Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 66: Sợ em mệt mỏi

Xuân Phong Lựu Hỏa

24/08/2019

Editor: Mini

Beta: Min

Ăn xong cơm tối, Giản Trạm muốn đưa Sở Sở quay về trường học nhưng Sở Sở lại từ chối, cậu ta cũng không miễn cưỡng nữa, xoay người rời đi.

Ăn xong nồi lẩu khiến cho cả người ấm áp hẳn ra, dù đi dưới gió lạnh thấu xương, Sở Sở cũng không cảm thấy lạnh lẽo cho lắm. Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, kéo cổ áo che lên đến môi, trên đầu cũng đội một chiếc mũ lông thỏ màu nâu nhạt, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Vừa mới đến dưới lầu của ký túc xá, bỗng nhiên trên bầu trời có rất nhiều bông tuyết nhỏ lất phất rơi xuống.

Sở Sở mở đôi bàn tay ra, từng bông tuyết rơi tán loạn xuống đôi găng tay mềm mại của cô, trong phút chốc, dương như cảm nhận được gì đó, cô nghiêng đầu qua nhìn về phía đầu đường.

Lục Xuyên dựa vào cột đèn ở ven đường, vali hành lý màu đen được đặt cẩn thận bên cạnh, anh mỉm cười nhìn về phía cô.

Toàn bộ máu trong người Sở Sở đều muốn đông cứng lại, cô không thể tin được mà nhìn anh rất lâu rất lâu.

Ánh mắt của anh vẫn không đổi, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên trên, ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, nốt ruồi nơi dưới mí mắt vẫn nhạt nhẽo như lúc ban đầu.

"Thỏ nhỏ."

Anh gọi cô một tiếng: "Tan học rồi sao?"

Nghe được giọng nói của anh, Sở Sở mới kịp phản ứng lại, sải bước đi về phía anh, khi gần đến nơi, gần như trực tiếp bổ nhào lên treo trên người anh.

Lục Xuyên vững vàng đỡ lấy được cô, mạnh mẽ ôm lấy cô ấn vào trong lồng ngực.

Cái ôm của anh vững chắc mà mạnh mẽ, Sở Sở vùi mặt thật sâu vào trong áo của anh, tham lam mở miệng hít lấy hít để hương vị của anh, đôi mắt chua xót, yết hầu nghẹn ngào, trong phút chốc nhìn thấy anh thì sự uất ức và mọi áp lực từ trước đến nay, rốt cuộc khó có thể dằn xuống được.

Thân thể của cô bắt đầu có một chút nghẹn ngào, cọ cọ lên vạt áo của anh, trong thiên ngôn vạn ngữ nhưng cô lại chỉ có thể gọi lên hai chữ: "Lục...Xuyên."

"Muốn tạo cho em một kinh hỉ thôi mà, sao lại khóc thế này rồi hửm?" Lục Xuyên bất đắc dĩ cười cười, nâng mặt cô lên, dùng mu bàn tay lau lên làm da mềm mại ở hai bên má của cô.

Sở Sở nhón chân muốn hôn anh, Lục Xuyên lại nghiêng đầu né qua một bên nên chỉ có thể hôn được tới cằm anh, dưới cằm còn có chút râu vừa mọc, Sở Sở ôm lấy cổ anh kéo anh thấp xuống, muốn hôn lên đôi môi của anh, nhưng mà Lục Xuyên vẫn cứ nghiêng đầu qua không cho cô hôn được.

Sở Sở nhăn nhăn lông mày, hờn giận mà nhìn anh.

Lục Xuyên nói: "Cười một cái nào, cười xong sẽ cho em hôn liền."

Sở Sở nhếch miệng, bày ra nụ cười khó coi với anh, Lục Xuyên lập tức bế cô lên, dùng sức hôn lên môi cô.

Sở Sở treo trên người anh, hai chân quặp lấy vòng eo anh, vòng qua cổ anh muốn hôn anh thật sâu.

Anh vươn đầu lưỡi cạy mở khoang miệng cô, duỗi vào trong, muốn hòa quyện răng môi với cô, em qua anh lại, triền miên không ngớt.

