Chương 44
Tình Tự Tản
01/04/2022
Tốt hơn thuốc cảm sao?
Hồ Thừa Nghị hỏi: “Thuốc cảm?”
Tô Bối gật đầu nói: “Lúc đầu em tưởng mình bị cảm, chị ở bên thuốc tây có lấy thuốc trị cảm cho em. Nhưng khi uống xong, em cảm thấy đầu óc mê man và luôn muốn ngủ, bây giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi.”
Tô Bối là một người mù tịt về các loại thuốc.
Hồ Thừa Nghị giật mình, thuốc có ba phần độc, Tô Bối lại là yêu tinh. Món ăn chính của cô là quả thông thuần chay, nếu đột nhiên uống thuốc có sao không?
Uống xong đầu óc mê mang và buồn ngủ khá giống với hiệu quả mà thuốc cảm mang lại. Có vẻ như thuốc đối với Tô Bối có tác dụng mạnh hơn, mong là sau này cô đừng uống nữa.
Hồ Thừa Nghị đang muốn nhắc nhở cô, Tô Bối nhìn cũng biết anh sắp dài dòng nữa. Cô nhanh trí lại gần hôn miệng anh. Cô hí hí mắt nhìn, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, cô thấy mẹ vẫn luôn làm vậy.
Rất có tác dụng.
Tô Bối lè lưỡi ra liếm, sau đó buông ra. Cô chậc chậc miệng.
Mặc dù cảm giác hôn rất tốt, nhưng mà cô không cảm nhận được mùi vị gì cả. Nếu như Hồ Thừa Nghị có vị hạt dẻ thì tốt rồi.
Tô Bối mở to mắt nhìn Hồ Thừa Nghị, đột nhiên cô cảm thấy chỉ cần nhìn vậy thôi, cơn khó chịu của kỳ động dục đã giảm bớt đi nhiều.
Vậy đây chính là “bánh vẽ lót dạ” mà con người đã nói ư?
Nhìn thôi cũng đã thấy no rồi.
Nhưng chỉ nhìn thôi cũng không ổn lắm. Tô Bối rút tay từ trong chăn ra, chỉ mình nói: “Em cảm thấy khó chịu quá, làm sao bây giờ?”
Hồ Thừa Nghị nghẹn lời.
Kỳ động dục đến, đương nhiên sẽ muốn làm mấy chuyện không dành cho thiếu nhi xem.
Chẳng qua, Tô Bối vẫn chưa trưởng thành.
———————-
Trẻ vị thành niên đến kỳ động dục, Hồ Thừa Nghị cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn. Bây giờ anh muốn nhất chính làm ôm cô vào ngực rồi hôn, chỉ cần da kề da cũng được.
Nhưng mà dễ lau súng cướp cò lắm.
Dạo gần đây Tô Văn Thư cũng đã gọi cho anh, nói rất nhiều về chuyện sinh sản.
Có nhắc đến kỳ động dục.
Kỳ động dục của động vật chính là sinh ra đời sau, nên lúc giao phối trong kỳ động dục này khả năng mang thai là rất cao.
Bây giờ Tô Bối vẫn còn đi học, cô nhóc này còn muốn học đại học. Nếu như mang thai lúc này thì sẽ cắt đứt hết đường lui, còn bị trễ một năm học. Một điểm khác, Tô Văn Thư có nói nếu như sóc bay vẫn chưa trưởng thành mà mang thai, tỷ lệ khó sinh sẽ là 100%.
Bên cạnh đó, sau khi mang thai cơ thể sẽ sinh ra một số phản ứng thể chất, nó sẽ khiến cho Tô Bối không chịu đựng được.
Hồ Thừa Nghị không hiểu nhiều về yêu tinh, dĩ nhiên là anh hoàn toàn tin tưởng. Anh không muốn Tô Bối phải mạo hiểm như vậy.
Hồ Thừa Nghị đưa tay sờ gò má cô: “Em ráng chịu đựng đi.”
“Em, em không chịu được.” Tô Bối nức nở nói. Nhưng lúc nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, cô biết anh sẽ không để cô như ý.
