Chương 29
Tình Tự Tản
01/04/2022
Tô Bối mệt mỏi thở dài.
Cô chớp chớp mắt nói: “Lúc trước đứng bốn chân rất tốt, nhưng mà bây giờ tôi chỉ đứng được hai chân…..”
Cô cầm lấy tay Hồ Thừa Nghị nhẹ nhàng ngắt một cái.
Tuy cô có thể đi đứng, hai tay làm chuyện khác như bình thường nhưng mà vẫn cảm thấy không quen chút nào.
Hồ Thừa Nghị thấy cô có chút mệt mỏi định đưa cô đến sofa nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tô Bối lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi phải nhanh chóng học đi…..”
Theo trực giác của mình, Hồ Thừa Nghị biết Tô Bối không phải là người có tính nóng nảy, anh muốn tìm ra nguyên nhân nên hỏi: “Sao em cứ nhất quyết học đi vậy?”
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên chân anh. Cô mím môi lại, có vẻ ngại ngùng nên không nói ra.
Tuy người đàn ông này chưa bao giờ thể hiện cảm xúc với đôi chân bị tàn phế này, nhưng mà cô hiểu được trừ phi là một người vô tình lạnh lùng, nếu không thì sao lại không có chút dao động nào.
Mà Hồ Thừa Nghị lại đem những cảm xúc tiêu cực giấu vào trong lòng mình, không nói cho người khác biết.
Vì chân anh đã bị như thế này, nên từ trước tới giờ Tô Bối chưa từng hỏi nguyên nhân xảy ra vụ việc. Không thèm để ý có khi còn tốt hơn suốt ngày quan tâm đến.
Cô không thể đụng chạm lại những chuyện buồn của Hồ Thừa Nghị, khi nghe anh hỏi cô chỉ nói: “Tôi, tôi muốn chăm sóc anh.”
“Vì sao?” Hồ Thừa Nghị hỏi.
Tô Bối đỏ mặt lắp bắp nói: “Lúc trước anh chăm sóc tôi rất tốt. Nếu không có anh, tôi đã sớm chết đói rồi.”
Bản thân vô tình đi đến thành phố L, lại còn sống trong khu rừng sau biệt thự lâu như vậy.
Thật ra lúc đầu cô cũng cân nhắc đi tìm sự trợ giúp của loài người. Nhưng mà con mèo béo kia rất thích đi bắt chuột, nó được người giúp việc cho ăn rất nhiều. Đáng lí ra sẽ không có chuyện nó đi bắt thú nhỏ trong rừng nhưng không có nghĩa là nó tha cho Tô Bối.
Lâu lâu thay đổi khẩu vị một chút cũng tốt.
Mà mấy nam giúp việc mới hung dữ nhất, mấy người đó thích nhất là vào rừng bắt động vật để làm món ăn thôn quê.
Dưới tình huống như thế, Tô Bối sẽ không đi tới gần biệt thự.
Đi qua = chết.
Sau đó Hồ Thừa Nghị bị thương ở chân nên đến đây dưỡng thương, nữ giúp việc đem con mèo béo đi. Còn mấy nam giúp việc thì đem cái cây cô cất giấu thức ăn về làm củi. Điều này khiến cô phải đi đến biệt thự để lấy thức ăn về.
May mắn Hồ Thừa Nghị là một người tốt, anh không những không bắt cô mà còn đem toàn bộ thức ăn trả lại cho cô.
Cũng nhờ Hồ Thừa Nghị mà cô có thể lén lút truy cập vào các phần mềm và diễn đàn để tìm người nhà. Thật ra cô còn chưa kịp liên lạc với gia đình thì đã bị Hồ Thừa Nghị phát hiện.
Cuối cùng vẫn là nhờ Hồ Thừa Nghị hỗ trợ liên lạc tới ba mẹ cô.
Tô Bối cảm thấy Hồ Thừa Nghị chính là ân nhân của cuộc đời mình.
