Chương 1: Gia sư (1)
Nhục Tùng Tô Bính
31/12/2022
Edit: Hinh
Mùa hè, nhiệt độ ngoài trời nóng đến cháy da, những con ve sầu kêu râm ran.
Hứa Thanh Hoan nằm ngủ trưa trong căn phòng màu hồng phấn.
Mẹ Hứa nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn con gái ngủ đến — làn váy hồng nhạt chạy lên eo, một bên dây váy rớt xuống vai, đến nội y màu trắng tơ tằm cũng lộ ra.
Mẹ Hứa bật cười tăng nhiệt độ của điều hòa lên, ngồi xổm ở đầu giường nhỏ giọng gọi: “Ngoan Ngoãn, dậy đi, phải đến gặp gia sư dạy thêm rồi.”
Hứa Thanh Hoan từ từ tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, mí mắt cô chầm chậm mở ra, a một tiếng như con mèo.
Mẹ Hứa nghĩ con gái đã tỉnh, đang muốn căn dặn một chút chuyện về thầy giáo, nhưng sau khi Hứa Thanh Hoan hít sâu một cái thì khép mi, cô lại ngủ.
Mỗi lần đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là cô lại thiếu ngủ, buổi tối ngủ rất sớm, buổi sáng tỉnh đã đến trưa, mỗi lần ngủ trưa là hai ba tiếng, cuộc sống cứ như thần ngủ vậy.
Mẹ Hứa cúi người nhìn con gái hồi lâu, vẻ dịu dàng kiên nhẫn vừa rồi chỉ còn bảy phần, xoay người kéo tấm rèm hồng nhạt ra.
Ánh nắng chói mắt nóng rực lập tức ùa vào, chiếu lên mặt Hứa Thanh Hoan, cô mở miệng lầu bầu, “Nắng muốn chết.”
Mẹ Hứa trở lại bên cạnh Hứa Thanh Hoan, sự dịu dàng kiên nhẫn chỉ còn lại năm phần, bà xoay người nói với cái hộp hình vuông ở đầu giường: “Tinh linh Thiên Miêu, mở bài hát.”
Bắt đầu có tiếng meo meo trên nền nhạc bài hát thần thánh trong Douyin (Tiktok Trung) phát lên trong phòng Hứa Thanh Hoan làm cô tức đến mở mắt, bộ dạng rõ ràng là không ngủ đủ chép miệng.
Sau ba giây đồng hồ nhìn mẹ Hứa, cô khép hờ mắt, giọng mềm mại, “Mẹ, chuyện đại sự, bụng con đau.”
Mẹ Hứa: ”…”
Thật lợi hại, một tuần trước mới giả vờ vừa hết xong, bây giờ lại đến nữa.
Mẹ Hứa mở tủ đưa quần áo cho cô, chỉ còn lại ba phần dịu dàng kiên nhẫn, bà ôm vai đứng ở đầu giường, híp mắt nói: “Ồ, vậy cởi quần lót ra đi, để mẹ xem xem có thật không.”
Hứa Thanh Hoan: “…”
Tức giận.
Hứa Thanh Hoan vật lộn ngồi lên, mệt mỏi ngáp một cái, mơ màng lấy điện thoại ra xem nhiệt độ bên ngoài, 38 độ.
Nóng quá, không muốn ra khỏi cửa chút nào, chỉ muốn sung sướng nằm trong nhà bật điều hòa ngủ trưa thôi.
Hứa Thanh Hoan chậm rãi đứng lên, mặc quần áo rồi đi vào toilet rửa mặt, súc miệng và lau mặt.
Khi đi ngang qua phòng ngủ chính, ba cô đang ngủ trưa.
Cô đi ra khỏi toilet, lại đi ngang qua phòng ngủ chính… Mẹ cũng lên giường ngủ trưa.
Càng tức giận.
Tại sao đều là cuối tuần, mà cô lại không thể ở nhà ngủ trưa?
Hứa Thanh Hoan mất ngủ, mặt nhăn lại như đường gợn sóng, không có sức tựa vào cửa nhìn ba mẹ mình, môi khẽ mím lại.
Bị sự đối đãi không công bằng trong gia đình làm tức giận, muốn phát tiết.
Ba giây sau, là một cô con gái ngoan ngoãn, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ba mẹ lại, khẽ cất bước xoay người.
