lưng chậm rãi di chuyển, nhưng đối mặt với Cảnh Lang ngày càng gần, một lần nữa, cô lại cảm nhận được cơn tuyệt vọng. Quả nhiên, đến cuối cùng mình vẫn lưu lạc đến bước đường làm đồ chơi cho người ta sao? Nhược Mỹ... không có chị bên cạnh, em quả nhiên không làm được chuyện gì hết...
Nét mặt Cảnh Lang cứng ngắc, chỉ là một mặt vẫn dùng sức đẩy hai chân cô ra, một khu rừng rậm tiến vào tầm mắt của cô, cầm con bọ trên tay, cô thử dò xét đến gần miệng của chiếc hang nhỏ. Bất ngờ xảy ra kích thích, làm "Hồng phu nhân" ngửa người lên trên, cô liều mạng để thanh âm trong miệng không tràn ra ngoài.
"Phản ứng không tồi. Xem ra nó rất thích cô. À không, nên nói là nơi đó của cô dị thường khát vọng mong ngóng nó."
Cả người Cảnh Lang tản ra hơi thở gian ác, con ngươi thâm trầm dần trở nên đỏ nhạt, cô khát vọng xâm lược, xâm chiếm người trước mặt, để đối phương thuần phục dưới thân mình.
"Van xin cô... đừng mà."
"Hồng phu nhân" nhắm mắt, cuối cùng khẩn cầu nói.
"Sao hả? Sợ nó như vậy?"
Cảnh Lang khẽ cười, nắm dây điện, huơ huơ trước mặt cô. "Hồng phu nhân" xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
"Thôi được, cô cầu xin tôi. Có thể tâm trạng tôi tốt lên, không chừng sẽ bỏ qua cho cô."
Cảnh Lang vẫn ung dung nhìn "Hồng phu nhân" trên giường.
"Hồng phu nhân" cuối đầu, nửa ngày không nói lời nào, vẻ mặt đau khổ.
"Nói chuyện! Ngẩng đầu lên!"
Cảnh Lang nâng tay cầm vật cụ hình con bọ giả vờ muốn nhét vào hạ thể của cô.
"Đừng!"
"Hồng phu nhân" lập tức khẩn trương ngăn cản.
"Cầu xin tôi!"
Giờ phút này Cảnh Lang giống như quân vương cao cao tại thượng, chờ đợi phi tử hướng cô cầu xin tha thứ.
"Tôi..."
Thanh âm "Hồng phu nhân" run rẩy, chật vật mở miệng.
"Hửm?"
Cảnh Lang liếc nhìn cô, giận ra miệng.
"Tôi... xin cô."
"Hồng phu nhân" nói nhỏ, giọng có chút nghẹn ngào.
"Xin tôi chuyện gì! Nói rõ."
Cảnh Lang lớn tiếng.
"Tôi xin cô bỏ qua cho tôi!"
"Hồng phu nhân" cũng không khắc chế nổi nữa ngẩng đầu lên, mãnh liệt nói. Trong mắt đều là nước mắt, cô khóc rồi. Trong lòng hết sức tủi hờn, tại sao, cô phải bị bức bách đến vậy, tại sao, ngay cả một điểm tự ái cuối cùng cũng không thể có. Cô thật sự muốn khóc to một trận, đem toàn bộ bất mãn trong lòng thoát ra ngoài. Từng vô số đêm trôi qua, cô nguyền rủa ông trời rất nhiều lần đối đãi với cô không công bằng.
Giây phút nhìn thấy nước mắt trong mắt người kia, tâm Cảnh Lang bị kéo lên cao một chút, nhưng cô lại cố đè xuống, không để ý, không nghĩ sâu.
"Hahahaha, vầy mới đúng~ có điều."
Tâm trạng Cảnh Lang thật tốt, cười một tiếng, nhưng lại ngừng một lát.
"Trừng phạt vẫn là không thể tránh khỏi!"
