Chương 24: Truyền dịch
Nhục Tùng Tô Bính
31/12/2022
Edit: Hinh
Có đôi khi tính tình Hứa Thanh Hoan rất bướng bỉnh, ví dụ như lúc này, Phó Nhất Ngôn cho cô hai lựa chọn, cô không chọn cái nào cả, cứ bỏ mặc cho mình từ từ tụt xuống.
Cùng lắm thì té một cái, đau một chút rồi thôi, dù sao cô cũng không thèm chịu thua tên lừa đảo này.
Hứa Thanh Hoan trên lưng Phó Nhất Ngôn ngày càng tụt xuống, cả thân thể bỗng ngã về phía sau.
Phó Nhất Ngôn nhạy bén đưa tay ra sau đè lưng cô lại trước khi cô rơi xuống đất.
Liền biến thành Hứa Thanh Hoan phía sau Phó Nhất Ngôn bị hai tay của anh đè lại, hai người một trước một sau dán vào nhau.
Hứa Thanh Hoan dùng sức đẩy anh, đẩy không ra, hai chân lại không còn sức, đầu dựa vào lưng Phó Nhất Ngôn, dùng sức cố gắng thẳng lưng dậy.
Đầu Hứa Thanh Hoan dán vào lưng Phó Nhất Ngôn.
Áo sơ mi của Phó Nhất Ngôn mỏng, anh cảm nhận được nhiệt độ trên đầu cô đang nóng lên, hình như còn có mồ hôi thấm vào áo anh.
”Ướt rồi.” Phó Nhất Ngôn hơi trầm ngâm nói.
Hứa Thanh Hoan không nghe thấy, tiếp tục giãy giụa.
Một tay Phó Nhất Ngôn đè lưng cô, chậm rãi xoay người lại, cúi đầu nhìn cô.
Hứa Thanh Hoan không ngẩng đầu nhìn anh, cũng không kêu anh ”Buông ra” nữa, mà dùng hành động đẩy cánh tay anh.
Phó Nhất Ngôn cúi đầu nhìn cô một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: ”Meo.”
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Hoan ngưng giãy dụa và thẳng lưng, lập tức yên tĩnh lại, bĩu môi, đột nhiên tủi thân, hốc mắt dần đỏ lên.
Sao người này có thể bình tĩnh đến vậy sau khi lừa cô chứ?
Chú nhỏ còn chưa từng lừa cô nhiều như vậy.
Thế mà còn meo với cô.
Phó Nhất Ngôn ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang chạy về phía Lâm Miểu, anh gập chân ngồi xổm trước mặt Hứa Thanh Hoan, ngửa đầu nhìn cô dưới vành nón, ”A, tớ cõng cậu. B, tớ ôm cậu. Tiểu Cẩm Lý chọn đi?”
Hứa Thanh Hoan không nhìn anh, ôm bụng mình đi về phía trước.
Phó Nhất Ngôn im lặng ba giây, hơi hơi cúi người, một tay ôm lấy vai cô, một tay vắt ngang đầu gối, bế cô lên.
Hứa Thanh Hoan nóng nảy, đập vai anh, ”Cậu bỏ tôi xuống.”
Hứa Thanh Hoan ôm cổ Phó Nhất Ngôn, thấy có mấy bạn học phía sau nhìn về phía bọn họ, gương mặt vốn tái nhợt lập tức đỏ lên.
Phó Nhất Ngôn đi rất vững vàng, còn rảnh rỗi lướt qua gương mặt đỏ như gấc của cô, ”Đè mũ lên mặt.”
Hứa Thanh Hoan vội vàng đè mũ lên, nghĩ thầm, chắc người khác không nhận ra cô đâu.
Qua ba giây, Hứa Thanh Hoan nghe được giọng nói của Trần Tất Thắng, ”Ồ, Hứa Thanh Hoan, bế công chúa hả?”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
…
Trên đường đến bệnh viện, Cận Tu vô cùng áy náy đặt phòng bệnh ở bệnh viện trước cho bảy bạn học bị tiêu chảy qua app.
Bảy người cùng nhau truyền dịch ở khu điều trị gấp. Không lâu sau, sắc mặt liền dần dần tốt lên.
Lần này có hơi đồ sộ, đồ sộ đến nỗi nếu không chụp ảnh thì quá có lỗi với trận đau bụng này rồi.