Đầu tóc phủ đầy tuyết trắng, nước mắt mờ mờ ảo ảo nơi khóe mắt, Sở Sở mở to đôi mắt trong trẻo nhìn anh thật sâu, chăm chú nhìn vào nốt ruồi lệ ở dưới mí mắt của anh, lòng cồn cào từng cơn ngứa ngáy và run rẩy.

Tay anh để ra phía sau gáy của cô, ôm lấy cô thật chặt như xiềng xích, tiếp tục làm cho nụ hôn này càng thêm sâu hơn.

Sở Sở chuyên chú hôn đáp trả lại anh, phối hợp cùng anh, chìm đắm trong sự tra tấn của nỗi nhớ nhung khôn ngôi và niềm hạnh phúc bởi tình yêu của anh.

Tư thế của hai người thật sự quá mức thân mật, làm thu hút không ít nữ sinh phải nâng mắt ló ra xem ở phòng ký túc xá trên tầng cao.

Đầu lưỡi Lục Xuyên còn phác họa theo môi dưới của cô, sau đó lưu luyến không rời mà đặt cô xuống, nắm tay cô đi thẳng ra bên ngoài trường học, dường như Sở Sở đang nghĩ đến cái gì đó, xoay người lại xách vali hành lý từ trên mặt đất lên, Lục Xuyên mỉm cười nhận lấy vali, nói: "Bây giờ anh chỉ muốn làm một chuyện, không còn nghĩ được cái gì nữa rồi."

Nghe thế, gò má cô hơi hơi đỏ ửng lên, biết ngay anh đang ám chỉ cái gì.

Sở Sở ngoan ngoãn đi theo sát sau lưng anh, cả hai người đều không thể kiềm chế sự nôn nóng, tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ gần đó ở bên ngoài.

Vừa vào trong phòng, Sở Sở đóng cửa lại, Lục Xuyên lập tức ôm cô lại đặt lên trên giường.

Sở Sở cúi đầu không dám nhìn anh, đôi mắt xoay qua nhìn chỗ khác, hai má đỏ bừng, thế nhưng vẫn không có ý định lùi bước.

Quần áo được cởi ra, cô đứng ở trước mặt người đàn ông của mình, dâng hiến thân thể và trái tim của mình, không hề giữ lại chút gì mà giao phó tất cả cho anh.

Lòng bàn tay thô ráp của Lục Xuyên nâng gáy cô lên, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên hai gò má đỏ bừng của cô, dịu dàng nói: "Lần đầu tiên em còn không cho anh nhìn, chạy trốn trong nhà vệ sinh."

Lần đầu tiên của bọn họ là vào lúc nghỉ hè sau kỳ thi đại học.

Thời kỳ giữa hè nóng nực cũng dần đến, cũng khiến cho lần đầu tiên đó được khắc cốt ghi tâm, lần đầu tiên cô nếm trải đỉnh cao của sự vui thích trên thế giới, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được, cực hạn của hạnh phúc ắt cũng phải đi kèm với nỗi đau dữ dội.

Ròng rã một mùa hè, thân thể đối phương nhen nhóm ngọn lửa lẫn nhau, tận hưởng tình yêu cuồng nhiệt của nhau, dâng hiến toàn bộ bản thân, giao phó tất cả không hề giữ lại, cố gắng thỏa mãn sự vui sướng không biên giới cho đối phương, bởi vì đối phương sung sướng cũng chính là cội nguồn hạnh phúc của mình.

Lúc ấy, Sở Sở chẳng ngại phiền mà một lần lại một lần hỏi anh, Lục Xuyên anh có thích không?

Như thế này, anh lại thích hơn đúng không?

Lục Xuyên, anh cũng kêu cho em nghe đi mà, nếu không thì làm sao em biết anh có hài lòng hay không chứ?

..........

Bình thường cô rất ít rất ít nói, nhưng trên giường lại nói liên miên lải nhải rất lâu, Lục Xuyên chỉ có thể giữ chặt cằm cô, dùng nụ hôn nóng rực phủ kín lên môi cô, cố gắng dùng sức yêu cô, nghe cô kìm lòng không đặng mà phát ra âm thanh lộn xộn tinh tế.

"Còn muốn nghe không." Anh đổ mồ hôi đầm đìa, cười cắn lên môi cô: "Cục cưng, em muốn lên thiên đường đúng không?"



