Chương 21: Tâm tựa hà thuỷ
Thiên Trọng Lí
30/03/2021
Tiêu Hà vào sáng sớm đeo lên lưng chiếc balo chuẩn bị từ hôm qua, lúc xuống lầu thì trùng hợp gặp Chu Nghiêm đang dùng bữa sáng, cậu sửng sốt một chút, không ngờ tới Chu Nghiêm hôm nay lại dậy sớm như vậy, vừa xuống lầu vừa chào anh.
Chu Nghiêm vừa ăn vừa nói nghe rất mơ hồ, “Ăn xong anh đưa chú ra sân bay, căn cứ mình khó bắt xe lắm, để chú tự lái xe cũng đâu có được.”
Tiêu Hà kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn bát cháo trước mặt, “Cảm ơn Nghiêm ca vì bao năm nay đã chăm sóc em.”
Chu Nghiêm đang nhai bánh quẩy nghe vậy cũng dừng chút, đôi mắt cảnh giác nhìn cậu, “Chú định làm gì đấy? Định một đi không trở về à? Đột nhiên như vậy, đừng có làm anh sợ.”
Tiêu Hà lắc đầu, “Sao lại không trở về, chỉ là muốn cảm ơn anh thôi, em cũng không nói nhiều, anh hiểu ý em là được.”
Chu Nghiêm lúc này mới yên tâm, “Hazzz, anh cũng có chút cảm động đó, cái tên Tiêu Hà ít nói đột nhiên nói mấy lời tình cảm như vậy, tuy rằng không dễ nghe cho lắm, nhưng anh cảm thấy mỹ mãn rồi, xem ra cậu lựa chọn yêu đương với Tống Dịch cũng đúng, ít nhất là giờ cậu nói nhiều hơn trước, cảm giác này hiệu quả hơn so với biến hình đó.”
Tiêu Hà không nói nữa, yên lặng bưng bát cháo lên.
“À, đúng rồi, chuyện xin nghỉ, tầng trên hoàn toàn không thành vấn đề, chuyện phát sóng thì cùng lắm khấu trừ chút tiền lương của cậu thôi.” Chu Nghiêm vừa ăn vừa nói đến chuyện xin nghỉ của cậu.
Tiêu Hà tỏ vẻ đã biết, ăn thêm một chút liền buông đũa xuống, a di nấu cơm còn cho cậu chút đặc sản, bảo cậu mang về tặng cho người nhà.
Tiêu Hà há miệng thở dốc, cuối cùng nói cảm ơn rồi cùng Chu Nghiêm ra cửa.
Tới sân bay, Chu Nghiêm vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn, có việc thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Tiêu Hà gật gật đầu, bảo anh sớm trở về rồi đi vào trong.
Lúc hạ cánh thì cũng đã là buổi chiều, cậu lại ngồi xe buýt một đoạn đường dài nữa, đến huyện thành thì cũng đã 4h, xuống xe rồi cũng chưa vội đi về nhà mà là đến phụ cận để tìm thuê một khách sạn.
Chỉ là đêm nay, cậu trằn trọc, thế nào cũng ngủ không được.
Ngày hôm sau cậu chuẩn bị một chút, lấy chút đặc sản a di cho, lại mua một chút trái cây và đồ ăn vặt cho ông bà, sau đó mới ngồi xe về nhà.
Xe taxi chỉ đưa cậu đến giao lộ trong thành phố, cậu cầm theo đồ xuống xe, nhìn thấy phòng ốc quen thuộc, ngược lại có chút trầm mặc.
Buổi sáng có nhiều người, đại đa số đều là các ông các bà đi tập thể dục về mua cơm sáng, cậu đến cửa thì nhanh chóng thấy được thân ảnh quen thuộc.
Đó là một bà lão đầu tóc hoa râm, mặc bộ đồ luyện công màu trắng, trên lưng đeo một thanh kiếm, bà đang đi cạnh một bà lão khác cũng mặc bộ đồ y hệt như vậy.
Tiêu Hà tiến lên hai bước hô một tiếng, “Trương bà bà.”
Bà lão nghe tiếng liền dừng nói chuyện, lướt xung quanh nhìn một lượt, đến khi nhìn thấy Tiêu Hà thì dừng lại rất lâu, mắt của bà lão không được tốt cho lắm, đánh giá trên dưới một lượt mới nói: “Nha, Tiểu Thích đã trở về rồi.”