Khoảng mười phút sau, điện thoại của ba Hứa đặt ở đầu giường vang lên, mẹ Hứa phàn nàn, “Ai vậy, buổi trưa không lo ngủ, phiền muốn chết.”
Ba Hứa mơ mơ màng màng nhận điện thoại, vừa mới “Alo” một tiếng, bên kia đã truyền đến giọng nói tinh tế nhỏ nhẹ đầy tủi thân, “Ba ơi, xe buýt chưa đến, tàu điện ngầm chưa đến, Didi* cũng chưa đến, đã sắp đến giờ hẹn với gia sư rồi… Bên ngoài nóng quá, ba có thể lái xe chở con đi được không?”
[*] Tương tự Grab bên mình.
Ba Hứa bật người dậy, đứng lên mặc quần áo, “Ngoan Ngoãn đừng vội, con tìm một nơi mát mẻ đứng đợi trước đi, ba lập tức xuống lầu liền, con đang ở đâu?”
Hứa Thanh Hoan: “… Kệ để giày trước cửa.”
***
Ba Hứa vẫn chưa tỉnh ngủ lái xe chở Hứa Thanh Hoan đi gặp gia sư, cô vui vẻ ngồi ở ghế phó lái hưởng điều hòa, ăn kem Cornetto.
Ba Hứa hít sâu một hơi, mở cửa xe hút thuốc, buồn bã thổi một làn khói ra, cất lời căn dặn cô, “Bắt nạt ba cũng được, nhưng đừng bắt nạt gia sư mới của con, có nghe không?”
Hứa Thanh Hoan một tay cầm Cornetto, một tay nhắn tin với bạn trên Wechat, ngẩng đầu híp mắt cười: “Ba, con có trúng thưởng được một cái tẩu thuốc vô cùng đẹp, chiều nay sẽ giao đến, ba nhớ canh điện thoại rồi lén đi lấy nhé, đừng để mẹ phát hiện.”
Ba Hứa: “…”
Đúng là con gái ngoan.
Trên màn hình điện thoại Hứa Thanh Hoan, là giao diện Wechat với cô bạn Lâm Miểu.
Tam Thủy: “Thanh Hoan! Hôm nay E thần không livestream giảng bài! Không thấy tay với chữ của anh ấy, bây giờ tớ chỉ muốn đi ăn một cái Pizza lớn 24 tấc thôi! Tớ mời khách! Đi không!”
Hứa Thanh Hoan: “Không đi được rồi, ba mẹ tìm cho tớ một gia sư, phải học thêm…”
Tam Thủy: “Cả năm xếp hạng nhất cũng muốn học thêm á? Cậu học thêm cái gì?? Chuẩn bị trước bài năm sau?”
Hứa Thanh Hoan: “Không phải, đầu tiên sẽ học toán cao cấp nè, Đại số tuyến tính rồi xác suất thống kê.”
Tam Thủy: “… Có tin một giây sau tớ sẽ kéo cậu vào danh sách đen không?”
Hứa Thanh Hoan: “Gia sư dạy thêm của tớ là sinh viên năm ba, nghe nói đẹp trai lắm, khà khà.”
Tam Thủy: “Có đẹp trai bằng E thần của tớ không?”
Hứa Thanh Hoan không vui, nhắn một đoạn: Sao lại là E thần của cậu, rõ ràng là E thần của tớ, là tớ phát hiện ra anh ấy trước sau đó giới thiệu cho cậu xem livestream còn gì…
Bỏ đi bỏ đi, bạn thân không cần so đo nhiều, nhường Lâm Miểu một chút, Hứa Thanh Hoan nhấn cắt bỏ đoạn đó.
Nghĩ nghĩ, cô lại đùng đùng nhắn: “E thần là của tớ!!! Của tớ!!!”
Gửi đi.
Hừm, lúc này cô mới thoải mái.
E thần là một học thần thường xuyên livestream giảng bài, bằng tuổi Hứa Thanh Hoan, sau khi khai giảng đều học lớp 12.
Lần trước xếp hạng cả năm của Hứa Thanh Hoan là hạng năm, lần này xếp hạng cả năm là hạng nhất, có khi lần sau sẽ thành hạng ba, là một học bá luôn dao động.
Nhưng E thần lại là học thần ổn định, E thần sẽ vô cùng ung dung dùng một cách đơn giản để giải một đề bài mà bọn Hứa Thanh Hoan không hiểu.