“Mặc dù diện tích rừng rất lớn, nhưng, nhưng mà thức ăn không có nhiều lắm. Nếu tôi không giấu thức ăn vào trong hốc cây thì tôi sẽ chết đói khi mùa đông đến…..”
Tô Bối tủi thân lên án việc lúc trước người giúp việc cướp thức ăn của cô là một tội ác tày trời.
Hồ Thừa Nghị an ủi: “Không sao…..”
Tô Bối cười rộ lên rồi lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút từ trong cặp ra.
“Gần đây tôi, tôi muốn học viết chữ, anh có thể dạy tôi cách viết tên anh không?” Tô Bối nói xong mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên là cô dùng để viết tên của mình.
Có lẽ là lần đầu tiên cô viết bút nên chữ viết nhìn rất loạn. Nhưng mà khi nhìn từ chữ đầu đến chữ cuối thì sẽ thấy được sự thay đổi rất lớn.
Hồ Thừa Nghị chậm rãi viết từng chữ cho cô thấy để chứng minh rằng anh viết rất chậm.
Ngay từ lúc Hồ Thừa Nghị đặt bút xuống viết, đôi mắt của Tô Bối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay anh.
Bàn tay phải của Hồ Thừa Nghị rất lớn, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay cứng cáp đầy vết chai sạn. Nhìn lại bàn tay nhỏ trắng nõn của mình, cô còn có thể thấy rõ những đường kinh mạch trên đó.
Tô Bối bĩu môi, cô thực sự rất thích bàn tay to lớn ấm áp có lực của Hồ Thừa Nghị.
Ngay cả khi cầm viết mà cũng có lực nữa trời.
“Viết xong rồi.” Hồ Thừa Nghị vẫy tay kêu cô đến kế bên người.
Tô Bối cầm cuốn sổ lên cảm thấy đau khổ, nhiều nét chữ quá đi.
Nhưng mà cô vẫn xem nó là bảo bối, cất cẩn thận vào trong cặp.
Cô rất ngại khi ngồi trong này tập viết, sợ viết chữ quá xấu sẽ dọa người khác.
“Tôi, tôi sẽ về viết tiếp.”
“Tôi phải đi xử lý một số tài liệu, em ngồi đây xem TV được không?”
“Không, không thành vấn đề ạ.” Tô Bối lớn giọng nói.
Sau đó Hồ Thừa Nghị quay về bàn làm việc, trước đó anh đã đưa cho cô một cái Ipad nói: “Muốn xem cái gì thì em tự kiếm đi.”
Tô Bối dùng hết sức gật đầu lia lịa.
Tô Bối đang nằm trên sofa xem phim thì bỗng nhiên cái đuôi của cô ngứa ngáy, cô mở to hai mắt nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Tôi muốn đi vệ sinh…..”
Nói xong Tô Bối sốt ruột đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài.
Thư ký ở bên ngoài thấy cô đi ra thì nở nụ cười, cô sốt ruột nói: “Này cô ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Một nữ thư ký dẫn cô tới thẳng nhà vệ sinh, sau khi Tô Bối đi vào liền đóng cửa lại.
Cái đuôi bỗng nhiên ngứa một chút ở phần gốc nhưng sau đó lại hết.
Tô Bối quay đầu nhìn cái đuôi sau lưng, bỗng nhiên cô khóc không ra nước mắt. Lại tới nữa rồi, bây giờ cô vẫn chưa thể khống chế được hình người.
May mắn là lần này toàn cơ thể không bị biến, chỉ có mỗi cái đuôi là muốn ra hít thở không khí thôi.
Cô muốn cong đuôi lại như lúc còn nguyên hình, nhưng mà bây giờ biến thành người thì cô lại luống cuống tay chân, không biết cách làm cong đuôi lên.
