Chương 61: Say
Khúc Tiểu Khúc
12/09/2022
《Siêu mẫu Diva được bà chủ của Giải trí Tinh Ngu bao nuôi, hai người thân mật ở chung trong kì nghỉ》
Ngay sau khi tạp chí FAN đăng tải bài viết này thì ngay lập tức gây ra sóng to gió lớn ở trên mạng, trong một ngày mà lượng truy cập đã vượt qua một triệu.
Bài viết còn kèm theo một số hình ảnh minh họa, từ góc chụp có thể thấy là bị chụp trộm, ánh sáng cũng hơi mờ ; nhưng hai người trong bức ảnh không hề bịt khẩu trang hay kính râm gì để che giấu, vì vậy mới có thể nhận ra Cố Cảnh Sâm ngay.
Mà trong mấy bức ảnh đó, người phụ nữ dường như có mối quan hệ thân thiết với Cố Cảnh Sâm lại được giới thiệu một cách rõ ràng trong bài báo
Bà chủ Adela của giải trí Tinh Ngu, ở trong giới có tiếng là “Mạnh mẽ vang dội”, “Nữ hào kiệt”, “Giá trị bản thân cao quý” … Sau đó, người viết lại chỉ ra rằng Diva không hề có bối cảnh gì, đồng thời cũng chưa qua đào tạo chuyên nghiệp mà đã được đầu sỏ trong giới giải trí chọn trúng và ký hợp đồng. Nguyên nhân đơn giản cũng chỉ vì có quan hệ thân thiết với bà chủ, mờ ám đầy bẩn thỉu.
Mà phóng viên được mời riêng này còn đặc biệt nhấn mạnh ở cuối bài báo rằng Diva đã có bạn gái ở trong nước, hành động này không chỉ là cạnh tranh không thỏa đáng ở trong giới mà còn là hành vi của tên đàn ông khốn khiếp bắt cả hai tay.
Ngay khi bài viết này vừa được tung ra, cộng thêm hình ảnh làm “Bằng chứng” khiến những lời chửi bới ở trên mạng ùn ùn kéo đến.
Còn Diva vốn chỉ là một đêm thành danh, số lượng fan hâm mộ chưa mạnh, vì vậy cũng có không ít người trở mặt ngay lập tức. Cộng thêm việc nhìn người khác rơi từ trên mây xuống bùn luôn là điều mà trước giờ mọi người luôn thích lấy ra để an ủi bản thân mình. Vì thế nhất thời trên mạng cũng nhân cơ hội vào đá thêm vài cái để đẩy anh xuống.
Chỉ cần lướt xuống trang web kia thì những bình luận bên dưới đã khiến cơ thể Đinh Thiển không khỏi run lên vì tức giận.
Tống Dao ở bên cạnh chứng kiến hết toàn bộ mọi việc, cô ấy nhìn trang web kia rồi lại lo lắng nhìn Đinh Thiển.
“Tiểu Thiển, cậu đừng tức giận… Bài viết này chắc chắn là đang nói bậy, cái gì mà bà chủ Adela của giải trí Tinh Ngu, không chừng chỉ là bạn bè bình thường với đàn anh Cố thôi…”
Giọng Tống Dao càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thì cô ấy ngập ngừng nhìn bức ảnh một .
…. Nếu cô ấy không biết nhiều về Cố Cảnh Sâm mà chỉ là một fan hâm mộ, lúc này khi nhìn hành động trông có vẻ rất thân mật của hai người trong bức ảnh này thì có lẽ cô ấy cũng đã nghi ngờ từ lâu rồi.
Ánh mắt Đinh Thiển tập trung trên phần giới thiệu của bà chủ giải trí Tinh Ngu.
“Adela …” Cô hơi cau mày.
“Cậu quen sao?” Nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Đinh Thiển, Tống Dao vội vàng hỏi.
“…..”
Đinh Thiển lắc đầu, “Tớ từng nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với người này.”
“Hả?” Tống Dao trợn to mắt, “Chuyện xảy ra khi nào?
Đinh Thiển hơi suy tư, cuối cùng tìm được trong trí nhớ của mình—-
“Là sau kỳ nghỉ đông năm năm nay khi anh ấy từ nước ngoài trở về nên tớ đến sân bay đón, trước khi đi ăn trưa thì nhận được thông báo của bố tớ kêu bọn tớ cùng về ăn cơm. Chính là trên đường về nhà, anh ấy có nhận điện thoại của người này.”
Tống Dao nghe thấy vậy thì vẻ mặt càng trở nên căng thẳng, cô ấy vô thức chống tay lên thành bàn, “Vậy đàn anh có để lộ ra cảm xúc gì không?….. À, ý tớ là, là kiểu cấp trên hay là bạn bè..?”
Đinh Thiển suy nghĩ một lát, vẻ mặt thoắt không được tự nhiên: “Hình như anh ấy và người đó rất thân thiết, hơn nữa chắc anh ấy cũng có nhắc về tớ với người kia… Còn gọi tớ là vợ chưa cưới của anh ấy?”
“…”
Tống Dao ngẩn ngơ, dường như cô ấy tuyệt đối không ngờ chuyện sẽ phát triển theo kiểu như vậy.
Đinh Thiển hơi xoắn xuýt bổ sung thêm một câu: “Lúc đó tớ hỏi sao anh ấy lại gọi tớ như vậy thì anh ấy nói ở nước ngoài có quá nhiều người theo đuổi anh ấy, nếu dùng từ ‘Vợ chưa cưới” thì có thể làm bia đỡ đạn khiến người đó từ bỏ ý định.”
“Vậy Adela này cũng là một trong những người theo đuổi đàn anh Cố sao ??” Tống Dao ngạc nhiên hỏi.
“Lúc đó tớ cũng nghĩ vậy.” Đinh Thiển cau mày, “Nhưng nếu như Adela này là bà chủ của giải trí Tinh Ngu thì tớ nghĩ loại quan hệ theo đuổi này….Kkhông hợp lý chút nào.”