Hai người Kim Dần Lộ và Trần Tất Thắng chụp ảnh đủ kiểu, hết chụp mặt rồi chụp kim tiêm.
Kim Dần Lộ thông minh nói: ”Đừng đăng ảnh kim tiêm trong vòng bạn bè, để hôm nào đó muốn trốn học rồi dùng ấy.”
Trần Tất Thắng: ”Đúng đúng.”
Hai người họ lại kêu Cận Tu chụp một tấm ảnh cho bảy người bọn họ, bảy người khác nhau và bảy cái áo khác nhau.
Tâm trạng buồn bực của Hứa Thanh Hoan đều bị hai người này làm biến mất.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không lên tiếng, mãi đến khi thấy Phó Nhất Ngôn đi ra ngoài mới đưa điện thoại cho Lâm Miểu, ”Miểu Miểu, cậu cũng chụp giúp tớ đi, tớ nhắm mắt giả bộ ngủ, cậu thì chụp tớ, nhất định phải chụp được kim tiêm trên tay và bình truyền dịch trên đầu tớ nhé.”
Lâm Miểu hiểu rõ, ”Muốn chụp toàn cảnh luôn không?”
Hứa Thanh Hoan vui vẻ nói: ”Càng tốt.”
Lâm Miểu chụp xong, Hứa Thanh Hoan liền nhấn vào nhóm của bên nội, sau khi gửi ảnh chụp còn thêm một sticker 【 Cục cưng tủi thân, cục cưng đau lòng nhưng cục cưng không nói 】.
Lại nhấn mở nhóm bên ngoại, cũng gửi ảnh chụp và sticker y chang.
Wechat của cô nhanh chóng điên cuồng vang lên, các trưởng bối đều hỏi Hứa Thanh Hoan làm sao vậy, cô nói đi chơi với các bạn bị tiêu chảy, đang truyền dịch.
Thím Hai của Hứa Thanh Hoan ở bệnh viện Trung Sơn, hỏi cô: ”Ngoan Ngoãn ở bệnh viện nào đấy?”
Ngoan Ngoãn: ”Thím Hai, cháu ở bệnh viện số 27, chỗ này gần hồ nước cũng gần nhà nữa. Truyền dịch xong cháu sẽ về nhà ngay, mọi người yên tâm nhé.”
Các trưởng bối thấy Hứa Thanh Hoan tội nghiệp như vậy, liền lập tức bắt đầu ầm ầm nói trong nhóm rằng ba mẹ cô chỉ biết tự mình đi chơi.
Hứa Thanh Hoan hiểu chuyện trả lời: ”Ba mẹ làm việc cũng mệt lắm, chỉ đi ra ngoài chơi chơi thả lỏng một tí thôi, cháu hiểu mà.”
Ba Hứa lên tiếng: ”… Ngoan Ngoãn, ba sai rồi.”
Hứa Thanh Hoan không nói chuyện với ba cô trong nhóm, mà chuyển đến tin nhắn riêng, gửi ba cô một sticker: 【 Đừng nói chuyện với con, ba đã không còn con gái nữa 】.
Ba Hứa: 【 Xin lão đại tha thứ 】.
Ngoan Ngoãn: 【 Hừ 】.
Sau đó chú nhỏ của Hứa Thanh Hoan gọi điện đến, ”Ngoan Ngoãn, bây giờ đã biết kết cục của tham ăn chưa?”
Hứa Thanh Hoan: ”… Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”Bây giờ chú nhỏ có việc bận, cháu truyền dịch xong thì tự gọi xe về nhà nhé, ngày mai chú nhỏ mời cháu ăn một bữa, 388 tệ một món.”
Hứa Thanh Hoan lập tức ngoan ngoãn nói: ”Chú nhỏ cứ bận đi, cháu có thể tự về nhà, mai gặp ạ.”
Phó Nhất Ngôn đi khỏi khu truyền dịch 5 mét lại trở về, nhìn thấy hết toàn bộ biểu cảm của Hứa Thanh Hoan, từ chuyện kêu Lâm Miểu chụp ảnh cho cô, giả bộ ngủ, cười thầm gửi Wechat, mặt không chút thay đổi nhận điện thoại, trở nên ngoan ngoãn, và cả vẻ mặt tươi như hoa.