Sau đó, không để ý ý nguyện của "Hồng phu nhân", giữa tiếng kinh hô của cô, đem "vật cụ hình con bọ" nhét vào cửa động, nhưng cũng không tiến sâu vào. Nhưng chỉ bấy nhiêu kích thích, cũng đã làm "Hồng phu nhân" không thể chịu được phát ra tiếng, cô khó chịu cau mày, không thể khắc chế mình phát ra âm thanh dâm đãng. Con bọ đưa đến cho cô cảm giác chấn động tê dại, làm hạ thể cô càng khó nhịn, hai chân không chịu được lay động, bàn chân cong lên duỗi thẳng.
Cảnh Lang thưởng thức động tác của cô.
"Ây dô~ cô xem bên dưới cô đều ướt cả rồi a. Thân thể cô thế nhưng thành thật hơn so với cô nhiều, cô bé dâm đãng!"
Cảnh Lang lăng nhục "Hồng phu nhân", chỉ là trong đầu cô vẫn còn một chút tỉnh táo, không hiểu vì sao bản thân lại làm như vậy, cô thậm chí có chút không đành lòng, muốn ngừng lại, nhưng vừa nghĩ tới "Hồng phu nhân" thích ai khác lộ ra vẻ mặt như vậy và thái độ đối với mình, lý trí vừa ló lên lại tắt ngúm. Ngón cái thoáng đẩy nút về phía trước.
"Á!!!!!!!!!!"
Bỗng nhiên tần lực gia tăng, khiến cho "Hồng phu nhân" không chịu nổi kêu lên thành tiếng, chỉ chốc lát sau, trên trán cô rỉ ra mồ hôi chằng chịt, muốn cố hết sức nhẫn nại nhưng bản thân đã không thể chịu nổi, muốn phản kích người phụ nữ làm nhục mình kia.
Thấy "Hồng phu nhân" gần như lõa thể, y phục rách bươm tản mạn trên người, mắt thấy làn da trắng nõn bắt đầu hơi ửng đỏ, bụng Cảnh Lang chợt nóng ran, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm dáng vẻ mê người của cô ấy. Cô âm thầm lấy làm kinh hãi đối với chuyện này, cô chưa từng sinh ra sinh lý cơ thể như vậy đối với bất kỳ một cô gái nào.
(*) Một kiểu tra tấn thời xưa, dùng sắt nung đỏ đốt da người.
"Khốn kiếp! Thả thôi ra. Cô muốn làm gì?"
"Hahaha, tôi muốn làm gì à? Cô sẽ không phải không biết vật nhỏ này đi."
Xòe bàn tay ra trước mắt cô ấy, vật màu hồng hình bầu dục yên lặng nằm bên trên. "Hồng phu nhân" liều mạng lắc đầu.
"Đừng mà..."
Giọng như yếu dần, tay chân lại giãy giụa càng lợi hại. Thấy người vừa rồi còn quật cường, giờ phút này lại hiện lên nhu nhược không ai giúp đỡ, trong lòng cảm thấy thoải mái không thể tả.
"Cô sợ? Không thể nào. Cô Hồng quanh năm sống trong Dạ Mị, sẽ không chưa từng dùng thứ này chứ, heh~"
Nhận ra đối phương châm chọc mình, ánh mắt "Hồng phu nhân" bỗng trở nên hung hăng.
"Cảnh Lang, tôi nhất định giết cô!"
"Qua đêm nay, cô nỡ sao?"
Cảnh Lang cuối người, môi tiến lại gần bên tai, vừa nhẹ giọng nói, lại thở ra một làn hơi nóng hổi.
"Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!"
"Hồng phu nhân" nghiêng đầu cắn một cái lên mặt cô. "Ưhm" Cảnh Lang không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, muốn cô lập tức thả ra, nhưng "Hồng phu nhân" lại cắn gắt gao hơn, chỉ hận không thể cạp cho miếng thịt rớt ra luôn, ánh mắt tràn đầy oán hận.