Cô hừ lạnh một tiếng, biến về nguyên hình.
Cô nhảy lên ngực Hồ Thừa Nghị nằm ngủ.
Không phải mọi người đều nói đàn ông là động vật nửa thân dưới sao? Sao chồng cô lại không lên?
Không lên sao?
Tô Bối nhìn chằm chằm Hồ Thừa Nghị, là thật sao?
Cô biến thành người lâu như vậy, đôi lúc còn làm mấy hành động thân mật. Nhưng sao Hồ Thừa Nghị lại không nhiệt tình chủ động lại với cô?
Có vẻ như tính cách lạnh nhạt ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể.
Sao Tô Bối có thể hiểu được chuyện hai người Tô Văn Thư và Hồ Thừa Nghị thường xuyên nói với nhau được, lúc đó Tô Văn Thư còn đem chuyện này ra lừa gạt Hồ Thừa Nghị nữa mà.
Ông không tin là không chặn được cậu ta, không thể nào tùy tiện làm ẩu được.
Mà bây giờ Tô Bối vẫn chưa tìm ra lý do, cô chỉ muốn nghe một câu trả lời đáng tin nhất thôi.
Cô ngước đầu lên nhìn Hồ Thừa Nghị, rồi dùng móng vuốt đụng nhẹ nửa người dưới của anh.
Không có phản ứng thật kìa!
Trong lòng cô bắt đầu khổ sở, nhưng cô cảm thấy lúc này người khó chịu nhất chính là Hồ Thừa Nghị. Cô không muốn kích thích Hồ Thừa Nghị đâu.
Tuy anh không lên được, nhưng anh vẫn yêu cô. Đều nói gả gà thì theo gà, gả chó theo chó, coi như gả cho người này thì cô cũng phải theo.
Hồ Thừa Nghị thấy Tô Bối tức giận biến về nguyên hình, kết quả cô lại không chịu để yên, còn đưa móng vuốt ra xoa xoa đũng quần anh. Bụng anh thì cũng đang dần dần nóng lên.
Nhưng mà Tô Bối lại rút móng vuốt lại, sau đó nằm trong ngực anh thở dài.
Hồ Thừa Nghị cũng không suy nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ là có chuyện khác dời đi sự chú ý của Tô Bối.
Không thể để cho cô nằm cả ngày suy nghĩ về chuyện động dục, sinh con được.
“Ông nội muốn chúng ta tổ chức lễ đính hôn.” Hồ Thừa Nghị đưa tay vuốt lông cô, thấp giọng nói.
“Em cảm thấy thế nào?”
Tô Bối thẳng người dậy nhìn anh, lễ đính hôn?
Còn không đợi Hồ Thừa Nghị nói tiếp, cô vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ hận không thể biến thành động cơ nhỏ.
Cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, mặc dù có mang chiếc nhẫn kim cương theo bên người nhưng mà không có ai biết chồng cô là Hồ Thừa Nghị.
Tô Bối vẫn giữ vững lập trường của mình, dù địch có đến xâm lược thì cô vẫn không thay đổi ý định. Hồ Thừa Nghị không cần biết, tự cô làm là được.
Nhưng mà vẫn có người luôn chú ý tới Hồ Thừa Nghị.
Để tránh vị trí này bị người ta cạy đi, một là đuổi kẻ địch, hai là tuyên bố chủ quyền. Nếu Hồ Thừa Nghị định chạy trốn, anh hãy chờ đó.
Hồ Thừa Nghị nói tiếp: “Mặc dù bây giờ mới nói cho em biết, nhưng mà ông nội đã chuẩn bị xong rồi. Thời gian tổ chức là tối thứ 7 tuần này, chúng ta chỉ còn 2 ngày để chuẩn bị thôi.”
Tô Bối thẳng người lên, kêu chi chi chi mấy tiếng. Cô nhận ra Hồ Thừa Nghị nghe không hiểu, nên biến thành hình người.
“Được ạ.”
Hồ Thừa Nghị không nói gì nhìn Tô Bối.
Tô Bối lắc lắc bả vai anh, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn.