Phó Nhất Ngôn không đến gần, chỉ đứng cạnh thùng nước, nhìn mũ của Hứa Thanh Hoan trong tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Trong khu truyền dịch toàn là ghế dựa, Cận Tu sợ bọn họ không thoải mái, chính xác hơn là sợ Hứa Thanh Hoan không thoải mái nên đi qua hỏi cô: ”Tớ đi thuê hai phòng bệnh cho các cậu vào nằm nhé?”
Người truyền dịch có bốn nam sinh, ba nữ sinh, Hứa Thanh Hoan rất chú ý đến quan hệ của tập thể, ”Tớ sao cũng được, lớp trưởng hỏi bọn họ thử đi.”
Kim Dần Lộ rất thành thật, ”Ai trả tiền?”
Cận Tu: ”Tớ.”
Kim Dần Lộ: ”Vậy thuê đi, có phòng thì thuê.”
Vì thế Cận Tu đi thuê hai căn phòng, cũng may bảy người nằm trong hai phòng không quá chật, Cận Tu nhanh chóng làm xong, bảy người từ từ đi nằm giường bệnh.
Hứa Thanh Hoan vừa nằm xuống, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
Cô mở mục tin nhắn của mình và E thần trên Weibo lên, không ngừng kéo lên xem ngày — Lúc E thần tự dưng gửi cho cô biểu cảm [Hôn nhẹ], chính là sau khi cô tự xưng mình là Tiểu Cẩm Lý.
Hứa Thanh Hoan phẫn nộ kéo xuống đếm đếm, anh gửi hơn 20 cái [Hôn nhẹ].
Sao Phó Nhất Ngôn lại có thể hư hỏng rồi bình tĩnh như vậy thế.
Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng giận, giận đến ngủ quên.
…
Hứa Thanh Hoan ngủ đến khi trời tối đen.
Lúc cô tỉnh lại, là nằm nghiêng, mở mắt ra, hai cái giường phía trước mặt cô đều không có người, bình truyền dịch trên đầu cô cũng không còn, kim tiêm trên mu bàn tay đã được rút ra.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Hoan bị dọa sợ, có hơi giống với cảnh tượng trong phim ma, sao không có người nào hết vậy?
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, cành cây lay động, cô bỗng nhiên ngồi dậy, cảm giác phía sau mình có người nằm.
Hứa Thanh Hoan từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt sạch sẽ đẹp trai của Phó Nhất Ngôn.
Anh nhắm mắt lại, hình như cũng đang ngủ.
Chiếc chăn màu xanh đắp trên người Hứa Thanh Hoan, trong phòng bệnh mở máy lạnh, dường như Phó Nhất Ngôn thấy lạnh, nên nhích người lại gần cô.
Cả người Hứa Thanh Hoan vừa lo lắng vừa xấu hổ, sao anh có thể ngủ chung giường với cô được?
Cô xốc chăn lên bước xuống giường, nhìn thấy túi sách của mình ở trên tủ đầu giường, liền lấy điện thoại ra định gọi Lâm Miểu.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phó Nhất Ngôn vừa tỉnh lại, ”Lâm Miểu đưa hai bạn học khác về nhà rồi.”
Rõ ràng Phó Nhất Ngôn còn chưa biết hết bạn trong lớp, ”Hình như tên là, hai nữ sinh.”
Hứa Thanh Hoan kiên quyết không nói chuyện với Phó Nhất Ngôn như trước, cô kéo khóa ba lô lại rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Sau khi cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh thì mơ màng, không biết đi bên nào, tầm mắt cũng mơ hồ, đành dùng sức mở to mắt tìm bảng chỉ đường.
Phó Nhất Ngôn phía sau nói: ”Thang máy bên tay phải.”
Hứa Thanh Hoan nhìn về bên trái, thấy mũi tên đi ra cửa, nâng bước quẹo trái.
Phó Nhất Ngôn đằng sau không tiếng động nở nụ cười, đuổi theo cô.
Hứa Thanh Hoan vừa thức dậy, tầm mắt hơi tối, đói, hình như chân có hơi mềm, đi không đến hai bước đã dừng.
Phó Nhất Ngôn thấy cơ thể Hứa Thanh Hoan lung lay sắp đổ, liền đưa tay qua đỡ cô, đồng thời đội cái mũ cô đã bỏ quên lên đầu, ”Đi ăn chén cháo không?”
