Chương 77: Chợ nổi
Khánh Huyền Trần
17/06/2021
Sáng hôm sau
Tú Ảnh còn lơ mơ thì tiếng chuông điện thoại gọi tới, là của Hàm Dương. Cô còn ngái ngủ cố vươn ra lấy, giọng nói cũng uể oải:
- Chị Dương, có chuyện gì thế?
Hàm Dương nghe giọng cô cũng đoán ra chắc hẳn nữ nhân giờ ngủ chưa dậy khỏi giường, chị nhắc nhẹ:
- Này, chuẩn bị dậy đi đó, nhớ hẹn hôm nay đi...
Hàm Dương hàn huyên một hồi về các kế hoạch mà nhóm 4 người đã bàn tính hôm nọ, Tú Ảnh còn ngái ngủ nên ngáp ngắn ngáp dài gật gù đáp qua loa cho có, sau cùng cô vâng dạ:
- Em rõ rồi, giờ em dậy, chị đợi tí
Xong xuôi Tú Ảnh tắt máy, nằm gục ở đó vật vờ muốn ngủ thêm. Viên Dạ Trì ban nãy cũng sớm tỉnh, hắn trườn ra sát cạnh cô, nằm áp lên tấm lưng Tú Ảnh, nhẹ nhàng hôn lên sau gáy, xoa xoa mái tóc nữ nhân, cả hai chưa ai nói với ai lời gì, chỉ lặng lẽ thể hiện những hành động yêu thương với đối phương. Tú Ảnh nằm xuôi lại, rúc vào lồng ngực của nam nhân, thủ thỉ:
- Em buồn ngủ
Viên Dạ Trì ôm ấp vật nhỏ trong lòng, hôn lên đỉnh đầu nữ nhân, đáp:
- Nằm nghỉ chút nữa rồi chúng ta dậy nhé
Hơn 40 phút sau...
Viên Dạ Trì và Tú Ảnh cùng lên tầng trên cao, nơi đây là một nơi riêng phục vụ ăn uống, có thể ngắm cảnh xung quanh lúc sáng, trời quang mây vì nắng mạnh, có bạt che đủ màu sắc tạo thành một background có thể sống ảo. Vào bên trong đã thấy Chu Toàn và Hàm Dương đang dùng bữa, chị Dương nhanh với tay gọi hai người, nói:
- Hai người ăn món gì tự gọi nhé
Tú Ảnh lật xem menu, món ăn khá đa dạng, có món nước và món khô, Tú Ảnh nhìn chữ hủ tiếu, món này hình như hôm trước trên mạng có tìm hiểu thì thấy đây là 1 trong những món ăn đặc sản của Sài Gòn. Cô ngắt ngứ đọc thử chữ hủ tiếu bằng tiếng Việt, âm thanh lơ lớ bặp bẹ, phát âm hơi mạnh nên nghe khá buồn cười, cả ba người nhìn cô rồi ai cũng tủm tỉm. Viên Dạ Trì ghé sát lại, chỉ vào chữ rồi đọc rành mạch, tuy không quá đúng phát âm nhưng ít ra không bị bặp bẹ như Tú Ảnh, Chu Toàn nghe xong liền cảm thán:
- Woah, Dạ Trì, anh phát âm khá đúng đó
Tú Ảnh thắc mắc, quay ra hỏi:
- Anh cũng không biết tiếng Việt mà, sao nói được từ khó như này?