-

Từng cảnh quay quá khứ giống như một bộ phim được phát lại trong đầu Sở Sở, cả người cô trở nên khô nóng hơn.

Đôi tay Lục Xuyên thuận theo vòng eo nhỏ nhắn cô di chuyển lên trên, nhẹ nhàng gảy lên dây cung trong lòng cô. Sở Sở né tránh một chút, sau đó nói: "Để em cởi quần áo cho anh nhé."

Lục Xuyên nói được.

Anh ngồi, Sở Sở đứng, cởi áo khoác của anh, sau đó gấp gọn gàng đặt lên cái tủ bên cạnh đầu giường, vừa quay người lại, Lục Xuyên đã sớm không thể dằn nổi mà cởi sạch quần áo của mình, chỉ còn chừa lại một cái quần lót in hoạt hình.

Ánh mắt Sở Sở rơi xuống cái quần tứ giác của anh, phía trên còn in rõ ràng hình vẽ là một con thỏ trắng.

Cô không nhịn được mà bật cười: "Sao anh vẫn còn mặc loại này, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, có thấy ngây thơ không hả?"

Lục Xuyên nhìn cái quần lót của mình, cũng cười hì hì nói: "Loại quần lót in hình vẽ này, lúc xuất ngoại anh có xách theo một thùng lận."

"Anh có bệnh hả!"

Lục Xuyên ôm cô đặt lên giường: "Đúng rồi, anh có bệnh, mỗi ngày đều muốn em, nhớ em, nhớ em đến phát điên luôn rồi."

Sở Sở vẫn còn muốn cúi đầu xuống nhìn thêm, lại bị Lục Xuyên đi đến bên cửa sổ tắt đèn, ngay tức khắc bóng đêm bao trùm bốn phía.

"Nhìn gì đấy?"

Sở Sở nói: "Cũng không phải là chưa thấy qua."

Lục Xuyên cười nhạo một tiếng, hỏi cô.

"Trực tiếp như vậy sao?"

Còn không kịp chờ Sở Sở trả lời, Lục Xuyên nói: "Ở Mỹ anh học được không ít kỹ năng, đều lưu giữ lại để thực hành với em đấy."

"........"

Một đêm đó, Lục Xuyên thật sự giày vò cô đến mức chết đi sống lại.

Cô thực sự không hiểu vì sao anh ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay mà tinh lực lại có thể tràn đầy như vậy, hai người dường như mệt mỏi đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi.

Cũng trong đêm hôm đó cảnh tượng trong mơ vô cùng bất ổn, Sở Sở mơ thấy chủ nợ đuổi tới trường học chặn cô, thúc ép cô trả nợ, mà chỉ chớp mắt đã nhìn thấy Giản Trạm cầm tiền đến, nói rằng cô có thể dùng khoản tiền này để đi trả nợ, đang lúc Sở Sở muốn nhận lấy số tiền này thì Lục Xuyên xuất hiện, ánh mắt thất vọng của anh tựa như con dao nhỏ đâm vào trái tim của cô.

Sở Sở cắn răng khóc đến tỉnh lại, trước mặt là lồng ngực vững chắc mạnh mẽ của anh, anh ôm cô thật chặt, giấc ngủ thật sự rất sâu.

Cũng không để ý đến nước mắt của cô đã làm ướt cả lồng ngực của anh.

Sở Sở vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt, lại một lần nữa vùi đầu vào sâu trong lồng ngực của anh, nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng hôn hôn lên ngực anh.

Lục Xuyên giật mình một cái, nhạy cảm tỉnh giấc.

Anh nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm, nhập nhèm buồn ngủ hỏi: "Em hôn anh sao?"

"......"

"Có phải lại muốn rồi đúng không?"

Sở Sở liên tục lắc đầu, không phải không phải, anh ngủ sâu như vậy cũng được sao, không phải là đang bị chênh lệch múi giờ sao!

Lục Xuyên nói: "Vậy đến đây đi."

Anh xoay người cô đặt dưới thân, Sở Sở hoảng sợ mà đẩy đẩy anh ra: "Đừng...đừng mà anh, em mệt lắm rồi."

"Em mệt sao?"

"Không phải, em sợ anh mệt thôi mà."

