Chương 46
Tình Tự Tản
01/04/2022
Trong lòng Tô Bối đang nghĩ đến những việc xấu xa, cô cười toe toét.
Kết quả lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, cô vội vàng giấu thuốc lại vào túi xách.
Cô quay lại nhìn cửa, lớn tiếng hỏi ai đó.
Hồ Thủy Đồng đứng bên ngoài nói: “Tô Bối, là tôi.”
Tô Bối nghe được giọng nói của cô ta, cô đi lại mở cửa. Lúc mở ra còn nhìn trái nhìn phải một chút, thật sự chỉ có một mình cô ta đứng đây.
Hôm nay Hồ Thủy Đồng mặc đồ rất đẹp, bình thường cô ta ăn mặc theo style trong sáng, rất hợp với tuổi tác của cô ta. Nhưng hôm nay lại khác, cô ta mặc một chiếc áo tay ống kết hợp với váy ngắn. Đập thẳng vào mắt Tô Bối chính là ngực của cô ta, đôi gò bồng ấy còn đung đưa trước mặt cô.
Thiếu chút nữa là cô bị lác mắt rồi.
Tô Bối nhìn lại mình, vẫn là cô lớn hơn.
Hồ Thủy Đồng thấy cô định đi vào phòng, cô ta chen chân vào cửa, mặt dày đi vào trong.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ nói: “Hôm nay chị dâu đẹp quá nha. Ở ngoài kia ồn quá, cho tôi vào nghỉ ngơi một chút được không?”
Dưới lầu cũng có một phòng nghỉ, nhưng đó là phòng dành cho khách. Cũng không biết Hồ Thủy Đồng đụng trúng dây thần kinh nào, nhưng mà nghe cô ta khen mình đẹp nên Tô Bối mới gật đầu đồng ý.
Người khác khen mình đẹp thì cô bắt bẻ lại làm chi. Đúng rồi, cô mặt dày vậy đó.
Bây giờ Tô Bối đã được tiếp xúc với xã hội, nên cô cũng học được hai chữ ‘khiêm tốn’.
Nhưng thật ra cô lại không hiểu rõ, nếu như tự mình có bản lĩnh không đi khoe khoang đả kích người khác mới là tốt nhất.
Người khác khen điểm mạnh của mình, nếu như không phủ nhận thì sẽ bị xem là người tự cao tự đại sao? Nhưng cô không thấy mình xấu chỗ nào.
Bây giờ Hồ Thủy Đồng khen mình như vậy, Tô Bối mắc cỡ đi theo sau gật đầu.
Cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Mới vừa nãy cô mới thay một chiếc váy dài, nên bây giờ di chuyển khá khó khăn. Tô Bối dứt khoát ngồi yên trong phòng ngủ không đi ra.
Hồ Thủy Đồng sau khi đi vào phòng thì nhìn xung quanh, thấy Tô Bối ngồi yên nên cô ta kéo cô lại nói chuyện.
“Nói thật thì đây là lần đầu tiên tôi vào phòng anh Hồ đấy.” Hồ Thủy Đồng cực kỳ phấn khích nói.
Tô Bối không biết tiếp lời làm sao, chẳng lẽ cô nói chúc mừng cô ta hả? Nhưng mà đây là phòng của chồng cô, tự nhiên nói chúc mừng cô gái khác vào phòng chồng mình, có bị điên không vậy?
Dù sao Hồ Thủy Đồng và Hồ Thừa Nghị có quan hệ huyết thống với nhau, cô không nên cãi nhau với cô ta.
Hồ Thủy Đồng chớp chớp mắt nhìn Tô Bối: “Cô biết mấy chuyện trước đây của anh Hồ không?”
Tô Bối ngồi ngẩn người, sau đó cô lắc đầu. Hồ Thừa Nghị chưa bao giờ kể mấy chuyện trước kia của anh cho cô nghe, nếu có nhắc đến thì chỉ nói mấy câu mà thôi.
Hồ Thủy Đồng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Tô Bối nhìn thần thái phấn chấn của cô ta, tim cô như bị nghẹn lại.
Hồ Thủy Đồng nắm lấy tay không cho phép cô đi, cô ta cười nói: “Lúc tôi tới Hồ gia, anh Hồ vẫn còn là học sinh cấp 3, gặp ai tôi cũng trốn nhanh lắm. Khi đó tôi rất lùn chỉ đứng đến gần bả vai anh ấy, anh ấy thường xuyên ở một mình trong phòng làm bài tập, tập đánh đàn piano. Tôi nhớ lúc đó anh ấy rất thích nói chuyện, nếu có thời gian rảnh anh ấy còn đi nói chuyện với mấy người giúp việc trong nhà. Buổi chiều sẽ có thầy đến dạy anh ấy đàn piano và chơi đàn nhị.”
Tô Bối gật đầu, trên mặt thì ra vẻ đang nghe kể chuyện, nhưng trong lòng cô không ngừng oán thầm. Chút nữa cô sẽ đi hỏi Hồ Thừa Nghị mấy chuyện này mới được, không cần cô ta kể tiếp đâu.
Nhưng mà cô lại không nghĩ tới, Hồ Thừa Nghị sẽ đàn được piano và đàn nhị.
Cô chưa bao giờ thấy anh biểu diễn cho cô nghe cả.
Tô Bối nghĩ mình không phải là một người nhỏ mọn, chắc có thể là do thái độ của Hồ Thủy Đồng nên khiến cô hơi đau lòng.
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản, đến bây giờ Tô Bối vẫn không thích cô ta. Lần đầu tiên ông nội đột nhiên phát bệnh, cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Sau đó cô ta còn giật dây mấy người trong trường cấu kết làm bậy với cô.
Bây giờ lại nói những chuyện này trước buổi lễ đính hôn của cô.
Tô Bối thầm nghĩ, có phải là do cô mẫn cảm quá không?
Tô Bối đứng dậy nói với cô ta: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Tô Bối xách váy chạy nhanh đi tìm Hồ Thừa Nghị, vốn dĩ cô muốn kéo Hồ Thủy Đồng đi ra, nhưng cô ta lại sống chết không chịu. Hai người giằng co qua lại một lúc lâu, cô ta vẫn mặt dày ngồi đó.
Cô rất ngại khi đuổi người khác đi, được rồi, nếu cô ta không đi thì cô đi.
Đợi đến khi tìm được Hồ Thừa Nghị, cô sẽ nói anh đuổi cô ta ra.
Sau khi Tô Bối rời đi, Hồ Thủy Đồng đứng dậy đi lại cánh cửa. Cô ta không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong nhìn ra khe cửa.
Chắc rằng Tô Bối đã rời đi, cũng không thấy ai đi ngang qua đây, cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng không khóa chốt.
Sau đó cô ta chạy nhanh vào phòng, lục soát túi xách của Tô Bối.
Thật ra Tô Bối không để thứ gì trong túi, cô chỉ mang theo để ngụy trang làm chỗ cất thuốc. Tên thuốc là ‘Viagra’, cô ta cũng biết viên thuốc này dùng để làm gì.
Khụ khụ, bỗng chốc cô ta đã đỏ mặt. Sau đó trong lòng cô ta lại đặt ra câu hỏi, sao trong túi xách Tô Bối lại có vật này?
Là cô mua hay Hồ Thừa Nghị mua? Không thể nào Tô Bối lại đi mua thứ này cho Hồ Thừa Nghị được.
Tay Hồ Thủy Đồng hơi dùng sức, suýt chút nữa là làm nát viên thuốc. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta đặt thuốc lên lòng bàn tay mình.
Túi xách được đặt lại chỗ cũ.
“Cô đang làm gì thế? Tại sao lại ở trong phòng tôi, Tô Bối đâu rồi?” Hồ Thừa Nghị âm trầm hỏi.
Hồ Thủy Đồng giật mình, cũng may là cô ta đã đè lại cảm xúc, nhanh chóng giấu viên thuốc đi. Ngón tay hơi cong chặn ánh mắt của Hồ Thừa Nghị, vẻ mặt của cô ta tự nhiên.
“A, chị dâu bảo em là đi tìm anh, anh không nhìn thấy chị ấy sao?”
Dĩ nhiên Hồ Thừa Nghị không có gặp Tô Bối, cũng không biết bây giờ cô ở đâu. Nhưng trước mắt cứ giải quyết đống phiền phức này đã.
“Cô đi ra ngoài đi, đừng có tùy tiện đi vào phòng tôi.” Hồ Thừa Nghị nói.
Hồ Thủy Đồng gật đầu cười, cô ta vui vẻ đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói: “Hôm nay là ngày chính thức công khai mối quan hệ với mọi người, chúc mừng anh nha anh Hồ.”
Giọng nói của cô ta rất hoạt bát, từ góc độ bên ngoài thì thấy cô ta rất vui vẻ.
Hồ Thừa Nghị cau mày, anh đẩy xe lăn nhìn phía sau cô ta, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn túi xách của Tô Bối. Vừa nãy Hồ Thủy Đồng lục túi xách Tô Bối sao?
Lúc Hồ Thủy Đồng đi ra tới cửa bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô ta xoay người lại nói với Hồ Thừa Nghị: “Hôm nay có phóng viên tới sao anh?”
Hồ Thừa Nghị không để ý tới cô ta, Hồ Thủy Đồng thấy mình bị đuổi nên mắc cỡ, cô ta không muốn nói nữa nên rời đi.
Tô Bối ở bên dưới tìm Hồ Thừa Nghị, cuối cùng cô lại thấy Hồ Thủy Đồng đi xuống lầu.
“Anh Hồ mới vừa về phòng đấy.”
Tô Bối gật đầu nói cảm ơn, cô vội vàng đi lên lầu tìm người. Chị hai đứng bên cạnh cười nhạt, hỏi: “Gọi nghe mắc ói quá đi, chúng ta có cùng chung huyết thống mà còn chưa thân mật đến thế đâu. Một người ngoài như cô cũng nịnh hót người khác dữ lắm nha.”
Hồ Thủy Đồng lạnh lùng nhìn chị ta, sau đó xoay người rời đi.
Tô Bối đi lên phòng tìm Hồ Thừa Nghị, cô không chú ý tới túi xách bị lục lọi của mình.
Cô toàn tâm toàn ý với Hồ Thừa Nghị.
Lúc này Hồ Thừa Nghị đang đứng dậy từ xe lăn, mặc dù anh vẫn còn vịn tường.
Tô Bối kích động không biết nói gì, cuối cùng cô lắp ba lắp bắp nói: “Chân, chân anh khá hơn chưa?”
Hôm nay Hồ Thừa Nghị mặc bộ vest màu đen được đặt may riêng, sau khi đứng lên đã thấy rõ bộ đồ trên người anh, vai rộng eo nhỏ, quần tây đã làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của anh.
Tô Bối yên lặng lau nước miếng đi, trong lòng mỗi người đều yêu thích cái đẹp, sóc bay cũng không ngoại lệ. Những thứ đẹp đẽ dù có phải xuyên qua chủng tộc thì ai cũng muốn thưởng thức được vẻ đẹp của nó.
Bây giờ Tô Bối cảm thấy Hồ Thừa Nghị giống như một quả thông mỹ vị, cô hận không thể nhai nuốt từng miếng.
Hồ Thừa Nghị không phát hiện ra sắc tâm của cô, anh chỉ vào chân mình để trả lời câu hỏi vừa nãy của Tô Bối: “Khó kéo quần lắm, chút nữa cho em nhìn sau.”
Anh hơi kéo kéo cái quần lên, một thứ gì đó nằm ở giữa hiện ra.
Tô Bối không đoán được đó là cái gì, nhưng thật ra cô cũng suy nghĩ nhiều. Cô vẫn nên tới giúp Hồ Thừa Nghị đi lại còn hơn.
Tô Bối đi tới mới phát hiện cô cần phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy anh.
Phải nhón chân lên, hình như cô lùn quá.
Cô thở dài một hơi, sau đó kéo cánh tay Hồ Thừa Nghị để anh mượn lực.
Mặc kệ là dùng dụng cụ hỗ trợ nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ không thoải mái hơn xe lăn. Nhìn Hồ Thừa Nghị vịn tường, cũng thấy rõ anh cực nhọc như nào.
Cô nhẹ nhàng dìu anh đi.
Khách khứa cũng đã đến gần đông đủ, xen kẽ những vị khách là những phóng viên đang chụp ảnh.
Tô Bối đứng trên lầu hai quan sát, sau đó cô vào phòng nói với anh: “Làm sao bây giờ đây? Em hồi hộp quá.”
Hồ Thừa Nghị nắm lấy bàn tay cô, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, anh nói: “Em đừng sợ, nếu lúc đó thật sự không chịu được thì em cứ trốn sau lưng anh.”
“Vâng.”
“Chút nữa anh sẽ giới thiệu em với một số người.”
Quản gia đi tới gõ cửa, nói: “Ông cụ đã chuẩn bị xong, cậu cả có thể đi xuống rồi.”
Hôm nay ông nội Hồ rất vui nên nói chuyện say sưa, gặp thêm hôm nay toàn là người quen nên ông nói chuyện rất thẳng thắn, không kiềm chế được.
“Thật vinh hạnh khi các vị đến với bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay.”
Tô Bối nhìn thấy nhiều người như vậy, cả người cô cảm thấy rất bối rối, hồi lâu cô cũng không nghe được ông nội đang nói gì.
Hồ Thừa Nghị vừa cử động là cô vội vàng đỡ anh, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Đột nhiên Hồ Thừa Nghị cảm giác tay Tô Bối đang siết chặt tay mình.
Sau đó, anh nghe Tô Bối run rẩy nói: “Sao bây giờ? Cái đuôi, đuôi của em hiện ra rồi.”
Hồ Thừa Nghị sửng sốt, anh vô thức nghiêng đầu nhìn sau lưng cô.
Bộ lễ phục của cô rất dài, phần tà váy rất rộng, tiếc là phần đuôi cá bó sát vào người.
Tô Bối run rẩy nói: “Em cụp cái đuôi rồi.”
Kết quả lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, cô vội vàng giấu thuốc lại vào túi xách.
Cô quay lại nhìn cửa, lớn tiếng hỏi ai đó.
Hồ Thủy Đồng đứng bên ngoài nói: “Tô Bối, là tôi.”
Tô Bối nghe được giọng nói của cô ta, cô đi lại mở cửa. Lúc mở ra còn nhìn trái nhìn phải một chút, thật sự chỉ có một mình cô ta đứng đây.
Hôm nay Hồ Thủy Đồng mặc đồ rất đẹp, bình thường cô ta ăn mặc theo style trong sáng, rất hợp với tuổi tác của cô ta. Nhưng hôm nay lại khác, cô ta mặc một chiếc áo tay ống kết hợp với váy ngắn. Đập thẳng vào mắt Tô Bối chính là ngực của cô ta, đôi gò bồng ấy còn đung đưa trước mặt cô.
Thiếu chút nữa là cô bị lác mắt rồi.
Tô Bối nhìn lại mình, vẫn là cô lớn hơn.
Hồ Thủy Đồng thấy cô định đi vào phòng, cô ta chen chân vào cửa, mặt dày đi vào trong.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ nói: “Hôm nay chị dâu đẹp quá nha. Ở ngoài kia ồn quá, cho tôi vào nghỉ ngơi một chút được không?”
Dưới lầu cũng có một phòng nghỉ, nhưng đó là phòng dành cho khách. Cũng không biết Hồ Thủy Đồng đụng trúng dây thần kinh nào, nhưng mà nghe cô ta khen mình đẹp nên Tô Bối mới gật đầu đồng ý.
Người khác khen mình đẹp thì cô bắt bẻ lại làm chi. Đúng rồi, cô mặt dày vậy đó.
Bây giờ Tô Bối đã được tiếp xúc với xã hội, nên cô cũng học được hai chữ ‘khiêm tốn’.
Nhưng thật ra cô lại không hiểu rõ, nếu như tự mình có bản lĩnh không đi khoe khoang đả kích người khác mới là tốt nhất.
Người khác khen điểm mạnh của mình, nếu như không phủ nhận thì sẽ bị xem là người tự cao tự đại sao? Nhưng cô không thấy mình xấu chỗ nào.
Bây giờ Hồ Thủy Đồng khen mình như vậy, Tô Bối mắc cỡ đi theo sau gật đầu.
Cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Mới vừa nãy cô mới thay một chiếc váy dài, nên bây giờ di chuyển khá khó khăn. Tô Bối dứt khoát ngồi yên trong phòng ngủ không đi ra.
Hồ Thủy Đồng sau khi đi vào phòng thì nhìn xung quanh, thấy Tô Bối ngồi yên nên cô ta kéo cô lại nói chuyện.
“Nói thật thì đây là lần đầu tiên tôi vào phòng anh Hồ đấy.” Hồ Thủy Đồng cực kỳ phấn khích nói.
Tô Bối không biết tiếp lời làm sao, chẳng lẽ cô nói chúc mừng cô ta hả? Nhưng mà đây là phòng của chồng cô, tự nhiên nói chúc mừng cô gái khác vào phòng chồng mình, có bị điên không vậy?
Dù sao Hồ Thủy Đồng và Hồ Thừa Nghị có quan hệ huyết thống với nhau, cô không nên cãi nhau với cô ta.
Hồ Thủy Đồng chớp chớp mắt nhìn Tô Bối: “Cô biết mấy chuyện trước đây của anh Hồ không?”
Tô Bối ngồi ngẩn người, sau đó cô lắc đầu. Hồ Thừa Nghị chưa bao giờ kể mấy chuyện trước kia của anh cho cô nghe, nếu có nhắc đến thì chỉ nói mấy câu mà thôi.
Hồ Thủy Đồng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Tô Bối nhìn thần thái phấn chấn của cô ta, tim cô như bị nghẹn lại.
Hồ Thủy Đồng nắm lấy tay không cho phép cô đi, cô ta cười nói: “Lúc tôi tới Hồ gia, anh Hồ vẫn còn là học sinh cấp 3, gặp ai tôi cũng trốn nhanh lắm. Khi đó tôi rất lùn chỉ đứng đến gần bả vai anh ấy, anh ấy thường xuyên ở một mình trong phòng làm bài tập, tập đánh đàn piano. Tôi nhớ lúc đó anh ấy rất thích nói chuyện, nếu có thời gian rảnh anh ấy còn đi nói chuyện với mấy người giúp việc trong nhà. Buổi chiều sẽ có thầy đến dạy anh ấy đàn piano và chơi đàn nhị.”
Tô Bối gật đầu, trên mặt thì ra vẻ đang nghe kể chuyện, nhưng trong lòng cô không ngừng oán thầm. Chút nữa cô sẽ đi hỏi Hồ Thừa Nghị mấy chuyện này mới được, không cần cô ta kể tiếp đâu.
Nhưng mà cô lại không nghĩ tới, Hồ Thừa Nghị sẽ đàn được piano và đàn nhị.
Cô chưa bao giờ thấy anh biểu diễn cho cô nghe cả.
Tô Bối nghĩ mình không phải là một người nhỏ mọn, chắc có thể là do thái độ của Hồ Thủy Đồng nên khiến cô hơi đau lòng.
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản, đến bây giờ Tô Bối vẫn không thích cô ta. Lần đầu tiên ông nội đột nhiên phát bệnh, cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Sau đó cô ta còn giật dây mấy người trong trường cấu kết làm bậy với cô.
Bây giờ lại nói những chuyện này trước buổi lễ đính hôn của cô.
Tô Bối thầm nghĩ, có phải là do cô mẫn cảm quá không?
Tô Bối đứng dậy nói với cô ta: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Tô Bối xách váy chạy nhanh đi tìm Hồ Thừa Nghị, vốn dĩ cô muốn kéo Hồ Thủy Đồng đi ra, nhưng cô ta lại sống chết không chịu. Hai người giằng co qua lại một lúc lâu, cô ta vẫn mặt dày ngồi đó.
Cô rất ngại khi đuổi người khác đi, được rồi, nếu cô ta không đi thì cô đi.
Đợi đến khi tìm được Hồ Thừa Nghị, cô sẽ nói anh đuổi cô ta ra.
Sau khi Tô Bối rời đi, Hồ Thủy Đồng đứng dậy đi lại cánh cửa. Cô ta không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong nhìn ra khe cửa.
Chắc rằng Tô Bối đã rời đi, cũng không thấy ai đi ngang qua đây, cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng không khóa chốt.
Sau đó cô ta chạy nhanh vào phòng, lục soát túi xách của Tô Bối.
Thật ra Tô Bối không để thứ gì trong túi, cô chỉ mang theo để ngụy trang làm chỗ cất thuốc. Tên thuốc là ‘Viagra’, cô ta cũng biết viên thuốc này dùng để làm gì.
Khụ khụ, bỗng chốc cô ta đã đỏ mặt. Sau đó trong lòng cô ta lại đặt ra câu hỏi, sao trong túi xách Tô Bối lại có vật này?
Là cô mua hay Hồ Thừa Nghị mua? Không thể nào Tô Bối lại đi mua thứ này cho Hồ Thừa Nghị được.
Tay Hồ Thủy Đồng hơi dùng sức, suýt chút nữa là làm nát viên thuốc. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta đặt thuốc lên lòng bàn tay mình.
Túi xách được đặt lại chỗ cũ.
“Cô đang làm gì thế? Tại sao lại ở trong phòng tôi, Tô Bối đâu rồi?” Hồ Thừa Nghị âm trầm hỏi.
Hồ Thủy Đồng giật mình, cũng may là cô ta đã đè lại cảm xúc, nhanh chóng giấu viên thuốc đi. Ngón tay hơi cong chặn ánh mắt của Hồ Thừa Nghị, vẻ mặt của cô ta tự nhiên.
“A, chị dâu bảo em là đi tìm anh, anh không nhìn thấy chị ấy sao?”
Dĩ nhiên Hồ Thừa Nghị không có gặp Tô Bối, cũng không biết bây giờ cô ở đâu. Nhưng trước mắt cứ giải quyết đống phiền phức này đã.
“Cô đi ra ngoài đi, đừng có tùy tiện đi vào phòng tôi.” Hồ Thừa Nghị nói.
Hồ Thủy Đồng gật đầu cười, cô ta vui vẻ đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói: “Hôm nay là ngày chính thức công khai mối quan hệ với mọi người, chúc mừng anh nha anh Hồ.”
Giọng nói của cô ta rất hoạt bát, từ góc độ bên ngoài thì thấy cô ta rất vui vẻ.
Hồ Thừa Nghị cau mày, anh đẩy xe lăn nhìn phía sau cô ta, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn túi xách của Tô Bối. Vừa nãy Hồ Thủy Đồng lục túi xách Tô Bối sao?
Lúc Hồ Thủy Đồng đi ra tới cửa bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô ta xoay người lại nói với Hồ Thừa Nghị: “Hôm nay có phóng viên tới sao anh?”
Hồ Thừa Nghị không để ý tới cô ta, Hồ Thủy Đồng thấy mình bị đuổi nên mắc cỡ, cô ta không muốn nói nữa nên rời đi.
Tô Bối ở bên dưới tìm Hồ Thừa Nghị, cuối cùng cô lại thấy Hồ Thủy Đồng đi xuống lầu.
“Anh Hồ mới vừa về phòng đấy.”
Tô Bối gật đầu nói cảm ơn, cô vội vàng đi lên lầu tìm người. Chị hai đứng bên cạnh cười nhạt, hỏi: “Gọi nghe mắc ói quá đi, chúng ta có cùng chung huyết thống mà còn chưa thân mật đến thế đâu. Một người ngoài như cô cũng nịnh hót người khác dữ lắm nha.”
Hồ Thủy Đồng lạnh lùng nhìn chị ta, sau đó xoay người rời đi.
Tô Bối đi lên phòng tìm Hồ Thừa Nghị, cô không chú ý tới túi xách bị lục lọi của mình.
Cô toàn tâm toàn ý với Hồ Thừa Nghị.
Lúc này Hồ Thừa Nghị đang đứng dậy từ xe lăn, mặc dù anh vẫn còn vịn tường.
Tô Bối kích động không biết nói gì, cuối cùng cô lắp ba lắp bắp nói: “Chân, chân anh khá hơn chưa?”
Hôm nay Hồ Thừa Nghị mặc bộ vest màu đen được đặt may riêng, sau khi đứng lên đã thấy rõ bộ đồ trên người anh, vai rộng eo nhỏ, quần tây đã làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của anh.
Tô Bối yên lặng lau nước miếng đi, trong lòng mỗi người đều yêu thích cái đẹp, sóc bay cũng không ngoại lệ. Những thứ đẹp đẽ dù có phải xuyên qua chủng tộc thì ai cũng muốn thưởng thức được vẻ đẹp của nó.
Bây giờ Tô Bối cảm thấy Hồ Thừa Nghị giống như một quả thông mỹ vị, cô hận không thể nhai nuốt từng miếng.
Hồ Thừa Nghị không phát hiện ra sắc tâm của cô, anh chỉ vào chân mình để trả lời câu hỏi vừa nãy của Tô Bối: “Khó kéo quần lắm, chút nữa cho em nhìn sau.”
Anh hơi kéo kéo cái quần lên, một thứ gì đó nằm ở giữa hiện ra.
Tô Bối không đoán được đó là cái gì, nhưng thật ra cô cũng suy nghĩ nhiều. Cô vẫn nên tới giúp Hồ Thừa Nghị đi lại còn hơn.
Tô Bối đi tới mới phát hiện cô cần phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy anh.
Phải nhón chân lên, hình như cô lùn quá.
Cô thở dài một hơi, sau đó kéo cánh tay Hồ Thừa Nghị để anh mượn lực.
Mặc kệ là dùng dụng cụ hỗ trợ nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ không thoải mái hơn xe lăn. Nhìn Hồ Thừa Nghị vịn tường, cũng thấy rõ anh cực nhọc như nào.
Cô nhẹ nhàng dìu anh đi.
Khách khứa cũng đã đến gần đông đủ, xen kẽ những vị khách là những phóng viên đang chụp ảnh.
Tô Bối đứng trên lầu hai quan sát, sau đó cô vào phòng nói với anh: “Làm sao bây giờ đây? Em hồi hộp quá.”
Hồ Thừa Nghị nắm lấy bàn tay cô, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, anh nói: “Em đừng sợ, nếu lúc đó thật sự không chịu được thì em cứ trốn sau lưng anh.”
“Vâng.”
“Chút nữa anh sẽ giới thiệu em với một số người.”
Quản gia đi tới gõ cửa, nói: “Ông cụ đã chuẩn bị xong, cậu cả có thể đi xuống rồi.”
Hôm nay ông nội Hồ rất vui nên nói chuyện say sưa, gặp thêm hôm nay toàn là người quen nên ông nói chuyện rất thẳng thắn, không kiềm chế được.
“Thật vinh hạnh khi các vị đến với bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay.”
Tô Bối nhìn thấy nhiều người như vậy, cả người cô cảm thấy rất bối rối, hồi lâu cô cũng không nghe được ông nội đang nói gì.
Hồ Thừa Nghị vừa cử động là cô vội vàng đỡ anh, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Đột nhiên Hồ Thừa Nghị cảm giác tay Tô Bối đang siết chặt tay mình.
Sau đó, anh nghe Tô Bối run rẩy nói: “Sao bây giờ? Cái đuôi, đuôi của em hiện ra rồi.”
Hồ Thừa Nghị sửng sốt, anh vô thức nghiêng đầu nhìn sau lưng cô.
Bộ lễ phục của cô rất dài, phần tà váy rất rộng, tiếc là phần đuôi cá bó sát vào người.
Tô Bối run rẩy nói: “Em cụp cái đuôi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.