Tống Dao le lưỡi: “Có lẽ là sức hấp dẫn của D thần quá mạnh chăng?”
Lần này Đinh Thiển không trả lời, sau một hồi do dự thì lông mày của cô hơi giãn ra.
“Tớ không xoắn xuýt nữa, trực tiếp gọi cho anh ấy hỏi là xong mà.”
Mặt mày Tống Dao cũng giãn ra khi nghe câu này.
“Đúng vậy, cậu hỏi anh ấy đi, đừng ngồi đây một mình suy nghĩ lung tung nữa.”
“…”
Đinh Thiển không phản bác, cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Sau khi cô gọi chưa được mấy giây thì Tống Dao đã thấy vẻ mặt của Đinh Thiển hơi thay đổi, sau đó ngẩn ngơ đặt điện thoại xuống.
“Sao thế?” (EbookTruyen.Net)
Vẻ mặt của Tống Dao thay đổi, cô ấy lo lắng hỏi.
“… Không có gì.” Đinh Thiển lắc đầu, nhìn điện thoại bằng ánh mắt phức tạp, “Anh ấy tắt máy rồi.”
Vẻ mặt của Tống Dao cũng bắt đầu thay đổi một cách rất tế nhị.
Sau khi bầu không khí tĩnh lặng vài giây, Tống Dao mới miễn cưỡng nở nụ cười, “Cậu đừng lo lắng quá, nếu bây giờ anh ấy bật máy thì chỉ sợ điện thoại đã bị mấy tên phóng viên hóng hớt kia làm nổ tung luôn rồi… Tớ thấy cũng sắp vào học rồi, tụi mình nhéđến phòng học đi?”
Đinh Thiển đứng im lặng một lúc rồi gật đầu, cô cầm cặp sách bên cạnh, vừa đi tới huyền quan thì đã định đẩy cửa đi ra ngoài.
“Này Tiểu Thiển—–” Tống Dao chỉ vào chân Đinh Thiển đang quay người lại, “Cậu vẫn chưa thay dép.”
Đinh Thiển hoàn hồn, khẽ thở dài rồi cúi người xuống thay giày.
Tống Dao thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Đinh Thiển thì cũng không dám lơ là, vội vàng thay giày cầm túi xách đuổi theo, khi đến bên cạnh Đinh Thiển thì Tống Dao đưa tay vòng qua khuỷu tay của Đinh Thiển, “Tụi mình cùng đi nhé.”
Đinh Thiển khẽ ừ một tiếng.
Cả đường đi Đinh Thiển không nói lời nào, Tống Dao thấy cô không có tâm trạng nên cũng ngại nói thêm điều gì.
Hai người nhanh chóng đến bậc thang ở trong giảng đường.
Tống Dao kéo Đinh Thiển ngồi xuống, ngay khi cô ấy đang nghĩ xem nên nói gì cho thích hợp để đánh lạc hướng sự chú ý của Đinh Thiển thì bất ngờ nghe thấy mấy cô gái ngồi sau cách họ hai hàng ghế đang bàn tán rôm rả.
“Này, đó là Đinh Thiển phải không?”
“Đúng vậy, cậu không biết sao? Đó là hoa khôi của khoa bọn mình đấy.”
“Không phải là không biết, chỉ là không ngờ đến giờ rồi mà cô ấy vẫn có thể đến lớp thôi?”
“Ồ, cậu đang nói về chuyện kia của bạn trai cô ấy hả… Cũng khá ầm ĩ đấy, vốn nghe nói đó là hotboy của đại T của bọn mình đấy, rất đẹp trai cao ráo, thành tích hay năng lực gì cũng vô cùng tốt… Nhưng không ngờ.”
“Có điều gì mà không ngờ chứ, trước kia không phải nghe đồn Cố Cảnh Sâm và hoa khôi trường mình Lâm Vũ Đồng là một cặp sao? Ai ngờ chưa được vài ngày đã lừa được cô hoa khôi này của khoa bọn mình rồi….. Hơn nữa còn nghe nói là điều kiện gia đình của hoa khôi khoa bọn mình cũng khá giả nên Cố Cảnh Sâm mới đá hoa khôi trường để theo đuổi hoa khôi của khoa đấy.”
“Thật sao? Vậy thì hèn gì trước đây trên mạng có người nói Diva là người mới không có bối cảnh cũng không có lý lịch, sao sẽ được ông trùm giải trí Tinh Ngu ký hợp đồng chứ. Nếu cậu nói vậy thì bài báo kia có khả năng là thật lắm?”
“Ha, chuyện đó còn cần phải nói sao? Ảnh chụp đều rõ ràng……”
Câu này chưa dứt thì trước mặt đã vang lên tiếng “ầm”.
Tống Dao nhìn Đinh Thiển ở bên cạnh đã kiềm chế rất lâu nhưng vẫn đập cuốn sách cái ầm lên bàn với vẻ mặt đau khổ.
Đinh Thiển không đáp lại ánh mắt của Tống Dao, sau khi cô ném cuốn sách trên tay xuống bàn thì trực tiếp đứng dậy rồi quay người lại.
Ánh mắt lạnh như băng của cô dừng trên khuôn mặt của hai người vừa mới nói chuyện kia.
Lúc này vẫn chưa vào học, tất cả sinh viên trong lớp đều không tò mò được quay qua nhìn.
Hai cô gái bị ánh mắt của Đinh Thiển làm cho rợn tóc gáy, sau đó một người trong số họ ưỡn ngực theo bản năng, nói nhỏ một câu không hề tự tin chút nào.
“Nhìn cái gì mà nhìn…”
“…”
Bàn tay buông thõng bên người của cô khẽ run lên. Một lúc lâu sau, Đinh Thiển mới nén giọng xuống, vẻ mặt đầy lạnh lùng nói: “Tung tin đồn thất thiệt, phỉ báng người khác đều phải chịu trách nhiệm hình sự, chắc cô cũng không mù pháp luật chứ?”
