Chương 117: Tập kích đêm (Đại ngộ! !)
Tam Đồ Nguyệt Đế
24/12/2020
"Chị cũng muốn uống!"
Cảnh Lang bỗng thò đầu xông tới, há miệng ngậm vào đầu vú còn lại.
"Nha!"
Lục Hồng lên tiếng 'rên rỉ'. Một tay đè lại đầu Cảnh Lang, Cảnh Lang dứt khoát nhắm hai mắt, dùng sức ngậm.
"Ngồi dậy!"
Hai bên đầu nhũ nhận kích thích làm cô không chịu được, Lục Hồng không chịu nổi thân người mềm nhũn, tê liệt ngồi trên sô pha.
Hai móng vuốt trước của Tiểu Tiểu Lang vững vàng khoác lên trên bầu ngực, hết sức chuyên chú vào việc bú mớm. Cảnh Lang liếc trộm bé con, mắt thấy Tiểu Tiểu Lang xem cô như không khí, giận đến run người. Răng lại nhẹ nhàng chạm lên chóp đỉnh tiểu trái cây đỏ,
"A!"
Trên tay Lục Hồng vô thức dùng sức, sức ngược lại càng dùng ấn đầu Cảnh Lang xuống,
"Chị biết Hồng Hồng tổng sẽ có dáng vẻ vui thích."
Cảnh Lang nói chuyện mơ hồ không rõ, Lục Hồng tức giận, tay trái vặn lỗ tai cô, cứng rắn lôi cô ra ngoài.
"Ba tháng không cho phép lên giường!"
"Éc?!"
Cảnh Lang ngã trên đất ủy khuất bứt rứt há miệng,
"Vợ, em thiên vị!"
Cảnh Lang kháng nghị giơ móng vuốt.
"Sáu tháng!"
Lục Hồng hung ác trừng cô một cái, tự ý ôm Cảnh Tiểu Lang hướng bên kia ngồi xuống, đưa lưng về phía cô. Có lẽ do được bú sữa mẹ nên vui vẻ, cái đuôi nhỏ màu vàng của Cảnh Tiểu Lang nhổng lên huơ huơ qua lại.
Cái này ở trong mắt Cảnh Lang chính là thị uy, là lõa lồ khiêu khích! Ngay lập tức Cảnh Lang nghiến răng, âm thầm trù tính đại kế buổi tối phản công.
---
"Liệt nhi..."
Cảnh Diệt nhìn vào mắt tiểu mao cầu, lòng rối như tơ vò, cuối cùng hóa thành tiếng nỉ non, trong đó đầy ắp tâm tình không biết phải làm sao.
Chẳng qua chỉ gặp phải ánh mắt lạnh lùng đối đãi của Giản Như Ca,
"Nếu muốn ở trước mặt con kể khổ chuyện năm đó, vậy thì không cần đâu!"
"Hai, con, cái đứa nhỏ này." Cảnh Diệt lắc đầu,
"Con họ Giản, tên Như Ca, tuyệt không phải con của người!"
Tiểu mao cầu bỗng kêu lên.
"Mẹ vốn nghĩ lẽ ra con nên là một đứa bé hiểu chuyện, sẽ hiểu được nỗi khổ của mẹ và mẹ con."
Khóe miệng Cảnh Diệt thoáng qua, cười khổ nói.
"Nỗi khổ?"
"Hahaha! Nỗi khổ của hai người chẳng lẽ bất quá cũng vì cả hai quá yêu nhau cho nên mới mặc kệ con của mình, để nó tự sinh tự diệt?"
Đôi mắt tiểu mao cầu bỗng biến đỏ, quanh thân mơ hồ tản mát một cổ sát ý.
"Liệt nhi, đừng như vậy!"
"Nếu con cùng Vương Chỉ Hinh cũng gặp phải tình huống như mẹ, con sẽ làm gì?"
Cảnh Diệt hỏi ngược lại.
"Im đi!"
Tiểu mao cầu giận đến răng cọ vào nhau, không ngừng lởn vởn tại chỗ.
