Chương 7: Tôi không tốt đẹp như vậy
Quả Đào Vị Tiểu Tiên Nữ
16/08/2022
Ngôn Án ngoan ngoãn trèo lên sau xe Thời Khanh ngồi thật vững.
Thời Khanh liền bắt đầu nhấc chân đạp xe đi.
"Thời Khanh, con người của cậu vô cùng ngang ngược, chẳng hiểu sao mình lại thích cậu chết đi được"Ngôn Án đưa tay cầm lấy vạt áo hai bên eo Thời Khanh để ngồi vững hơn.
"Đừng thích tôi, tôi không tốt đẹp như cậu thấy"Thời Khanh hôm nay nói chuyện nhiều hơn so với hằng ngày.
Ngôn Án nghe vậy thì im lặng một hồi, cô nhéo eo Thời Khanh một cái.
Anh đau đến nghiêng người sang một bên.
"Dù sao thì Ngôn Án mình đã chấm cậu, tốt xấu gì sau này cũng đều là mình hưởng lấy thôi"Cô gái nhỏ ngồi sau lưng vô cùng kiêu ngạo.
Suốt quãng đường đi, Ngôn Án luôn miệng chí choé không ngừng, thoáng chốc đã đến nhà cô.
Ngôn Án xuống xe nhìn nhìn Thời Khanh bằng một đôi mắt vô cùng kì lạ.
"Cậu...sao lại biết nhà mình?Từ nãy đến giờ, mình vẫn chưa báo địa chỉ mà"Ngôn Án cười cười, hai lúm đồng tiền lại vô thức lộ ra.
Thời Khanh sao có thể trả lời lại rằng lần trước bất cẩn đụng trúng bóng vào đầu cô, lại nghe được cuộc trò chuyện của cô và Nguỵ An Nhiên nên vô thức hộ tống cô về nhà bằng cách lén lút theo sau.
Thời Khanh chóp chóp mắt vài cái sau đó quay xe bỏ về, không một lời tạm biệt.
Ngôn Án vẫn đứng dõi theo đến khi bóng dáng Thời Khanh biến mất mới chịu quay vào nhà.
"Án Án? Chân làm sao vậy con?"Ngôn Dịch thấy con gái mình chân bị băng bó thì có chút bất ngờ, nhìn cô lo lắng.
"Con không cẩn thận nên ngã trật chân ạ"Ngôn Án nhảy lò cò vào nhà, miệng vẫn không ngừng cười.
Ngôn Dịch nhìn Ngôn Án thở dài sau đó ra dìu cô vào nhà.
"Sao không gọi ba đến đón?Còn nữa, con về bằng cách nào?"Ngôn Dịch liếc ra sân tìm kiếm xe đạp của Ngôn Án.
"Là Thời Khanh đưa con về"Nói đến đây Ngôn Án cười không ngậm được miệng.
"Thời Khanh sao?"Ngôn Dịch nghe đến cái tên này thì hơi ngạc nhiên, ông chớp chớp mắt nhìn cô.
"Vâng ạ"Ngôn Án gật gật đầu liên tục.
Ngôn Dịch liền nhìn con gái mình bằng ánh mắt sâu xa.
....
Ngày hôm sau đi học, Thời Khanh biết chân Ngôn Án bị thương nên không đợi cô mà liền lên lớp mình trước.
Anh sợ khi gặp mặt, Ngôn Án lại tra hỏi tại sao mình lại biết nhà cô.
"Thời Khanh, cậu cho mình mượn bài kiểm tra Toán lần trước để xem đáp án một chút được không?Bài lần trước có vài chổ mình không rõ"Châu Dĩnh- một học sinh giỏi và vô cùng xinh đẹp của 11A12 đi đến trước mặt Thời Khanh mỉm cười cất giọng.
Thời Khanh đang nghe nhạc thì lười biếng nâng mắt lên nhìn Châu Dĩnh một cái.
"Không mang theo"Ba chữ lạnh lùng được phun ra từ miệng Thời Khanh, anh nói xong liền tiếp tục nhắm mắt lại nghe nhạc.
Châu Dĩnh đang nở một nụ cười thật tươi thì bị câu trả lời của Thời Khanh làm cho lúng túng vô cùng.
Cô ta thường thấy Ngôn Án đến lớp mình mượn bài kiểm tra của Thời Khanh sau đó còn được anh tận tình giảng giải....
"Khanh ca, chị dâu nhờ em đưa đồ đến"Cao Thần cầm trong tay hộp sữa chuối đặt lên bàn Thời Khanh rồi cất lớn giọng.
Thời Khanh lại lần nữa mở mắt ra vì hai chữ "chị dâu" kia, anh nhìn nhìn vào hộp sữa chuối để trên bàn.
"Còn có thư tình"Giang Triết mở lòng bàn tay ra, một tờ giấy nhỏ nhanh chóng xuất hiện.
Thời Khanh tắt nhạc, cất tai nghe và điện thoại vào balo sau đó nhận lấy tờ giấy nhỏ kia và bỏ luôn hộp sữa chuối vào balo.