Thanh Hoan há miệng ăn Cornetto, tò mò mở phần mềm phát sóng trực tiếp ra, bấm vào “E miêu” ở đầu danh sách, nhìn chữ ký của “E miêu”: Hôm nay tâm trạng bị chó cắn, không live.
ID của E thần là E miêu, các fan đều cảm thấy anh rất dễ thương, nhưng anh cũng rất lợi hại, nhóm fan trong lòng sùng bái anh đều gọi là E thần, nhưng lúc lén tự xưng E thần là chồng mình thì đều gọi anh là E miêu.
E thần… Tính tình không được tốt lắm.
Lúc anh livestream, nếu có người đến quấy rối mắng chửi, anh sẽ lập tức dừng lại, dùng mồm miệng mắng trở lại, không có câu chửi tục nào, giọng điệu thường thường, tốc độ ung dung, mắng đến người đó mặt đỏ tía tai xin lỗi mới bỏ qua.
E thần chỉ có khuyết điểm là 1% tính tình không được tốt, còn lại 99% đều là ưu điểm, vô cùng có sức hấp dẫn.
Khi livestream, anh sẽ chỉnh camera sẽ nhắm thẳng đến sách vở, dùng bút viết lên giấy trắng từng bước một để giải bài, ngay cả chữ của anh cũng rất đẹp đẽ phóng khoáng, còn rất rõ ràng, cứ như là một kiểu chữ chỉ thuộc về mỗi anh.
Nhìn anh viết chữ là một chuyện vô cùng hưởng thụ, mọi người đều điên cuồng tặng quà.
Học tra như Lâm Miểu cũng chính là nhờ xem E thần mới từ hạng một đếm ngược nhảy lên hạng trung bình.
Còn có, ngón tay cầm bút của anh rất thon dài, khớp xương rõ ràng, sở hữu một đôi bàn tay vô cùng đẹp.
Ngoại trừ viết chữ, tay của anh cũng rất linh hoạt, tay phải viết chữ, tay trái chậm rãi gấp giấy, gấp trái tim, gấp động vật nhỏ, gấp hoa hồng, mọi người có nhìn tay anh một ngày cũng không chán.
Lúc giải bài, giảng bài, tuy đã qua máy biến âm nhưng vẫn có thể nghe ra được giọng nói lười biếng của anh.
Thỉnh thoảng anh sẽ đọc một bình luận thú vị nào đó, rồi cúi đầu cười một tiếng, không hiểu sao vừa nghe đã khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Có một lần tâm trạng anh hình như rất tốt, cứ như cố ý làm nũng, phát ra một tiếng “Meo” mềm nhũn, cả livestream liền bùng nổ.
… Không biết hôm nay sao tâm trạng của E thần lại không tốt nhỉ?
Ba Hứa nghiêng đầu nhìn con gái, kinh ngạc nhìn hai bên má đỏ hồng của Hứa Thanh Hoan, “Ngoan Ngoãn, sao mặt con lại đỏ thế?”
Mặt Hứa Thanh Hoan càng đỏ hơn.
Ba Hứa dừng xe bên đường, thò đầu nhìn vào điện thoại của cô, “Yêu đương hả? Có thằng nhóc nào theo đuổi con à?”
Nói xong bắt đầu vươn tay giật điện thoại cô.
Tâm sự của thiếu nữ ba nhìn cái gì! Hứa Thanh Hoan không muốn ba cô đọc, nhưng lại không làm lại ông.
Ngay lúc điện thoại sắp bị ba giật lấy, Hứa Thanh Hoan nhanh chóng kéo cổ áo sơ mi ra, bỏ điện thoại vào, sau đó dùng vẻ mặt “Ba không lấy được của con đâu” nhìn ba mình.
Hứa Thanh Hoan rất vui vẻ vì sự lanh trí của mình, vặn eo vươn vai, chớp mắt, dịu dàng nói lời khiêu khích, “Hừ, lấy đồ của con đâu có dễ.”
Ba Hứa: “…”
Ba Hứa nhíu mày, đầy chính nghĩa ra lệnh, “Chuyện này không được đâu, con còn có hôn ước đó! Cho dù không có hôn ước, thì con cũng chỉ mới 17 tuổi thôi, không thể yêu sớm! Có nghe không Hứa Thanh Hoan!”