Tiêu Hà gật gật đầu, “Dạ, về rồi, đây là một chút đặc sản ở chỗ con, bà cầm một chút về đi, lúc trước khi con không ở, bà đã quan tâm để ý đến nhà con nhiều.”
Nói xong liền đưa đặc sản cho bà lão, bà chối từ một phen, nhưng rồi vẫn nhận lấy, “Nói cái gì vậy, hàng xóm có nhau, có gì quan trọng đâu, mà lần trước đuổi đi được hai tên trộm, lát con về nhà nhìn xem, xem xem có mất cái gì không.”
Tiêu Hà nói cảm ơn, hàn huyên hai câu liền trở về nhà.
“Bà Trương, đây là con nhà ai vậy?” Bà lão vừa rồi đứng bên cạnh hỏi.
“Đó là cháu trai của lão Tiêu nhà cách vách, đúng là tạo nghiệp, từ nhỏ đã không có cha mẹ, lão Tiêu nuôi nó từ bé, đứa nhỏ lên mười thì hai người nhà lão Tiêu lại gặp tai nạn giao thông, cũng không đi học, sau đó bước ra ngoài xã hội, cũng không biết là giờ nó làm gì, mỗi năm đều trở về một lần, mua đồ cúng cho hai người lão, đứa nhỏ này cũng là đứa trẻ ngoan, mỗi năm về đều tặng đồ tốt cho hàng xóm xung quang, nhưng mà mệnh lại không tốt.” Bà Trương liền bắt đầu thở dài.
Bà lão bên cạnh thấp giọng cảm thán, “Hazzz, đúng là tạo nghiệp, lớn lên đẹp trai như vậy, đúng là làm người ta đau lòng.”
Bà Trương nhìn bóng Tiêu Hà, “Cũng không hẳn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, tính cách cũng quái gở, bà mới chuyển đến đây được hai năm chắc là không biết, ở nơi này, hàng xóm xung quanh đều hiểu cho hoàn cảnh nhà nó, đứa nhỏ này từ bé đã bị người ta bắt nạt, không hiểu tạo nghiệp thế nào, nhìn mà đau lòng, ai, không nói nữa, tôi đi mua chút đồ ăn, chờ lát nữa gọi nó đến nhà ăn cơm.”
“Vậy bà đi đi, tôi cũng về chăm cháu đã.”
Tiêu Hà tuy rằng đã đi được một khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe được hai người nói gì, cậu thật sự không thích nghe người khác dị nghị chuyện của mình, nhưng đối phương dù sao cũng là trưởng bối, vì thế cậu nhanh chân bước đến nhà, lấy chìa khoá mở cửa sắt ra, sân ngoài viện bị lá khô của mấy bồn cây rơi phủ đầy đất, có nhiều chậu hoa héo đã bị đánh đổ nghiêng ngả, có lẽ là do hai tên trộm mà bà Trương nói, cậu tiến lên xem chậu hoa ở sân chính, lại nhìn lướt qua sân, gió thổi lá cây rung trên nền sân vang lên tiếng loạt soạt, cậu ngước lên nhìn cửa nhà bằng gỗ đang đóng chặt.
Đứng ở trong viện, nhỏ giọng nỉ non.
“Ông bà ơi, con về rồi đây.”
Tiếng khoá cửa chuyển động, răng rắc một tiếng, Tiêu Hà nhẹ nhàng mở cửa ra, bài trí trong nhà vẫn như năm ấy khi cậu đi, chỉ là trái cây trên bàn chính đã khô, Tiêu Hà rửa mâm trái cây rồi đặt hoa quả mới lên, lại đi lấy khăn lau lau lại một lần nữa, thay khăn trải bàn mới rồi lau lại hai tấm ảnh trên bàn.
“Con về rồi đây, năm nay về sớm hơn một chút để bồi hai người, đợi lát nữa con lau nhà sạch sẽ rồi thì sẽ mang đồ lên núi cho ông bà nhé.”
Tiêu Hà đặt ảnh chụp đã lau sạch về chỗ cũ, cậu bắt đầu thu dọn nhà cửa, cậu lau dọn thực sự rất chậm, cũng rất cẩn thận, quét tước sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, lúc nhìn giờ đã là giờ ngọ.