"Đồ phụ nữ điên chết tiệt!" (Ai biểu trêu cổ quá đáng chi *lều lều*)
Cảnh Lang một tay dùng sức đẩy cô ra, ngón tay lau gò má, chùi một phát, cuối cùng là chảy máu. "Hồng phu nhân" nhổ bãi nước bọt, nhổ máu ra. Trợn mắt chán ghét nhìn Cảnh Lang.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào!"
Cảnh Lang xông tới, gắt gao đè cô ấy xuống giường, một tay hướng xuống dưới đáy, váy bị cô dùng sức xé toang, quần lót màu trắng hiện ra, cô lại không chút nào thương tiếc lột quần lót xuống, vứt sang một bên. "Hồng phu nhân" trợn mắt nhìn hai chân dùng sức, mắt thấy đối phương được như ý, cảm giác hạ thể lạnh lẽo, lúng túng, tức giận xông tới, chỉ có thể không ngừng mắng Cảnh Lang, hai chân vững vàng khép chặt, không chịu dời ra chút nào.
Thấy cô ấy bài xích như vậy, chống cự mình. Cơn tức của Cảnh Lang leo thang, miệng không kiêng nể.
"Rõ ràng chỉ là một cô kỹ nữ lên giường, còn cứng rắn giả bộ con gái thuần khiết, thật buồn nôn!"
Cô đem quả cầu nhỏ hình bầu dục màu hồng vừa rồi mới lấy ra tháo dây mở chốt điện.
Tiếng
"Hồng phu nhân" liều mạng lui về sau.
"Cảnh Lang! Cô đồ đàn bà biến thái này, khiến tôi muốn ói!"
Cô dựa vào phần lưng chậm rãi di chuyển, nhưng đối mặt với Cảnh Lang ngày càng gần, một lần nữa, cô lại cảm nhận được cơn tuyệt vọng. Quả nhiên, đến cuối cùng mình vẫn lưu lạc đến bước đường làm đồ chơi cho người ta sao? Nhược Mỹ... không có chị bên cạnh, em quả nhiên không làm được chuyện gì hết...
Nét mặt Cảnh Lang cứng ngắc, chỉ là một mặt vẫn dùng sức đẩy hai chân cô ra, một khu rừng rậm tiến vào tầm mắt của cô, cầm con bọ trên tay, cô thử dò xét đến gần miệng của chiếc hang nhỏ. Bất ngờ xảy ra kích thích, làm "Hồng phu nhân" ngửa người lên trên, cô liều mạng để thanh âm trong miệng không tràn ra ngoài.
"Phản ứng không tồi. Xem ra nó rất thích cô. À không, nên nói là nơi đó của cô dị thường khát vọng mong ngóng nó."
Cả người Cảnh Lang tản ra hơi thở gian ác, con ngươi thâm trầm dần trở nên đỏ nhạt, cô khát vọng xâm lược, xâm chiếm người trước mặt, để đối phương thuần phục dưới thân mình.
"Van xin cô... đừng mà."
"Hồng phu nhân" nhắm mắt, cuối cùng khẩn cầu nói.
"Sao hả? Sợ nó như vậy?"
Cảnh Lang khẽ cười, nắm dây điện, huơ huơ trước mặt cô. "Hồng phu nhân" xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
"Thôi được, cô cầu xin tôi. Có thể tâm trạng tôi tốt lên, không chừng sẽ bỏ qua cho cô."
Cảnh Lang vẫn ung dung nhìn "Hồng phu nhân" trên giường.
"Hồng phu nhân" cuối đầu, nửa ngày không nói lời nào, vẻ mặt đau khổ.
"Nói chuyện! Ngẩng đầu lên!"
Cảnh Lang nâng tay cầm vật cụ hình con bọ giả vờ muốn nhét vào hạ thể của cô.
"Đừng!"
"Hồng phu nhân" lập tức khẩn trương ngăn cản.
"Cầu xin tôi!"
