Chương 33: Bác biết mà
Khánh Huyền Trần
01/05/2021
Tú Ảnh tắm rửa qua loa rồi lên trên giường nằm, rốt cuộc vẫn chưa tìm
được cơ hội nói chuyện riêng với bà Viên. Mà giờ nói ra có hoàn toàn
ngăn chặn được việc này không? Viên Dạ Trì sẽ dừng lại, buông tha cô?
Càng ngày càng khó vì hắn luôn xây dựng hình tượng tốt đẹp, đối xử hoàn
hảo với cô trước mặt hai bên gia đình. Còn Tú Ảnh cô không có bằng chứng gì, ngay cả ghi âm cũng bị hắn phát hiện từ trước, từ đó về sau mà
không làm thế. Nếu chỉ bằng lời nói suông liệu bà Viên có tin? Ngẫm nghĩ lại, rốt cuộc Tú Ảnh vẫn chưa tinh ranh bằng Viên Dạ Trì, ánh mắt hắn
liếc qua đã nhìn rõ mọi vật, cử chỉ có thể dịu dàng nhưng thâm tâm hắn
ra sao thực không biết.
Tú Ảnh trằn trọc nằm một hồi, máy điện thoại bỗng kêu lên, là Dạ Trì gọi tới. Cô vật vờ bắt máy, hỏi:
- Muộn rồi, còn chuyện gì thế?
Dạ Trì mới tắm xong, hắn lau lau đầu, thân dưới còn quấn hờ khăn tắm, trên ngực lấm chấm vài giọt nước chưa khô, nói:
- Mẹ anh nói lời cảm ơn em thôi, mẹ nói lần này về được nói chuyện tâm sự nhiều điều với em rất thoải mái
Tú Ảnh bĩu môi, tự cao:
- Xì, tưởng chuyện gì, tôi biết bác dễ tính lại tốt bụng. Chứ đâu như ai kia, làm rách tay người ta
Dạ Trì nhăn mày, đe dọa:
- Ảnh Ảnh, em dám kháy tôi à?
Cô châm chọc lại:
- Có gì không dám? Giờ tôi cũng đâu cạnh anh, anh không làm gì được
Viên Dạ Trì bỗng nảy ra ý tưởng, khuyên nhủ:
- Nhớ em quá, giờ tôi qua đón, em trèo cửa sổ xuống nhé?
Tú Ảnh nghệt mặt ra, dò hỏi:
- Anh ngu giả vờ hay thật? Đừng nói chuyện không thể, đồ điên
Nghe Tú Ảnh quở trách nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn cười nắc nẻ trong máy. Tiếng cười hắn vui vẻ như này có phải lần đầu cô nghe thấy không nhỉ? Trước đây chỉ thấy hắn cười nửa miệng, môi nhếch nhẹ lên chứ chưa bao giờ nghe tiếng cười thật sự của hắn, ngờ vực hỏi:
- Cười vui thế sao?
Sau cùng Dạ Trì mới ngưng, hắn trầm mặc:
- Vui chứ. Thật sự thì...nhớ em quá, mấy ngày rồi không ôm em nằm ngủ, không trêu chọc em mỗi tối, lại còn không động chạm gì tôi mới bứt rứt chứ
Đây mới đúng bản chất hắn, vài câu tử tế rồi lại chốt hạ một cáu ngông cuồng. Tú Ảnh bất giác đỏ mặt, bụng dưới nóng lên giật mình, đáp:
- Anh..tên biến thái này. Thôi muộn rồi, mai tôi đi sớm nữa, tôi ngủ trước
Tú Ảnh đỏ mặt dập máy, nằm ngửa ra cố đẩy bao lời nói gạ gẫm của hắn ra khỏi đầu, mỗi lần hắn khơi gợi là một số hình ảnh cũ lại ùa về trong trí tưởng tượng của cô. Tiếng điện thoại lại kêu lên, tin nhắn hắn gửi đến:
- Ngủ ngon
* Kèm một bức ảnh
- Mơ về tôi nhé
Tấm ảnh là hắn mới tắm xong, chụp ảnh trước gương, bên dưới bụng múi cơ lộ ra săn chắc, chụp góc nghiêng Dạ Trì như gia tăng vẻ điển trai vốn có, lịch lãm và phong trần. Thiết nghĩ nếu hắn làm trong showbiz, mẫu ảnh thì chắc đắt show lắm. Tú Ảnh nhìn lướt qua, thầm cũng mê muội vẻ đẹp này
Hôm sau...
Tú Ảnh đi làm tan chiều về, quyết muốn nói chuyện với bà Viên một lần, cô không trực tiếp bộc bạch mà sẽ hỏi xoáy sâu vào các mối quan hệ hiện tại của hắn, từng bước lân la xem liệu bà biết mối quan hệ giữa cô và hắn như nào, sau cùng từ từ nói ra, tuy là sẽ mất thời gian, công sức và cả thuyết phục nữa nhưng thực sự cô không muốn biến bản thân thành "tình nhân" của hắn, để hắn thỏa sức đùa giỡn
Tú Ảnh đợi bà tại quán coffee, xe Chu Toàn đỗ ngoài cửa, bà Viên bước vào cười cười:
- Tú Ảnh, con đợi lâu chưa?
Cô vui vẻ:
- Dạ không, con mới tới. Con mời bác ngồi, con gọi sinh tố dưa cho bác rồi
Bà Viên tấm tắc:
- Con bé này, còn biết rõ bác thích loại nào
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc, xong Tú Ảnh hỏi dò:
- Bác này, anh Trì không biết có để ý tới ai không nhỉ? Con thấy người như anh Trì quá ư hoàn hảo, mà anh cũng 3 mấy rồi
Bà Viên nhấp ngụm sinh tố, đưa mắt liếc nhìn cô, trêu:
- Con bé này, để ý con trai bác rồi à?
Cô giật mình, vội nói:
- Không ạ? Bác đừng hiểu lầm, con tò mò thôi, tại vài lần gặp không thấy anh dẫn theo bạn gái. Mà motip phim con xem, các tổng tài giàu có, gia đình căn bản là hay có hôn ước với một gia đình khác cũng cơ thế.
Bà Viên cười lớn, cốc đầu cô một cái, nói:
- Ôi, con bé này... Cháu ảo phim quá rồi đấy
Sau cùng bà Viên nghiêm túc, hỏi:
- Cháu tò mò thế, muốn biết sự thật thì bác kể. Nó đang để ý một đứa...
Hai đồng tử cô giãn to, gật đầu hớn hở vì nghĩ sắp khai thác được nguồn tin gì đó:
- Vâng, tiểu thư nào thế bác?
Bà Viên tỏ vẻ bí mật, nói nhỏ:
- Con bé đấy tên Võ Tú Ảnh
Cô nghe xong thì nghệt mặt ra, đơ ra rồi ngờ vực:
- Gì...gì thế ạ?
Bà Viên nháy mắt, bắt đầu kể:
- Dạ Trì nó đang tán cháu hả? Hôm qua về nó nói nhiều về cháu lắm, khen cháu lên mấy tầng mây, bác biết chứ
Tú Ảnh trằn trọc nằm một hồi, máy điện thoại bỗng kêu lên, là Dạ Trì gọi tới. Cô vật vờ bắt máy, hỏi:
- Muộn rồi, còn chuyện gì thế?
Dạ Trì mới tắm xong, hắn lau lau đầu, thân dưới còn quấn hờ khăn tắm, trên ngực lấm chấm vài giọt nước chưa khô, nói:
- Mẹ anh nói lời cảm ơn em thôi, mẹ nói lần này về được nói chuyện tâm sự nhiều điều với em rất thoải mái
Tú Ảnh bĩu môi, tự cao:
- Xì, tưởng chuyện gì, tôi biết bác dễ tính lại tốt bụng. Chứ đâu như ai kia, làm rách tay người ta
Dạ Trì nhăn mày, đe dọa:
- Ảnh Ảnh, em dám kháy tôi à?
Cô châm chọc lại:
- Có gì không dám? Giờ tôi cũng đâu cạnh anh, anh không làm gì được
Viên Dạ Trì bỗng nảy ra ý tưởng, khuyên nhủ:
- Nhớ em quá, giờ tôi qua đón, em trèo cửa sổ xuống nhé?
Tú Ảnh nghệt mặt ra, dò hỏi:
- Anh ngu giả vờ hay thật? Đừng nói chuyện không thể, đồ điên
Nghe Tú Ảnh quở trách nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn cười nắc nẻ trong máy. Tiếng cười hắn vui vẻ như này có phải lần đầu cô nghe thấy không nhỉ? Trước đây chỉ thấy hắn cười nửa miệng, môi nhếch nhẹ lên chứ chưa bao giờ nghe tiếng cười thật sự của hắn, ngờ vực hỏi:
- Cười vui thế sao?
Sau cùng Dạ Trì mới ngưng, hắn trầm mặc:
- Vui chứ. Thật sự thì...nhớ em quá, mấy ngày rồi không ôm em nằm ngủ, không trêu chọc em mỗi tối, lại còn không động chạm gì tôi mới bứt rứt chứ
Đây mới đúng bản chất hắn, vài câu tử tế rồi lại chốt hạ một cáu ngông cuồng. Tú Ảnh bất giác đỏ mặt, bụng dưới nóng lên giật mình, đáp:
- Anh..tên biến thái này. Thôi muộn rồi, mai tôi đi sớm nữa, tôi ngủ trước
Tú Ảnh đỏ mặt dập máy, nằm ngửa ra cố đẩy bao lời nói gạ gẫm của hắn ra khỏi đầu, mỗi lần hắn khơi gợi là một số hình ảnh cũ lại ùa về trong trí tưởng tượng của cô. Tiếng điện thoại lại kêu lên, tin nhắn hắn gửi đến:
- Ngủ ngon
* Kèm một bức ảnh
- Mơ về tôi nhé
Tấm ảnh là hắn mới tắm xong, chụp ảnh trước gương, bên dưới bụng múi cơ lộ ra săn chắc, chụp góc nghiêng Dạ Trì như gia tăng vẻ điển trai vốn có, lịch lãm và phong trần. Thiết nghĩ nếu hắn làm trong showbiz, mẫu ảnh thì chắc đắt show lắm. Tú Ảnh nhìn lướt qua, thầm cũng mê muội vẻ đẹp này
Hôm sau...
Tú Ảnh đi làm tan chiều về, quyết muốn nói chuyện với bà Viên một lần, cô không trực tiếp bộc bạch mà sẽ hỏi xoáy sâu vào các mối quan hệ hiện tại của hắn, từng bước lân la xem liệu bà biết mối quan hệ giữa cô và hắn như nào, sau cùng từ từ nói ra, tuy là sẽ mất thời gian, công sức và cả thuyết phục nữa nhưng thực sự cô không muốn biến bản thân thành "tình nhân" của hắn, để hắn thỏa sức đùa giỡn
Tú Ảnh đợi bà tại quán coffee, xe Chu Toàn đỗ ngoài cửa, bà Viên bước vào cười cười:
- Tú Ảnh, con đợi lâu chưa?
Cô vui vẻ:
- Dạ không, con mới tới. Con mời bác ngồi, con gọi sinh tố dưa cho bác rồi
Bà Viên tấm tắc:
- Con bé này, còn biết rõ bác thích loại nào
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc, xong Tú Ảnh hỏi dò:
- Bác này, anh Trì không biết có để ý tới ai không nhỉ? Con thấy người như anh Trì quá ư hoàn hảo, mà anh cũng 3 mấy rồi
Bà Viên nhấp ngụm sinh tố, đưa mắt liếc nhìn cô, trêu:
- Con bé này, để ý con trai bác rồi à?
Cô giật mình, vội nói:
- Không ạ? Bác đừng hiểu lầm, con tò mò thôi, tại vài lần gặp không thấy anh dẫn theo bạn gái. Mà motip phim con xem, các tổng tài giàu có, gia đình căn bản là hay có hôn ước với một gia đình khác cũng cơ thế.
Bà Viên cười lớn, cốc đầu cô một cái, nói:
- Ôi, con bé này... Cháu ảo phim quá rồi đấy
Sau cùng bà Viên nghiêm túc, hỏi:
- Cháu tò mò thế, muốn biết sự thật thì bác kể. Nó đang để ý một đứa...
Hai đồng tử cô giãn to, gật đầu hớn hở vì nghĩ sắp khai thác được nguồn tin gì đó:
- Vâng, tiểu thư nào thế bác?
Bà Viên tỏ vẻ bí mật, nói nhỏ:
- Con bé đấy tên Võ Tú Ảnh
Cô nghe xong thì nghệt mặt ra, đơ ra rồi ngờ vực:
- Gì...gì thế ạ?
Bà Viên nháy mắt, bắt đầu kể:
- Dạ Trì nó đang tán cháu hả? Hôm qua về nó nói nhiều về cháu lắm, khen cháu lên mấy tầng mây, bác biết chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.