Hứa Thanh Hoan đè vành nón, không nhìn anh, bỏ tay anh ra tiếp tục đi về phía trước.
Tầm mắt tối thui nhanh chóng sáng lên, Hứa Thanh Hoan phía trước đi không chỉ vững vàng mà còn nhanh, Phó Nhất Ngôn vẫn đi theo sau cô.
Đến cửa bệnh viện, Hứa Thanh Hoan không để ý đến Phó Nhất Ngôn, ngăn một chiếc taxi rồi chui vào, không đợi anh đụng vào cửa xe đã nói với tài xế: ”Tài xế, đạp ga, đi thôi.”
Tài xế cười, ”Cô gái nhỏ, đây là bạn trai cháu hả? Cãi nhau?”
Hứa Thanh Hoan than thở, ”Không phải… Chú mau nhấn ga đi.”
Tài xế lại cười, ”Chúng ta phải đảm bảo an toàn nhé, cháu thắt dây an toàn đi.”
Hứa Thanh Hoan nhanh chóng cúi đầu thắt dây an toàn.
Dường như tài xế muốn tiết kiệm xăng dầu nên không mở điều hòa, ông mở cửa kính ra, trong lúc Hứa Thanh Hoan thắt dây an toàn, Phó Nhất Ngôn đi đến trước cửa kính, tay chống lên cửa kính cúi người nhìn cô, ”Không cần sốt ruột, tớ không lên xe đưa cậu về đâu.”
Động tác của Hứa Thanh Hoan chậm lại.
Phó Nhất Ngôn đưa tài xế 50 tệ, ”Tài xế, phiền chú nhớ số điện thoại của cháu ạ, sau khi đưa cậu ấy về nhà an toàn thì thông báo cho cháu nhé, cảm ơn.”
Tài xế người nói: ”Nhóc đẹp trai thật biết đùa, hành khách người ta đều đề phòng tài xế, cậu còn kêu tôi thông báo cho cậu? Cậu kêu cô bé này báo bình an đi.”
Phó Nhất Ngôn gõ vào cửa sổ, nói khẽ: ”Tiểu Cẩm Lý nhà cháu giận cháu rồi, cháu không dám kêu cậu ấy gọi điện.”
Có đôi khi tính tình Hứa Thanh Hoan rất bướng bỉnh, ví dụ như lúc này, Phó Nhất Ngôn cho cô hai lựa chọn, cô không chọn cái nào cả, cứ bỏ mặc cho mình từ từ tụt xuống.
Cùng lắm thì té một cái, đau một chút rồi thôi, dù sao cô cũng không thèm chịu thua tên lừa đảo này.
Hứa Thanh Hoan trên lưng Phó Nhất Ngôn ngày càng tụt xuống, cả thân thể bỗng ngã về phía sau.
Phó Nhất Ngôn nhạy bén đưa tay ra sau đè lưng cô lại trước khi cô rơi xuống đất.
Liền biến thành Hứa Thanh Hoan phía sau Phó Nhất Ngôn bị hai tay của anh đè lại, hai người một trước một sau dán vào nhau.
Hứa Thanh Hoan dùng sức đẩy anh, đẩy không ra, hai chân lại không còn sức, đầu dựa vào lưng Phó Nhất Ngôn, dùng sức cố gắng thẳng lưng dậy.
Đầu Hứa Thanh Hoan dán vào lưng Phó Nhất Ngôn.
Áo sơ mi của Phó Nhất Ngôn mỏng, anh cảm nhận được nhiệt độ trên đầu cô đang nóng lên, hình như còn có mồ hôi thấm vào áo anh.
”Ướt rồi.” Phó Nhất Ngôn hơi trầm ngâm nói.
Hứa Thanh Hoan không nghe thấy, tiếp tục giãy giụa.
Một tay Phó Nhất Ngôn đè lưng cô, chậm rãi xoay người lại, cúi đầu nhìn cô.
Hứa Thanh Hoan không ngẩng đầu nhìn anh, cũng không kêu anh ”Buông ra” nữa, mà dùng hành động đẩy cánh tay anh.
Phó Nhất Ngôn cúi đầu nhìn cô một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: ”Meo.”
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Hoan ngưng giãy dụa và thẳng lưng, lập tức yên tĩnh lại, bĩu môi, đột nhiên tủi thân, hốc mắt dần đỏ lên.