Cậu vừa rửa tay và mặt xong, trong viện đột nhiên có người gọi.
“Tiểu Thích à, nhà bà làm cơm xong rồi đấy, đến nhà bà ăn cơm đi, bà mua một chút đồ ăn mà con thích đó.” Bà Trương gọi với từ ngoài vào.
Tiêu Hà vừa đi từ trong toilet ra, còn không đợi cậu mở miệng, bà Trương đã lập tức giữ chặt tay cậu kéo ra ngoài, “Đi, đến nhà ta ăn cơm nào.”
Tiêu Hà thoái thác vài câu cũng không thể thay đổi được quyết định của bà lão, vì thế đóng cửa lại rồi đi theo.
Cũng may là nhà bà và ông Trương lúc ăn cơm chưa từng hỏi xem dạo này cậu thế nào, có thể do sợ cậu khó chịu, nên tận lực để ý đến cảm nhận của cậu.
“Tiểu Thích ăn nhiều một chút, nhớ lúc còn nhỏ không phải con thích nhất là ăn món cải mai úp thịt do ta làm sao.” Bà Trơng lại gắp một đũa đồ ăn cho cậu.
Ông Trương nhìn bà mà nhăn cả mày lại, “Sao lúc nào cũng gọi thằng bé như vậy thế, đã bao nhiêu năm rồi, thằng bé cũng có còn nhỏ nữa đâu, gọi mãi, bà già rồi đúng là không hiểu gì cả.”
Tiêu Hà vừa nghe liền hiểu ý của ông Trương, ông sợ là nếu cậu nghe được cái tên này thì sẽ khó chịu, “Không sao đâu ông à, đều là tên con cả mà.”
Cậu lập tức giảng hoà, bà Trương cũng biết mình gọi như vậy là không ổn, sau đó lại sửa lại gọi cậu là Tiểu Hà.
Tiêu Hà đối mặt với việc này vẫn có chút không thích ứng, tuy rằng họ là có hảo tâm, nhưng đó không phải thói quen của cậu, cơm nước xong cậu liền nói lời từ biệt với hai vị lão nhân, nói muốn lên trên núi một chuyến gặp ông bà.
Hai vị lão nhân nhắc nhở cậu đi đường núi cẩn thận, cũng không giữ lại.
Tiêu Hà cầm đồ, mang theo di động lên núi.
Cỏ cây trên núi rậm rạp, Tiêu Hà phải xử lý cỏ trên đường rồi mới dễ dàng đi tiếp, tới phần mộ hai ông bà, cậu lại nhổ cỏ dại trên mộ, thu dọn lại một chút, cậu liền ngồi xuống bên cạnh hai phần mộ.
Mở ba lô, lấy ra một chai rượu ngon.
Cậu chậm rãi rải rượu lên mộ phần của ông, “Ông à, ông thích uống rượu, con đã mua cho ông loại tốt nhất đấy, về sau không cần để tiền lại cho con đâu.”
Rải xong rượu xong, đôi mắt Tiêu Hà liền hồng lên, hồi ức quá khứ lại hiện về một cách mãnh liệt.
“Ông ơi, bọn họ nói con là cái thằng bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên gọi là Tiêu Thích, con không muốn cái tên này, con không muốn là một đứa bé bị bỏ rơi.” Cậu bé cúi mặt xuống nhỏ nhẹ thủ thỉ, gắng nén nước mắt đang tuôn trào để không ai nhìn thấy.
Nhưng hơi thở không ổn định trong thanh âm của cậu đã bán đứng cậu.
Một bàn tay thô ráp phủ lên đầu của cậu, “Con tên là Tiêu Thích vì mẹ của con mang họ Thích.”
Khi đó còn nhỏ, cậu nhịn không được gào lên trước mặt ông, giống y hệt một con thú nhỏ đang bùng nổ, nước mắt mơ hồ ở hai mắt, “Vậy vì sao từ trước đến nay con chưa từng gặp qua cha mẹ! Người khác đều nói họ không cần con! Vì sao con chỉ có ông có bà, mà lại không có cha mẹ!”
Ông đưa tay lau đi nước mặt của cậu, thở dài, không nói gì, nhưng thật ra là đưa mắt nhìn bà lão đứng nhìn ngoài cửa đang trộm rơi nước mắt, thì thầm một tiếng ‘tạo nghiệt’.