Tô Bối cọ đuôi vào tường nhưng cũng vô dụng, lông đuôi quá nhiều nên không thể cọ đến da thịt bên trong được.
May là cô không biến hình trong phòng làm việc, nếu không thì chắc chắn Hồ Thừa Nghị sẽ bị dọa sợ.
Tô Bối hít một hơi thật sâu, tự dặn mình phải bình tĩnh lại.
Sau khi thu hồi cái đuôi lại, cô xác định nó không lộ ra nữa mới yên tâm đi ra ngoài. Trở lại phòng làm việc, âm thanh mở cửa khiến Hồ Thừa Nghị phải ngước lên nhìn cô.
Tô Bối xoay người muốn đóng cửa lại.
“Sao váy em dính bột phấn trắng vậy?” Hồ Thừa Nghị nheo mắt lại hỏi.
Tô Bối “a” một tiếng, sao cô lại không phát hiện ra nhỉ? Chắc là vừa nãy cọ đuôi không chú ý nên váy dính một ít vôi trên tường.
Cô ấp úng giải thích qua loa, thấy ánh mắt Hồ Thừa Nghị vẫn luôn nhìn mình. Tuy rằng ánh mắt ấy không hung dữ nhưng nhìn rất chăm chú, giống như chỉ cần cô không để ý thôi là sẽ bị anh nuốt vào.
Tô Bối là một con sóc rất nhát gan sợ phiền phức, tính tình rụt rè lại nổi lên, nhưng mà bây giờ trong miệng không có thứ gì để cô lấy ra cả. Tô Bối dựa vào cửa, đôi mắt lóe lên tia sáng: “Vừa nãy cái đuôi của tôi cong không được nên cọ vào tường.”
“Cái đuôi?” Hồ Thừa Nghị nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy cái đuôi của Tô Bối.
Cô rùng lên một cái, cái đuôi lại xuất hiện.
Tỷ lệ đuôi của cô ở hình người không khác nhau mấy với cái đuôi lúc nguyên hình.
Nó rất lớn còn rất nhiều lông làm phồng lên, cong lại sau lưng.
Cô vẫn cảm thấy cái đuôi mình rất ngứa, Hồ Thừa Nghị nheo mắt lại ra hiệu: “Tôi làm cong nó cho em.”
“Anh đừng có sợ….” Tô Bối vươn cái đuôi ngoan ngoãn đi lại. Cô không hề nghĩ ngợi gì mà ngồi thẳng lên đùi Hồ Thừa Nghị, ngồi như này mới dễ cong đuôi.
Hồ Thừa Nghị bị hành động của cô kích thích xém chút nữa đứng thẳng người lên.
Tuy đã tự dặn lòng mình cô chính là nhóc con ngốc nghếch kia nhưng mà anh lại không thể lừa gạt đôi mắt mình được.
Hồ Thừa Nghị sờ sờ cái đuôi Tô Bối, cô thoải mái nheo mắt lại trong miệng phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Phía trên một chút……”
Thỉnh thoảng lông đuôi cọ vào làn da non mịn, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Sau khi Tô Bối cảm thấy đủ thoải mái rồi, cô thu cái đuôi về lại.
Cái đuôi to từ từ nhỏ dần sau đó chui vào làn váy rồi biến mất.
Hồ Thừa Nghị ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở Tô Bối: “Sau này, đừng tùy tiện ngồi trên người người khác……”
Tô Bối gật đầu.
“Vậy…. Có thể ngồi trên người anh được không?”
Hồ Thừa Nghị suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên sửa lại mấy quan niệm sai lệch của cô. Anh nghiêm túc nói: “Nếu không phải là người thân trong gia đình thì đừng nên làm mấy hành động như vậy.”
Tô Bối mở to hai mắt kêu một tiếng.
“Nhưng mà ba mẹ tôi vẫn hay làm như vậy mà.”