Vẻ mặt của hai cô gái hơi thay đổi, người vừa nãy còn cứng cổ lẩm bẩm muốn nói gì đấy nhưng bị cô gái bên cạnh khẽ kéo một cái.
Cô gái bị kéo do dự nhưng vẫn gạt tay ra, ngẩng mặt lên nhìn Đinh Thiển với vẻ đầy dữ dằn.
“Hoa khôi Đinh, chẳng lẽ tôi nói sai ư? Ảnh chụp cũng rõ ràng như thế, không phải là bạn trai của cô—-”
Cô gái kia im bặt.
Đinh Thiển đứng đối diện với cô gái kia quay người lại, trong tay cô cầm một chiếc bút màu đen bóng, tiếp đó bấm một nút trên đó.
“Đây là bút ghi âm.” Vẻ mặt Đinh Thiển lạnh lùng nói, “Mỗi câu nói tiếp theo của cô, chỉ cần có khả năng cấu thành tội phỉ bảng một chút thôi thì tôi cũng sẽ tìm đoàn luật sư nghiêm cẩn nhất tới để kiện cô, tôi đảm bảo, cô đừng mong tốt nghiệp được trường đại học này.”
“…”
Gương mặt của cô ta chợt tái nhợt.
Mãi một lúc sau cô gái kia mới cúi đầu lẩm bẩm một tiếng.
“Xin lỗi được chưa…”
Ánh mắt Đinh Thiển lạnh lùng, quay người lại.
Cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì giảng viên đã bước vào.
Rõ ràng là người giảng viên ấy cũng cảm thấy rất khó hiểu trước sự im lặng vô hình của lớp học lúc này, bèn nói đùa: “Hôm nay mấy em sao vậy, sao yên lặng quá vậy?”
“…”
Không ai trong lớp trả lời, nhưng lại có không ít sinh viên đổ dồn ánh mắt về phía Đinh Thiển và Tống Dao.
Không ai trả lời, giảng viên cũng không thấy ngạc nhiên, mở giáo án ra bắt đầu buổi học.
… …
Một tiếng rưỡi sau tiết học kết thúc, cả tiết học Đinh Thiển đều ngẩn ngơ đến khi nghe tiếng chuông tan học mới tỉnh táo lại.
Cô im lặng thu dọn ba lô rồi đi ra ngoài cùng Tống Dao.
Ánh mắt ngập ngừng của Tống Dao nhìn Đinh Thiển mấy lần, sau khi bước ra khỏi lớp vài chục mét, cuối cùng Tống Dao cũng không nhịn được kéo cánh tay của Đinh Thiển, nhân tiện dừng động tác của cô lại.
“… Sao thế?”
Đinh Thiển xoay mặt lại.
Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của cô gái trước mặt, Tống Dao thở dài.
“Bạn học Đinh Tiểu Thiển, nếu như thực sự trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái thì cũng không cần phải kìm nén như thế đâu, cậu cứ nói với tớ đi, nói không chừng trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đấy, cậu thấy sao?”
“…”
Đinh Thiển nghe thế thì im lặng hai giây. Hai giây sau cô lắc đầu, “Tớ không có gì muốn nói cả.”
Tống Dao: “…”
Sau đó hai người đi một đoạn theo hướng trở về ký túc xá.
Khi đang đi qua con đường đến cổng phía Tây của trường, trong đầu Tống Dao chợt lóe lên, bèn kéo Đinh Thiển lại.
“Tiểu Thiển, tớ có ý tưởng này!”
Đinh Thiển im lặng dò hỏi, đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Tống Dao bị dọa sợ trước ánh mắt này, trong lòng tiếp sức cho bản thân sau đó mới cười nói: “Cậu xem tối nay tụi mình cũng không có gì làm, hay là tụi mình đến quán bar nhé?”
Đinh Thiển im lặng nhìn Tống Dao.
Tống Dao khựng lại bởi ánh mắt của Đinh Thiển, cuối cùng mới cam chịu số phận đầu hàng—-
“Thực ra, tớ chỉ không muốn thấy cậu chán nản như thế… Cho dù như thế nào thì hãy thả lỏng tâm trạng trước đã, nếu cậu không muốn đi bar, thì chúng ta có thể làm việc khác–”
“Được.”
Đinh Thiển đột ngột nói, cắt ngang lời định nói của Tống Dao.
“…”
Tống Dao sững sờ một hồi, chớp mắt rồi mới phản ứng lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Cậu đồng ý rồi sao?”
Đinh Thiển gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Tớ cũng nghĩ rằng mình cần ít rượu để làm bản thật tê liệt một chút.”
Tống Dao kéo tay cô: “Vậy tụi mình đi nhé?”
…………
======
Vài tiếng sau, Tống Dao cảm thấy vô cùng hối hận về quyết định của mình trước đó.
Quả thực cô ấy từng nghe Đinh Thiển tuyên bố trước rằng tửu lượng của mình không tốt – Nhưng Đinh Thiển lại không nói với cô ấy rằng tửu lượng “Không tốt” là đến mức này!
“Cảm ơn bác tài!”
Sau khi xuống taxi, Tống Dao vô cùng biết ơn chào bác tài xế.
Bác tài xế taxi bất lực nhìn hai cô gái, “Đêm hôm khuya khoắt thế này, hai cô gái đến quán bar một mình như thế không an toàn đâu – Còn uống say như vậy thì lại càng không nên, sau này phải cẩn thận đấy!”
“Vâng, cảm ơn bác tài ạ, làm phiền chú rồi!”
Tống Dao cười khổ đáp lời.
Thật ra cô đã bị bác tài xế nhắc lui nhắc tới một câu – thành phố T không khác gì cả, tài xế taxi luôn nổi danh là người khéo nói, đặc biệt không bao giờ coi hành khách là người ngoài, có thể khuyên răn khách như con cháu của mình vậy…
Bác tài xế bị làm phiền chạy một mạch đưa họ đến dưới kí túc xá, sau khi Tống Dao nhìn chiếc taxi rời đi, cô ấy quay lại dìu Đinh Thiển đang dựa vào lan can của bậc thang.