"Mẹ tin tưởng, con nhất định sẽ lựa chọn giống như mẹ."
"Con tuyệt đối sẽ không để Chỉ Hinh gặp nguy hiểm!"
Giản Như Ca thét lên với Cảnh Diệt.
"Liệt nhi, con nên hiểu chuyện mẹ yêu thương mẹ con nhiều đến mức nào."
Cảnh Diệt thở dài, cúi người, muốn kéo tiểu mao cầu vào ngực, tiểu mao cầu nhe nanh nhoẻn miệng, bày ra tư thế muốn cắn cô.
"Mẹ vừa sinh ra đã là cô nhi, bị người ruồng bỏ. Lúc còn bé mẹ luôn hâm mộ những đứa nhỏ cùng tộc có cha có mẹ, nhưng mẹ lại không thể biểu hiện mặt mềm yếu của mình ra ngoài. Mẹ từng hoài nghi, cũng từng căm hận, thậm chí nghĩ tới muốn trả thù những người vô tội. Nhưng mẹ đã gặp cha mẹ của Tình, và cả Tình, bọn họ đối xử mẹ rất tốt. Dần dần, mẹ biết đây chính là cảm giác của cái gọi là người thân và bạn bè, lần đầu tiên mẹ cảm thấy mình vẫn còn giá trị sống trên đời này."
Cảnh Diệt bình tĩnh nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Như Ca.
"Nhắc tới thì, ở một phương diện khác tính cách của Liệt nhi rất giống với mẹ thời còn trẻ."
Cảnh Diệt cười ôn hòa nói, lại gặp phải cái hừ lạnh của Giản Như Ca.
"Sau đó mẹ không còn lòng thù hận, mẹ nghĩ có lẽ bọn họ cũng có nỗi khổ của mình. Mặc dù có một phần tự lừa dối chính mình bên trong, nhưng cuộc sống của yêu nếu chỉ đắm chìm trong thù hận, đây chẳng phải luôn cố chấp chuyện đã qua sao, ngược lại lại trở nên ngay cả nhân loại cũng không bằng."
Cảnh Diệt thử nghiệm đưa tay sờ lên đầu tiểu mao cầu, lần này cô ấy lại không né tránh.
"Con biết không? Thật ra cô gái đầu tiên mẹ thích cũng không phải mẹ con, mà là một cô gái cùng tộc khác, cô ấy cùng lớn lên với mẹ. Chẳng qua cuối cùng là một tình yêu không có kết quả, có lẽ có thể nói rằng chúng ta chưa từng có bắt đầu, ngay từ ban đầu nó đã kết thúc."
Cảnh Diệt giống như đang hoài niệm khung cảnh khi đó vậy, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Thế nên mẹ đã trở nên lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Tiềm thức khi đó của mẹ cho rằng cô ấy là người thứ hai đã 'vứt bỏ' mẹ ngoại trừ ba mẹ ruột."
Trên mặt Cảnh Diệt tuy không chút gợn sóng, nhưng trong thanh âm lại tràn đầy khổ sở.
"Thẳng đến khi mẹ gặp được mẹ con, mẹ mới thật sự buông xuống đoạn quá khứ nọ. Mẹ con vừa chào đời đã không có mẹ, ba cô ấy cũng vì thế mà xa lánh cô ấy."
"Nếu nói bởi vì chán ghét mà xa lánh, thì cũng không sai. Mà phụ thân cô ấy cũng vừa vặn bởi vì yêu quá sâu, nên không làm vậy không được."
Cảnh Diệt nhắm mắt,
"Dựa trên bản chất thật ra Hỏa nhi và mẹ là đồng cảnh ngộ, cùng cô ấy trải qua cuộc sống sớm chiều chung đụng, mẹ cảm thấy mình đã tìm được một loại cảm giác nơi chốn để mình thuộc về."
"Mẹ thương xót cô ấy, nhưng cũng yêu cô ấy..."
"Đủ rồi!"