Viên Dạ Trì nhếch mày tự tin, giải thích:
- Tôi có tranh thủ học qua vài từ tiếng Việt, cũng không hẳn vài từ đâu, học khá nhiều từ đấy, nên cũng biết vài câu giao tiếp hay các từ đặc trưng của vùng miền
Không thể phủ nhận được nam nhân là một người ưu tú, tiếp thu mọi thứ khá nhanh, điều này cũng để cho Tú Ảnh đáng học tập vài phần. Bữa sáng được đưa ra ngay sau đó, bốn người bắt đầu dùng bữa xong xuôi lại tiếp tục cuộc hành trình, tranh thủ đi chơi nốt vì đến hạn tuần sau cả bốn sẽ di chuyển xuống miền Tây, mỗi miền một tuần, tưởng thời gian dài mà hóa ra có quá nhiều thứ để khám phá, càng đi đến một nơi lại có rất nhiều thứ vui chơi, loại hình giải trí cũng đa dạng, con người nơi đây hiếu khách, từ người già đến trẻ nhỏ đều vậy. Cũng qua đây mới thấy được mối quan hệ của Viên Dạ Trì và Tú Ảnh đã được cải thiện rất nhiều, không còn thái độ cô bài xích hắn, hắn cũng không còn cảm thấy quá ái ngại khi đối mặt với nữ nhân, thi thoảng cả hai gọi về cho ông bà Viên-Võ, khỏI nói cũng biết họ là người vui mừng nhất, suốt thời gan vừa rồi hai bên gia đình ra sức tạo cơ hội làm lành cho cả hai, giờ thì không cần cơ hội nào, qua một chuyến du lịch ngẫu nhiên và cả hắn lẫn cô đều nhận ra sự quan trọng của đối phương trong lòng mình
Tuần sau... ngôn tình hài
Cả bốn người bắt đầu đặt chân xuống Cần Thơ, Tú Ảnh là người hào hứng nhất vì nghe bảo nơi đây có chợ nổi Cái Răng, hoạt động mua bán thực phẩm như hoa quả sẽ diễn ra trên thuyền bè. Cô như ngập tràn năng lượng, thúc giục:
- Nào mọi người, mau mau nhanh chân thôi, em không chờ được nữa
Tú Ảnh cầm tay Hàm Dương kéo một mạch chạy ra xe, bọn họ mới đáp chuyến bay xuống, về thuê khách sạn, nghỉ ngơi ăn uống một lúc, ngủ tạm mốt giấc dậy sau trưa thì hơn đầu giờ chiều, Tú Ảnh đã đốc thúc tất cả. Xe bắt đầu chở mọi người tới nơi, ở đây sẽ có thuê thuyền bè đi theo nhóm hoặc lên một con thuyền lớn hơn cho nhiều khách du lịch. Bốn người chọn thuê thuyền nhỏ, một người chèo chở ra khu chợ nổi. Thuyền vừa chèo Tú Ảnh vừa khuơ khuơ tay dưới mặt nước, nước có lúc hơi màu ngà vì phù sa đổ về, tới khu chợ nổi, xung quanh họ là các đoàn thuyền cuả dân miền Tây, thuyền ai cũng đầy ắp hàng bán, nhiều nhất là hoa quả vì đang vào mùa, hoa quả nhiệt đới đến tầm thu hoạch. Tú Ảnh nhìn xung quanh rồi ánh mắt bất ngờ vô cùng, hoạt động mua bán rất nhộn nhịp, những người bán hàng đầy kinh nghiệm, con thuyền nhỏ chở bao nhiêu đồ, họ có khi chỉ ngồi mấp mé mui nhưng vẫn nhiệt huyết rao bán, khung cảnh màu sắc hiện ra trước mặt, tiếng cười nói mua bán nhộn nhịp
Tú Ảnh còn lơ mơ thì tiếng chuông điện thoại gọi tới, là của Hàm Dương. Cô còn ngái ngủ cố vươn ra lấy, giọng nói cũng uể oải:
- Chị Dương, có chuyện gì thế?
Hàm Dương nghe giọng cô cũng đoán ra chắc hẳn nữ nhân giờ ngủ chưa dậy khỏi giường, chị nhắc nhẹ:
- Này, chuẩn bị dậy đi đó, nhớ hẹn hôm nay đi...
Hàm Dương hàn huyên một hồi về các kế hoạch mà nhóm 4 người đã bàn tính hôm nọ, Tú Ảnh còn ngái ngủ nên ngáp ngắn ngáp dài gật gù đáp qua loa cho có, sau cùng cô vâng dạ:
- Em rõ rồi, giờ em dậy, chị đợi tí
Xong xuôi Tú Ảnh tắt máy, nằm gục ở đó vật vờ muốn ngủ thêm. Viên Dạ Trì ban nãy cũng sớm tỉnh, hắn trườn ra sát cạnh cô, nằm áp lên tấm lưng Tú Ảnh, nhẹ nhàng hôn lên sau gáy, xoa xoa mái tóc nữ nhân, cả hai chưa ai nói với ai lời gì, chỉ lặng lẽ thể hiện những hành động yêu thương với đối phương. Tú Ảnh nằm xuôi lại, rúc vào lồng ngực của nam nhân, thủ thỉ:
- Em buồn ngủ
Viên Dạ Trì ôm ấp vật nhỏ trong lòng, hôn lên đỉnh đầu nữ nhân, đáp:
- Nằm nghỉ chút nữa rồi chúng ta dậy nhé
Hơn 40 phút sau...