“Bệ hạ ơi, tụi mình đến ký túc xá rồi, thần hầu hạ người lên lầu nhé?”
“…”
Đinh Thiển đang mơ màng khẽ cười, giọng khàn đặc: “…Ngoan.”
“Hức…..”
Tống Dao nổi da gà, quay đầu liếc nhìn Đinh Thiên rồi thở dài nói: “May mà cậu không phải là con trai, nếu không đã gây họa cho không biết bao nhiêu cô em rồi.”
“…Nam thần?”
Đinh Thiển mơ màng bực bội hỏi: “Ai mà không phải là nam thần?”
Tống Dao dở khóc dở cười: “Đinh Tiểu Thiển, Đinh Tiểu Thiển, sau này cậu tuyệt đối đừng uống rượu trước mặt D thần nhé, nhỡ sau khi uống xong lại dọa người ta sợ thì phải làm sao?”
“D thần?”
Đinh Thiển mở mắt ra, đôi mắt hạnh choáng váng đầy xinh đẹp vương chút men say, tròng mắt ngấn nước lóng lánh, “Đúng vậy, cậu nói đúng… D thần là nam thần của tớ…”
Lần này không đợi Tống Dao nói tiếp, Đinh Thiển đã vịn lên cầu thang, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Nhưng bọn họ lại vu khống nam thần của tớ…”
“…”
Tống Dao nhìn dáng vẻ của Đinh Thiển, trong lòng hơi đau khổ, cô ấy biết đối phương lúc này thật sự đã say nhưng không nhịn được muốn hỏi về vấn đề ban ngày muốn hỏi nhưng không dám hỏi——
“Tiểu Thiển, nếu… Đó không phải là vu khống thì sao?”
“——”
Bóng lưng đang vịn lan can đi lên đột nhiên cứng lại.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức mà Tống Dao cảm thấy hơi hối hận vì câu hỏi của mình, cô ấy muốn đi vòng lên trước xem vẻ mặt của Đinh Thiển nhưng cuối cùng lại nghe thấy cô gái trước mặt nhẹ giọng nói.
“Hôm nay tớ rất giận bản thân mình… Cũng giận anh ấy.”
Tống Dao khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Tại sao cậu phải giận bản thân mình?”
“Tớ tức giận vì tớ không hoàn toàn tin tưởng anh ấy… Mặc dù tớ luôn tự nói với bản thân rằng sẽ không, không phải, anh ấy không thể làm như vậy nhưng tớ vẫn…” Cô khẽ thở dài, “Tớ còn nghĩ rằng … Lỡ như vậy thì sao.”
Tống Dao không biết phải trả lời như thế nào, cô ấy nhích từng bước một về phía Đinh Thiển.
Động tác của Đinh Thiển dừng lại khi mình nói ra bốn từ đó.
Cô hơi khom người đứng tại chỗ, vùi mặt vào lòng bàn tay khép chặt rồi ngồi xổm xuống.
Giọng nói đầy nghẹn ngào phát ra từ giữa các kẽ ngón tay của cô —
“Tiểu Dao… Đến khi xảy ra chuyện này thì tới mới biết hóa ra mình đã thích anh ấy nhiều như vậy…”
“…..” Khóe mắt Tống Dao hơi ươn ướt, tiến lên đỡ cô gái đang ngồi xổm dưới đất lên, “Tiểu Thiển, không đâu, đàn anh Cố không phải người như vậy, bọn mình ai cũng có thể thấy được anh ấy thích cậu đến nỗi không giữ lại chút gì cho bản thân cả.”
“—— Cho nên tớ cũng giận anh ấy!”
Đinh Thiển buông thõng hai tay, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, còn giọng thì nghẹn ngào, “Sao anh ấy không gọi cho tớ, sao không bắt máy! Tại sao anh ấy lại không cho tớ cơ hội gánh vác chuyện như này, thời điểm này cùng anh ấy chứ?… Vừa nghĩ đến việc anh ấy sẽ nhìn thấy những lời lẽ ác độc kia ở trên mạng… Thì tớ đau lòng đến độ ước gì có thể khoét nó ra ném đi..”
“…”
Lúc này cuối cùng Tống Dao cũng đã hiểu được vướng mắc của Đinh Thiển.
Một lúc lâu sau, Tống Dao khẽ thở dài.
“Vậy thì cậu nói với anh ấy đi, gửi cho anh ấy một tin nhắn hay email gì đó… Nói với anh ấy rằng cậu rất quan tâm đến anh ấy, cậu tin anh ấy, cậu muốn chia sẻ gánh nặng với anh ấy.”
Đinh Thiển quay đầu lại, đôi mắt ướt đẫm
“… Có thể không?”
“Đương nhiên.” Tống Dao gật đầu, “Nói cho anh ấy biết tất cả những gì cậu muốn nói. —— Cho dù bây giờ anh ấy vẫn chưa đọc được thì ít nhất khi cậu gửi những tin nhắn này thì cậu đã ở cùng một chiến tuyến với anh ấy rồi, đã chia sẻ gánh nặng với anh ấy rồi.”
“…”
Trước những lời động viên của Tống Dao, vẻ mặt của Đinh Thiển dần trở nên kiên định hơn.
“Ừm … Tớ sẽ gửi cho anh ấy, hơn nữa tớ nhất định sẽ để cho anh ấy nhìn thấy nó.”
Nhìn dáng vẻ đột nhiên như có động lực của Đinh Thiển, cộng với từ “nhất định” bị nhấn mạnh liên tục, Tống Dao còn chưa kịp đưa tay ra ngăn cản thì đột nhiên lại có một dự cảm chẳng lành.
——Cô cảm thấy rằng mình đã đưa ra một lời khuyên đúng đắn.
Nhưng có lẽ… Đợi đến khi Đinh Thiển tỉnh táo rồi nói tiếp nhỉ?
Mà lúc này Đinh Thiển nghiêm túc đã trở về phòng ngủ, cô mở máy tính lên, thuận tay lấy ổ cứng chứa bộ công cụ phòng thủ và tấn công mạng ở trên kệ xuống.
Ngay sau khi tạp chí FAN đăng tải bài viết này thì ngay lập tức gây ra sóng to gió lớn ở trên mạng, trong một ngày mà lượng truy cập đã vượt qua một triệu.
Bài viết còn kèm theo một số hình ảnh minh họa, từ góc chụp có thể thấy là bị chụp trộm, ánh sáng cũng hơi mờ ; nhưng hai người trong bức ảnh không hề bịt khẩu trang hay kính râm gì để che giấu, vì vậy mới có thể nhận ra Cố Cảnh Sâm ngay.
Mà trong mấy bức ảnh đó, người phụ nữ dường như có mối quan hệ thân thiết với Cố Cảnh Sâm lại được giới thiệu một cách rõ ràng trong bài báo
Bà chủ Adela của giải trí Tinh Ngu, ở trong giới có tiếng là “Mạnh mẽ vang dội”, “Nữ hào kiệt”, “Giá trị bản thân cao quý” … Sau đó, người viết lại chỉ ra rằng Diva không hề có bối cảnh gì, đồng thời cũng chưa qua đào tạo chuyên nghiệp mà đã được đầu sỏ trong giới giải trí chọn trúng và ký hợp đồng. Nguyên nhân đơn giản cũng chỉ vì có quan hệ thân thiết với bà chủ, mờ ám đầy bẩn thỉu.
Mà phóng viên được mời riêng này còn đặc biệt nhấn mạnh ở cuối bài báo rằng Diva đã có bạn gái ở trong nước, hành động này không chỉ là cạnh tranh không thỏa đáng ở trong giới mà còn là hành vi của tên đàn ông khốn khiếp bắt cả hai tay.
Ngay khi bài viết này vừa được tung ra, cộng thêm hình ảnh làm “Bằng chứng” khiến những lời chửi bới ở trên mạng ùn ùn kéo đến.
Còn Diva vốn chỉ là một đêm thành danh, số lượng fan hâm mộ chưa mạnh, vì vậy cũng có không ít người trở mặt ngay lập tức. Cộng thêm việc nhìn người khác rơi từ trên mây xuống bùn luôn là điều mà trước giờ mọi người luôn thích lấy ra để an ủi bản thân mình. Vì thế nhất thời trên mạng cũng nhân cơ hội vào đá thêm vài cái để đẩy anh xuống.
Chỉ cần lướt xuống trang web kia thì những bình luận bên dưới đã khiến cơ thể Đinh Thiển không khỏi run lên vì tức giận.
Tống Dao ở bên cạnh chứng kiến hết toàn bộ mọi việc, cô ấy nhìn trang web kia rồi lại lo lắng nhìn Đinh Thiển.
“Tiểu Thiển, cậu đừng tức giận… Bài viết này chắc chắn là đang nói bậy, cái gì mà bà chủ Adela của giải trí Tinh Ngu, không chừng chỉ là bạn bè bình thường với đàn anh Cố thôi…”
Giọng Tống Dao càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thì cô ấy ngập ngừng nhìn bức ảnh một .
…. Nếu cô ấy không biết nhiều về Cố Cảnh Sâm mà chỉ là một fan hâm mộ, lúc này khi nhìn hành động trông có vẻ rất thân mật của hai người trong bức ảnh này thì có lẽ cô ấy cũng đã nghi ngờ từ lâu rồi.
Ánh mắt Đinh Thiển tập trung trên phần giới thiệu của bà chủ giải trí Tinh Ngu.
“Adela …” Cô hơi cau mày.
“Cậu quen sao?” Nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Đinh Thiển, Tống Dao vội vàng hỏi.
“…..”
Đinh Thiển lắc đầu, “Tớ từng nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với người này.”
“Hả?” Tống Dao trợn to mắt, “Chuyện xảy ra khi nào?
Đinh Thiển hơi suy tư, cuối cùng tìm được trong trí nhớ của mình—-
“Là sau kỳ nghỉ đông năm năm nay khi anh ấy từ nước ngoài trở về nên tớ đến sân bay đón, trước khi đi ăn trưa thì nhận được thông báo của bố tớ kêu bọn tớ cùng về ăn cơm. Chính là trên đường về nhà, anh ấy có nhận điện thoại của người này.”
Tống Dao nghe thấy vậy thì vẻ mặt càng trở nên căng thẳng, cô ấy vô thức chống tay lên thành bàn, “Vậy đàn anh có để lộ ra cảm xúc gì không?….. À, ý tớ là, là kiểu cấp trên hay là bạn bè..?”
Đinh Thiển suy nghĩ một lát, vẻ mặt thoắt không được tự nhiên: “Hình như anh ấy và người đó rất thân thiết, hơn nữa chắc anh ấy cũng có nhắc về tớ với người kia… Còn gọi tớ là vợ chưa cưới của anh ấy?”
“…”
Tống Dao ngẩn ngơ, dường như cô ấy tuyệt đối không ngờ chuyện sẽ phát triển theo kiểu như vậy.
Đinh Thiển hơi xoắn xuýt bổ sung thêm một câu: “Lúc đó tớ hỏi sao anh ấy lại gọi tớ như vậy thì anh ấy nói ở nước ngoài có quá nhiều người theo đuổi anh ấy, nếu dùng từ ‘Vợ chưa cưới” thì có thể làm bia đỡ đạn khiến người đó từ bỏ ý định.”
“Vậy Adela này cũng là một trong những người theo đuổi đàn anh Cố sao ??” Tống Dao ngạc nhiên hỏi.
“Lúc đó tớ cũng nghĩ vậy.” Đinh Thiển cau mày, “Nhưng nếu như Adela này là bà chủ của giải trí Tinh Ngu thì tớ nghĩ loại quan hệ theo đuổi này….Kkhông hợp lý chút nào.”
Tống Dao le lưỡi: “Có lẽ là sức hấp dẫn của D thần quá mạnh chăng?”
Lần này Đinh Thiển không trả lời, sau một hồi do dự thì lông mày của cô hơi giãn ra.
“Tớ không xoắn xuýt nữa, trực tiếp gọi cho anh ấy hỏi là xong mà.”
Mặt mày Tống Dao cũng giãn ra khi nghe câu này.
“Đúng vậy, cậu hỏi anh ấy đi, đừng ngồi đây một mình suy nghĩ lung tung nữa.”
“…”
Đinh Thiển không phản bác, cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Sau khi cô gọi chưa được mấy giây thì Tống Dao đã thấy vẻ mặt của Đinh Thiển hơi thay đổi, sau đó ngẩn ngơ đặt điện thoại xuống.
“Sao thế?” (EbookTruyen.Net)
Vẻ mặt của Tống Dao thay đổi, cô ấy lo lắng hỏi.
“… Không có gì.” Đinh Thiển lắc đầu, nhìn điện thoại bằng ánh mắt phức tạp, “Anh ấy tắt máy rồi.”
Vẻ mặt của Tống Dao cũng bắt đầu thay đổi một cách rất tế nhị.
Sau khi bầu không khí tĩnh lặng vài giây, Tống Dao mới miễn cưỡng nở nụ cười, “Cậu đừng lo lắng quá, nếu bây giờ anh ấy bật máy thì chỉ sợ điện thoại đã bị mấy tên phóng viên hóng hớt kia làm nổ tung luôn rồi… Tớ thấy cũng sắp vào học rồi, tụi mình nhéđến phòng học đi?”
Đinh Thiển đứng im lặng một lúc rồi gật đầu, cô cầm cặp sách bên cạnh, vừa đi tới huyền quan thì đã định đẩy cửa đi ra ngoài.
“Này Tiểu Thiển—–” Tống Dao chỉ vào chân Đinh Thiển đang quay người lại, “Cậu vẫn chưa thay dép.”
Đinh Thiển hoàn hồn, khẽ thở dài rồi cúi người xuống thay giày.
Tống Dao thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Đinh Thiển thì cũng không dám lơ là, vội vàng thay giày cầm túi xách đuổi theo, khi đến bên cạnh Đinh Thiển thì Tống Dao đưa tay vòng qua khuỷu tay của Đinh Thiển, “Tụi mình cùng đi nhé.”
Đinh Thiển khẽ ừ một tiếng.
Cả đường đi Đinh Thiển không nói lời nào, Tống Dao thấy cô không có tâm trạng nên cũng ngại nói thêm điều gì.
Hai người nhanh chóng đến bậc thang ở trong giảng đường.
Tống Dao kéo Đinh Thiển ngồi xuống, ngay khi cô ấy đang nghĩ xem nên nói gì cho thích hợp để đánh lạc hướng sự chú ý của Đinh Thiển thì bất ngờ nghe thấy mấy cô gái ngồi sau cách họ hai hàng ghế đang bàn tán rôm rả.
“Này, đó là Đinh Thiển phải không?”
“Đúng vậy, cậu không biết sao? Đó là hoa khôi của khoa bọn mình đấy.”
“Không phải là không biết, chỉ là không ngờ đến giờ rồi mà cô ấy vẫn có thể đến lớp thôi?”
“Ồ, cậu đang nói về chuyện kia của bạn trai cô ấy hả… Cũng khá ầm ĩ đấy, vốn nghe nói đó là hotboy của đại T của bọn mình đấy, rất đẹp trai cao ráo, thành tích hay năng lực gì cũng vô cùng tốt… Nhưng không ngờ.”
“Có điều gì mà không ngờ chứ, trước kia không phải nghe đồn Cố Cảnh Sâm và hoa khôi trường mình Lâm Vũ Đồng là một cặp sao? Ai ngờ chưa được vài ngày đã lừa được cô hoa khôi này của khoa bọn mình rồi….. Hơn nữa còn nghe nói là điều kiện gia đình của hoa khôi khoa bọn mình cũng khá giả nên Cố Cảnh Sâm mới đá hoa khôi trường để theo đuổi hoa khôi của khoa đấy.”
“Thật sao? Vậy thì hèn gì trước đây trên mạng có người nói Diva là người mới không có bối cảnh cũng không có lý lịch, sao sẽ được ông trùm giải trí Tinh Ngu ký hợp đồng chứ. Nếu cậu nói vậy thì bài báo kia có khả năng là thật lắm?”
“Ha, chuyện đó còn cần phải nói sao? Ảnh chụp đều rõ ràng……”
Câu này chưa dứt thì trước mặt đã vang lên tiếng “ầm”.
Tống Dao nhìn Đinh Thiển ở bên cạnh đã kiềm chế rất lâu nhưng vẫn đập cuốn sách cái ầm lên bàn với vẻ mặt đau khổ.
Đinh Thiển không đáp lại ánh mắt của Tống Dao, sau khi cô ném cuốn sách trên tay xuống bàn thì trực tiếp đứng dậy rồi quay người lại.
Ánh mắt lạnh như băng của cô dừng trên khuôn mặt của hai người vừa mới nói chuyện kia.
Lúc này vẫn chưa vào học, tất cả sinh viên trong lớp đều không tò mò được quay qua nhìn.
Hai cô gái bị ánh mắt của Đinh Thiển làm cho rợn tóc gáy, sau đó một người trong số họ ưỡn ngực theo bản năng, nói nhỏ một câu không hề tự tin chút nào.
“Nhìn cái gì mà nhìn…”
“…”
Bàn tay buông thõng bên người của cô khẽ run lên. Một lúc lâu sau, Đinh Thiển mới nén giọng xuống, vẻ mặt đầy lạnh lùng nói: “Tung tin đồn thất thiệt, phỉ báng người khác đều phải chịu trách nhiệm hình sự, chắc cô cũng không mù pháp luật chứ?”
Vẻ mặt của hai cô gái hơi thay đổi, người vừa nãy còn cứng cổ lẩm bẩm muốn nói gì đấy nhưng bị cô gái bên cạnh khẽ kéo một cái.
Cô gái bị kéo do dự nhưng vẫn gạt tay ra, ngẩng mặt lên nhìn Đinh Thiển với vẻ đầy dữ dằn.
“Hoa khôi Đinh, chẳng lẽ tôi nói sai ư? Ảnh chụp cũng rõ ràng như thế, không phải là bạn trai của cô—-”
Cô gái kia im bặt.
Đinh Thiển đứng đối diện với cô gái kia quay người lại, trong tay cô cầm một chiếc bút màu đen bóng, tiếp đó bấm một nút trên đó.
“Đây là bút ghi âm.” Vẻ mặt Đinh Thiển lạnh lùng nói, “Mỗi câu nói tiếp theo của cô, chỉ cần có khả năng cấu thành tội phỉ bảng một chút thôi thì tôi cũng sẽ tìm đoàn luật sư nghiêm cẩn nhất tới để kiện cô, tôi đảm bảo, cô đừng mong tốt nghiệp được trường đại học này.”
“…”
Gương mặt của cô ta chợt tái nhợt.
Mãi một lúc sau cô gái kia mới cúi đầu lẩm bẩm một tiếng.
“Xin lỗi được chưa…”
Ánh mắt Đinh Thiển lạnh lùng, quay người lại.
Cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì giảng viên đã bước vào.
Rõ ràng là người giảng viên ấy cũng cảm thấy rất khó hiểu trước sự im lặng vô hình của lớp học lúc này, bèn nói đùa: “Hôm nay mấy em sao vậy, sao yên lặng quá vậy?”
“…”
Không ai trong lớp trả lời, nhưng lại có không ít sinh viên đổ dồn ánh mắt về phía Đinh Thiển và Tống Dao.
Không ai trả lời, giảng viên cũng không thấy ngạc nhiên, mở giáo án ra bắt đầu buổi học.
… …
Một tiếng rưỡi sau tiết học kết thúc, cả tiết học Đinh Thiển đều ngẩn ngơ đến khi nghe tiếng chuông tan học mới tỉnh táo lại.
Cô im lặng thu dọn ba lô rồi đi ra ngoài cùng Tống Dao.
Ánh mắt ngập ngừng của Tống Dao nhìn Đinh Thiển mấy lần, sau khi bước ra khỏi lớp vài chục mét, cuối cùng Tống Dao cũng không nhịn được kéo cánh tay của Đinh Thiển, nhân tiện dừng động tác của cô lại.
“… Sao thế?”
Đinh Thiển xoay mặt lại.
Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của cô gái trước mặt, Tống Dao thở dài.
“Bạn học Đinh Tiểu Thiển, nếu như thực sự trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái thì cũng không cần phải kìm nén như thế đâu, cậu cứ nói với tớ đi, nói không chừng trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đấy, cậu thấy sao?”
“…”
Đinh Thiển nghe thế thì im lặng hai giây. Hai giây sau cô lắc đầu, “Tớ không có gì muốn nói cả.”
Tống Dao: “…”
Sau đó hai người đi một đoạn theo hướng trở về ký túc xá.
Khi đang đi qua con đường đến cổng phía Tây của trường, trong đầu Tống Dao chợt lóe lên, bèn kéo Đinh Thiển lại.
“Tiểu Thiển, tớ có ý tưởng này!”
Đinh Thiển im lặng dò hỏi, đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Tống Dao bị dọa sợ trước ánh mắt này, trong lòng tiếp sức cho bản thân sau đó mới cười nói: “Cậu xem tối nay tụi mình cũng không có gì làm, hay là tụi mình đến quán bar nhé?”
Đinh Thiển im lặng nhìn Tống Dao.
Tống Dao khựng lại bởi ánh mắt của Đinh Thiển, cuối cùng mới cam chịu số phận đầu hàng—-
“Thực ra, tớ chỉ không muốn thấy cậu chán nản như thế… Cho dù như thế nào thì hãy thả lỏng tâm trạng trước đã, nếu cậu không muốn đi bar, thì chúng ta có thể làm việc khác–”
“Được.”
Đinh Thiển đột ngột nói, cắt ngang lời định nói của Tống Dao.
“…”
Tống Dao sững sờ một hồi, chớp mắt rồi mới phản ứng lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Cậu đồng ý rồi sao?”
Đinh Thiển gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Tớ cũng nghĩ rằng mình cần ít rượu để làm bản thật tê liệt một chút.”
Tống Dao kéo tay cô: “Vậy tụi mình đi nhé?”
…………
======
Vài tiếng sau, Tống Dao cảm thấy vô cùng hối hận về quyết định của mình trước đó.
Quả thực cô ấy từng nghe Đinh Thiển tuyên bố trước rằng tửu lượng của mình không tốt – Nhưng Đinh Thiển lại không nói với cô ấy rằng tửu lượng “Không tốt” là đến mức này!
“Cảm ơn bác tài!”
Sau khi xuống taxi, Tống Dao vô cùng biết ơn chào bác tài xế.
Bác tài xế taxi bất lực nhìn hai cô gái, “Đêm hôm khuya khoắt thế này, hai cô gái đến quán bar một mình như thế không an toàn đâu – Còn uống say như vậy thì lại càng không nên, sau này phải cẩn thận đấy!”
“Vâng, cảm ơn bác tài ạ, làm phiền chú rồi!”
Tống Dao cười khổ đáp lời.
Thật ra cô đã bị bác tài xế nhắc lui nhắc tới một câu – thành phố T không khác gì cả, tài xế taxi luôn nổi danh là người khéo nói, đặc biệt không bao giờ coi hành khách là người ngoài, có thể khuyên răn khách như con cháu của mình vậy…
Bác tài xế bị làm phiền chạy một mạch đưa họ đến dưới kí túc xá, sau khi Tống Dao nhìn chiếc taxi rời đi, cô ấy quay lại dìu Đinh Thiển đang dựa vào lan can của bậc thang.
“Bệ hạ ơi, tụi mình đến ký túc xá rồi, thần hầu hạ người lên lầu nhé?”
“…”
Đinh Thiển đang mơ màng khẽ cười, giọng khàn đặc: “…Ngoan.”
“Hức…..”
Tống Dao nổi da gà, quay đầu liếc nhìn Đinh Thiên rồi thở dài nói: “May mà cậu không phải là con trai, nếu không đã gây họa cho không biết bao nhiêu cô em rồi.”
“…Nam thần?”
Đinh Thiển mơ màng bực bội hỏi: “Ai mà không phải là nam thần?”
Tống Dao dở khóc dở cười: “Đinh Tiểu Thiển, Đinh Tiểu Thiển, sau này cậu tuyệt đối đừng uống rượu trước mặt D thần nhé, nhỡ sau khi uống xong lại dọa người ta sợ thì phải làm sao?”
“D thần?”
Đinh Thiển mở mắt ra, đôi mắt hạnh choáng váng đầy xinh đẹp vương chút men say, tròng mắt ngấn nước lóng lánh, “Đúng vậy, cậu nói đúng… D thần là nam thần của tớ…”
Lần này không đợi Tống Dao nói tiếp, Đinh Thiển đã vịn lên cầu thang, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Nhưng bọn họ lại vu khống nam thần của tớ…”
“…”
Tống Dao nhìn dáng vẻ của Đinh Thiển, trong lòng hơi đau khổ, cô ấy biết đối phương lúc này thật sự đã say nhưng không nhịn được muốn hỏi về vấn đề ban ngày muốn hỏi nhưng không dám hỏi——
“Tiểu Thiển, nếu… Đó không phải là vu khống thì sao?”
“——”
Bóng lưng đang vịn lan can đi lên đột nhiên cứng lại.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức mà Tống Dao cảm thấy hơi hối hận vì câu hỏi của mình, cô ấy muốn đi vòng lên trước xem vẻ mặt của Đinh Thiển nhưng cuối cùng lại nghe thấy cô gái trước mặt nhẹ giọng nói.
“Hôm nay tớ rất giận bản thân mình… Cũng giận anh ấy.”
Tống Dao khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Tại sao cậu phải giận bản thân mình?”
“Tớ tức giận vì tớ không hoàn toàn tin tưởng anh ấy… Mặc dù tớ luôn tự nói với bản thân rằng sẽ không, không phải, anh ấy không thể làm như vậy nhưng tớ vẫn…” Cô khẽ thở dài, “Tớ còn nghĩ rằng … Lỡ như vậy thì sao.”
Tống Dao không biết phải trả lời như thế nào, cô ấy nhích từng bước một về phía Đinh Thiển.
Động tác của Đinh Thiển dừng lại khi mình nói ra bốn từ đó.
Cô hơi khom người đứng tại chỗ, vùi mặt vào lòng bàn tay khép chặt rồi ngồi xổm xuống.
Giọng nói đầy nghẹn ngào phát ra từ giữa các kẽ ngón tay của cô —
“Tiểu Dao… Đến khi xảy ra chuyện này thì tới mới biết hóa ra mình đã thích anh ấy nhiều như vậy…”
“…..” Khóe mắt Tống Dao hơi ươn ướt, tiến lên đỡ cô gái đang ngồi xổm dưới đất lên, “Tiểu Thiển, không đâu, đàn anh Cố không phải người như vậy, bọn mình ai cũng có thể thấy được anh ấy thích cậu đến nỗi không giữ lại chút gì cho bản thân cả.”
“—— Cho nên tớ cũng giận anh ấy!”
Đinh Thiển buông thõng hai tay, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, còn giọng thì nghẹn ngào, “Sao anh ấy không gọi cho tớ, sao không bắt máy! Tại sao anh ấy lại không cho tớ cơ hội gánh vác chuyện như này, thời điểm này cùng anh ấy chứ?… Vừa nghĩ đến việc anh ấy sẽ nhìn thấy những lời lẽ ác độc kia ở trên mạng… Thì tớ đau lòng đến độ ước gì có thể khoét nó ra ném đi..”
“…”
Lúc này cuối cùng Tống Dao cũng đã hiểu được vướng mắc của Đinh Thiển.
Một lúc lâu sau, Tống Dao khẽ thở dài.
“Vậy thì cậu nói với anh ấy đi, gửi cho anh ấy một tin nhắn hay email gì đó… Nói với anh ấy rằng cậu rất quan tâm đến anh ấy, cậu tin anh ấy, cậu muốn chia sẻ gánh nặng với anh ấy.”
Đinh Thiển quay đầu lại, đôi mắt ướt đẫm
“… Có thể không?”
“Đương nhiên.” Tống Dao gật đầu, “Nói cho anh ấy biết tất cả những gì cậu muốn nói. —— Cho dù bây giờ anh ấy vẫn chưa đọc được thì ít nhất khi cậu gửi những tin nhắn này thì cậu đã ở cùng một chiến tuyến với anh ấy rồi, đã chia sẻ gánh nặng với anh ấy rồi.”
“…”
Trước những lời động viên của Tống Dao, vẻ mặt của Đinh Thiển dần trở nên kiên định hơn.
“Ừm … Tớ sẽ gửi cho anh ấy, hơn nữa tớ nhất định sẽ để cho anh ấy nhìn thấy nó.”
Nhìn dáng vẻ đột nhiên như có động lực của Đinh Thiển, cộng với từ “nhất định” bị nhấn mạnh liên tục, Tống Dao còn chưa kịp đưa tay ra ngăn cản thì đột nhiên lại có một dự cảm chẳng lành.
——Cô cảm thấy rằng mình đã đưa ra một lời khuyên đúng đắn.
Nhưng có lẽ… Đợi đến khi Đinh Thiển tỉnh táo rồi nói tiếp nhỉ?
Mà lúc này Đinh Thiển nghiêm túc đã trở về phòng ngủ, cô mở máy tính lên, thuận tay lấy ổ cứng chứa bộ công cụ phòng thủ và tấn công mạng ở trên kệ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.