Giản Như Ca ngắt ngang lời cô,
"Con không muốn nghe về quá khứ và tình sử mấy thứ ngổn ngang đó của hai người! Hết thảy mấy thứ đó đều không liên quan đến con!"
Giản Như Ca mặt lạnh nói.
"Thật là đứa ngốc, sao con sẽ biết không liên quan đến mình?"
Cảnh Diệt cười một tiếng, ôm cô đứng dậy.
"Nếu không có mẹ và mẹ con gặp nhau, yêu nhau, làm sao sẽ có con chứ?"
"Chết tiệt! Ai muốn làm con của hai người, ai muốn chào đời trong thế giới này chứ!"
"Sinh ra con lại không nuôi con!"
Giản Như Ca cũng không khắc chế nổi nữa, một cổ phiền não ưu tư tích tụ đã lâu bạo phát, nổi điên hướng Cảnh Diệt quát tháo.
"Chết tiệt! Đồ chết tiệt! Con ghét cả hai người!"
Móng vuốt Giản Như Ca một chút lại một chút đánh vào ngực Cảnh Diệt,
"Con không có mẹ như hai người!"
Giản Như Ca tố cáo.
"Cứ để vậy bỏ con cô đơn một mình trên cõi đời."
"Ô ô ô ô ô!"
Giản Như Ca thút thít, cái đầu nhỏ vùi vào lòng Cảnh Diệt.
"Liệt nhi, mẹ xin lỗi!"
Cằm Cảnh Diệt đặt trên đầu cô, không ngừng lặp lại lời xin lỗi.
"Mẹ với mẹ con chưa bao giờ quên con, tình yêu thương con của chúng ta cũng chưa bào giờ thay đổi."
Cảnh Diệt nhắm hai mắt, tự lẩm bẩm.
"Con..."
Giản Như Ca nhất thời cứng miệng,
"Không cần nói gì hết, bất luận con oán chúng ta hay hận chúng ta, cũng đều là quyền hạn con đáng có được."
"Về điểm này, chúng ta thấy rất xấu hổ với con."
Đáy mắt Cảnh Diệt lộ ra nét yêu thương, ôm chặt lấy tiểu mao cầu.
"Ô ô ô"
Tiểu mao cầu thút thít. Trên đường đi trống trải, một bóng người thon thả ôm nhau với một cái bóng nhỏ thó trong lòng.
---
Buổi tối, sau khi Lục Hồng dỗ Cảnh Tiểu Lang chìm vào giấc ngủ xong, bản thân cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Đứng trước cửa phòng, theo bản năng hướng cửa phòng khách liếc một cái. Khóe miệng cong lên, một đầu đại sắc lang này từ chiều đã liền bắt dầu một bộ mặt chau mày ủ, lúc ăn cơm tối cũng chỉ ăn một chút, người liền không biết đã chui xó nào. Nghĩ đến có một người thấy khó chịu tránh đi vào phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước bản thân không cho cô ấy lên giường, cô ấy có điểm nào đàng hoàng nghe theo.
Hôm nay khác thường ngược lại lại nghe lời, bài ca này là từ đâu mà ra đây. Nghĩ đến thì Cảnh Lang biến thành sói cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng cho đến nay hai cô vẫn ngủ chung trên một chiếc giường, mặc dù ôm cái người béo mập ấm áp kia rất thoải mái. Nhưng mà, Lục Hồng nhíu mày, cô thường thường ngủ đến nửa đêm sẽ bị cái thân người đồ sộ kia áp tỉnh, cái tên háo sắc kia y như con bạch tuộc vậy, quấn lấy mình rất chặt, ngay cả cái đuôi to dài cũng cùng áp lên người mình. Có một đoạn thời gian, giấc ngủ Lục Hồng tương đối rất tệ hại, thậm chí, sang ngày hôm sau tỉnh lại, cô luôn sẽ miệng đầy lông, sặc đến cổ họng cô một trận khó chịu.