Giờ phút này Cảnh Lang giống như quân vương cao cao tại thượng, chờ đợi phi tử hướng cô cầu xin tha thứ.
"Tôi..."
Thanh âm "Hồng phu nhân" run rẩy, chật vật mở miệng.
"Hửm?"
Cảnh Lang liếc nhìn cô, giận ra miệng.
"Tôi... xin cô."
"Hồng phu nhân" nói nhỏ, giọng có chút nghẹn ngào.
"Xin tôi chuyện gì! Nói rõ."
Cảnh Lang lớn tiếng.
"Tôi xin cô bỏ qua cho tôi!"
"Hồng phu nhân" cũng không khắc chế nổi nữa ngẩng đầu lên, mãnh liệt nói. Trong mắt đều là nước mắt, cô khóc rồi. Trong lòng hết sức tủi hờn, tại sao, cô phải bị bức bách đến vậy, tại sao, ngay cả một điểm tự ái cuối cùng cũng không thể có. Cô thật sự muốn khóc to một trận, đem toàn bộ bất mãn trong lòng thoát ra ngoài. Từng vô số đêm trôi qua, cô nguyền rủa ông trời rất nhiều lần đối đãi với cô không công bằng.
Giây phút nhìn thấy nước mắt trong mắt người kia, tâm Cảnh Lang bị kéo lên cao một chút, nhưng cô lại cố đè xuống, không để ý, không nghĩ sâu.
"Hahahaha, vầy mới đúng~ có điều."
Tâm trạng Cảnh Lang thật tốt, cười một tiếng, nhưng lại ngừng một lát.
"Trừng phạt vẫn là không thể tránh khỏi!"
Sau đó, không để ý ý nguyện của "Hồng phu nhân", giữa tiếng kinh hô của cô, đem "vật cụ hình con bọ" nhét vào cửa động, nhưng cũng không tiến sâu vào. Nhưng chỉ bấy nhiêu kích thích, cũng đã làm "Hồng phu nhân" không thể chịu được phát ra tiếng, cô khó chịu cau mày, không thể khắc chế mình phát ra âm thanh dâm đãng. Con bọ đưa đến cho cô cảm giác chấn động tê dại, làm hạ thể cô càng khó nhịn, hai chân không chịu được lay động, bàn chân cong lên duỗi thẳng.
Cảnh Lang thưởng thức động tác của cô.
"Ây dô~ cô xem bên dưới cô đều ướt cả rồi a. Thân thể cô thế nhưng thành thật hơn so với cô nhiều, cô bé dâm đãng!"
Cảnh Lang lăng nhục "Hồng phu nhân", chỉ là trong đầu cô vẫn còn một chút tỉnh táo, không hiểu vì sao bản thân lại làm như vậy, cô thậm chí có chút không đành lòng, muốn ngừng lại, nhưng vừa nghĩ tới "Hồng phu nhân" thích ai khác lộ ra vẻ mặt như vậy và thái độ đối với mình, lý trí vừa ló lên lại tắt ngúm. Ngón cái thoáng đẩy nút về phía trước.
"Á!!!!!!!!!!"
Bỗng nhiên tần lực gia tăng, khiến cho "Hồng phu nhân" không chịu nổi kêu lên thành tiếng, chỉ chốc lát sau, trên trán cô rỉ ra mồ hôi chằng chịt, muốn cố hết sức nhẫn nại nhưng bản thân đã không thể chịu nổi, muốn phản kích người phụ nữ làm nhục mình kia.
Thấy "Hồng phu nhân" gần như lõa thể, y phục rách bươm tản mạn trên người, mắt thấy làn da trắng nõn bắt đầu hơi ửng đỏ, bụng Cảnh Lang chợt nóng ran, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm dáng vẻ mê người của cô ấy. Cô âm thầm lấy làm kinh hãi đối với chuyện này, cô chưa từng sinh ra sinh lý cơ thể như vậy đối với bất kỳ một cô gái nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.