Sao người này có thể bình tĩnh đến vậy sau khi lừa cô chứ?
Chú nhỏ còn chưa từng lừa cô nhiều như vậy.
Thế mà còn meo với cô.
Phó Nhất Ngôn ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang chạy về phía Lâm Miểu, anh gập chân ngồi xổm trước mặt Hứa Thanh Hoan, ngửa đầu nhìn cô dưới vành nón, ”A, tớ cõng cậu. B, tớ ôm cậu. Tiểu Cẩm Lý chọn đi?”
Hứa Thanh Hoan không nhìn anh, ôm bụng mình đi về phía trước.
Phó Nhất Ngôn im lặng ba giây, hơi hơi cúi người, một tay ôm lấy vai cô, một tay vắt ngang đầu gối, bế cô lên.
Hứa Thanh Hoan nóng nảy, đập vai anh, ”Cậu bỏ tôi xuống.”
Hứa Thanh Hoan ôm cổ Phó Nhất Ngôn, thấy có mấy bạn học phía sau nhìn về phía bọn họ, gương mặt vốn tái nhợt lập tức đỏ lên.
Phó Nhất Ngôn đi rất vững vàng, còn rảnh rỗi lướt qua gương mặt đỏ như gấc của cô, ”Đè mũ lên mặt.”
Hứa Thanh Hoan vội vàng đè mũ lên, nghĩ thầm, chắc người khác không nhận ra cô đâu.
Qua ba giây, Hứa Thanh Hoan nghe được giọng nói của Trần Tất Thắng, ”Ồ, Hứa Thanh Hoan, bế công chúa hả?”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
…
Trên đường đến bệnh viện, Cận Tu vô cùng áy náy đặt phòng bệnh ở bệnh viện trước cho bảy bạn học bị tiêu chảy qua app.
Bảy người cùng nhau truyền dịch ở khu điều trị gấp. Không lâu sau, sắc mặt liền dần dần tốt lên.
Lần này có hơi đồ sộ, đồ sộ đến nỗi nếu không chụp ảnh thì quá có lỗi với trận đau bụng này rồi.
Hai người Kim Dần Lộ và Trần Tất Thắng chụp ảnh đủ kiểu, hết chụp mặt rồi chụp kim tiêm.
Kim Dần Lộ thông minh nói: ”Đừng đăng ảnh kim tiêm trong vòng bạn bè, để hôm nào đó muốn trốn học rồi dùng ấy.”
Trần Tất Thắng: ”Đúng đúng.”
Hai người họ lại kêu Cận Tu chụp một tấm ảnh cho bảy người bọn họ, bảy người khác nhau và bảy cái áo khác nhau.
Tâm trạng buồn bực của Hứa Thanh Hoan đều bị hai người này làm biến mất.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không lên tiếng, mãi đến khi thấy Phó Nhất Ngôn đi ra ngoài mới đưa điện thoại cho Lâm Miểu, ”Miểu Miểu, cậu cũng chụp giúp tớ đi, tớ nhắm mắt giả bộ ngủ, cậu thì chụp tớ, nhất định phải chụp được kim tiêm trên tay và bình truyền dịch trên đầu tớ nhé.”
Lâm Miểu hiểu rõ, ”Muốn chụp toàn cảnh luôn không?”
Hứa Thanh Hoan vui vẻ nói: ”Càng tốt.”
Lâm Miểu chụp xong, Hứa Thanh Hoan liền nhấn vào nhóm của bên nội, sau khi gửi ảnh chụp còn thêm một sticker 【 Cục cưng tủi thân, cục cưng đau lòng nhưng cục cưng không nói 】.
Lại nhấn mở nhóm bên ngoại, cũng gửi ảnh chụp và sticker y chang.
Wechat của cô nhanh chóng điên cuồng vang lên, các trưởng bối đều hỏi Hứa Thanh Hoan làm sao vậy, cô nói đi chơi với các bạn bị tiêu chảy, đang truyền dịch.
Thím Hai của Hứa Thanh Hoan ở bệnh viện Trung Sơn, hỏi cô: ”Ngoan Ngoãn ở bệnh viện nào đấy?”
Ngoan Ngoãn: ”Thím Hai, cháu ở bệnh viện số 27, chỗ này gần hồ nước cũng gần nhà nữa. Truyền dịch xong cháu sẽ về nhà ngay, mọi người yên tâm nhé.”