Động vật sẽ rụng lông, xem như Cảnh Lang là lang yêu cũng không ngoại lệ, đừng nói chi đến trên người cô là bộ lông dày nặng tựa như một cái áo choàng dài, công việc cần thiết mỗi ngày chính là quét dọn mớ lông trắng bay múa đầy trời trên giường.
"Hai..."
Nghĩ tới đây, Lục Hồng cảm thấy choáng váng một trận, một tay vuốt trán. Không cùng Cảnh Lang ngủ, dù trong lòng mơ hồ có chút mất mát, nhưng phỏng chừng tối nay có thể ngủ ngon giấc đi.
Lục Hồng thay quần áo ngủ, kéo chăn ra, liền nằm lên. Một hồi sau, liền tiến vào mộng đẹp.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng ngủ thoáng mở rộng bằng một cái khe hở, lỗ tai màu trắng dẫn đầu dò xét đi vào, nhẹ nhàng lắc lư hai cái. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở an ổn từ trên giường truyền tới, mới duỗi toàn bộ cái đầu vào, thân người dài rộng cũng nặn theo vào phòng.
Hehe, Hồng Hồng ngủ lại không khóa cửa, là cố ý đang đợi mình đây mà~
Móng vuốt Cảnh Lang lóe lên một cái, một đường chạy chậm, nhảy lên giường.
'Cót két', giường chấn động một cái,
"Hưm"
Lục Hồng chẳng qua chỉ không thoải mái nhíu mày, nghiêng lệch đầu, cũng không có ý tỉnh lại.
Cảnh Lang đứng bên cạnh Lục Hồng, cúi thấp đầu, trước tiên trên làn môi mê người ấn xuống một nụ hôn trộm.
"Lang, đừng lộn xộn..." Theo bản năng Lục Hồng khẽ rên một tiếng,
"Éc."
Cảnh Lang nhanh chóng ngẩng đầu lên, cho rằng Lục Hồng tỉnh lại. Nín thở vài giây, không có những tiếng hít thở khác.
Hehe~ xem ra đại kế tấn công tối nay có thể tiến hành thuận lợi rồi.
Cảnh Lang liếm liếm đầu lưỡi, nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Hồng mơ hồ toát ra tinh quang, xoa nắn móng vuốt, tính toán nên bắt đầu hưởng dụng 'bữa tiệc lớn' này từ đâu. Dùng móng trước nhẹ nhàng di chuyển góc chăn ra, cái đầu xù lông của Cảnh Lang từ từ từ dưới chui vào, gò má nhẹ nhàng cọ lên chân ngọc Lục Hồng, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm hai cái.
"Ưhm"
Lục Hồng hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy trên bắp chân ngưa ngứa, trở người, chân dùng sức đạp xuống một cái.
"Ai da~!"
Cảnh Lang phát ra tiếng rên, một cước kia không lệch trúng ngay mặt cô. Đau đến cô nhe răng, thân người nghiêng sang một bên.
"Cảnh Lang, là chị?!"
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Lục Hồng tỉnh giấc, bỗng ngồi dậy.
"Hehe, vợ"
Một móng vuốt Cảnh Lang bụm mặt, cười khúc khích muốn giả ngố để qua ải.
"Chị coi lời của em như gió thoảng qua tai hả!"
Lục Hồng muốn xốc cổ cô lên, ném xuống giường. Nhưng phát hiện thân thể cái tên háo sắc cười gian trá này không hề nhúc nhích, lúc này mới nhớ tới trên cơ bản cô đang ôm cứng ngắc cái tên đại sắc lang này!
"Lăn xuống cho em!"
Vợ đại nhân lên tiếng, Cảnh Lang nào dám không nghe, ngoan ngoãn dọc theo cuối giường lăn xuống đất.
Chỉ nghe thấy tiếng 'bịch', một cái móng vuốt trắng giơ giơ lên,
"Vợ, chị lăn xuống rồi."
Mắt Lục Hồng thoáng qua một tia đau lòng, con sói đại ngốc này chẳng lẽ không biết té xuống như vậy sẽ rất đau sao!