Hồ Thừa Nghị đỡ lấy trán, bình thường chắc cô chú hay làm rải cơm tró trước mặt Tô Bối nên mới dẫn đến việc cô nhận thức sai về mấy quan niệm này.
“Ba mẹ cô là vợ chồng cho nên hai người bọn họ mới làm như vậy.”
Tô Bối lại quên mất chuyện này, hình như cô chưa chính thức theo đuổi người đàn ông này thì phải. Cô còn chưa tỏ tình với anh nữa.
Quên mất, quên mất.
“Bởi vì họ thích nhau nên mới làm như vậy đúng không?” Hai mắt Tô Bối sáng rực nhìn Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị gật đầu, nói vậy cũng đúng.
“Không phải chúng ta cũng đang thích nhau sao?” Đột nhiên Tô Bối đúng lý hợp tình nói.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Bản thân cô rất thích Hồ Thừa Nghị, chắc là anh ấy cũng thích cô nhỉ……
Nhưng mà vừa rồi sao anh lại không cho cô ngồi lên? Có phải anh không thích cô không?
Tô Bối nước mắt lưng tròng mặt dày mày dạn ngồi trên đùi Hồ Thừa Nghị, hai tay ôm lấy cổ anh trong tư thế ôm “quả thông”.
Với tư thế này những vật trong lòng cô sẽ không thể chạy đi hoặc lăn ra ngoài.
Tư thế này rất ái muội khiến Hồ Thừa Nghị luống cuống tay chân, nhưng mà nước mắt của cô nhóc ướt đẫm áo anh rồi.
Cô ấy khóc…..
Bình thường Hồ Thừa Nghị giải quyết những vấn đề khó khăn rất dễ dàng, không có đau đầu như bây giờ. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tô Bối cách quần áo truyền qua người anh, Hồ Thừa Nghị vươn tay ra nhưng không dám ôm lấy cô. Hành động này thật sự rất khiếm nhã, nhưng mà anh không dám đẩy ra sợ cô ngã bị thương.
Hồ Thừa Nghị cảm thấy mình cũng đang lắp ba lắp bắp nói: “Rất thích, rất thích……”
Anh rất thích cô nhóc này.
Lần đầu tiên gặp nhau trong biệt thự, anh không ngờ cô nhóc này lại ngu ngốc tới vậy. Lúc gặp anh, chỉ cần anh liếc mắt nhìn một cái thôi là cô nhóc đã “chui đầu vô lưới”, rất cẩn thận đem toàn bộ quả thông trong miệng lấy ra để cầu xin anh buông tha.
Chỉ là đem thức ăn trả lại hết cho cô thôi vậy mà cô còn ngây ngốc quay lại báo ân.
Mặc dù những quả thông ấy không lăn trên đất nhưng chúng dính đầy bụi hoa quả. Anh mới vừa từ chiến trường về chưa bao lâu, rất vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi thoải mái. Chỉ là vào lúc đó, anh không ngờ rằng sẽ phát sinh ra mấy chuyện ngoài ý muốn.
Đến biệt thự dưỡng thương là bởi vì anh không hy vọng phải nhìn sắc mặt người nhà mà sống qua ngày, cũng không mong muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương. Việc đó khiến anh cảm thấy rất buồn nôn.
Nhưng mà vẫn không thể tránh những ánh mắt như thế được, những ánh mắt ấy như mạng nhện bám chặt lấy anh như hình với bóng.
Tô Bối nắm chặt lấy cánh tay rồi buông ra, đột nhiên cô nhướng người lên hôn Hồ Thừa Nghị.
Cảm giác mềm mại mang theo mùi hương thơm ngát thoang thoảng xung quanh.
Sau khi hôn xong, Tô Bối nở nụ cười thật tươi nhìn Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị trầm mặc một lúc, trong lòng đang suy nghĩ không biết cô chú dạy Tô Bối những điều gì vậy?
May là Tô Bối chỉ làm việc này với riêng anh thôi, nếu như gặp ai cũng làm vậy thì anh sẽ phát điên mất……..