Các trưởng bối thấy Hứa Thanh Hoan tội nghiệp như vậy, liền lập tức bắt đầu ầm ầm nói trong nhóm rằng ba mẹ cô chỉ biết tự mình đi chơi.
Hứa Thanh Hoan hiểu chuyện trả lời: ”Ba mẹ làm việc cũng mệt lắm, chỉ đi ra ngoài chơi chơi thả lỏng một tí thôi, cháu hiểu mà.”
Ba Hứa lên tiếng: ”… Ngoan Ngoãn, ba sai rồi.”
Hứa Thanh Hoan không nói chuyện với ba cô trong nhóm, mà chuyển đến tin nhắn riêng, gửi ba cô một sticker: 【 Đừng nói chuyện với con, ba đã không còn con gái nữa 】.
Ba Hứa: 【 Xin lão đại tha thứ 】.
Ngoan Ngoãn: 【 Hừ 】.
Sau đó chú nhỏ của Hứa Thanh Hoan gọi điện đến, ”Ngoan Ngoãn, bây giờ đã biết kết cục của tham ăn chưa?”
Hứa Thanh Hoan: ”… Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”Bây giờ chú nhỏ có việc bận, cháu truyền dịch xong thì tự gọi xe về nhà nhé, ngày mai chú nhỏ mời cháu ăn một bữa, 388 tệ một món.”
Hứa Thanh Hoan lập tức ngoan ngoãn nói: ”Chú nhỏ cứ bận đi, cháu có thể tự về nhà, mai gặp ạ.”
Phó Nhất Ngôn đi khỏi khu truyền dịch 5 mét lại trở về, nhìn thấy hết toàn bộ biểu cảm của Hứa Thanh Hoan, từ chuyện kêu Lâm Miểu chụp ảnh cho cô, giả bộ ngủ, cười thầm gửi Wechat, mặt không chút thay đổi nhận điện thoại, trở nên ngoan ngoãn, và cả vẻ mặt tươi như hoa.
Phó Nhất Ngôn không đến gần, chỉ đứng cạnh thùng nước, nhìn mũ của Hứa Thanh Hoan trong tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Trong khu truyền dịch toàn là ghế dựa, Cận Tu sợ bọn họ không thoải mái, chính xác hơn là sợ Hứa Thanh Hoan không thoải mái nên đi qua hỏi cô: ”Tớ đi thuê hai phòng bệnh cho các cậu vào nằm nhé?”
Người truyền dịch có bốn nam sinh, ba nữ sinh, Hứa Thanh Hoan rất chú ý đến quan hệ của tập thể, ”Tớ sao cũng được, lớp trưởng hỏi bọn họ thử đi.”
Kim Dần Lộ rất thành thật, ”Ai trả tiền?”
Cận Tu: ”Tớ.”
Kim Dần Lộ: ”Vậy thuê đi, có phòng thì thuê.”
Vì thế Cận Tu đi thuê hai căn phòng, cũng may bảy người nằm trong hai phòng không quá chật, Cận Tu nhanh chóng làm xong, bảy người từ từ đi nằm giường bệnh.
Hứa Thanh Hoan vừa nằm xuống, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
Cô mở mục tin nhắn của mình và E thần trên Weibo lên, không ngừng kéo lên xem ngày — Lúc E thần tự dưng gửi cho cô biểu cảm [Hôn nhẹ], chính là sau khi cô tự xưng mình là Tiểu Cẩm Lý.
Hứa Thanh Hoan phẫn nộ kéo xuống đếm đếm, anh gửi hơn 20 cái [Hôn nhẹ].
Sao Phó Nhất Ngôn lại có thể hư hỏng rồi bình tĩnh như vậy thế.
Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng giận, giận đến ngủ quên.
…
Hứa Thanh Hoan ngủ đến khi trời tối đen.
Lúc cô tỉnh lại, là nằm nghiêng, mở mắt ra, hai cái giường phía trước mặt cô đều không có người, bình truyền dịch trên đầu cô cũng không còn, kim tiêm trên mu bàn tay đã được rút ra.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Hoan bị dọa sợ, có hơi giống với cảnh tượng trong phim ma, sao không có người nào hết vậy?
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, cành cây lay động, cô bỗng nhiên ngồi dậy, cảm giác phía sau mình có người nằm.