“…”
Mùa hè, nhiệt độ ngoài trời nóng đến cháy da, những con ve sầu kêu râm ran.
Hứa Thanh Hoan nằm ngủ trưa trong căn phòng màu hồng phấn.
Mẹ Hứa nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn con gái ngủ đến — làn váy hồng nhạt chạy lên eo, một bên dây váy rớt xuống vai, đến nội y màu trắng tơ tằm cũng lộ ra.
Mẹ Hứa bật cười tăng nhiệt độ của điều hòa lên, ngồi xổm ở đầu giường nhỏ giọng gọi: “Ngoan Ngoãn, dậy đi, phải đến gặp gia sư dạy thêm rồi.”
Hứa Thanh Hoan từ từ tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, mí mắt cô chầm chậm mở ra, a một tiếng như con mèo.
Mẹ Hứa nghĩ con gái đã tỉnh, đang muốn căn dặn một chút chuyện về thầy giáo, nhưng sau khi Hứa Thanh Hoan hít sâu một cái thì khép mi, cô lại ngủ.
Mỗi lần đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là cô lại thiếu ngủ, buổi tối ngủ rất sớm, buổi sáng tỉnh đã đến trưa, mỗi lần ngủ trưa là hai ba tiếng, cuộc sống cứ như thần ngủ vậy.
Mẹ Hứa cúi người nhìn con gái hồi lâu, vẻ dịu dàng kiên nhẫn vừa rồi chỉ còn bảy phần, xoay người kéo tấm rèm hồng nhạt ra.
Ánh nắng chói mắt nóng rực lập tức ùa vào, chiếu lên mặt Hứa Thanh Hoan, cô mở miệng lầu bầu, “Nắng muốn chết.”
Mẹ Hứa trở lại bên cạnh Hứa Thanh Hoan, sự dịu dàng kiên nhẫn chỉ còn lại năm phần, bà xoay người nói với cái hộp hình vuông ở đầu giường: “Tinh linh Thiên Miêu, mở bài hát.”
Bắt đầu có tiếng meo meo trên nền nhạc bài hát thần thánh trong Douyin (Tiktok Trung) phát lên trong phòng Hứa Thanh Hoan làm cô tức đến mở mắt, bộ dạng rõ ràng là không ngủ đủ chép miệng.
Sau ba giây đồng hồ nhìn mẹ Hứa, cô khép hờ mắt, giọng mềm mại, “Mẹ, chuyện đại sự, bụng con đau.”
Mẹ Hứa: ”…”
Thật lợi hại, một tuần trước mới giả vờ vừa hết xong, bây giờ lại đến nữa.
Mẹ Hứa mở tủ đưa quần áo cho cô, chỉ còn lại ba phần dịu dàng kiên nhẫn, bà ôm vai đứng ở đầu giường, híp mắt nói: “Ồ, vậy cởi quần lót ra đi, để mẹ xem xem có thật không.”
Hứa Thanh Hoan: “…”
Tức giận.
Hứa Thanh Hoan vật lộn ngồi lên, mệt mỏi ngáp một cái, mơ màng lấy điện thoại ra xem nhiệt độ bên ngoài, 38 độ.
Nóng quá, không muốn ra khỏi cửa chút nào, chỉ muốn sung sướng nằm trong nhà bật điều hòa ngủ trưa thôi.
Hứa Thanh Hoan chậm rãi đứng lên, mặc quần áo rồi đi vào toilet rửa mặt, súc miệng và lau mặt.
Khi đi ngang qua phòng ngủ chính, ba cô đang ngủ trưa.
Cô đi ra khỏi toilet, lại đi ngang qua phòng ngủ chính… Mẹ cũng lên giường ngủ trưa.
Càng tức giận.
Tại sao đều là cuối tuần, mà cô lại không thể ở nhà ngủ trưa?
Hứa Thanh Hoan mất ngủ, mặt nhăn lại như đường gợn sóng, không có sức tựa vào cửa nhìn ba mẹ mình, môi khẽ mím lại.
Bị sự đối đãi không công bằng trong gia đình làm tức giận, muốn phát tiết.
Ba giây sau, là một cô con gái ngoan ngoãn, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ba mẹ lại, khẽ cất bước xoay người.