“Ông sẽ đổi tên cho con, ngày mai sẽ lên đồn công an bảo các chú đổi cho nhé.”
Cậu bé khóc đến mức tê tâm liệt phế, nghe vậy liền nhào vào ngực ông ôm người khóc.
Ông lão vuốt ve lưng cậu, “Về sau con sẽ tên là Tiêu Hà, mong con sau này tâm tựa hà thuỷ, gột rửa càn khôn.”
Tiêu Hà ở trong hồi ức hít một hơi thật sâu, không thể để mình khóc trước mặt ông như vậy, kéo đồ bằng giấy từ trong balo ra, đặt ở trước mộ phần, “Con mua cho bà vài bộ quần áo, cũng không biết là bà có thích hay không.”
Sau đó cậu bật lửa lên bắt đầu châm chút lửa cho những thứ kia, từng thứ từng thứ bén lửa, màu sắc sặc sỡ tươi đẹp dần dần trở thành lớp tro tàn màu trắng.
Cậu nhớ rõ, tang lễ của ông bà khi đó, hai người họ đã được đưa đi hoả táng.
Lúc ấy cậu mới mười lăm tuổi, không hiểu vì sao ông bà đang an ổn như vậy, đang sống như vậy, lại đột nhiên biến thành tro, đổ vào hộp nhỏ, vùi vào trong đất.
Cậu nhìn đống tiền giấy đang cháy, nhìn tới mồi lửa trên tay, “Năm nay con xuất ngũ, tay cũng gặp vấn đề nhỏ, cũng đang được trị liệu, không sao cả.”
Chỉ là không thể thi đấu nữa, ngay cả việc chơi game cũng bị hạn chế, mất đi mục tiêu nỗ lực, mọi người bắt đầu phiền chán dị nghị cậu.
Độ ấm ngọn lửa tăng lên ở đầu ngón tay, cậu nâng lên một chút, “Gần đây bọn họ nói về con rất nhiều, con cũng cảm thấy, rốt cuộc gặp phải một tên lảm nhảm rồi.”
Thực trùng hợp, giống một tên diễn tinh, cái miệng nói không bao giờ ngậm, có đôi khi rất thâm trầm, có đôi khi rất đáng yêu, con đã nghĩ về anh ấy nhiều, anh ấy tới là để thay đổi cuộc đời con.
Hoàn chương 20
Chu Nghiêm vừa ăn vừa nói nghe rất mơ hồ, “Ăn xong anh đưa chú ra sân bay, căn cứ mình khó bắt xe lắm, để chú tự lái xe cũng đâu có được.”
Tiêu Hà kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn bát cháo trước mặt, “Cảm ơn Nghiêm ca vì bao năm nay đã chăm sóc em.”
Chu Nghiêm đang nhai bánh quẩy nghe vậy cũng dừng chút, đôi mắt cảnh giác nhìn cậu, “Chú định làm gì đấy? Định một đi không trở về à? Đột nhiên như vậy, đừng có làm anh sợ.”
Tiêu Hà lắc đầu, “Sao lại không trở về, chỉ là muốn cảm ơn anh thôi, em cũng không nói nhiều, anh hiểu ý em là được.”
Chu Nghiêm lúc này mới yên tâm, “Hazzz, anh cũng có chút cảm động đó, cái tên Tiêu Hà ít nói đột nhiên nói mấy lời tình cảm như vậy, tuy rằng không dễ nghe cho lắm, nhưng anh cảm thấy mỹ mãn rồi, xem ra cậu lựa chọn yêu đương với Tống Dịch cũng đúng, ít nhất là giờ cậu nói nhiều hơn trước, cảm giác này hiệu quả hơn so với biến hình đó.”
Tiêu Hà không nói nữa, yên lặng bưng bát cháo lên.
“À, đúng rồi, chuyện xin nghỉ, tầng trên hoàn toàn không thành vấn đề, chuyện phát sóng thì cùng lắm khấu trừ chút tiền lương của cậu thôi.” Chu Nghiêm vừa ăn vừa nói đến chuyện xin nghỉ của cậu.
Tiêu Hà tỏ vẻ đã biết, ăn thêm một chút liền buông đũa xuống, a di nấu cơm còn cho cậu chút đặc sản, bảo cậu mang về tặng cho người nhà.