Những lời này nói ra thật sự nguy hiểm, nằm ở dưới thân của người đàn ông mà dám nghi ngờ năng lực của anh thì chẳng khác nào đốt lên ham muốn chiến đấu của họ, nhất là đối với loại người như Lục Xuyên, bởi vì trí lực có quan hệ trực tiếp với năng lực.

.......

Hai người cùng thiếp đi trong sự rã rời cực độ.

Lần này người đầu tiên thức dậy là Lục Xuyên.

Cầm điện thoại di động ở tủ đầu giường lên nhìn thời gian, đã hơn một giờ chiều, Sở Sở vẫn còn say ngủ, anh nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô dịch chuyển ra khỏi cánh tay mình và đặt lên gối, nhìn khuôn mặt say giấc của cô, anh không kiềm lòng đặng mà hôn lên trán cô.

Lục Xuyên đi vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa, thay quần áo mới bước ra, cô vẫn chưa tỉnh dậy, Lục xuyên cầm điện thoại di động đi ra cửa phòng.

Trên hành lang, anh bấm gọi một số điện thoại.

"Li, mình là Lục Xuyên."

Đầu dây bên kia điện thoại, một giọng nam giòn giã sang sảng mang theo sự hoạt bát truyền tới: "Lục, đây là số điện thoại trong nước của cậu sao?"

"Đúng vậy."



"Về nước rồi là còn gọi điện thoại cho mình, nhớ bạn tốt cùng phòng của cậu đến vậy sao?"

"Cậu đã về phòng ngủ rồi sao?"

"Ừm, vừa mới lên giường nằm, trơi tối đen mờ mịt cả rồi nên chuẩn bị đi ngủ đây."

"Ừm, ngủ dậy gọi điện thoại lại cho mình."

"Thôi, vừa nghe cậu nói như vậy, mình khẳng định giấc ngủ này không thể nào yên ổn rồi." Cậu ta hít một hơi, nói: "Lại muốn mình điều tra cái gì đây?"

"Điều tra một người, lúc trước là học sinh trường Thập Tam ở Lộc Châu, tên là Giản Trạm."

"Chuyện nhỏ mà, cậu ta đắc tội với cậu sao?"

"Không phải. Thật ra mình không chắc chắn lắm, cậu tùy tiện điều tra đi, mình muốn tìm hiểu một chút." Lục Xuyên buồn bực nói.

Chàng trai ở đầu dây bên kia nở nụ cười nói: "Đã điều tra, vậy mình dứt khoát điều tra luôn bạn gái nhỏ của cậu, nhìn xem mấy năm nay cô ấy có vụng trộm sau lưng cậu không nhé?"

"Cút đi!" Lục Xuyên mắng một tiếng: "Cục cưng nhà mình có đức hạnh gì mình không biết sao?"

"Tin tưởng như vậy sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy người mà cậu muốn mình điều tra lại chính là bạn học cùng trường trước kia với cục cưng nhà cậu đây nè!"

Lục Xuyên nghe được âm thanh gõ bàn phím lạch cạch từ đầu dây bên kia liền biết cậu ta đã bắt tay vào làm việc.

Trong lòng Lục Xuyên phiền muộn một hồi, nói: "Có tin tức thì liên hệ mình." Nói xong cũng không chờ đối phương đáp lại đã lập tức cúp điện thoại.

Lục Xuyên nói chuyện điện thoại xong quay trở lại thì Sở Sở đã tỉnh dậy, ôm chăn nằm ở trên giường, mở to đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Lục Xuyên.

Lục Xuyên giật mình, không thể kìm lòng nổi sải bước đi tới, nhảy lên trên giường chui vào trong chăn.

"Bé ngoan của anh." Anh vuốt ve gương mặt của Sở Sở, hôn lung tung lên môi cô.

Sở Sở ngửi được mùi hương sạch sẽ từ trên quần áo cùng mùi sữa tắm thơm ngát trên người Lục Xuyên, cô nâng tay ôm chặt lên thắt lưng của Lục Xuyên, nói: "Anh vừa ra ngoài gọi điện thoại sao?"

"Ừm." Lục Xuyên vùi mặt vào ngực cô, cọ cọ bên trong.

"Gọi cho ba mẹ anh sao?"

"Không phải, là gọi cho bạn cùng phòng của anh."