Khoảng mười phút sau, điện thoại của ba Hứa đặt ở đầu giường vang lên, mẹ Hứa phàn nàn, “Ai vậy, buổi trưa không lo ngủ, phiền muốn chết.”
Ba Hứa mơ mơ màng màng nhận điện thoại, vừa mới “Alo” một tiếng, bên kia đã truyền đến giọng nói tinh tế nhỏ nhẹ đầy tủi thân, “Ba ơi, xe buýt chưa đến, tàu điện ngầm chưa đến, Didi* cũng chưa đến, đã sắp đến giờ hẹn với gia sư rồi… Bên ngoài nóng quá, ba có thể lái xe chở con đi được không?”
[*] Tương tự Grab bên mình.
Ba Hứa bật người dậy, đứng lên mặc quần áo, “Ngoan Ngoãn đừng vội, con tìm một nơi mát mẻ đứng đợi trước đi, ba lập tức xuống lầu liền, con đang ở đâu?”
Hứa Thanh Hoan: “… Kệ để giày trước cửa.”
***
Ba Hứa vẫn chưa tỉnh ngủ lái xe chở Hứa Thanh Hoan đi gặp gia sư, cô vui vẻ ngồi ở ghế phó lái hưởng điều hòa, ăn kem Cornetto.
Ba Hứa hít sâu một hơi, mở cửa xe hút thuốc, buồn bã thổi một làn khói ra, cất lời căn dặn cô, “Bắt nạt ba cũng được, nhưng đừng bắt nạt gia sư mới của con, có nghe không?”
Hứa Thanh Hoan một tay cầm Cornetto, một tay nhắn tin với bạn trên Wechat, ngẩng đầu híp mắt cười: “Ba, con có trúng thưởng được một cái tẩu thuốc vô cùng đẹp, chiều nay sẽ giao đến, ba nhớ canh điện thoại rồi lén đi lấy nhé, đừng để mẹ phát hiện.”
Ba Hứa: “…”
Đúng là con gái ngoan.
Trên màn hình điện thoại Hứa Thanh Hoan, là giao diện Wechat với cô bạn Lâm Miểu.
Tam Thủy: “Thanh Hoan! Hôm nay E thần không livestream giảng bài! Không thấy tay với chữ của anh ấy, bây giờ tớ chỉ muốn đi ăn một cái Pizza lớn 24 tấc thôi! Tớ mời khách! Đi không!”
Hứa Thanh Hoan: “Không đi được rồi, ba mẹ tìm cho tớ một gia sư, phải học thêm…”
Tam Thủy: “Cả năm xếp hạng nhất cũng muốn học thêm á? Cậu học thêm cái gì?? Chuẩn bị trước bài năm sau?”
Hứa Thanh Hoan: “Không phải, đầu tiên sẽ học toán cao cấp nè, Đại số tuyến tính rồi xác suất thống kê.”
Tam Thủy: “… Có tin một giây sau tớ sẽ kéo cậu vào danh sách đen không?”
Hứa Thanh Hoan: “Gia sư dạy thêm của tớ là sinh viên năm ba, nghe nói đẹp trai lắm, khà khà.”
Tam Thủy: “Có đẹp trai bằng E thần của tớ không?”
Hứa Thanh Hoan không vui, nhắn một đoạn: Sao lại là E thần của cậu, rõ ràng là E thần của tớ, là tớ phát hiện ra anh ấy trước sau đó giới thiệu cho cậu xem livestream còn gì…
Bỏ đi bỏ đi, bạn thân không cần so đo nhiều, nhường Lâm Miểu một chút, Hứa Thanh Hoan nhấn cắt bỏ đoạn đó.
Nghĩ nghĩ, cô lại đùng đùng nhắn: “E thần là của tớ!!! Của tớ!!!”
Gửi đi.
Hừm, lúc này cô mới thoải mái.
E thần là một học thần thường xuyên livestream giảng bài, bằng tuổi Hứa Thanh Hoan, sau khi khai giảng đều học lớp 12.
Lần trước xếp hạng cả năm của Hứa Thanh Hoan là hạng năm, lần này xếp hạng cả năm là hạng nhất, có khi lần sau sẽ thành hạng ba, là một học bá luôn dao động.
Nhưng E thần lại là học thần ổn định, E thần sẽ vô cùng ung dung dùng một cách đơn giản để giải một đề bài mà bọn Hứa Thanh Hoan không hiểu.