Cô chớp chớp mắt nói: “Lúc trước đứng bốn chân rất tốt, nhưng mà bây giờ tôi chỉ đứng được hai chân…..”
Cô cầm lấy tay Hồ Thừa Nghị nhẹ nhàng ngắt một cái.
Tuy cô có thể đi đứng, hai tay làm chuyện khác như bình thường nhưng mà vẫn cảm thấy không quen chút nào.
Hồ Thừa Nghị thấy cô có chút mệt mỏi định đưa cô đến sofa nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tô Bối lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi phải nhanh chóng học đi…..”
Theo trực giác của mình, Hồ Thừa Nghị biết Tô Bối không phải là người có tính nóng nảy, anh muốn tìm ra nguyên nhân nên hỏi: “Sao em cứ nhất quyết học đi vậy?”
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên chân anh. Cô mím môi lại, có vẻ ngại ngùng nên không nói ra.
Tuy người đàn ông này chưa bao giờ thể hiện cảm xúc với đôi chân bị tàn phế này, nhưng mà cô hiểu được trừ phi là một người vô tình lạnh lùng, nếu không thì sao lại không có chút dao động nào.
Mà Hồ Thừa Nghị lại đem những cảm xúc tiêu cực giấu vào trong lòng mình, không nói cho người khác biết.
Vì chân anh đã bị như thế này, nên từ trước tới giờ Tô Bối chưa từng hỏi nguyên nhân xảy ra vụ việc. Không thèm để ý có khi còn tốt hơn suốt ngày quan tâm đến.
Cô không thể đụng chạm lại những chuyện buồn của Hồ Thừa Nghị, khi nghe anh hỏi cô chỉ nói: “Tôi, tôi muốn chăm sóc anh.”
“Vì sao?” Hồ Thừa Nghị hỏi.
Tô Bối đỏ mặt lắp bắp nói: “Lúc trước anh chăm sóc tôi rất tốt. Nếu không có anh, tôi đã sớm chết đói rồi.”
Bản thân vô tình đi đến thành phố L, lại còn sống trong khu rừng sau biệt thự lâu như vậy.
Thật ra lúc đầu cô cũng cân nhắc đi tìm sự trợ giúp của loài người. Nhưng mà con mèo béo kia rất thích đi bắt chuột, nó được người giúp việc cho ăn rất nhiều. Đáng lí ra sẽ không có chuyện nó đi bắt thú nhỏ trong rừng nhưng không có nghĩa là nó tha cho Tô Bối.
Lâu lâu thay đổi khẩu vị một chút cũng tốt.
Mà mấy nam giúp việc mới hung dữ nhất, mấy người đó thích nhất là vào rừng bắt động vật để làm món ăn thôn quê.
Dưới tình huống như thế, Tô Bối sẽ không đi tới gần biệt thự.
Đi qua = chết.
Sau đó Hồ Thừa Nghị bị thương ở chân nên đến đây dưỡng thương, nữ giúp việc đem con mèo béo đi. Còn mấy nam giúp việc thì đem cái cây cô cất giấu thức ăn về làm củi. Điều này khiến cô phải đi đến biệt thự để lấy thức ăn về.
May mắn Hồ Thừa Nghị là một người tốt, anh không những không bắt cô mà còn đem toàn bộ thức ăn trả lại cho cô.
Cũng nhờ Hồ Thừa Nghị mà cô có thể lén lút truy cập vào các phần mềm và diễn đàn để tìm người nhà. Thật ra cô còn chưa kịp liên lạc với gia đình thì đã bị Hồ Thừa Nghị phát hiện.
Cuối cùng vẫn là nhờ Hồ Thừa Nghị hỗ trợ liên lạc tới ba mẹ cô.
Tô Bối cảm thấy Hồ Thừa Nghị chính là ân nhân của cuộc đời mình.