Sở Sợ bị anh cọ cọ đến mức ngứa ngáy cả người, cười rộ lên khanh khách, dịu dàng vuốt ve lên mái tóc ngắn và cứng trên đầu anh.

"Gọi điện thoại báo bình an sao ạ?"

"Không phải, anh gọi cho cậu ấy nhờ kiểm tra giúp anh một số việc thôi." Lục Xuyên trả lời qua loa.

"Ôi, mấy giờ rồi."

"Tự em xem đi." Lục Xuyên lấy điện thoại từ trong túi áo đưa cho Sở Sở, mạnh mẽ hôn lên cổ cô.

Sở Sở mở màn hình điện thoại lên xem thời gian, nhìn thấy trên màn hình là ảnh chụp của cô.

Khi ấy là ở ngoài cổng trường tốt nghiệp cấp ba, một bức ảnh chụp mặc đồng phục màu trắng.

Tóc cô là mái bằng, ngơ ngác đứng ở phía trước mấy chữ Nhất Trung to bự, mỉm cười ngốc nghếch.

Người chụp bức ảnh này cho cô là Lục Xuyên, góc độ từ dưới lên trên, Lục Xuyên gần như là quỳ rạp trên mặt đất, mới có thể đem được mấy chữ vừa to vừa thẳng đứng Nhất trung Lộc Châu và Sở Sở vào chung trong một bức ảnh, nhưng bởi vì ngửa mặt ra chụp, người trong ảnh xấu xí vô cùng, hai cái cằm đều nhú ra ngoài.

Lúc Sở Sở nhìn đến ảnh chụp, nội tâm vô cùng hỗn độn, Lục Xuyên lại vỗ vỗ ngực mèo khen mèo dài đuôi: "Kỹ thuật của anh trai quả thật tốt quá mà! Cổng trường học và em đều không bị lọt ra ngoài, ai mà có thể đánh bại được kỹ thuật này của anh đây, thì hai chữ Lục Xuyên sẽ viết ngược."

Sở Sở thầm nghĩ tặng anh bốn chữ: Thẳng nam chết tiệt!

Bức ảnh chụp hai cằm như thế này, lại được Lục Xuyên làm màn hình khóa điện thoại suốt hai năm trời.

Theo bản năng Sở Sở muốn thay đổi hình màn hình khóa cho anh, cô bấm vào album, lại phát hiện bên trong album đều là ảnh chụp của cô, tất cả đều là ảnh chụp màn hình trò chuyện video của cô với anh, kéo xuống một chút, không thể đếm được có bao nhiêu bức ảnh, đương nhiên, ở giữa có một số Power point được chụp trong lớp học, nhưng mà số lượng không nhiều lắm. Ngoài ra, album của anh không có gì khác.

Sở Sở tìm kiếm một tấm hình phong cảnh đẹp trên mạng làm hình nền cho anh.

"Lục, em có thể xem điện thoại của anh không?"

"Cứ tùy ý kiểm tra, Xuyên ca của em còn trong sạch hơn so với hành tây nữa." Lục Xuyên vừa đánh răng vừa nói, chờ đến khi anh ồn ào lải nhải súc miệng xong bước ra ngoài, điện thoại di động của anh đã bị ném sang một bên, còn Sở Sở đang chơi bằng điện thoại của cô.

"Không kiểm tra nữa sao?"Anh ngồi vào kế bên cô, đôi tay lạnh lẽo như băng vỗ vỗ vào mông nhỏ săn chắc của cô.

"Chẳng qua chỉ muốn nhìn xem điện thoại anh có trò chơi gì hay không mà thôi." Sở Sở giải thích: "Nhưng mà..... em xem không hiểu."

Hơn nữa điện thoại anh toàn bộ đều cài đặt bằng tiếng Anh, Sở Sở miễn cưỡng chỉ có thể phân biệt được một số biểu tượng như danh bạ hoặc là album ảnh, còn lại những cái khác đều không hiểu được.

Lục Xuyên lập tức đem điện thoại di động đổi thành tiếng Trung, đưa cho Sở Sở, nói: "Thật ra cũng không có cái gì hay để chơi, học tập phải dùng một số ứng dụng phần mềm, bài tập lại rất nhiều, muốn cũng không có thời gian để chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook