Chương 59: Đồ bơi
Khúc Tiểu Khúc
12/09/2022
“Đẹp trai hơn anh sao?”
Giọng nói gần trong gang tấc nhưng lại mang theo cảm xúc nguy hiểm mà Đinh Thiển không quen thuộc.
Đinh Thiển ngây người trong chốc lát, sau khi hoàn hồn thì cô dở khóc dở cười.
“Chắc không phải anh đang ghen với anh ấy đó chứ?”
Với việc ông nói gà bà nói vịt thế này nên Cố Cảnh Sâm phải nhắc lại lần nữa.
“Trong mắt em thì anh và An Hưng Văn ai đẹp hơn?”
Lần thứ hai tiếp tục chủ đề này, hơi thở của Cố Cảnh Sâm càng gần hơn.
Đinh Thiển dựa sát vào bức tường sau lưng, cô nghiêng mặt né tránh hơi thở nóng rực đến gần.
“Anh anh anh…. Anh ấy không đẹp bằng anh.”
“….”
Khóe môi Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, đôi mắt lại cụp xuống nhìn cô đăm đăm.
Đáng yêu ghê…. Khiến anh muốn hôn một cái.
Anh nghĩ vậy, cũng định làm vậy.
Nhưng ngay trước khi hơi thở của anh gần sát bên Đinh Thiển, cô lại nghe thấy tiếng cười ngay hành lang cách chỗ họ không xa.
“Cô gái xinh đẹp này, ban nãy cô đâu nói vậy đâu.”
“…..”
Cả người Đinh Thiển cứng ngắc, quay sang nhìn về phía người đi tới.
Cố Cảnh Sâm sa sầm mặt mày, trước khi Đinh Thiển kịp làm gì thì anh đã thu bàn tay đang chống trên tường thành đỡ sau gáy cô.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng dừng lại trên đôi môi đỏ mềm của người con gái.
Khác với nụ hôn dịu dàng ngày thường, nụ hôn này rõ ràng có thêm phần mạnh bạo hơn.
Bàn tay đỡ gáy cô nóng bỏng khiến Đinh Thiển cảm thấy như bị điện giật.
Mấy giây sau, hai người mới buông ra, vị khách không mời mà đến phía cuối hành lang đã rời đi.
Hai gò má Đinh Thiển đỏ như đánh má hồng, đôi mắt hạnh ươn ướt.
Cô ảo não nhìn người đàn ông trước mắt.
Khóe môi Cố Cảnh Sâm lại khẽ nhếch lên.
“Anh rất thích đáp án ban nãy, đây là phần thưởng cho em.”
“Đàn anh Cố.” Đinh Thiển liếc anh: “Hình tượng của anh sụp đổ rồi.”
Cố Cảnh Sâm cười khẽ: “Ở trước mặt em anh không cần hình tượng, anh là anh, là dáng vẻ chân thật nhất của anh.”
“…”
Xét về lời lẽ sắc bén thì lúc nào cô cũng thua anh một bậc, tất nhiên Đinh Thiển đã quen với chuyện này rồi.
Cô cũng không tiếp tục vấn đề này nữa mà nghiêng người đi ra từ khoảng trống giữa vách tường và Cố Cảnh Sâm.
“Đàn anh Cố, em phải về hội trường rồi, tạm biệt anh nhé.”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm dõi theo bóng dáng cô rời đi, một lát sau anh cụp mắt, cười thầm rồi sải bước theo.
Đinh Thiển men theo hành lang trở lại hội trường chính, bên tai chợt vang lên tiếng cười quen thuộc.
“Ôi nhìn xem ai đây, cô chủ Đinh xinh đẹp của chúng ta cũng tham gia sao?”
Đinh Thiển nhìn sang thấy rõ người đang nói chuyện thì cười đáp lễ: “Chú Đổng, chào buổi tối.”
Người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da cười tủm tỉm nói: “Chú nhớ Tiểu Thiển không hay tham gia những trường hợp thế này, sao hôm nay cháu lại đến tiệc họp báo của Kura vậy?”
Ông vừa dứt lời thì thấy có một người đàn ông cao ráo lững thững bước ra từ hành lang dài hơi tối đằng sau Đinh Thiển, sau đó đứng cạnh bên cô.
Đinh Thiển vội vàng giới thiệu: “Chú Đổng, đây là bạn trai cháu, Cố Cảnh Sâm.”
Sau đó cô lại nhìn Cố Cảnh Sâm đứng bên: “Đây là chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ, cũng là bạn thân của bố em.”
Hai người chào hỏi nhau, kế đó Đổng Phong cười tủm tỉm nhìn Đinh Thiển: “Nếu chú không nhầm thì đây là Diva đại diện thương hiệu WANNA & BEST và Kura phải không?” (EbookTruyen.Net)
Đinh Thiển khẽ gật đầu.
Đổng Phong cười lắc đầu: “Cháu đây là gần quan được ban lộc sao?”
“Chú Đổng lại đùa cháu rồi.” Đinh Thiển bất đắc dĩ đáp.
“Chú thấy là cháu đang chê chú làm phiền thời gian của hai đứa đấy.” Đổng Phong vờ than thở.
Đinh Thiển cười đáp: “Chú Đổng…”
Âm cuối hơi cao lên khiến Đổng Phong cười tỏ vẻ thất bại, ông lại vui đùa với Đinh Thiển thêm hai câu rồi đi sang chỗ khác.
Đinh Thiển nhìn theo Đổng Phong rời đi, lúc quay đầu lại thì vô tình va vào đôi mẳ đen láy.
“Trên mặt em dính gì sao?”
Đinh Thiển đờ người hỏi.
“Không có.” Cố Cảnh Sâm dời mắt: “Anh cũng mới biết hóa ra em cũng biết làm nũng với người khác.”
Đinh Thiển khựng lại
Cố Cảnh Sâm nói tiếp: “Nếu có cơ hội thì cũng để anh hưởng thụ tí nhé?”
“…… Cố Cảnh Sâm!”
Đinh Thiển đè thấp giọng vừa tức vừa buồn cười nhìn anh.
Cố Cảnh Sâm cười không nói nhìn cô.
“Đây chính là bạn gái của Diva sao?”
Bỗng nhiên một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.
Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển đồng loạt nhìn sang
Sau khi thấy rõ người bước tới thì Cố Cảnh Sâm khẽ nheo mắt lại.
—– Đứng cạnh hai người chính là phóng viên đặc biệt Ngô Tuyết Quân của tạp chí FAN khi nãy Cố Cảnh Sâm vừa gặp ở hành lang.
Cố Cảnh Sâm nhíu mày, còn Đinh Thiển lại không hề ấn tượng nào với người này nên đành nhìn Cố Cảnh Sâm đầy khó hiểu.
“Tôi tự giới thiệu.” Ngô Tuyết Quân lấy tờ danh thiếp có mùi nước hoa trong túi xách ra: “Tôi là phóng viên được mời riêng từ tạp chí FAN. Từ trước tới nay trong nước chưa có một Diva xứng tầm quốc tế như vậy nên tôi rất hào hứng, nếu có thể phỏng vấn hai người —-Tôi tin cho dù là tin tức cá nhân của Diva hay sự tồn tại của cô bạn gái này cũng đều khiến fans thấy hứng thú.”
“….”
Ban đầu Đinh Thiển nhận danh thiếp của Ngô Tuyết Quân còn cảm thấy bình thường nhưng khi nghe hết lời nói của cô ta thì mới giật mình, sau đó khó chịu ngước mắt nhìn cô ta.
“Cảm ơn cô Ngô.” Đinh Thiển trưng lên vẻ lạnh lùng, nở nụ cười lạnh nhạt: “Nhưng xin lỗi, bọn tôi đều không có ý định nhận phỏng vấn. Hơn nữa, trong trường hợp như hôm nay…”
Đinh Thiển nhìn quanh, sau đó cười lạnh lùng nhìn Ngô Tuyết Quân.
“Chẳng lẽ cô Ngô đây không biết làm vậy là có vẻ giọng khách át giọng chủ sao?”
“….”
Sắc mặt Ngô Tuyết Quân thay đổi.
Một lát sau, trên mặt cô ta mới hiện lên nụ cười.
“Xem ra thái độ của hai người với truyền thông cũng không thân thiện mấy nhỉ. Nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở hai người một câu, nếu không chú ý đến lời nói của mình ở phương diện này thì sau này sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy.”
Nụ cười trên mặt Đinh Thiển càng lạnh lùng hơn.
Có điều Ngô Tuyết Quân nói xong thì lập tức rời đi khiến Đinh Thiển không có cơ hội tiếp tục chất vấn.
“Tạp chí FAN…”
Đinh Thiển nhẩm lại tên tạp chí ban nãy Ngô Tuyết Quân tự giới thiệu một lần, đôi mắt màu hổ phách toát lên vẻ lạnh lùng.
“Không quan trọng.”
Dường như Cố Cảnh Sâm có thể nhận ra tâm trạng của Đinh Thiển, bèn lên tiếng.
Anh đón nhận ánh mắt của Đinh Thiển, sau đó trả lời đơn giản: “Em đừng vì người như này khiến mình mất vui.”
Đinh Thiển miễn cưỡng suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe theo anh.
Cố Cảnh Sâm thấy Đinh Thiển vẫn cứ rầu rĩ không vui thì ánh mắt khẽ thay đổi.
Một lúc sau, anh yên lặng cúi người xuống.
“Cuối tuần sau em có rảnh không?”
Đinh Thiển ngước lên, đôi mắt hạnh cong vút.
Ai ngờ cô lắc đầu: “Dạ không.”
Cố Cảnh Sâm hơi tiếc nuối, nhưng chưa kịp nói tiếp đã thấy đôi mắt của cô hiện lên vẻ ranh mãnh.
“Em có hẹn với bạn trai em, thực sự không rảnh mà.”
“…..”
Đến giờ Cố Cảnh Sâm mới hiểu ra cô muốn trả thù anh, bèn bật cười: “Được, bạn trai em bảo sẽ dẫn em đi hẹn hò một buổi thật vui vẻ.”
…….
***
Học kỳ sau của năm ba lấy điểm chuyên ngành là đa số nên Đinh Thiển cũng tạm xem như là rảnh, còn Cố Cảnh Sâm thì cứ đi lại giữa việc lên lớp và trên đường đến lớp.
Vậy nên vào buổi hẹn hò cuối tuần, sau khi Đinh Thiển thức dậy vào buổi sáng, thì lập tức chuẩn bị đồ ra ngoài bởi vì đã một tuần hai người không có thời gian bên nhau.
“Tiểu Thiển, cậu muốn đi đâu thế?”
Tống Dao từ bên ngoài quay về phòng ngủ nhìn thấy cô thì tò mò hỏi.
Đinh Thiển ngoái đầu lại, cười tươi rói: “Tớ hẹn với anh ấy cuối tuần này đi công viên nước.”
Tống Dao nhìn ba lô nhỏ Đinh Thiển đã chuẩn bị xong: “Bao giờ các cậu đi?”
Đinh Thiển nhìn đồng hồ: “Mười giờ sáng.”
“Hả??” Tống Dao cười nói: “Còn một tiếng nữa lận, cậu gấp thế cơ á?”
“….”
Đinh Thiển nhìn lại đồng hồ, nhất thời cũng hơi ngượng.
Cô dọn đồ xong trước một tiếng lận, dường như cô hơi mong đợi quá nhỉ?
“Được thôi, dù sao cậu cũng không có việc gì làm, lại đây xem phim với tớ. Bộ này nam chính đẹp trai cực kì.”
Đinh Thiển hỏi theo bản năng: “Có đẹp bằng D thần không?”
Tống Dao: “……………….”
“Tớ cảm thấy tình bạn giữa tụi mình đến đây là hết rồi Tiểu Thiển….. Cậu nỡ lòng nào tổn thương một chó độc thân từ trong bụng mẹ một cách tàn nhẫn như vậy! Không hề có chút tình cảm của bạn cùng phòng gì cả.”
Đinh Thiển cạn lời, vội vàng dở khóc dở cười giải thích.
“Lời nói vô tình, hoàn toàn là lời nói vô tình thôi mà.”
Cuối cùng, sau khi Đinh Thiển đồng ý xem phim cùng Tống Dao thì mới được “Chó độc thân từ trong bụng mẹ” tha thứ.
Đinh Thiển chỉ có thể chán chường nhìn Tống Dao thét chói tai, cực kỳ đau khổ cảm nhận vẻ đẹp diễn xuất của nhóm tiểu thịt tươi này.
Khi bộ phim chiếu đến cảnh nam chính với thân trên không mảnh vải che nói với nữ chính “Có hài lòng thứ em thấy không?”, thì cuối cùng Đinh Thiển không chịu nổi nữa, qua loa bảo sắp trễ hẹn rồi xách ba lô trốn khỏi phòng ngủ.
Trùng hợp là khi vừa xuống dưới tầng, Đinh Thiển mới phát hiện Cố Cảnh Sâm đã đến từ trước rồi.
“Tụi mình xuất phát nhé?”
Cô gái cười thản nhiên dưới ánh mặt trời.
Cố Cảnh Sâm cầm lấy ba lô của cô, sau đó thuận tay nắm tay phải của Đinh Thiển và dẫn cô đi về phía chiếc xe đỗ bên đường.
“Ừm, tụi mình đi thôi.”
Một tiếng rưỡi sau đó.
Đinh Thiển đứng giữa phòng thay quần áo dành cho nữ khổng lồ với nhiệt độ ổn định của công viên nước, khi cô ngắm bản thân mặc đồ bơi một mảnh màu đen trong gương thì chợt có cảm giác muốn chạy mất dép.
Chuyện này cũng không trách cô được.
Dù sao lúc trước cô cũng không ngờ rằng Cố Cảnh Sâm sẽ bao hết căn phòng đắt đỏ này trong công viên nước phải không?
Hơn nữa chỗ công viên nước mà không có cảm giác giải trí bên ngoài như này, chỉ có hai người nhìn nhau….
Đinh Thiển ngẫm lại, cô cảm giác như bản thân đã sa vào một cái bẫy.
Nhưng giờ phút này, mặc dù cô lo lắng đến mức nổi da gà thì cô vẫn phải rời khỏi phòng thay đồ.
Đinh Thiển cố gắng ổn định hơi thở, xoay người bước ra khỏi phòng thay đồ.
Ai ngờ cô còn chưa kịp xoay người thì đã thấy Cố Cảnh Sâm đang lẳng lặng dựa vào tường đối diện phòng thay đồ đợi mình.
Hơn nữa…… Cố Cảnh Sâm chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bơi.
“……….”
Phòng tuyến tâm lý Đinh Thiển mới xây dựng một giây trước đã biến mất tăm, hơi thở vốn đã ổn định bỗng trở nên hỗn loạn lại.
Cô cố hết sức không để trí tưởng tượng của mình bay xa, nhưng vẫn không thể không nhớ tới bộ phim sáng nay xem cùng Tống Dao…..
Cố Cảnh Sâm nghe thấy âm thanh bước ra, vừa ngước lên thì thấy một cô gái mặc đồ bơi màu đen đang đứng đó luống cuống xấu hổ.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ giật bắn mình.
Khóe môi Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, sau đó bước tới.
Đinh Thiển lui lại nửa bước, gót chân phải đụng vào cửa.
Vì vậy cô cũng không còn đường lui.
Cô siết chặt bàn tay, cảm giác hơi thở nóng rực càng ngày càng gần tóc mai thì câu nói “Em có hài lòng thứ em thấy không?” của nam chính trong phim lại càng hiện lên rõ ràng hơn.
Cố Cảnh Sâm lập tức cúi người: “Em còn đứng đây làm gì vậy?”
Đinh Thiển thấy người nọ thò người lại gần thì chợt nhắm chặt đôi mắt lại rồi quay mặt sang hướng khác —-
“Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng.”
Cố Cảnh Sâm ngẩn người.
Sau một lúc anh hoàn hồn, không kìm được phải quay mặt đi cười khẽ một tiếng.
“……………….”
Đinh Thiển cảm thấy cuộc đời của mình không còn gì để hối tiếc nữa.
Đúng vậy, có thể chôn cô ngay tại đây cũng được.
Giọng nói gần trong gang tấc nhưng lại mang theo cảm xúc nguy hiểm mà Đinh Thiển không quen thuộc.
Đinh Thiển ngây người trong chốc lát, sau khi hoàn hồn thì cô dở khóc dở cười.
“Chắc không phải anh đang ghen với anh ấy đó chứ?”
Với việc ông nói gà bà nói vịt thế này nên Cố Cảnh Sâm phải nhắc lại lần nữa.
“Trong mắt em thì anh và An Hưng Văn ai đẹp hơn?”
Lần thứ hai tiếp tục chủ đề này, hơi thở của Cố Cảnh Sâm càng gần hơn.
Đinh Thiển dựa sát vào bức tường sau lưng, cô nghiêng mặt né tránh hơi thở nóng rực đến gần.
“Anh anh anh…. Anh ấy không đẹp bằng anh.”
“….”
Khóe môi Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, đôi mắt lại cụp xuống nhìn cô đăm đăm.
Đáng yêu ghê…. Khiến anh muốn hôn một cái.
Anh nghĩ vậy, cũng định làm vậy.
Nhưng ngay trước khi hơi thở của anh gần sát bên Đinh Thiển, cô lại nghe thấy tiếng cười ngay hành lang cách chỗ họ không xa.
“Cô gái xinh đẹp này, ban nãy cô đâu nói vậy đâu.”
“…..”
Cả người Đinh Thiển cứng ngắc, quay sang nhìn về phía người đi tới.
Cố Cảnh Sâm sa sầm mặt mày, trước khi Đinh Thiển kịp làm gì thì anh đã thu bàn tay đang chống trên tường thành đỡ sau gáy cô.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng dừng lại trên đôi môi đỏ mềm của người con gái.
Khác với nụ hôn dịu dàng ngày thường, nụ hôn này rõ ràng có thêm phần mạnh bạo hơn.
Bàn tay đỡ gáy cô nóng bỏng khiến Đinh Thiển cảm thấy như bị điện giật.
Mấy giây sau, hai người mới buông ra, vị khách không mời mà đến phía cuối hành lang đã rời đi.
Hai gò má Đinh Thiển đỏ như đánh má hồng, đôi mắt hạnh ươn ướt.
Cô ảo não nhìn người đàn ông trước mắt.
Khóe môi Cố Cảnh Sâm lại khẽ nhếch lên.
“Anh rất thích đáp án ban nãy, đây là phần thưởng cho em.”
“Đàn anh Cố.” Đinh Thiển liếc anh: “Hình tượng của anh sụp đổ rồi.”
Cố Cảnh Sâm cười khẽ: “Ở trước mặt em anh không cần hình tượng, anh là anh, là dáng vẻ chân thật nhất của anh.”
“…”
Xét về lời lẽ sắc bén thì lúc nào cô cũng thua anh một bậc, tất nhiên Đinh Thiển đã quen với chuyện này rồi.
Cô cũng không tiếp tục vấn đề này nữa mà nghiêng người đi ra từ khoảng trống giữa vách tường và Cố Cảnh Sâm.
“Đàn anh Cố, em phải về hội trường rồi, tạm biệt anh nhé.”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm dõi theo bóng dáng cô rời đi, một lát sau anh cụp mắt, cười thầm rồi sải bước theo.
Đinh Thiển men theo hành lang trở lại hội trường chính, bên tai chợt vang lên tiếng cười quen thuộc.
“Ôi nhìn xem ai đây, cô chủ Đinh xinh đẹp của chúng ta cũng tham gia sao?”
Đinh Thiển nhìn sang thấy rõ người đang nói chuyện thì cười đáp lễ: “Chú Đổng, chào buổi tối.”
Người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da cười tủm tỉm nói: “Chú nhớ Tiểu Thiển không hay tham gia những trường hợp thế này, sao hôm nay cháu lại đến tiệc họp báo của Kura vậy?”
Ông vừa dứt lời thì thấy có một người đàn ông cao ráo lững thững bước ra từ hành lang dài hơi tối đằng sau Đinh Thiển, sau đó đứng cạnh bên cô.
Đinh Thiển vội vàng giới thiệu: “Chú Đổng, đây là bạn trai cháu, Cố Cảnh Sâm.”
Sau đó cô lại nhìn Cố Cảnh Sâm đứng bên: “Đây là chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ, cũng là bạn thân của bố em.”
Hai người chào hỏi nhau, kế đó Đổng Phong cười tủm tỉm nhìn Đinh Thiển: “Nếu chú không nhầm thì đây là Diva đại diện thương hiệu WANNA & BEST và Kura phải không?” (EbookTruyen.Net)
Đinh Thiển khẽ gật đầu.
Đổng Phong cười lắc đầu: “Cháu đây là gần quan được ban lộc sao?”
“Chú Đổng lại đùa cháu rồi.” Đinh Thiển bất đắc dĩ đáp.
“Chú thấy là cháu đang chê chú làm phiền thời gian của hai đứa đấy.” Đổng Phong vờ than thở.
Đinh Thiển cười đáp: “Chú Đổng…”
Âm cuối hơi cao lên khiến Đổng Phong cười tỏ vẻ thất bại, ông lại vui đùa với Đinh Thiển thêm hai câu rồi đi sang chỗ khác.
Đinh Thiển nhìn theo Đổng Phong rời đi, lúc quay đầu lại thì vô tình va vào đôi mẳ đen láy.
“Trên mặt em dính gì sao?”
Đinh Thiển đờ người hỏi.
“Không có.” Cố Cảnh Sâm dời mắt: “Anh cũng mới biết hóa ra em cũng biết làm nũng với người khác.”
Đinh Thiển khựng lại
Cố Cảnh Sâm nói tiếp: “Nếu có cơ hội thì cũng để anh hưởng thụ tí nhé?”
“…… Cố Cảnh Sâm!”
Đinh Thiển đè thấp giọng vừa tức vừa buồn cười nhìn anh.
Cố Cảnh Sâm cười không nói nhìn cô.
“Đây chính là bạn gái của Diva sao?”
Bỗng nhiên một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.
Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển đồng loạt nhìn sang
Sau khi thấy rõ người bước tới thì Cố Cảnh Sâm khẽ nheo mắt lại.
—– Đứng cạnh hai người chính là phóng viên đặc biệt Ngô Tuyết Quân của tạp chí FAN khi nãy Cố Cảnh Sâm vừa gặp ở hành lang.
Cố Cảnh Sâm nhíu mày, còn Đinh Thiển lại không hề ấn tượng nào với người này nên đành nhìn Cố Cảnh Sâm đầy khó hiểu.
“Tôi tự giới thiệu.” Ngô Tuyết Quân lấy tờ danh thiếp có mùi nước hoa trong túi xách ra: “Tôi là phóng viên được mời riêng từ tạp chí FAN. Từ trước tới nay trong nước chưa có một Diva xứng tầm quốc tế như vậy nên tôi rất hào hứng, nếu có thể phỏng vấn hai người —-Tôi tin cho dù là tin tức cá nhân của Diva hay sự tồn tại của cô bạn gái này cũng đều khiến fans thấy hứng thú.”
“….”
Ban đầu Đinh Thiển nhận danh thiếp của Ngô Tuyết Quân còn cảm thấy bình thường nhưng khi nghe hết lời nói của cô ta thì mới giật mình, sau đó khó chịu ngước mắt nhìn cô ta.
“Cảm ơn cô Ngô.” Đinh Thiển trưng lên vẻ lạnh lùng, nở nụ cười lạnh nhạt: “Nhưng xin lỗi, bọn tôi đều không có ý định nhận phỏng vấn. Hơn nữa, trong trường hợp như hôm nay…”
Đinh Thiển nhìn quanh, sau đó cười lạnh lùng nhìn Ngô Tuyết Quân.
“Chẳng lẽ cô Ngô đây không biết làm vậy là có vẻ giọng khách át giọng chủ sao?”
“….”
Sắc mặt Ngô Tuyết Quân thay đổi.
Một lát sau, trên mặt cô ta mới hiện lên nụ cười.
“Xem ra thái độ của hai người với truyền thông cũng không thân thiện mấy nhỉ. Nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở hai người một câu, nếu không chú ý đến lời nói của mình ở phương diện này thì sau này sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy.”
Nụ cười trên mặt Đinh Thiển càng lạnh lùng hơn.
Có điều Ngô Tuyết Quân nói xong thì lập tức rời đi khiến Đinh Thiển không có cơ hội tiếp tục chất vấn.
“Tạp chí FAN…”
Đinh Thiển nhẩm lại tên tạp chí ban nãy Ngô Tuyết Quân tự giới thiệu một lần, đôi mắt màu hổ phách toát lên vẻ lạnh lùng.
“Không quan trọng.”
Dường như Cố Cảnh Sâm có thể nhận ra tâm trạng của Đinh Thiển, bèn lên tiếng.
Anh đón nhận ánh mắt của Đinh Thiển, sau đó trả lời đơn giản: “Em đừng vì người như này khiến mình mất vui.”
Đinh Thiển miễn cưỡng suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe theo anh.
Cố Cảnh Sâm thấy Đinh Thiển vẫn cứ rầu rĩ không vui thì ánh mắt khẽ thay đổi.
Một lúc sau, anh yên lặng cúi người xuống.
“Cuối tuần sau em có rảnh không?”
Đinh Thiển ngước lên, đôi mắt hạnh cong vút.
Ai ngờ cô lắc đầu: “Dạ không.”
Cố Cảnh Sâm hơi tiếc nuối, nhưng chưa kịp nói tiếp đã thấy đôi mắt của cô hiện lên vẻ ranh mãnh.
“Em có hẹn với bạn trai em, thực sự không rảnh mà.”
“…..”
Đến giờ Cố Cảnh Sâm mới hiểu ra cô muốn trả thù anh, bèn bật cười: “Được, bạn trai em bảo sẽ dẫn em đi hẹn hò một buổi thật vui vẻ.”
…….
***
Học kỳ sau của năm ba lấy điểm chuyên ngành là đa số nên Đinh Thiển cũng tạm xem như là rảnh, còn Cố Cảnh Sâm thì cứ đi lại giữa việc lên lớp và trên đường đến lớp.
Vậy nên vào buổi hẹn hò cuối tuần, sau khi Đinh Thiển thức dậy vào buổi sáng, thì lập tức chuẩn bị đồ ra ngoài bởi vì đã một tuần hai người không có thời gian bên nhau.
“Tiểu Thiển, cậu muốn đi đâu thế?”
Tống Dao từ bên ngoài quay về phòng ngủ nhìn thấy cô thì tò mò hỏi.
Đinh Thiển ngoái đầu lại, cười tươi rói: “Tớ hẹn với anh ấy cuối tuần này đi công viên nước.”
Tống Dao nhìn ba lô nhỏ Đinh Thiển đã chuẩn bị xong: “Bao giờ các cậu đi?”
Đinh Thiển nhìn đồng hồ: “Mười giờ sáng.”
“Hả??” Tống Dao cười nói: “Còn một tiếng nữa lận, cậu gấp thế cơ á?”
“….”
Đinh Thiển nhìn lại đồng hồ, nhất thời cũng hơi ngượng.
Cô dọn đồ xong trước một tiếng lận, dường như cô hơi mong đợi quá nhỉ?
“Được thôi, dù sao cậu cũng không có việc gì làm, lại đây xem phim với tớ. Bộ này nam chính đẹp trai cực kì.”
Đinh Thiển hỏi theo bản năng: “Có đẹp bằng D thần không?”
Tống Dao: “……………….”
“Tớ cảm thấy tình bạn giữa tụi mình đến đây là hết rồi Tiểu Thiển….. Cậu nỡ lòng nào tổn thương một chó độc thân từ trong bụng mẹ một cách tàn nhẫn như vậy! Không hề có chút tình cảm của bạn cùng phòng gì cả.”
Đinh Thiển cạn lời, vội vàng dở khóc dở cười giải thích.
“Lời nói vô tình, hoàn toàn là lời nói vô tình thôi mà.”
Cuối cùng, sau khi Đinh Thiển đồng ý xem phim cùng Tống Dao thì mới được “Chó độc thân từ trong bụng mẹ” tha thứ.
Đinh Thiển chỉ có thể chán chường nhìn Tống Dao thét chói tai, cực kỳ đau khổ cảm nhận vẻ đẹp diễn xuất của nhóm tiểu thịt tươi này.
Khi bộ phim chiếu đến cảnh nam chính với thân trên không mảnh vải che nói với nữ chính “Có hài lòng thứ em thấy không?”, thì cuối cùng Đinh Thiển không chịu nổi nữa, qua loa bảo sắp trễ hẹn rồi xách ba lô trốn khỏi phòng ngủ.
Trùng hợp là khi vừa xuống dưới tầng, Đinh Thiển mới phát hiện Cố Cảnh Sâm đã đến từ trước rồi.
“Tụi mình xuất phát nhé?”
Cô gái cười thản nhiên dưới ánh mặt trời.
Cố Cảnh Sâm cầm lấy ba lô của cô, sau đó thuận tay nắm tay phải của Đinh Thiển và dẫn cô đi về phía chiếc xe đỗ bên đường.
“Ừm, tụi mình đi thôi.”
Một tiếng rưỡi sau đó.
Đinh Thiển đứng giữa phòng thay quần áo dành cho nữ khổng lồ với nhiệt độ ổn định của công viên nước, khi cô ngắm bản thân mặc đồ bơi một mảnh màu đen trong gương thì chợt có cảm giác muốn chạy mất dép.
Chuyện này cũng không trách cô được.
Dù sao lúc trước cô cũng không ngờ rằng Cố Cảnh Sâm sẽ bao hết căn phòng đắt đỏ này trong công viên nước phải không?
Hơn nữa chỗ công viên nước mà không có cảm giác giải trí bên ngoài như này, chỉ có hai người nhìn nhau….
Đinh Thiển ngẫm lại, cô cảm giác như bản thân đã sa vào một cái bẫy.
Nhưng giờ phút này, mặc dù cô lo lắng đến mức nổi da gà thì cô vẫn phải rời khỏi phòng thay đồ.
Đinh Thiển cố gắng ổn định hơi thở, xoay người bước ra khỏi phòng thay đồ.
Ai ngờ cô còn chưa kịp xoay người thì đã thấy Cố Cảnh Sâm đang lẳng lặng dựa vào tường đối diện phòng thay đồ đợi mình.
Hơn nữa…… Cố Cảnh Sâm chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bơi.
“……….”
Phòng tuyến tâm lý Đinh Thiển mới xây dựng một giây trước đã biến mất tăm, hơi thở vốn đã ổn định bỗng trở nên hỗn loạn lại.
Cô cố hết sức không để trí tưởng tượng của mình bay xa, nhưng vẫn không thể không nhớ tới bộ phim sáng nay xem cùng Tống Dao…..
Cố Cảnh Sâm nghe thấy âm thanh bước ra, vừa ngước lên thì thấy một cô gái mặc đồ bơi màu đen đang đứng đó luống cuống xấu hổ.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ giật bắn mình.
Khóe môi Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, sau đó bước tới.
Đinh Thiển lui lại nửa bước, gót chân phải đụng vào cửa.
Vì vậy cô cũng không còn đường lui.
Cô siết chặt bàn tay, cảm giác hơi thở nóng rực càng ngày càng gần tóc mai thì câu nói “Em có hài lòng thứ em thấy không?” của nam chính trong phim lại càng hiện lên rõ ràng hơn.
Cố Cảnh Sâm lập tức cúi người: “Em còn đứng đây làm gì vậy?”
Đinh Thiển thấy người nọ thò người lại gần thì chợt nhắm chặt đôi mắt lại rồi quay mặt sang hướng khác —-
“Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng.”
Cố Cảnh Sâm ngẩn người.
Sau một lúc anh hoàn hồn, không kìm được phải quay mặt đi cười khẽ một tiếng.
“……………….”
Đinh Thiển cảm thấy cuộc đời của mình không còn gì để hối tiếc nữa.
Đúng vậy, có thể chôn cô ngay tại đây cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.