Tiêu Hà há miệng thở dốc, cuối cùng nói cảm ơn rồi cùng Chu Nghiêm ra cửa.
Tới sân bay, Chu Nghiêm vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn, có việc thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Tiêu Hà gật gật đầu, bảo anh sớm trở về rồi đi vào trong.
Lúc hạ cánh thì cũng đã là buổi chiều, cậu lại ngồi xe buýt một đoạn đường dài nữa, đến huyện thành thì cũng đã 4h, xuống xe rồi cũng chưa vội đi về nhà mà là đến phụ cận để tìm thuê một khách sạn.
Chỉ là đêm nay, cậu trằn trọc, thế nào cũng ngủ không được.
Ngày hôm sau cậu chuẩn bị một chút, lấy chút đặc sản a di cho, lại mua một chút trái cây và đồ ăn vặt cho ông bà, sau đó mới ngồi xe về nhà.
Xe taxi chỉ đưa cậu đến giao lộ trong thành phố, cậu cầm theo đồ xuống xe, nhìn thấy phòng ốc quen thuộc, ngược lại có chút trầm mặc.
Buổi sáng có nhiều người, đại đa số đều là các ông các bà đi tập thể dục về mua cơm sáng, cậu đến cửa thì nhanh chóng thấy được thân ảnh quen thuộc.
Đó là một bà lão đầu tóc hoa râm, mặc bộ đồ luyện công màu trắng, trên lưng đeo một thanh kiếm, bà đang đi cạnh một bà lão khác cũng mặc bộ đồ y hệt như vậy.
Tiêu Hà tiến lên hai bước hô một tiếng, “Trương bà bà.”
Bà lão nghe tiếng liền dừng nói chuyện, lướt xung quanh nhìn một lượt, đến khi nhìn thấy Tiêu Hà thì dừng lại rất lâu, mắt của bà lão không được tốt cho lắm, đánh giá trên dưới một lượt mới nói: “Nha, Tiểu Thích đã trở về rồi.”
Tiêu Hà gật gật đầu, “Dạ, về rồi, đây là một chút đặc sản ở chỗ con, bà cầm một chút về đi, lúc trước khi con không ở, bà đã quan tâm để ý đến nhà con nhiều.”
Nói xong liền đưa đặc sản cho bà lão, bà chối từ một phen, nhưng rồi vẫn nhận lấy, “Nói cái gì vậy, hàng xóm có nhau, có gì quan trọng đâu, mà lần trước đuổi đi được hai tên trộm, lát con về nhà nhìn xem, xem xem có mất cái gì không.”
Tiêu Hà nói cảm ơn, hàn huyên hai câu liền trở về nhà.
“Bà Trương, đây là con nhà ai vậy?” Bà lão vừa rồi đứng bên cạnh hỏi.
“Đó là cháu trai của lão Tiêu nhà cách vách, đúng là tạo nghiệp, từ nhỏ đã không có cha mẹ, lão Tiêu nuôi nó từ bé, đứa nhỏ lên mười thì hai người nhà lão Tiêu lại gặp tai nạn giao thông, cũng không đi học, sau đó bước ra ngoài xã hội, cũng không biết là giờ nó làm gì, mỗi năm đều trở về một lần, mua đồ cúng cho hai người lão, đứa nhỏ này cũng là đứa trẻ ngoan, mỗi năm về đều tặng đồ tốt cho hàng xóm xung quang, nhưng mà mệnh lại không tốt.” Bà Trương liền bắt đầu thở dài.
Bà lão bên cạnh thấp giọng cảm thán, “Hazzz, đúng là tạo nghiệp, lớn lên đẹp trai như vậy, đúng là làm người ta đau lòng.”
Bà Trương nhìn bóng Tiêu Hà, “Cũng không hẳn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, tính cách cũng quái gở, bà mới chuyển đến đây được hai năm chắc là không biết, ở nơi này, hàng xóm xung quanh đều hiểu cho hoàn cảnh nhà nó, đứa nhỏ này từ bé đã bị người ta bắt nạt, không hiểu tạo nghiệp thế nào, nhìn mà đau lòng, ai, không nói nữa, tôi đi mua chút đồ ăn, chờ lát nữa gọi nó đến nhà ăn cơm.”
“Vậy bà đi đi, tôi cũng về chăm cháu đã.”