Hứa Thanh Hoan từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt sạch sẽ đẹp trai của Phó Nhất Ngôn.
Anh nhắm mắt lại, hình như cũng đang ngủ.
Chiếc chăn màu xanh đắp trên người Hứa Thanh Hoan, trong phòng bệnh mở máy lạnh, dường như Phó Nhất Ngôn thấy lạnh, nên nhích người lại gần cô.
Cả người Hứa Thanh Hoan vừa lo lắng vừa xấu hổ, sao anh có thể ngủ chung giường với cô được?
Cô xốc chăn lên bước xuống giường, nhìn thấy túi sách của mình ở trên tủ đầu giường, liền lấy điện thoại ra định gọi Lâm Miểu.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phó Nhất Ngôn vừa tỉnh lại, ”Lâm Miểu đưa hai bạn học khác về nhà rồi.”
Rõ ràng Phó Nhất Ngôn còn chưa biết hết bạn trong lớp, ”Hình như tên là, hai nữ sinh.”
Hứa Thanh Hoan kiên quyết không nói chuyện với Phó Nhất Ngôn như trước, cô kéo khóa ba lô lại rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Sau khi cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh thì mơ màng, không biết đi bên nào, tầm mắt cũng mơ hồ, đành dùng sức mở to mắt tìm bảng chỉ đường.
Phó Nhất Ngôn phía sau nói: ”Thang máy bên tay phải.”
Hứa Thanh Hoan nhìn về bên trái, thấy mũi tên đi ra cửa, nâng bước quẹo trái.
Phó Nhất Ngôn đằng sau không tiếng động nở nụ cười, đuổi theo cô.
Hứa Thanh Hoan vừa thức dậy, tầm mắt hơi tối, đói, hình như chân có hơi mềm, đi không đến hai bước đã dừng.
Phó Nhất Ngôn thấy cơ thể Hứa Thanh Hoan lung lay sắp đổ, liền đưa tay qua đỡ cô, đồng thời đội cái mũ cô đã bỏ quên lên đầu, ”Đi ăn chén cháo không?”
Hứa Thanh Hoan đè vành nón, không nhìn anh, bỏ tay anh ra tiếp tục đi về phía trước.
Tầm mắt tối thui nhanh chóng sáng lên, Hứa Thanh Hoan phía trước đi không chỉ vững vàng mà còn nhanh, Phó Nhất Ngôn vẫn đi theo sau cô.
Đến cửa bệnh viện, Hứa Thanh Hoan không để ý đến Phó Nhất Ngôn, ngăn một chiếc taxi rồi chui vào, không đợi anh đụng vào cửa xe đã nói với tài xế: ”Tài xế, đạp ga, đi thôi.”
Tài xế cười, ”Cô gái nhỏ, đây là bạn trai cháu hả? Cãi nhau?”
Hứa Thanh Hoan than thở, ”Không phải… Chú mau nhấn ga đi.”
Tài xế lại cười, ”Chúng ta phải đảm bảo an toàn nhé, cháu thắt dây an toàn đi.”
Hứa Thanh Hoan nhanh chóng cúi đầu thắt dây an toàn.
Dường như tài xế muốn tiết kiệm xăng dầu nên không mở điều hòa, ông mở cửa kính ra, trong lúc Hứa Thanh Hoan thắt dây an toàn, Phó Nhất Ngôn đi đến trước cửa kính, tay chống lên cửa kính cúi người nhìn cô, ”Không cần sốt ruột, tớ không lên xe đưa cậu về đâu.”
Động tác của Hứa Thanh Hoan chậm lại.
Phó Nhất Ngôn đưa tài xế 50 tệ, ”Tài xế, phiền chú nhớ số điện thoại của cháu ạ, sau khi đưa cậu ấy về nhà an toàn thì thông báo cho cháu nhé, cảm ơn.”
Tài xế người nói: ”Nhóc đẹp trai thật biết đùa, hành khách người ta đều đề phòng tài xế, cậu còn kêu tôi thông báo cho cậu? Cậu kêu cô bé này báo bình an đi.”
Phó Nhất Ngôn gõ vào cửa sổ, nói khẽ: ”Tiểu Cẩm Lý nhà cháu giận cháu rồi, cháu không dám kêu cậu ấy gọi điện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.