Hồ Thừa Nghị nhìn sang phía khác, nói: “Em mặc quần áo vào trước đi.”
“Vâng.” Tô Bối nhảy xuống khỏi người anh chui vào chăn, dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh.
Nhớ lại cảm giác ấm áp lúc nãy trong ngực, Hồ Thừa Nghị cảm thấy mũi mình nóng lên, anh nhanh tay bịt mũi lại. Nếu cô vẫn còn làm vậy, đừng trách anh bắt nạt cô.
Tô Bối thở dài, cô cũng đã trần truồng nằm trong ngực anh rồi, vậy mà anh lại không có cảm giác gì.
Quên đi, quên đi. Tô Bối cảm thấy nếu cô ở chung với Hồ Thừa Nghị, chỉ cần có anh bên cạnh, cho dù không làm mấy chuyện xấu hổ, không sinh con cũng được.
Còn cái kỳ động dục chết tiệt đó, cút sang một bên đi.
Hồ Thừa Nghị đã không giúp cô, cô cũng không thể đi tìm người khác.
Đây là sự chung thủy giữa bạn tình với nhau.
Cô chỉ cần hạ thấp yêu cầu xuống một chút, mỗi ngày hôn một cái là tuyệt rồi.
Tô Bối phồng má nhìn Hồ Thừa Nghị, thấy anh cứ ngồi đấy bịt mũi, cô buồn bực nói: “Anh, anh bịt mũi làm gì thế?”
Hồ Thừa Nghị giải thích: “Dạo này anh bị cảm.”
Tô Bối nhẹ nhàng cười một tiếng, ai mà tin cho được. Cô chỉ mình nói: “Chồng ơi, em đẹp không?”
Hồ Thừa Nghị cảm thấy mình đã bị yêu tinh nhỏ này mê hoặc rồi, anh vô thức gật đầu nói: “Đẹp lắm.”
Tô Bối thả lỏng tay chân nằm sấp trên giường, cô khẽ lắc đầu chắc chắn nói: “Anh cứ tin em, dù bây giờ anh không lên được nhưng sau này sẽ tốt lên thôi.”
Hồ Thừa Nghị hỏi: “Thuốc cảm?”
Tô Bối gật đầu nói: “Lúc đầu em tưởng mình bị cảm, chị ở bên thuốc tây có lấy thuốc trị cảm cho em. Nhưng khi uống xong, em cảm thấy đầu óc mê man và luôn muốn ngủ, bây giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi.”
Tô Bối là một người mù tịt về các loại thuốc.
Hồ Thừa Nghị giật mình, thuốc có ba phần độc, Tô Bối lại là yêu tinh. Món ăn chính của cô là quả thông thuần chay, nếu đột nhiên uống thuốc có sao không?
Uống xong đầu óc mê mang và buồn ngủ khá giống với hiệu quả mà thuốc cảm mang lại. Có vẻ như thuốc đối với Tô Bối có tác dụng mạnh hơn, mong là sau này cô đừng uống nữa.
Hồ Thừa Nghị đang muốn nhắc nhở cô, Tô Bối nhìn cũng biết anh sắp dài dòng nữa. Cô nhanh trí lại gần hôn miệng anh. Cô hí hí mắt nhìn, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, cô thấy mẹ vẫn luôn làm vậy.
Rất có tác dụng.
Tô Bối lè lưỡi ra liếm, sau đó buông ra. Cô chậc chậc miệng.
Mặc dù cảm giác hôn rất tốt, nhưng mà cô không cảm nhận được mùi vị gì cả. Nếu như Hồ Thừa Nghị có vị hạt dẻ thì tốt rồi.
Tô Bối mở to mắt nhìn Hồ Thừa Nghị, đột nhiên cô cảm thấy chỉ cần nhìn vậy thôi, cơn khó chịu của kỳ động dục đã giảm bớt đi nhiều.
Vậy đây chính là “bánh vẽ lót dạ” mà con người đã nói ư?
Nhìn thôi cũng đã thấy no rồi.
Nhưng chỉ nhìn thôi cũng không ổn lắm. Tô Bối rút tay từ trong chăn ra, chỉ mình nói: “Em cảm thấy khó chịu quá, làm sao bây giờ?”
Hồ Thừa Nghị nghẹn lời.
Kỳ động dục đến, đương nhiên sẽ muốn làm mấy chuyện không dành cho thiếu nhi xem.
Chẳng qua, Tô Bối vẫn chưa trưởng thành.
———————-
Trẻ vị thành niên đến kỳ động dục, Hồ Thừa Nghị cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn. Bây giờ anh muốn nhất chính làm ôm cô vào ngực rồi hôn, chỉ cần da kề da cũng được.
Nhưng mà dễ lau súng cướp cò lắm.
Dạo gần đây Tô Văn Thư cũng đã gọi cho anh, nói rất nhiều về chuyện sinh sản.
Có nhắc đến kỳ động dục.
Kỳ động dục của động vật chính là sinh ra đời sau, nên lúc giao phối trong kỳ động dục này khả năng mang thai là rất cao.
Bây giờ Tô Bối vẫn còn đi học, cô nhóc này còn muốn học đại học. Nếu như mang thai lúc này thì sẽ cắt đứt hết đường lui, còn bị trễ một năm học. Một điểm khác, Tô Văn Thư có nói nếu như sóc bay vẫn chưa trưởng thành mà mang thai, tỷ lệ khó sinh sẽ là 100%.
Bên cạnh đó, sau khi mang thai cơ thể sẽ sinh ra một số phản ứng thể chất, nó sẽ khiến cho Tô Bối không chịu đựng được.
Hồ Thừa Nghị không hiểu nhiều về yêu tinh, dĩ nhiên là anh hoàn toàn tin tưởng. Anh không muốn Tô Bối phải mạo hiểm như vậy.
Hồ Thừa Nghị đưa tay sờ gò má cô: “Em ráng chịu đựng đi.”
“Em, em không chịu được.” Tô Bối nức nở nói. Nhưng lúc nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, cô biết anh sẽ không để cô như ý.
Cô hừ lạnh một tiếng, biến về nguyên hình.
Cô nhảy lên ngực Hồ Thừa Nghị nằm ngủ.
Không phải mọi người đều nói đàn ông là động vật nửa thân dưới sao? Sao chồng cô lại không lên?
Không lên sao?
Tô Bối nhìn chằm chằm Hồ Thừa Nghị, là thật sao?
Cô biến thành người lâu như vậy, đôi lúc còn làm mấy hành động thân mật. Nhưng sao Hồ Thừa Nghị lại không nhiệt tình chủ động lại với cô?
Có vẻ như tính cách lạnh nhạt ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể.
Sao Tô Bối có thể hiểu được chuyện hai người Tô Văn Thư và Hồ Thừa Nghị thường xuyên nói với nhau được, lúc đó Tô Văn Thư còn đem chuyện này ra lừa gạt Hồ Thừa Nghị nữa mà.
Ông không tin là không chặn được cậu ta, không thể nào tùy tiện làm ẩu được.
Mà bây giờ Tô Bối vẫn chưa tìm ra lý do, cô chỉ muốn nghe một câu trả lời đáng tin nhất thôi.
Cô ngước đầu lên nhìn Hồ Thừa Nghị, rồi dùng móng vuốt đụng nhẹ nửa người dưới của anh.
Không có phản ứng thật kìa!
Trong lòng cô bắt đầu khổ sở, nhưng cô cảm thấy lúc này người khó chịu nhất chính là Hồ Thừa Nghị. Cô không muốn kích thích Hồ Thừa Nghị đâu.
Tuy anh không lên được, nhưng anh vẫn yêu cô. Đều nói gả gà thì theo gà, gả chó theo chó, coi như gả cho người này thì cô cũng phải theo.
Hồ Thừa Nghị thấy Tô Bối tức giận biến về nguyên hình, kết quả cô lại không chịu để yên, còn đưa móng vuốt ra xoa xoa đũng quần anh. Bụng anh thì cũng đang dần dần nóng lên.
Nhưng mà Tô Bối lại rút móng vuốt lại, sau đó nằm trong ngực anh thở dài.