“Mặc dù diện tích rừng rất lớn, nhưng, nhưng mà thức ăn không có nhiều lắm. Nếu tôi không giấu thức ăn vào trong hốc cây thì tôi sẽ chết đói khi mùa đông đến…..”
Tô Bối tủi thân lên án việc lúc trước người giúp việc cướp thức ăn của cô là một tội ác tày trời.
Hồ Thừa Nghị an ủi: “Không sao…..”
Tô Bối cười rộ lên rồi lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút từ trong cặp ra.
“Gần đây tôi, tôi muốn học viết chữ, anh có thể dạy tôi cách viết tên anh không?” Tô Bối nói xong mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên là cô dùng để viết tên của mình.
Có lẽ là lần đầu tiên cô viết bút nên chữ viết nhìn rất loạn. Nhưng mà khi nhìn từ chữ đầu đến chữ cuối thì sẽ thấy được sự thay đổi rất lớn.
Hồ Thừa Nghị chậm rãi viết từng chữ cho cô thấy để chứng minh rằng anh viết rất chậm.
Ngay từ lúc Hồ Thừa Nghị đặt bút xuống viết, đôi mắt của Tô Bối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay anh.
Bàn tay phải của Hồ Thừa Nghị rất lớn, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay cứng cáp đầy vết chai sạn. Nhìn lại bàn tay nhỏ trắng nõn của mình, cô còn có thể thấy rõ những đường kinh mạch trên đó.
Tô Bối bĩu môi, cô thực sự rất thích bàn tay to lớn ấm áp có lực của Hồ Thừa Nghị.
Ngay cả khi cầm viết mà cũng có lực nữa trời.
“Viết xong rồi.” Hồ Thừa Nghị vẫy tay kêu cô đến kế bên người.
Tô Bối cầm cuốn sổ lên cảm thấy đau khổ, nhiều nét chữ quá đi.
Nhưng mà cô vẫn xem nó là bảo bối, cất cẩn thận vào trong cặp.
Cô rất ngại khi ngồi trong này tập viết, sợ viết chữ quá xấu sẽ dọa người khác.
“Tôi, tôi sẽ về viết tiếp.”
“Tôi phải đi xử lý một số tài liệu, em ngồi đây xem TV được không?”
“Không, không thành vấn đề ạ.” Tô Bối lớn giọng nói.
Sau đó Hồ Thừa Nghị quay về bàn làm việc, trước đó anh đã đưa cho cô một cái Ipad nói: “Muốn xem cái gì thì em tự kiếm đi.”
Tô Bối dùng hết sức gật đầu lia lịa.
Tô Bối đang nằm trên sofa xem phim thì bỗng nhiên cái đuôi của cô ngứa ngáy, cô mở to hai mắt nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Tôi muốn đi vệ sinh…..”
Nói xong Tô Bối sốt ruột đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài.
Thư ký ở bên ngoài thấy cô đi ra thì nở nụ cười, cô sốt ruột nói: “Này cô ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Một nữ thư ký dẫn cô tới thẳng nhà vệ sinh, sau khi Tô Bối đi vào liền đóng cửa lại.
Cái đuôi bỗng nhiên ngứa một chút ở phần gốc nhưng sau đó lại hết.
Tô Bối quay đầu nhìn cái đuôi sau lưng, bỗng nhiên cô khóc không ra nước mắt. Lại tới nữa rồi, bây giờ cô vẫn chưa thể khống chế được hình người.
May mắn là lần này toàn cơ thể không bị biến, chỉ có mỗi cái đuôi là muốn ra hít thở không khí thôi.
Cô muốn cong đuôi lại như lúc còn nguyên hình, nhưng mà bây giờ biến thành người thì cô lại luống cuống tay chân, không biết cách làm cong đuôi lên.
Tô Bối cọ đuôi vào tường nhưng cũng vô dụng, lông đuôi quá nhiều nên không thể cọ đến da thịt bên trong được.
May là cô không biến hình trong phòng làm việc, nếu không thì chắc chắn Hồ Thừa Nghị sẽ bị dọa sợ.
Tô Bối hít một hơi thật sâu, tự dặn mình phải bình tĩnh lại.
Sau khi thu hồi cái đuôi lại, cô xác định nó không lộ ra nữa mới yên tâm đi ra ngoài. Trở lại phòng làm việc, âm thanh mở cửa khiến Hồ Thừa Nghị phải ngước lên nhìn cô.
Tô Bối xoay người muốn đóng cửa lại.
“Sao váy em dính bột phấn trắng vậy?” Hồ Thừa Nghị nheo mắt lại hỏi.
Tô Bối “a” một tiếng, sao cô lại không phát hiện ra nhỉ? Chắc là vừa nãy cọ đuôi không chú ý nên váy dính một ít vôi trên tường.
Cô ấp úng giải thích qua loa, thấy ánh mắt Hồ Thừa Nghị vẫn luôn nhìn mình. Tuy rằng ánh mắt ấy không hung dữ nhưng nhìn rất chăm chú, giống như chỉ cần cô không để ý thôi là sẽ bị anh nuốt vào.
Tô Bối là một con sóc rất nhát gan sợ phiền phức, tính tình rụt rè lại nổi lên, nhưng mà bây giờ trong miệng không có thứ gì để cô lấy ra cả. Tô Bối dựa vào cửa, đôi mắt lóe lên tia sáng: “Vừa nãy cái đuôi của tôi cong không được nên cọ vào tường.”
“Cái đuôi?” Hồ Thừa Nghị nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy cái đuôi của Tô Bối.
Cô rùng lên một cái, cái đuôi lại xuất hiện.
Tỷ lệ đuôi của cô ở hình người không khác nhau mấy với cái đuôi lúc nguyên hình.
Nó rất lớn còn rất nhiều lông làm phồng lên, cong lại sau lưng.
Cô vẫn cảm thấy cái đuôi mình rất ngứa, Hồ Thừa Nghị nheo mắt lại ra hiệu: “Tôi làm cong nó cho em.”
“Anh đừng có sợ….” Tô Bối vươn cái đuôi ngoan ngoãn đi lại. Cô không hề nghĩ ngợi gì mà ngồi thẳng lên đùi Hồ Thừa Nghị, ngồi như này mới dễ cong đuôi.
Hồ Thừa Nghị bị hành động của cô kích thích xém chút nữa đứng thẳng người lên.
Tuy đã tự dặn lòng mình cô chính là nhóc con ngốc nghếch kia nhưng mà anh lại không thể lừa gạt đôi mắt mình được.
Hồ Thừa Nghị sờ sờ cái đuôi Tô Bối, cô thoải mái nheo mắt lại trong miệng phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Phía trên một chút……”
Thỉnh thoảng lông đuôi cọ vào làn da non mịn, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Sau khi Tô Bối cảm thấy đủ thoải mái rồi, cô thu cái đuôi về lại.
Cái đuôi to từ từ nhỏ dần sau đó chui vào làn váy rồi biến mất.
Hồ Thừa Nghị ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở Tô Bối: “Sau này, đừng tùy tiện ngồi trên người người khác……”
Tô Bối gật đầu.
“Vậy…. Có thể ngồi trên người anh được không?”
Hồ Thừa Nghị suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên sửa lại mấy quan niệm sai lệch của cô. Anh nghiêm túc nói: “Nếu không phải là người thân trong gia đình thì đừng nên làm mấy hành động như vậy.”
Tô Bối mở to hai mắt kêu một tiếng.
“Nhưng mà ba mẹ tôi vẫn hay làm như vậy mà.”
Hồ Thừa Nghị đỡ lấy trán, bình thường chắc cô chú hay làm rải cơm tró trước mặt Tô Bối nên mới dẫn đến việc cô nhận thức sai về mấy quan niệm này.
“Ba mẹ cô là vợ chồng cho nên hai người bọn họ mới làm như vậy.”
Tô Bối lại quên mất chuyện này, hình như cô chưa chính thức theo đuổi người đàn ông này thì phải. Cô còn chưa tỏ tình với anh nữa.
Quên mất, quên mất.
“Bởi vì họ thích nhau nên mới làm như vậy đúng không?” Hai mắt Tô Bối sáng rực nhìn Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị gật đầu, nói vậy cũng đúng.
“Không phải chúng ta cũng đang thích nhau sao?” Đột nhiên Tô Bối đúng lý hợp tình nói.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Bản thân cô rất thích Hồ Thừa Nghị, chắc là anh ấy cũng thích cô nhỉ……
Nhưng mà vừa rồi sao anh lại không cho cô ngồi lên? Có phải anh không thích cô không?
Tô Bối nước mắt lưng tròng mặt dày mày dạn ngồi trên đùi Hồ Thừa Nghị, hai tay ôm lấy cổ anh trong tư thế ôm “quả thông”.
Với tư thế này những vật trong lòng cô sẽ không thể chạy đi hoặc lăn ra ngoài.
Tư thế này rất ái muội khiến Hồ Thừa Nghị luống cuống tay chân, nhưng mà nước mắt của cô nhóc ướt đẫm áo anh rồi.
Cô ấy khóc…..
Bình thường Hồ Thừa Nghị giải quyết những vấn đề khó khăn rất dễ dàng, không có đau đầu như bây giờ. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tô Bối cách quần áo truyền qua người anh, Hồ Thừa Nghị vươn tay ra nhưng không dám ôm lấy cô. Hành động này thật sự rất khiếm nhã, nhưng mà anh không dám đẩy ra sợ cô ngã bị thương.
Hồ Thừa Nghị cảm thấy mình cũng đang lắp ba lắp bắp nói: “Rất thích, rất thích……”
Anh rất thích cô nhóc này.
Lần đầu tiên gặp nhau trong biệt thự, anh không ngờ cô nhóc này lại ngu ngốc tới vậy. Lúc gặp anh, chỉ cần anh liếc mắt nhìn một cái thôi là cô nhóc đã “chui đầu vô lưới”, rất cẩn thận đem toàn bộ quả thông trong miệng lấy ra để cầu xin anh buông tha.
Chỉ là đem thức ăn trả lại hết cho cô thôi vậy mà cô còn ngây ngốc quay lại báo ân.
Mặc dù những quả thông ấy không lăn trên đất nhưng chúng dính đầy bụi hoa quả. Anh mới vừa từ chiến trường về chưa bao lâu, rất vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi thoải mái. Chỉ là vào lúc đó, anh không ngờ rằng sẽ phát sinh ra mấy chuyện ngoài ý muốn.
Đến biệt thự dưỡng thương là bởi vì anh không hy vọng phải nhìn sắc mặt người nhà mà sống qua ngày, cũng không mong muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương. Việc đó khiến anh cảm thấy rất buồn nôn.
Nhưng mà vẫn không thể tránh những ánh mắt như thế được, những ánh mắt ấy như mạng nhện bám chặt lấy anh như hình với bóng.
Tô Bối nắm chặt lấy cánh tay rồi buông ra, đột nhiên cô nhướng người lên hôn Hồ Thừa Nghị.
Cảm giác mềm mại mang theo mùi hương thơm ngát thoang thoảng xung quanh.
Sau khi hôn xong, Tô Bối nở nụ cười thật tươi nhìn Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị trầm mặc một lúc, trong lòng đang suy nghĩ không biết cô chú dạy Tô Bối những điều gì vậy?
May là Tô Bối chỉ làm việc này với riêng anh thôi, nếu như gặp ai cũng làm vậy thì anh sẽ phát điên mất……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.