Tiêu Hà tuy rằng đã đi được một khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe được hai người nói gì, cậu thật sự không thích nghe người khác dị nghị chuyện của mình, nhưng đối phương dù sao cũng là trưởng bối, vì thế cậu nhanh chân bước đến nhà, lấy chìa khoá mở cửa sắt ra, sân ngoài viện bị lá khô của mấy bồn cây rơi phủ đầy đất, có nhiều chậu hoa héo đã bị đánh đổ nghiêng ngả, có lẽ là do hai tên trộm mà bà Trương nói, cậu tiến lên xem chậu hoa ở sân chính, lại nhìn lướt qua sân, gió thổi lá cây rung trên nền sân vang lên tiếng loạt soạt, cậu ngước lên nhìn cửa nhà bằng gỗ đang đóng chặt.
Đứng ở trong viện, nhỏ giọng nỉ non.
“Ông bà ơi, con về rồi đây.”
Tiếng khoá cửa chuyển động, răng rắc một tiếng, Tiêu Hà nhẹ nhàng mở cửa ra, bài trí trong nhà vẫn như năm ấy khi cậu đi, chỉ là trái cây trên bàn chính đã khô, Tiêu Hà rửa mâm trái cây rồi đặt hoa quả mới lên, lại đi lấy khăn lau lau lại một lần nữa, thay khăn trải bàn mới rồi lau lại hai tấm ảnh trên bàn.
“Con về rồi đây, năm nay về sớm hơn một chút để bồi hai người, đợi lát nữa con lau nhà sạch sẽ rồi thì sẽ mang đồ lên núi cho ông bà nhé.”
Tiêu Hà đặt ảnh chụp đã lau sạch về chỗ cũ, cậu bắt đầu thu dọn nhà cửa, cậu lau dọn thực sự rất chậm, cũng rất cẩn thận, quét tước sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, lúc nhìn giờ đã là giờ ngọ.
Cậu vừa rửa tay và mặt xong, trong viện đột nhiên có người gọi.
“Tiểu Thích à, nhà bà làm cơm xong rồi đấy, đến nhà bà ăn cơm đi, bà mua một chút đồ ăn mà con thích đó.” Bà Trương gọi với từ ngoài vào.
Tiêu Hà vừa đi từ trong toilet ra, còn không đợi cậu mở miệng, bà Trương đã lập tức giữ chặt tay cậu kéo ra ngoài, “Đi, đến nhà ta ăn cơm nào.”
Tiêu Hà thoái thác vài câu cũng không thể thay đổi được quyết định của bà lão, vì thế đóng cửa lại rồi đi theo.
Cũng may là nhà bà và ông Trương lúc ăn cơm chưa từng hỏi xem dạo này cậu thế nào, có thể do sợ cậu khó chịu, nên tận lực để ý đến cảm nhận của cậu.
“Tiểu Thích ăn nhiều một chút, nhớ lúc còn nhỏ không phải con thích nhất là ăn món cải mai úp thịt do ta làm sao.” Bà Trơng lại gắp một đũa đồ ăn cho cậu.
Ông Trương nhìn bà mà nhăn cả mày lại, “Sao lúc nào cũng gọi thằng bé như vậy thế, đã bao nhiêu năm rồi, thằng bé cũng có còn nhỏ nữa đâu, gọi mãi, bà già rồi đúng là không hiểu gì cả.”
Tiêu Hà vừa nghe liền hiểu ý của ông Trương, ông sợ là nếu cậu nghe được cái tên này thì sẽ khó chịu, “Không sao đâu ông à, đều là tên con cả mà.”
Cậu lập tức giảng hoà, bà Trương cũng biết mình gọi như vậy là không ổn, sau đó lại sửa lại gọi cậu là Tiểu Hà.
Tiêu Hà đối mặt với việc này vẫn có chút không thích ứng, tuy rằng họ là có hảo tâm, nhưng đó không phải thói quen của cậu, cơm nước xong cậu liền nói lời từ biệt với hai vị lão nhân, nói muốn lên trên núi một chuyến gặp ông bà.
Hai vị lão nhân nhắc nhở cậu đi đường núi cẩn thận, cũng không giữ lại.
Tiêu Hà cầm đồ, mang theo di động lên núi.