Hồ Thừa Nghị cũng không suy nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ là có chuyện khác dời đi sự chú ý của Tô Bối.
Không thể để cho cô nằm cả ngày suy nghĩ về chuyện động dục, sinh con được.
“Ông nội muốn chúng ta tổ chức lễ đính hôn.” Hồ Thừa Nghị đưa tay vuốt lông cô, thấp giọng nói.
“Em cảm thấy thế nào?”
Tô Bối thẳng người dậy nhìn anh, lễ đính hôn?
Còn không đợi Hồ Thừa Nghị nói tiếp, cô vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ hận không thể biến thành động cơ nhỏ.
Cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, mặc dù có mang chiếc nhẫn kim cương theo bên người nhưng mà không có ai biết chồng cô là Hồ Thừa Nghị.
Tô Bối vẫn giữ vững lập trường của mình, dù địch có đến xâm lược thì cô vẫn không thay đổi ý định. Hồ Thừa Nghị không cần biết, tự cô làm là được.
Nhưng mà vẫn có người luôn chú ý tới Hồ Thừa Nghị.
Để tránh vị trí này bị người ta cạy đi, một là đuổi kẻ địch, hai là tuyên bố chủ quyền. Nếu Hồ Thừa Nghị định chạy trốn, anh hãy chờ đó.
Hồ Thừa Nghị nói tiếp: “Mặc dù bây giờ mới nói cho em biết, nhưng mà ông nội đã chuẩn bị xong rồi. Thời gian tổ chức là tối thứ 7 tuần này, chúng ta chỉ còn 2 ngày để chuẩn bị thôi.”
Tô Bối thẳng người lên, kêu chi chi chi mấy tiếng. Cô nhận ra Hồ Thừa Nghị nghe không hiểu, nên biến thành hình người.
“Được ạ.”
Hồ Thừa Nghị không nói gì nhìn Tô Bối.
Tô Bối lắc lắc bả vai anh, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn.
Hồ Thừa Nghị nhìn sang phía khác, nói: “Em mặc quần áo vào trước đi.”
“Vâng.” Tô Bối nhảy xuống khỏi người anh chui vào chăn, dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh.
Nhớ lại cảm giác ấm áp lúc nãy trong ngực, Hồ Thừa Nghị cảm thấy mũi mình nóng lên, anh nhanh tay bịt mũi lại. Nếu cô vẫn còn làm vậy, đừng trách anh bắt nạt cô.
Tô Bối thở dài, cô cũng đã trần truồng nằm trong ngực anh rồi, vậy mà anh lại không có cảm giác gì.
Quên đi, quên đi. Tô Bối cảm thấy nếu cô ở chung với Hồ Thừa Nghị, chỉ cần có anh bên cạnh, cho dù không làm mấy chuyện xấu hổ, không sinh con cũng được.
Còn cái kỳ động dục chết tiệt đó, cút sang một bên đi.
Hồ Thừa Nghị đã không giúp cô, cô cũng không thể đi tìm người khác.
Đây là sự chung thủy giữa bạn tình với nhau.
Cô chỉ cần hạ thấp yêu cầu xuống một chút, mỗi ngày hôn một cái là tuyệt rồi.
Tô Bối phồng má nhìn Hồ Thừa Nghị, thấy anh cứ ngồi đấy bịt mũi, cô buồn bực nói: “Anh, anh bịt mũi làm gì thế?”
Hồ Thừa Nghị giải thích: “Dạo này anh bị cảm.”
Tô Bối nhẹ nhàng cười một tiếng, ai mà tin cho được. Cô chỉ mình nói: “Chồng ơi, em đẹp không?”
Hồ Thừa Nghị cảm thấy mình đã bị yêu tinh nhỏ này mê hoặc rồi, anh vô thức gật đầu nói: “Đẹp lắm.”
Tô Bối thả lỏng tay chân nằm sấp trên giường, cô khẽ lắc đầu chắc chắn nói: “Anh cứ tin em, dù bây giờ anh không lên được nhưng sau này sẽ tốt lên thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.