Cảnh Lang bỗng thò đầu xông tới, há miệng ngậm vào đầu vú còn lại.
"Nha!"
Lục Hồng lên tiếng 'rên rỉ'. Một tay đè lại đầu Cảnh Lang, Cảnh Lang dứt khoát nhắm hai mắt, dùng sức ngậm.
"Ngồi dậy!"
Hai bên đầu nhũ nhận kích thích làm cô không chịu được, Lục Hồng không chịu nổi thân người mềm nhũn, tê liệt ngồi trên sô pha.
Hai móng vuốt trước của Tiểu Tiểu Lang vững vàng khoác lên trên bầu ngực, hết sức chuyên chú vào việc bú mớm. Cảnh Lang liếc trộm bé con, mắt thấy Tiểu Tiểu Lang xem cô như không khí, giận đến run người. Răng lại nhẹ nhàng chạm lên chóp đỉnh tiểu trái cây đỏ,
"A!"
Trên tay Lục Hồng vô thức dùng sức, sức ngược lại càng dùng ấn đầu Cảnh Lang xuống,
"Chị biết Hồng Hồng tổng sẽ có dáng vẻ vui thích."
Cảnh Lang nói chuyện mơ hồ không rõ, Lục Hồng tức giận, tay trái vặn lỗ tai cô, cứng rắn lôi cô ra ngoài.
"Ba tháng không cho phép lên giường!"
"Éc?!"
Cảnh Lang ngã trên đất ủy khuất bứt rứt há miệng,
"Vợ, em thiên vị!"
Cảnh Lang kháng nghị giơ móng vuốt.
"Sáu tháng!"
Lục Hồng hung ác trừng cô một cái, tự ý ôm Cảnh Tiểu Lang hướng bên kia ngồi xuống, đưa lưng về phía cô. Có lẽ do được bú sữa mẹ nên vui vẻ, cái đuôi nhỏ màu vàng của Cảnh Tiểu Lang nhổng lên huơ huơ qua lại.
Cái này ở trong mắt Cảnh Lang chính là thị uy, là lõa lồ khiêu khích! Ngay lập tức Cảnh Lang nghiến răng, âm thầm trù tính đại kế buổi tối phản công.
---
"Liệt nhi..."
Cảnh Diệt nhìn vào mắt tiểu mao cầu, lòng rối như tơ vò, cuối cùng hóa thành tiếng nỉ non, trong đó đầy ắp tâm tình không biết phải làm sao.
Chẳng qua chỉ gặp phải ánh mắt lạnh lùng đối đãi của Giản Như Ca,
"Nếu muốn ở trước mặt con kể khổ chuyện năm đó, vậy thì không cần đâu!"
"Hai, con, cái đứa nhỏ này." Cảnh Diệt lắc đầu,
"Con họ Giản, tên Như Ca, tuyệt không phải con của người!"
Tiểu mao cầu bỗng kêu lên.
"Mẹ vốn nghĩ lẽ ra con nên là một đứa bé hiểu chuyện, sẽ hiểu được nỗi khổ của mẹ và mẹ con."
Khóe miệng Cảnh Diệt thoáng qua, cười khổ nói.
"Nỗi khổ?"
"Hahaha! Nỗi khổ của hai người chẳng lẽ bất quá cũng vì cả hai quá yêu nhau cho nên mới mặc kệ con của mình, để nó tự sinh tự diệt?"
Đôi mắt tiểu mao cầu bỗng biến đỏ, quanh thân mơ hồ tản mát một cổ sát ý.
"Liệt nhi, đừng như vậy!"
"Nếu con cùng Vương Chỉ Hinh cũng gặp phải tình huống như mẹ, con sẽ làm gì?"
Cảnh Diệt hỏi ngược lại.
"Im đi!"
Tiểu mao cầu giận đến răng cọ vào nhau, không ngừng lởn vởn tại chỗ.