"Cút, nhìn cái gì?"
Hai người Cao Thần và Giang Triết vẫn còn đứng bên cạnh tò mò, muốn xem trộm những gì được viết trong tờ giấy thì bị Thời Khanh liếc xéo, đuổi đi.
Châu Dĩnh nảy giờ cũng vẫn còn đứng yên tại chổ nhìn giờ này mới đỏ mặt quay người rời đi sau khi nghe tiếng mắng người của Thời Khanh.
Đuổi được người đi hết, Thời Khanh mới chậm rãi mở tờ giấy ra xem bên trong viết gì.
"Thời Khanh, đừng nhớ mình nhé. Khi nào khỏi mình liền đến tìm cậu"
Dòng chữ ngay ngắn, vô cùng sạch sẽ, thẳng tắp của cô gái nhỏ hiện lên trước mắt Thời Khanh.
Đọc xong thư của Ngôn Án, khoé môi Thời Khanh vô thức vẽ thành một đường cong nhẹ.
Anh xếp nhỏ tờ giấy lại rồi nhét vào một góc của balo, kéo khoá lại.
....
"Tiểu Án, tao nói cho mày nghe một bí mật nhé"Nguỵ An Nhiên lười biếng tựa xuống bàn chớp chớp mắt nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án nghe vậy thì đánh mắt sang nhìn cô, gật gật đầu.
"Cao Thần, cmn hắn ta đang theo đuổi tao"Nguỵ An Nhiên cũng không tin được.
Nhưng vài ngày trước, Cao Thần liền add wechat cô nàng sau đó cả hai liền nhắn tin qua lại.
Hôm nay lúc đến trường, hắn còn cố ý đến sớm đợi cô để cùng vào trường.
"Đệt..."Ngôn Án nghe Nguỵ An Nhiên kể lại đầu đuôi câu chuyện thì thầm chửi một câu.
"Có khi nào mày và Cao Thần lại thành đôi trước cả tao và Thời Khanh không?"Ngôn Án xoay xoay bút chì trong tay nhìn sang Nguỵ An Nhiên.
"Vẫn để một thời gian nữa xem thế nào đã"Nguỵ An Nhiên vò đầu bứt tóc cuối cùng đưa ra quyết định như vậy.
"Có chuyện gì cần liền gọi tao giúp đỡ"Ngôn Án nhướng nhướng mài.
"Thôi đi, 17 năm rồi mày chưa có một mảnh tình vắt vai. Giúp đỡ tao kiểu gì?"Nguỵ An Nhiên làm ra vẻ mặt xem thường nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án bỗng nhiên nổi hứng muốn đánh người.
Thời Khanh liền bắt đầu nhấc chân đạp xe đi.
"Thời Khanh, con người của cậu vô cùng ngang ngược, chẳng hiểu sao mình lại thích cậu chết đi được"Ngôn Án đưa tay cầm lấy vạt áo hai bên eo Thời Khanh để ngồi vững hơn.
"Đừng thích tôi, tôi không tốt đẹp như cậu thấy"Thời Khanh hôm nay nói chuyện nhiều hơn so với hằng ngày.
Ngôn Án nghe vậy thì im lặng một hồi, cô nhéo eo Thời Khanh một cái.
Anh đau đến nghiêng người sang một bên.
"Dù sao thì Ngôn Án mình đã chấm cậu, tốt xấu gì sau này cũng đều là mình hưởng lấy thôi"Cô gái nhỏ ngồi sau lưng vô cùng kiêu ngạo.
Suốt quãng đường đi, Ngôn Án luôn miệng chí choé không ngừng, thoáng chốc đã đến nhà cô.
Ngôn Án xuống xe nhìn nhìn Thời Khanh bằng một đôi mắt vô cùng kì lạ.
"Cậu...sao lại biết nhà mình?Từ nãy đến giờ, mình vẫn chưa báo địa chỉ mà"Ngôn Án cười cười, hai lúm đồng tiền lại vô thức lộ ra.
Thời Khanh sao có thể trả lời lại rằng lần trước bất cẩn đụng trúng bóng vào đầu cô, lại nghe được cuộc trò chuyện của cô và Nguỵ An Nhiên nên vô thức hộ tống cô về nhà bằng cách lén lút theo sau.
Thời Khanh chóp chóp mắt vài cái sau đó quay xe bỏ về, không một lời tạm biệt.
Ngôn Án vẫn đứng dõi theo đến khi bóng dáng Thời Khanh biến mất mới chịu quay vào nhà.
"Án Án? Chân làm sao vậy con?"Ngôn Dịch thấy con gái mình chân bị băng bó thì có chút bất ngờ, nhìn cô lo lắng.
"Con không cẩn thận nên ngã trật chân ạ"Ngôn Án nhảy lò cò vào nhà, miệng vẫn không ngừng cười.
Ngôn Dịch nhìn Ngôn Án thở dài sau đó ra dìu cô vào nhà.