Viên Dạ Trì và Tú Ảnh cùng lên tầng trên cao, nơi đây là một nơi riêng phục vụ ăn uống, có thể ngắm cảnh xung quanh lúc sáng, trời quang mây vì nắng mạnh, có bạt che đủ màu sắc tạo thành một background có thể sống ảo. Vào bên trong đã thấy Chu Toàn và Hàm Dương đang dùng bữa, chị Dương nhanh với tay gọi hai người, nói:
- Hai người ăn món gì tự gọi nhé
Tú Ảnh lật xem menu, món ăn khá đa dạng, có món nước và món khô, Tú Ảnh nhìn chữ hủ tiếu, món này hình như hôm trước trên mạng có tìm hiểu thì thấy đây là 1 trong những món ăn đặc sản của Sài Gòn. Cô ngắt ngứ đọc thử chữ hủ tiếu bằng tiếng Việt, âm thanh lơ lớ bặp bẹ, phát âm hơi mạnh nên nghe khá buồn cười, cả ba người nhìn cô rồi ai cũng tủm tỉm. Viên Dạ Trì ghé sát lại, chỉ vào chữ rồi đọc rành mạch, tuy không quá đúng phát âm nhưng ít ra không bị bặp bẹ như Tú Ảnh, Chu Toàn nghe xong liền cảm thán:
- Woah, Dạ Trì, anh phát âm khá đúng đó
Tú Ảnh thắc mắc, quay ra hỏi:
- Anh cũng không biết tiếng Việt mà, sao nói được từ khó như này?
Viên Dạ Trì nhếch mày tự tin, giải thích:
- Tôi có tranh thủ học qua vài từ tiếng Việt, cũng không hẳn vài từ đâu, học khá nhiều từ đấy, nên cũng biết vài câu giao tiếp hay các từ đặc trưng của vùng miền
Không thể phủ nhận được nam nhân là một người ưu tú, tiếp thu mọi thứ khá nhanh, điều này cũng để cho Tú Ảnh đáng học tập vài phần. Bữa sáng được đưa ra ngay sau đó, bốn người bắt đầu dùng bữa xong xuôi lại tiếp tục cuộc hành trình, tranh thủ đi chơi nốt vì đến hạn tuần sau cả bốn sẽ di chuyển xuống miền Tây, mỗi miền một tuần, tưởng thời gian dài mà hóa ra có quá nhiều thứ để khám phá, càng đi đến một nơi lại có rất nhiều thứ vui chơi, loại hình giải trí cũng đa dạng, con người nơi đây hiếu khách, từ người già đến trẻ nhỏ đều vậy. Cũng qua đây mới thấy được mối quan hệ của Viên Dạ Trì và Tú Ảnh đã được cải thiện rất nhiều, không còn thái độ cô bài xích hắn, hắn cũng không còn cảm thấy quá ái ngại khi đối mặt với nữ nhân, thi thoảng cả hai gọi về cho ông bà Viên-Võ, khỏI nói cũng biết họ là người vui mừng nhất, suốt thời gan vừa rồi hai bên gia đình ra sức tạo cơ hội làm lành cho cả hai, giờ thì không cần cơ hội nào, qua một chuyến du lịch ngẫu nhiên và cả hắn lẫn cô đều nhận ra sự quan trọng của đối phương trong lòng mình
Tuần sau... ngôn tình hài
Cả bốn người bắt đầu đặt chân xuống Cần Thơ, Tú Ảnh là người hào hứng nhất vì nghe bảo nơi đây có chợ nổi Cái Răng, hoạt động mua bán thực phẩm như hoa quả sẽ diễn ra trên thuyền bè. Cô như ngập tràn năng lượng, thúc giục:
- Nào mọi người, mau mau nhanh chân thôi, em không chờ được nữa
Tú Ảnh cầm tay Hàm Dương kéo một mạch chạy ra xe, bọn họ mới đáp chuyến bay xuống, về thuê khách sạn, nghỉ ngơi ăn uống một lúc, ngủ tạm mốt giấc dậy sau trưa thì hơn đầu giờ chiều, Tú Ảnh đã đốc thúc tất cả. Xe bắt đầu chở mọi người tới nơi, ở đây sẽ có thuê thuyền bè đi theo nhóm hoặc lên một con thuyền lớn hơn cho nhiều khách du lịch. Bốn người chọn thuê thuyền nhỏ, một người chèo chở ra khu chợ nổi. Thuyền vừa chèo Tú Ảnh vừa khuơ khuơ tay dưới mặt nước, nước có lúc hơi màu ngà vì phù sa đổ về, tới khu chợ nổi, xung quanh họ là các đoàn thuyền cuả dân miền Tây, thuyền ai cũng đầy ắp hàng bán, nhiều nhất là hoa quả vì đang vào mùa, hoa quả nhiệt đới đến tầm thu hoạch. Tú Ảnh nhìn xung quanh rồi ánh mắt bất ngờ vô cùng, hoạt động mua bán rất nhộn nhịp, những người bán hàng đầy kinh nghiệm, con thuyền nhỏ chở bao nhiêu đồ, họ có khi chỉ ngồi mấp mé mui nhưng vẫn nhiệt huyết rao bán, khung cảnh màu sắc hiện ra trước mặt, tiếng cười nói mua bán nhộn nhịp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.