"Mẹ tin tưởng, con nhất định sẽ lựa chọn giống như mẹ."
"Con tuyệt đối sẽ không để Chỉ Hinh gặp nguy hiểm!"
Giản Như Ca thét lên với Cảnh Diệt.
"Liệt nhi, con nên hiểu chuyện mẹ yêu thương mẹ con nhiều đến mức nào."
Cảnh Diệt thở dài, cúi người, muốn kéo tiểu mao cầu vào ngực, tiểu mao cầu nhe nanh nhoẻn miệng, bày ra tư thế muốn cắn cô.
"Mẹ vừa sinh ra đã là cô nhi, bị người ruồng bỏ. Lúc còn bé mẹ luôn hâm mộ những đứa nhỏ cùng tộc có cha có mẹ, nhưng mẹ lại không thể biểu hiện mặt mềm yếu của mình ra ngoài. Mẹ từng hoài nghi, cũng từng căm hận, thậm chí nghĩ tới muốn trả thù những người vô tội. Nhưng mẹ đã gặp cha mẹ của Tình, và cả Tình, bọn họ đối xử mẹ rất tốt. Dần dần, mẹ biết đây chính là cảm giác của cái gọi là người thân và bạn bè, lần đầu tiên mẹ cảm thấy mình vẫn còn giá trị sống trên đời này."
Cảnh Diệt bình tĩnh nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Như Ca.
"Nhắc tới thì, ở một phương diện khác tính cách của Liệt nhi rất giống với mẹ thời còn trẻ."
Cảnh Diệt cười ôn hòa nói, lại gặp phải cái hừ lạnh của Giản Như Ca.
"Sau đó mẹ không còn lòng thù hận, mẹ nghĩ có lẽ bọn họ cũng có nỗi khổ của mình. Mặc dù có một phần tự lừa dối chính mình bên trong, nhưng cuộc sống của yêu nếu chỉ đắm chìm trong thù hận, đây chẳng phải luôn cố chấp chuyện đã qua sao, ngược lại lại trở nên ngay cả nhân loại cũng không bằng."
Cảnh Diệt thử nghiệm đưa tay sờ lên đầu tiểu mao cầu, lần này cô ấy lại không né tránh.
"Con biết không? Thật ra cô gái đầu tiên mẹ thích cũng không phải mẹ con, mà là một cô gái cùng tộc khác, cô ấy cùng lớn lên với mẹ. Chẳng qua cuối cùng là một tình yêu không có kết quả, có lẽ có thể nói rằng chúng ta chưa từng có bắt đầu, ngay từ ban đầu nó đã kết thúc."
Cảnh Diệt giống như đang hoài niệm khung cảnh khi đó vậy, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Thế nên mẹ đã trở nên lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Tiềm thức khi đó của mẹ cho rằng cô ấy là người thứ hai đã 'vứt bỏ' mẹ ngoại trừ ba mẹ ruột."
Trên mặt Cảnh Diệt tuy không chút gợn sóng, nhưng trong thanh âm lại tràn đầy khổ sở.
"Thẳng đến khi mẹ gặp được mẹ con, mẹ mới thật sự buông xuống đoạn quá khứ nọ. Mẹ con vừa chào đời đã không có mẹ, ba cô ấy cũng vì thế mà xa lánh cô ấy."
"Nếu nói bởi vì chán ghét mà xa lánh, thì cũng không sai. Mà phụ thân cô ấy cũng vừa vặn bởi vì yêu quá sâu, nên không làm vậy không được."
Cảnh Diệt nhắm mắt,
"Dựa trên bản chất thật ra Hỏa nhi và mẹ là đồng cảnh ngộ, cùng cô ấy trải qua cuộc sống sớm chiều chung đụng, mẹ cảm thấy mình đã tìm được một loại cảm giác nơi chốn để mình thuộc về."
"Mẹ thương xót cô ấy, nhưng cũng yêu cô ấy..."
"Đủ rồi!"
Giản Như Ca ngắt ngang lời cô,
"Con không muốn nghe về quá khứ và tình sử mấy thứ ngổn ngang đó của hai người! Hết thảy mấy thứ đó đều không liên quan đến con!"
Giản Như Ca mặt lạnh nói.
"Thật là đứa ngốc, sao con sẽ biết không liên quan đến mình?"
Cảnh Diệt cười một tiếng, ôm cô đứng dậy.
"Nếu không có mẹ và mẹ con gặp nhau, yêu nhau, làm sao sẽ có con chứ?"
"Chết tiệt! Ai muốn làm con của hai người, ai muốn chào đời trong thế giới này chứ!"
"Sinh ra con lại không nuôi con!"
Giản Như Ca cũng không khắc chế nổi nữa, một cổ phiền não ưu tư tích tụ đã lâu bạo phát, nổi điên hướng Cảnh Diệt quát tháo.
"Chết tiệt! Đồ chết tiệt! Con ghét cả hai người!"
Móng vuốt Giản Như Ca một chút lại một chút đánh vào ngực Cảnh Diệt,
"Con không có mẹ như hai người!"
Giản Như Ca tố cáo.
"Cứ để vậy bỏ con cô đơn một mình trên cõi đời."
"Ô ô ô ô ô!"
Giản Như Ca thút thít, cái đầu nhỏ vùi vào lòng Cảnh Diệt.
"Liệt nhi, mẹ xin lỗi!"
Cằm Cảnh Diệt đặt trên đầu cô, không ngừng lặp lại lời xin lỗi.
"Mẹ với mẹ con chưa bao giờ quên con, tình yêu thương con của chúng ta cũng chưa bào giờ thay đổi."
Cảnh Diệt nhắm hai mắt, tự lẩm bẩm.
"Con..."
Giản Như Ca nhất thời cứng miệng,
"Không cần nói gì hết, bất luận con oán chúng ta hay hận chúng ta, cũng đều là quyền hạn con đáng có được."
"Về điểm này, chúng ta thấy rất xấu hổ với con."
Đáy mắt Cảnh Diệt lộ ra nét yêu thương, ôm chặt lấy tiểu mao cầu.
"Ô ô ô"
Tiểu mao cầu thút thít. Trên đường đi trống trải, một bóng người thon thả ôm nhau với một cái bóng nhỏ thó trong lòng.
---
Buổi tối, sau khi Lục Hồng dỗ Cảnh Tiểu Lang chìm vào giấc ngủ xong, bản thân cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Đứng trước cửa phòng, theo bản năng hướng cửa phòng khách liếc một cái. Khóe miệng cong lên, một đầu đại sắc lang này từ chiều đã liền bắt dầu một bộ mặt chau mày ủ, lúc ăn cơm tối cũng chỉ ăn một chút, người liền không biết đã chui xó nào. Nghĩ đến có một người thấy khó chịu tránh đi vào phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước bản thân không cho cô ấy lên giường, cô ấy có điểm nào đàng hoàng nghe theo.
Hôm nay khác thường ngược lại lại nghe lời, bài ca này là từ đâu mà ra đây. Nghĩ đến thì Cảnh Lang biến thành sói cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng cho đến nay hai cô vẫn ngủ chung trên một chiếc giường, mặc dù ôm cái người béo mập ấm áp kia rất thoải mái. Nhưng mà, Lục Hồng nhíu mày, cô thường thường ngủ đến nửa đêm sẽ bị cái thân người đồ sộ kia áp tỉnh, cái tên háo sắc kia y như con bạch tuộc vậy, quấn lấy mình rất chặt, ngay cả cái đuôi to dài cũng cùng áp lên người mình. Có một đoạn thời gian, giấc ngủ Lục Hồng tương đối rất tệ hại, thậm chí, sang ngày hôm sau tỉnh lại, cô luôn sẽ miệng đầy lông, sặc đến cổ họng cô một trận khó chịu.
