Chương 9
Tình Tự Tản
01/04/2022
Bước đầu tiên để nuôi loài người chính là đem toàn bộ thức ăn ngon tặng cho anh ta.
Phải nuôi anh ta trở nên béo tròn mập mạp mới thích.
Trong mắt Tô Bối, người đàn ông kia quá gầy. Móng vuốt cô chạm vào cũng không cảm thấy mềm mại gì hết, chẳng đáng yêu chút nào. Nhưng cô vẫn rất thích, theo như những gì mẹ thường nói thì chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Thật muốn nuôi người đàn ông này trở nên mập mạp, như vậy ôm mới thích.
Thật ra thì Tô Bối cũng không cảm thấy như vậy là đẹp. Như hình dáng cô bây giờ cũng hơi mập, cộng thêm lớp lông trên người nữa, nên thành ra nếu nhìn từ xa thì sẽ giống như một cục bông di động. Nhưng loài người lại thích những thứ mập mập tròn tròn đáng yêu như vậy.
Có lẽ là do loài người khó mập lên được, cho nên mới muốn động vật như cô mập hơn một chút. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bao nhiêu người gầy như que củi.
Mặc dù người đàn ông này cũng không quá gầy, nhưng trong mắt Tô Bối thì như thế là đã quá gầy rồi, nhất định sẽ không được người khác giới thích đâu.
Tô Bối lắc đầu, thầm nghĩ: “Không có ai thích cũng tốt, như vậy thì chỉ có thể là của mình thôi.”
Giơ móng vuốt đẩy mấy quả thông ra, Tô Bối giương mắt nhìn Hồ Thừa Nghị.
Mau nhận lấy đi, mau ăn đi.
Hồ Thừa Nghị giật giật khóe miệng, nhóc con này bị nghiện tặng đồ rồi phải sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hồ Thừa Nghị vẫn giơ tay ra nhận lấy. Tô Bối ngẩng đầu lên, nói: “Anh phải ăn thật no, thật ngon mới được.”
Tô Bối dặn dò xong xoay người rời đi.
Nếu Hồ Thừa Nghị biết Tô Bối hi vọng anh trở nên trắng trẻo mập mạp thì có lẽ sẽ nôn ra một ngụm máu mất.
Trên thực tế thì Hồ Thừa Nghị cũng đang suy nghĩ đến những điều tương tự.
Con sóc bay này thật sự quá nhỏ, nếu cứ như này mà sống qua mùa đông thì sẽ gầy đi rất nhiều. Vẫn nên mập mập tròn tròn như bây giờ đáng yêu hơn.
Từ trước tới nay Hồ Thừa Nghị chưa bao giờ nuôi con vật nào, nếu để cho người khác thấy diêm vương mặt lạnh vô tình, luôn hô mưa gọi gió trong gia tộc nuôi loài động vật nhỏ này thì sợ rằng sẽ dọa tất cả mọi người mất.
Anh nhìn về phía khu rừng một lát, có lẽ nên nhắc nhở tất cả người làm trong biệt thự không được tùy tiện làm tổn thương đến nhóc con trong rừng mới được.
Nhóc con này thật sự rất có linh tính, nếu chỉ là một con sóc bay đáng yêu bình thường thì cũng sẽ không thể để lại ấn tượng mạnh như vậy cho anh được. Vấn đề quan trọng nhất là nó còn không để cho anh nuôi.
Không có được cho nên ấn tượng mới càng khắc sâu.
Tô Bối mang vẻ mặt mê mang quay lại khu rừng.
Mùa xuân mới là mùa sóc bay động dục, nhưng Tô Bối lại cảm thấy nhất định là cô đã đi trước một bước rồi.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa đông ở nước E cũng không lạnh như vậy, Tô Bối có lúc bị lạnh đến mức đông cứng, chân run lẩy bẩy.
Nhưng mỗi ngày cô vẫn luôn mang quả thông đến cho người đàn ông kia, đến lúc tuyết rơi, Tô Bối trốn ở trong hang nằm cuộn tròn cả người lại.
Lúc nãy cô vừa mới bước một chân ra ngoài thôi…
Quả thực rất lạnh!
Tứ chi cứng ngắc không cử động được, Tô Bối tiến về phía cửa hang nhìn một chút. Hôm nay còn là một ngày vô cùng âm u, mây đen giăng kín bầu trời, nếu không phải tuyết rơi thì cũng là trời mưa.
Tô Bối rúc mặt sâu vào trong cái đuôi to lớn của mình, giương mắt nhìn ra bên ngoài.
Làm sao bây giờ, hôm nay cô còn chưa đưa đồ ăn đến cho người đàn ông kia nữa.
Đấu tranh được một hồi thì cuối cùng Tô Bối cũng chờ đến trưa, cảm thấy ấm áp hơn mới quyết tâm đi ra ngoài.
Vì không muốn để người mình dính phải nước tuyết, cô cố gắng không đụng chạm đến từng đám tuyết đọng trên cành cây. Nhưng khổ nỗi là hầu như chỗ nào cũng có tuyết.
Cuối cùng cũng đến được căn biệt thự, nhưng lúc này trông cô lại giống như một người tuyết thu nhỏ.
Rùng mình một cái, cô phủi đám tuyết trên người xuống. Tô Bối nhoài người trên bệ cửa sổ, áp cả khuôn mặt lên mặt kính. Cô không nhìn thấy người đàn ông kia.
Phòng ngủ trên tầng hai cũng không thấy người, mà cửa sổ đại sảnh tầng một cũng không có ai.
Tô Bối ở bên ngoài không vào được, dù rất lạnh nhưng lại không muốn rời đi.
Đúng lúc này lại cảm thấy đói, cô nép vào trong một góc nhỏ tay cầm một quả thông bắt đầu gặm.
Gặm được hai cái lại nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Một nữ giúp việc trong biệt thự nhìn thấy cảnh này bèn lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Cô nàng cảm thấy thú nhỏ này rất thú vị, thành thật ngồi trong góc trên bệ cửa sổ, khuôn mặt đáng yêu đang nghiêm túc gặm hạt thông.
Bị âm thanh của ánh đèn flash nhấp nháy dọa sợ, Tô Bối mở to hai mắt ngẩn người tại chỗ.
Hoàn toàn là bộ dáng sợ hãi.
Khó trách cậu cả luôn lạnh lùng lại thích thú nhỏ này, người giúp việc nữ nhớ lại muốn mở cửa sổ cho Tô Bối vào.
Đáng tiếc lúc cô nàng tới gần hơn một chút thì Tô Bối lại vọt đi, đứng trên nền tuyết xa xa phía ngoài nhìn cô nàng đầy cảnh giác.
Người giúp việc theo bản năng nói: “Hôm nay cậu cả đến bệnh viện kiểm tra, buổi chiều mới về được, ngài ấy phân phó ta tới chăm sóc mi.”
Hồ Thừa Nghị cũng nghĩ đến việc thời tiết lạnh giá, nên để cho Tô Bối vào bên trong biệt thự giữ ấm. Đáng tiếc người giúp việc đã đợi rất lâu, còn nghĩ rằng hôm nay Tô Bối không tới.
Tô Bối bị lạnh đông cứng lại, động tác chậm hơn rất nhiều, hơi nghiêng đầu nhìn người giúp việc kia.
Trên mặt viết mấy chữ: Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao ╭(╯^╰)╮
Đây chính là người lần trước đã nhốt ông gà trong lồng ở phòng bếp. Tô Bối ôm chỗ thức ăn không buông tay, yên lặng tìm một chỗ để ngồi.
Người giúp việc ngẩn ra, thú nhỏ này đang làm cái gì vậy?
Thật ra thì Tô Bối muốn hỏi người giúp việc này về thân thể của Hồ Thừa Nghị như thế nào, người đàn ông này luôn ngồi xe lăn nhìn là biết chân có tật, nhưng mà chỉ có vậy thôi sao?
Nếu cô đã quyết tâm nuôi dưỡng người này thì nhất định phải chăm sóc thật tốt, không chỉ phải cho ăn no, mà khi thân thể người đó có vấn đề thì còn phải tích cực điều trị cho khỏi.
Người giúp việc thấy Tô Bối không có ý định đi vào thì cũng không nghĩ gì. Tuy cậu cả đã phân phó cho cô nàng phải chăm sóc thú nhỏ kia, nhưng nếu nó không muốn lại gần thì cô nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Đến buổi tối Hồ Thừa Nghị mới trở về, Tô Bối nghe thấy tiếng mở cửa bèn vểnh tai lên nghe ngóng.
Đúng rồi, là tiếng của xe lăn.
Cô nhanh chóng tiến lại gần cửa sổ nhìn phòng khách sáng trưng, Hồ Thừa Nghị đang được quản gia đẩy vào.
Bên ngoài trời rất tối, bên trong đèn đuốc sáng choang, bên ngoài thì tối mù mịt, cho nên Hồ Thừa Nghị không nhìn thấy Tô Bối đáng thương đang trông ngóng bên ngoài cửa sổ.
Anh xoa xoa khóe mắt, nói: “Đẩy tôi lên phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị đi thẳng lên tầng, cũng không thèm nhìn cô một cái, trong lòng lại có cảm giác tan vỡ. Hôm nay cô vừa lạnh vừa đói, bởi vì sợ lạnh nên buổi trưa mới đến, lại sợ người đàn ông kia tức giận nên một mực ở lại đây không dám rời đi, kết quả là…
Cái đuôi Tô Bối buồn bã cụp xuống, trong mắt ngấn nước. Chạy lên tầng hai, cô đang định đặt quả thông xuống rồi rời đi thì lại thấy Hồ Thừa Nghị tháo khăn quàng cổ xuống, từ từ cởi quần áo ra.
Tô Bối: ~(〃’▽’〃)o
Dường như cơ thể ấm áp của người đàn ông này được trời cho, dù là mùa đông cũng chỉ mặc vài lớp quần áo mỏng để giữ ấm. Lúc bình thường mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng cởi ra mới thấy được là người có da có thịt.
Vóc người cường tráng lộ ra bên dưới lớp quần áo mỏng, Tô Bối giơ móng vuốt nhỏ lên che mắt, nhưng khóe mắt lại không ngừng liếc trộm.
Lúc này Hồ Thừa Nghị đã nhìn thấy con sói nhỏ đang rình trộm bên cửa sổ, bèn đi tới mở cửa sổ ra.
Tô Bối vô cùng xấu hổ, vẻ mặt thẹn thùng định quay đầu chạy.
Hồ Thừa Nghị nói: “Tới đây nào nhóc con.”
Cô chần chừ một chút, cuối cùng Tô Bối cũng bị khuất phục bởi sắc đẹp này, nhảy vào lòng bàn tay người đàn ông.
Móng vuốt nhỏ lạnh như băng, Hồ Thừa Nghị cau mày giơ tay sờ một cái, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Nhóc con trên tay run rẩy dụi người vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Tô Bối còn cũng biết xấu hổ định để lại quả thông rồi rời đi.
Nhưng Hồ Thừa Nghị lại không cho phép, hai tay khẽ nắm lấy cả người Tô Bối, cầm lấy chiếc khăn vừa tháo xuống quấn từng vòng xung quanh cô, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tô Bối đột nhiên bị hơi thở của đàn ông bao vây, cả người mềm nhũn ra. Hồ Thừa Nghị thấy cô ngoan ngoãn như vậy bèn đưa tay chọc chọc khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn kia.
Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, Hồ Thừa Nghị nói: “Nhóc con này, chúng ta ở chung với nhau đi.”
Tô Bối bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu cái rụp.
Phải nuôi anh ta trở nên béo tròn mập mạp mới thích.
Trong mắt Tô Bối, người đàn ông kia quá gầy. Móng vuốt cô chạm vào cũng không cảm thấy mềm mại gì hết, chẳng đáng yêu chút nào. Nhưng cô vẫn rất thích, theo như những gì mẹ thường nói thì chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Thật muốn nuôi người đàn ông này trở nên mập mạp, như vậy ôm mới thích.
Thật ra thì Tô Bối cũng không cảm thấy như vậy là đẹp. Như hình dáng cô bây giờ cũng hơi mập, cộng thêm lớp lông trên người nữa, nên thành ra nếu nhìn từ xa thì sẽ giống như một cục bông di động. Nhưng loài người lại thích những thứ mập mập tròn tròn đáng yêu như vậy.
Có lẽ là do loài người khó mập lên được, cho nên mới muốn động vật như cô mập hơn một chút. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bao nhiêu người gầy như que củi.
Mặc dù người đàn ông này cũng không quá gầy, nhưng trong mắt Tô Bối thì như thế là đã quá gầy rồi, nhất định sẽ không được người khác giới thích đâu.
Tô Bối lắc đầu, thầm nghĩ: “Không có ai thích cũng tốt, như vậy thì chỉ có thể là của mình thôi.”
Giơ móng vuốt đẩy mấy quả thông ra, Tô Bối giương mắt nhìn Hồ Thừa Nghị.
Mau nhận lấy đi, mau ăn đi.
Hồ Thừa Nghị giật giật khóe miệng, nhóc con này bị nghiện tặng đồ rồi phải sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hồ Thừa Nghị vẫn giơ tay ra nhận lấy. Tô Bối ngẩng đầu lên, nói: “Anh phải ăn thật no, thật ngon mới được.”
Tô Bối dặn dò xong xoay người rời đi.
Nếu Hồ Thừa Nghị biết Tô Bối hi vọng anh trở nên trắng trẻo mập mạp thì có lẽ sẽ nôn ra một ngụm máu mất.
Trên thực tế thì Hồ Thừa Nghị cũng đang suy nghĩ đến những điều tương tự.
Con sóc bay này thật sự quá nhỏ, nếu cứ như này mà sống qua mùa đông thì sẽ gầy đi rất nhiều. Vẫn nên mập mập tròn tròn như bây giờ đáng yêu hơn.
Từ trước tới nay Hồ Thừa Nghị chưa bao giờ nuôi con vật nào, nếu để cho người khác thấy diêm vương mặt lạnh vô tình, luôn hô mưa gọi gió trong gia tộc nuôi loài động vật nhỏ này thì sợ rằng sẽ dọa tất cả mọi người mất.
Anh nhìn về phía khu rừng một lát, có lẽ nên nhắc nhở tất cả người làm trong biệt thự không được tùy tiện làm tổn thương đến nhóc con trong rừng mới được.
Nhóc con này thật sự rất có linh tính, nếu chỉ là một con sóc bay đáng yêu bình thường thì cũng sẽ không thể để lại ấn tượng mạnh như vậy cho anh được. Vấn đề quan trọng nhất là nó còn không để cho anh nuôi.
Không có được cho nên ấn tượng mới càng khắc sâu.
Tô Bối mang vẻ mặt mê mang quay lại khu rừng.
Mùa xuân mới là mùa sóc bay động dục, nhưng Tô Bối lại cảm thấy nhất định là cô đã đi trước một bước rồi.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa đông ở nước E cũng không lạnh như vậy, Tô Bối có lúc bị lạnh đến mức đông cứng, chân run lẩy bẩy.
Nhưng mỗi ngày cô vẫn luôn mang quả thông đến cho người đàn ông kia, đến lúc tuyết rơi, Tô Bối trốn ở trong hang nằm cuộn tròn cả người lại.
Lúc nãy cô vừa mới bước một chân ra ngoài thôi…
Quả thực rất lạnh!
Tứ chi cứng ngắc không cử động được, Tô Bối tiến về phía cửa hang nhìn một chút. Hôm nay còn là một ngày vô cùng âm u, mây đen giăng kín bầu trời, nếu không phải tuyết rơi thì cũng là trời mưa.
Tô Bối rúc mặt sâu vào trong cái đuôi to lớn của mình, giương mắt nhìn ra bên ngoài.
Làm sao bây giờ, hôm nay cô còn chưa đưa đồ ăn đến cho người đàn ông kia nữa.
Đấu tranh được một hồi thì cuối cùng Tô Bối cũng chờ đến trưa, cảm thấy ấm áp hơn mới quyết tâm đi ra ngoài.
Vì không muốn để người mình dính phải nước tuyết, cô cố gắng không đụng chạm đến từng đám tuyết đọng trên cành cây. Nhưng khổ nỗi là hầu như chỗ nào cũng có tuyết.
Cuối cùng cũng đến được căn biệt thự, nhưng lúc này trông cô lại giống như một người tuyết thu nhỏ.
Rùng mình một cái, cô phủi đám tuyết trên người xuống. Tô Bối nhoài người trên bệ cửa sổ, áp cả khuôn mặt lên mặt kính. Cô không nhìn thấy người đàn ông kia.
Phòng ngủ trên tầng hai cũng không thấy người, mà cửa sổ đại sảnh tầng một cũng không có ai.
Tô Bối ở bên ngoài không vào được, dù rất lạnh nhưng lại không muốn rời đi.
Đúng lúc này lại cảm thấy đói, cô nép vào trong một góc nhỏ tay cầm một quả thông bắt đầu gặm.
Gặm được hai cái lại nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Một nữ giúp việc trong biệt thự nhìn thấy cảnh này bèn lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Cô nàng cảm thấy thú nhỏ này rất thú vị, thành thật ngồi trong góc trên bệ cửa sổ, khuôn mặt đáng yêu đang nghiêm túc gặm hạt thông.
Bị âm thanh của ánh đèn flash nhấp nháy dọa sợ, Tô Bối mở to hai mắt ngẩn người tại chỗ.
Hoàn toàn là bộ dáng sợ hãi.
Khó trách cậu cả luôn lạnh lùng lại thích thú nhỏ này, người giúp việc nữ nhớ lại muốn mở cửa sổ cho Tô Bối vào.
Đáng tiếc lúc cô nàng tới gần hơn một chút thì Tô Bối lại vọt đi, đứng trên nền tuyết xa xa phía ngoài nhìn cô nàng đầy cảnh giác.
Người giúp việc theo bản năng nói: “Hôm nay cậu cả đến bệnh viện kiểm tra, buổi chiều mới về được, ngài ấy phân phó ta tới chăm sóc mi.”
Hồ Thừa Nghị cũng nghĩ đến việc thời tiết lạnh giá, nên để cho Tô Bối vào bên trong biệt thự giữ ấm. Đáng tiếc người giúp việc đã đợi rất lâu, còn nghĩ rằng hôm nay Tô Bối không tới.
Tô Bối bị lạnh đông cứng lại, động tác chậm hơn rất nhiều, hơi nghiêng đầu nhìn người giúp việc kia.
Trên mặt viết mấy chữ: Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao ╭(╯^╰)╮
Đây chính là người lần trước đã nhốt ông gà trong lồng ở phòng bếp. Tô Bối ôm chỗ thức ăn không buông tay, yên lặng tìm một chỗ để ngồi.
Người giúp việc ngẩn ra, thú nhỏ này đang làm cái gì vậy?
Thật ra thì Tô Bối muốn hỏi người giúp việc này về thân thể của Hồ Thừa Nghị như thế nào, người đàn ông này luôn ngồi xe lăn nhìn là biết chân có tật, nhưng mà chỉ có vậy thôi sao?
Nếu cô đã quyết tâm nuôi dưỡng người này thì nhất định phải chăm sóc thật tốt, không chỉ phải cho ăn no, mà khi thân thể người đó có vấn đề thì còn phải tích cực điều trị cho khỏi.
Người giúp việc thấy Tô Bối không có ý định đi vào thì cũng không nghĩ gì. Tuy cậu cả đã phân phó cho cô nàng phải chăm sóc thú nhỏ kia, nhưng nếu nó không muốn lại gần thì cô nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Đến buổi tối Hồ Thừa Nghị mới trở về, Tô Bối nghe thấy tiếng mở cửa bèn vểnh tai lên nghe ngóng.
Đúng rồi, là tiếng của xe lăn.
Cô nhanh chóng tiến lại gần cửa sổ nhìn phòng khách sáng trưng, Hồ Thừa Nghị đang được quản gia đẩy vào.
Bên ngoài trời rất tối, bên trong đèn đuốc sáng choang, bên ngoài thì tối mù mịt, cho nên Hồ Thừa Nghị không nhìn thấy Tô Bối đáng thương đang trông ngóng bên ngoài cửa sổ.
Anh xoa xoa khóe mắt, nói: “Đẩy tôi lên phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị đi thẳng lên tầng, cũng không thèm nhìn cô một cái, trong lòng lại có cảm giác tan vỡ. Hôm nay cô vừa lạnh vừa đói, bởi vì sợ lạnh nên buổi trưa mới đến, lại sợ người đàn ông kia tức giận nên một mực ở lại đây không dám rời đi, kết quả là…
Cái đuôi Tô Bối buồn bã cụp xuống, trong mắt ngấn nước. Chạy lên tầng hai, cô đang định đặt quả thông xuống rồi rời đi thì lại thấy Hồ Thừa Nghị tháo khăn quàng cổ xuống, từ từ cởi quần áo ra.
Tô Bối: ~(〃’▽’〃)o
Dường như cơ thể ấm áp của người đàn ông này được trời cho, dù là mùa đông cũng chỉ mặc vài lớp quần áo mỏng để giữ ấm. Lúc bình thường mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng cởi ra mới thấy được là người có da có thịt.
Vóc người cường tráng lộ ra bên dưới lớp quần áo mỏng, Tô Bối giơ móng vuốt nhỏ lên che mắt, nhưng khóe mắt lại không ngừng liếc trộm.
Lúc này Hồ Thừa Nghị đã nhìn thấy con sói nhỏ đang rình trộm bên cửa sổ, bèn đi tới mở cửa sổ ra.
Tô Bối vô cùng xấu hổ, vẻ mặt thẹn thùng định quay đầu chạy.
Hồ Thừa Nghị nói: “Tới đây nào nhóc con.”
Cô chần chừ một chút, cuối cùng Tô Bối cũng bị khuất phục bởi sắc đẹp này, nhảy vào lòng bàn tay người đàn ông.
Móng vuốt nhỏ lạnh như băng, Hồ Thừa Nghị cau mày giơ tay sờ một cái, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Nhóc con trên tay run rẩy dụi người vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Tô Bối còn cũng biết xấu hổ định để lại quả thông rồi rời đi.
Nhưng Hồ Thừa Nghị lại không cho phép, hai tay khẽ nắm lấy cả người Tô Bối, cầm lấy chiếc khăn vừa tháo xuống quấn từng vòng xung quanh cô, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tô Bối đột nhiên bị hơi thở của đàn ông bao vây, cả người mềm nhũn ra. Hồ Thừa Nghị thấy cô ngoan ngoãn như vậy bèn đưa tay chọc chọc khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn kia.
Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, Hồ Thừa Nghị nói: “Nhóc con này, chúng ta ở chung với nhau đi.”
Tô Bối bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu cái rụp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.