Thanh Hoan há miệng ăn Cornetto, tò mò mở phần mềm phát sóng trực tiếp ra, bấm vào “E miêu” ở đầu danh sách, nhìn chữ ký của “E miêu”: Hôm nay tâm trạng bị chó cắn, không live.
ID của E thần là E miêu, các fan đều cảm thấy anh rất dễ thương, nhưng anh cũng rất lợi hại, nhóm fan trong lòng sùng bái anh đều gọi là E thần, nhưng lúc lén tự xưng E thần là chồng mình thì đều gọi anh là E miêu.
E thần… Tính tình không được tốt lắm.
Lúc anh livestream, nếu có người đến quấy rối mắng chửi, anh sẽ lập tức dừng lại, dùng mồm miệng mắng trở lại, không có câu chửi tục nào, giọng điệu thường thường, tốc độ ung dung, mắng đến người đó mặt đỏ tía tai xin lỗi mới bỏ qua.
E thần chỉ có khuyết điểm là 1% tính tình không được tốt, còn lại 99% đều là ưu điểm, vô cùng có sức hấp dẫn.
Khi livestream, anh sẽ chỉnh camera sẽ nhắm thẳng đến sách vở, dùng bút viết lên giấy trắng từng bước một để giải bài, ngay cả chữ của anh cũng rất đẹp đẽ phóng khoáng, còn rất rõ ràng, cứ như là một kiểu chữ chỉ thuộc về mỗi anh.
Nhìn anh viết chữ là một chuyện vô cùng hưởng thụ, mọi người đều điên cuồng tặng quà.
Học tra như Lâm Miểu cũng chính là nhờ xem E thần mới từ hạng một đếm ngược nhảy lên hạng trung bình.
Còn có, ngón tay cầm bút của anh rất thon dài, khớp xương rõ ràng, sở hữu một đôi bàn tay vô cùng đẹp.
Ngoại trừ viết chữ, tay của anh cũng rất linh hoạt, tay phải viết chữ, tay trái chậm rãi gấp giấy, gấp trái tim, gấp động vật nhỏ, gấp hoa hồng, mọi người có nhìn tay anh một ngày cũng không chán.
Lúc giải bài, giảng bài, tuy đã qua máy biến âm nhưng vẫn có thể nghe ra được giọng nói lười biếng của anh.
Thỉnh thoảng anh sẽ đọc một bình luận thú vị nào đó, rồi cúi đầu cười một tiếng, không hiểu sao vừa nghe đã khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Có một lần tâm trạng anh hình như rất tốt, cứ như cố ý làm nũng, phát ra một tiếng “Meo” mềm nhũn, cả livestream liền bùng nổ.
… Không biết hôm nay sao tâm trạng của E thần lại không tốt nhỉ?
Ba Hứa nghiêng đầu nhìn con gái, kinh ngạc nhìn hai bên má đỏ hồng của Hứa Thanh Hoan, “Ngoan Ngoãn, sao mặt con lại đỏ thế?”
Mặt Hứa Thanh Hoan càng đỏ hơn.
Ba Hứa dừng xe bên đường, thò đầu nhìn vào điện thoại của cô, “Yêu đương hả? Có thằng nhóc nào theo đuổi con à?”
Nói xong bắt đầu vươn tay giật điện thoại cô.
Tâm sự của thiếu nữ ba nhìn cái gì! Hứa Thanh Hoan không muốn ba cô đọc, nhưng lại không làm lại ông.
Ngay lúc điện thoại sắp bị ba giật lấy, Hứa Thanh Hoan nhanh chóng kéo cổ áo sơ mi ra, bỏ điện thoại vào, sau đó dùng vẻ mặt “Ba không lấy được của con đâu” nhìn ba mình.
Hứa Thanh Hoan rất vui vẻ vì sự lanh trí của mình, vặn eo vươn vai, chớp mắt, dịu dàng nói lời khiêu khích, “Hừ, lấy đồ của con đâu có dễ.”
Ba Hứa: “…”
Ba Hứa nhíu mày, đầy chính nghĩa ra lệnh, “Chuyện này không được đâu, con còn có hôn ước đó! Cho dù không có hôn ước, thì con cũng chỉ mới 17 tuổi thôi, không thể yêu sớm! Có nghe không Hứa Thanh Hoan!”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.