Cỏ cây trên núi rậm rạp, Tiêu Hà phải xử lý cỏ trên đường rồi mới dễ dàng đi tiếp, tới phần mộ hai ông bà, cậu lại nhổ cỏ dại trên mộ, thu dọn lại một chút, cậu liền ngồi xuống bên cạnh hai phần mộ.
Mở ba lô, lấy ra một chai rượu ngon.
Cậu chậm rãi rải rượu lên mộ phần của ông, “Ông à, ông thích uống rượu, con đã mua cho ông loại tốt nhất đấy, về sau không cần để tiền lại cho con đâu.”
Rải xong rượu xong, đôi mắt Tiêu Hà liền hồng lên, hồi ức quá khứ lại hiện về một cách mãnh liệt.
“Ông ơi, bọn họ nói con là cái thằng bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên gọi là Tiêu Thích, con không muốn cái tên này, con không muốn là một đứa bé bị bỏ rơi.” Cậu bé cúi mặt xuống nhỏ nhẹ thủ thỉ, gắng nén nước mắt đang tuôn trào để không ai nhìn thấy.
Nhưng hơi thở không ổn định trong thanh âm của cậu đã bán đứng cậu.
Một bàn tay thô ráp phủ lên đầu của cậu, “Con tên là Tiêu Thích vì mẹ của con mang họ Thích.”
Khi đó còn nhỏ, cậu nhịn không được gào lên trước mặt ông, giống y hệt một con thú nhỏ đang bùng nổ, nước mắt mơ hồ ở hai mắt, “Vậy vì sao từ trước đến nay con chưa từng gặp qua cha mẹ! Người khác đều nói họ không cần con! Vì sao con chỉ có ông có bà, mà lại không có cha mẹ!”
Ông đưa tay lau đi nước mặt của cậu, thở dài, không nói gì, nhưng thật ra là đưa mắt nhìn bà lão đứng nhìn ngoài cửa đang trộm rơi nước mắt, thì thầm một tiếng ‘tạo nghiệt’.
“Ông sẽ đổi tên cho con, ngày mai sẽ lên đồn công an bảo các chú đổi cho nhé.”
Cậu bé khóc đến mức tê tâm liệt phế, nghe vậy liền nhào vào ngực ông ôm người khóc.
Ông lão vuốt ve lưng cậu, “Về sau con sẽ tên là Tiêu Hà, mong con sau này tâm tựa hà thuỷ, gột rửa càn khôn.”
Tiêu Hà ở trong hồi ức hít một hơi thật sâu, không thể để mình khóc trước mặt ông như vậy, kéo đồ bằng giấy từ trong balo ra, đặt ở trước mộ phần, “Con mua cho bà vài bộ quần áo, cũng không biết là bà có thích hay không.”
Sau đó cậu bật lửa lên bắt đầu châm chút lửa cho những thứ kia, từng thứ từng thứ bén lửa, màu sắc sặc sỡ tươi đẹp dần dần trở thành lớp tro tàn màu trắng.
Cậu nhớ rõ, tang lễ của ông bà khi đó, hai người họ đã được đưa đi hoả táng.
Lúc ấy cậu mới mười lăm tuổi, không hiểu vì sao ông bà đang an ổn như vậy, đang sống như vậy, lại đột nhiên biến thành tro, đổ vào hộp nhỏ, vùi vào trong đất.
Cậu nhìn đống tiền giấy đang cháy, nhìn tới mồi lửa trên tay, “Năm nay con xuất ngũ, tay cũng gặp vấn đề nhỏ, cũng đang được trị liệu, không sao cả.”
Chỉ là không thể thi đấu nữa, ngay cả việc chơi game cũng bị hạn chế, mất đi mục tiêu nỗ lực, mọi người bắt đầu phiền chán dị nghị cậu.
Độ ấm ngọn lửa tăng lên ở đầu ngón tay, cậu nâng lên một chút, “Gần đây bọn họ nói về con rất nhiều, con cũng cảm thấy, rốt cuộc gặp phải một tên lảm nhảm rồi.”
Thực trùng hợp, giống một tên diễn tinh, cái miệng nói không bao giờ ngậm, có đôi khi rất thâm trầm, có đôi khi rất đáng yêu, con đã nghĩ về anh ấy nhiều, anh ấy tới là để thay đổi cuộc đời con.
Hoàn chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.