Động vật sẽ rụng lông, xem như Cảnh Lang là lang yêu cũng không ngoại lệ, đừng nói chi đến trên người cô là bộ lông dày nặng tựa như một cái áo choàng dài, công việc cần thiết mỗi ngày chính là quét dọn mớ lông trắng bay múa đầy trời trên giường.
"Hai..."
Nghĩ tới đây, Lục Hồng cảm thấy choáng váng một trận, một tay vuốt trán. Không cùng Cảnh Lang ngủ, dù trong lòng mơ hồ có chút mất mát, nhưng phỏng chừng tối nay có thể ngủ ngon giấc đi.
Lục Hồng thay quần áo ngủ, kéo chăn ra, liền nằm lên. Một hồi sau, liền tiến vào mộng đẹp.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng ngủ thoáng mở rộng bằng một cái khe hở, lỗ tai màu trắng dẫn đầu dò xét đi vào, nhẹ nhàng lắc lư hai cái. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở an ổn từ trên giường truyền tới, mới duỗi toàn bộ cái đầu vào, thân người dài rộng cũng nặn theo vào phòng.
Hehe, Hồng Hồng ngủ lại không khóa cửa, là cố ý đang đợi mình đây mà~
Móng vuốt Cảnh Lang lóe lên một cái, một đường chạy chậm, nhảy lên giường.
'Cót két', giường chấn động một cái,
"Hưm"
Lục Hồng chẳng qua chỉ không thoải mái nhíu mày, nghiêng lệch đầu, cũng không có ý tỉnh lại.
Cảnh Lang đứng bên cạnh Lục Hồng, cúi thấp đầu, trước tiên trên làn môi mê người ấn xuống một nụ hôn trộm.
"Lang, đừng lộn xộn..." Theo bản năng Lục Hồng khẽ rên một tiếng,
"Éc."
Cảnh Lang nhanh chóng ngẩng đầu lên, cho rằng Lục Hồng tỉnh lại. Nín thở vài giây, không có những tiếng hít thở khác.
Hehe~ xem ra đại kế tấn công tối nay có thể tiến hành thuận lợi rồi.
Cảnh Lang liếm liếm đầu lưỡi, nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Hồng mơ hồ toát ra tinh quang, xoa nắn móng vuốt, tính toán nên bắt đầu hưởng dụng 'bữa tiệc lớn' này từ đâu. Dùng móng trước nhẹ nhàng di chuyển góc chăn ra, cái đầu xù lông của Cảnh Lang từ từ từ dưới chui vào, gò má nhẹ nhàng cọ lên chân ngọc Lục Hồng, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm hai cái.
"Ưhm"
Lục Hồng hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy trên bắp chân ngưa ngứa, trở người, chân dùng sức đạp xuống một cái.
"Ai da~!"
Cảnh Lang phát ra tiếng rên, một cước kia không lệch trúng ngay mặt cô. Đau đến cô nhe răng, thân người nghiêng sang một bên.
"Cảnh Lang, là chị?!"
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Lục Hồng tỉnh giấc, bỗng ngồi dậy.
"Hehe, vợ"
Một móng vuốt Cảnh Lang bụm mặt, cười khúc khích muốn giả ngố để qua ải.
"Chị coi lời của em như gió thoảng qua tai hả!"
Lục Hồng muốn xốc cổ cô lên, ném xuống giường. Nhưng phát hiện thân thể cái tên háo sắc cười gian trá này không hề nhúc nhích, lúc này mới nhớ tới trên cơ bản cô đang ôm cứng ngắc cái tên đại sắc lang này!
"Lăn xuống cho em!"
Vợ đại nhân lên tiếng, Cảnh Lang nào dám không nghe, ngoan ngoãn dọc theo cuối giường lăn xuống đất.
Chỉ nghe thấy tiếng 'bịch', một cái móng vuốt trắng giơ giơ lên,
"Vợ, chị lăn xuống rồi."
Mắt Lục Hồng thoáng qua một tia đau lòng, con sói đại ngốc này chẳng lẽ không biết té xuống như vậy sẽ rất đau sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.