"Sao không gọi ba đến đón?Còn nữa, con về bằng cách nào?"Ngôn Dịch liếc ra sân tìm kiếm xe đạp của Ngôn Án.
"Là Thời Khanh đưa con về"Nói đến đây Ngôn Án cười không ngậm được miệng.
"Thời Khanh sao?"Ngôn Dịch nghe đến cái tên này thì hơi ngạc nhiên, ông chớp chớp mắt nhìn cô.
"Vâng ạ"Ngôn Án gật gật đầu liên tục.
Ngôn Dịch liền nhìn con gái mình bằng ánh mắt sâu xa.
....
Ngày hôm sau đi học, Thời Khanh biết chân Ngôn Án bị thương nên không đợi cô mà liền lên lớp mình trước.
Anh sợ khi gặp mặt, Ngôn Án lại tra hỏi tại sao mình lại biết nhà cô.
"Thời Khanh, cậu cho mình mượn bài kiểm tra Toán lần trước để xem đáp án một chút được không?Bài lần trước có vài chổ mình không rõ"Châu Dĩnh- một học sinh giỏi và vô cùng xinh đẹp của 11A12 đi đến trước mặt Thời Khanh mỉm cười cất giọng.
Thời Khanh đang nghe nhạc thì lười biếng nâng mắt lên nhìn Châu Dĩnh một cái.
"Không mang theo"Ba chữ lạnh lùng được phun ra từ miệng Thời Khanh, anh nói xong liền tiếp tục nhắm mắt lại nghe nhạc.
Châu Dĩnh đang nở một nụ cười thật tươi thì bị câu trả lời của Thời Khanh làm cho lúng túng vô cùng.
Cô ta thường thấy Ngôn Án đến lớp mình mượn bài kiểm tra của Thời Khanh sau đó còn được anh tận tình giảng giải....
"Khanh ca, chị dâu nhờ em đưa đồ đến"Cao Thần cầm trong tay hộp sữa chuối đặt lên bàn Thời Khanh rồi cất lớn giọng.
Thời Khanh lại lần nữa mở mắt ra vì hai chữ "chị dâu" kia, anh nhìn nhìn vào hộp sữa chuối để trên bàn.
"Còn có thư tình"Giang Triết mở lòng bàn tay ra, một tờ giấy nhỏ nhanh chóng xuất hiện.
Thời Khanh tắt nhạc, cất tai nghe và điện thoại vào balo sau đó nhận lấy tờ giấy nhỏ kia và bỏ luôn hộp sữa chuối vào balo.
"Cút, nhìn cái gì?"
Hai người Cao Thần và Giang Triết vẫn còn đứng bên cạnh tò mò, muốn xem trộm những gì được viết trong tờ giấy thì bị Thời Khanh liếc xéo, đuổi đi.
Châu Dĩnh nảy giờ cũng vẫn còn đứng yên tại chổ nhìn giờ này mới đỏ mặt quay người rời đi sau khi nghe tiếng mắng người của Thời Khanh.
Đuổi được người đi hết, Thời Khanh mới chậm rãi mở tờ giấy ra xem bên trong viết gì.
"Thời Khanh, đừng nhớ mình nhé. Khi nào khỏi mình liền đến tìm cậu"
Dòng chữ ngay ngắn, vô cùng sạch sẽ, thẳng tắp của cô gái nhỏ hiện lên trước mắt Thời Khanh.
Đọc xong thư của Ngôn Án, khoé môi Thời Khanh vô thức vẽ thành một đường cong nhẹ.
Anh xếp nhỏ tờ giấy lại rồi nhét vào một góc của balo, kéo khoá lại.
....
"Tiểu Án, tao nói cho mày nghe một bí mật nhé"Nguỵ An Nhiên lười biếng tựa xuống bàn chớp chớp mắt nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án nghe vậy thì đánh mắt sang nhìn cô, gật gật đầu.
"Cao Thần, cmn hắn ta đang theo đuổi tao"Nguỵ An Nhiên cũng không tin được.
Nhưng vài ngày trước, Cao Thần liền add wechat cô nàng sau đó cả hai liền nhắn tin qua lại.
Hôm nay lúc đến trường, hắn còn cố ý đến sớm đợi cô để cùng vào trường.
"Đệt..."Ngôn Án nghe Nguỵ An Nhiên kể lại đầu đuôi câu chuyện thì thầm chửi một câu.
"Có khi nào mày và Cao Thần lại thành đôi trước cả tao và Thời Khanh không?"Ngôn Án xoay xoay bút chì trong tay nhìn sang Nguỵ An Nhiên.
"Vẫn để một thời gian nữa xem thế nào đã"Nguỵ An Nhiên vò đầu bứt tóc cuối cùng đưa ra quyết định như vậy.
"Có chuyện gì cần liền gọi tao giúp đỡ"Ngôn Án nhướng nhướng mài.
"Thôi đi, 17 năm rồi mày chưa có một mảnh tình vắt vai. Giúp đỡ tao kiểu gì?"Nguỵ An Nhiên làm ra vẻ mặt xem thường nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án bỗng nhiên nổi hứng muốn đánh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.