Chương 45: Dấu
Khánh Huyền Trần
15/05/2021
Viên Dạ Trì nghe xong cũng chột dạ, Tú Ảnh nói không sai,
chẳng phải ngày xưa hắn thích thú lắm mà, hắn muốn tận mắt thấy Tú Ảnh phải miễn cưỡng khổ sở ra sao, phải
căng mình lên đối chọi với hắn để bế mẹ mình- ông bà
Võ hắn sẽ không đụng tới. Giờ thật nực cười, chính
Viên Dạ Trì nay lại muốn ra sức bảo vệ cô, dành cho cô
mọi điều tốt đẹp, đối xử chân thành với ông bà Võ.
Tú Ảnh liếc mắt nhìn hắn, biết chắc rằng nam nhân lòng đang dậy sóng, vừa tức giận khi bị cô nói vậy, vừa kìm nèn vì trong trường hợp này Dạ Trì sai hoàn toàn. Vẻ mặt nam nhân trầm ngâm, con mắt cương nghị thoáng cả nét trầm buồn. Sau cùng, Tú Ảnh lên tiếng cắt đi không khí ngột ngạt giữa cả hai:
- Anh mới đi đâu về?
Viên Dạ Trì nhanh xốc lại tinh thần, đáp:
- Chuyện riêng thôi
Tú Ảnh thở dài, ra lệnh:
- Mau lấy em tờ giấy, điện thoại rồi xấp bài ra đây
Dạ Trì nhanh nhanh chóng chóng chạy đi lấy, miễn có thể làm Tú Ảnh nguôi giận thì hắn sẽ tận tâm hết sức. Cô bắt máy gọi giáo sư Châu, bắt đầu trình bày ra tình trạng của mình và viên ra lí do bị tai nạn, xin nghỉ ít hôm, chắc phải một tuần hơn chứ không thể đi ngay. Xong xuôi cô quay sang gọi điện cho ông bà Võ, viên một lí do khác là đi công tác đột xuất, cơ bản không muốn ông bà thêm lo. Mới báo chuyện này cho giáo sư Châu xong thì ngay sau đó là tin nhắn hỏi han của đồng nghiệp, học sinh. Cô chán nản ném máy ra một góc giường, lồng ngực phập phồng tức giận. Cố trấn tĩnh bản thân, Tú Ảnh hít một hơi sâu điều tiết lại, nhẹ giọng:
- Dạ Trì, viết giúp em đơn xin nghỉ phép vài ngày, chiều nay đưa tới Đại học cho giáo sư Châu. À bê thêm xấp bài này đến gửi cho Thế Bác, em nhắn anh ấy rồi. Anh ấy sẽ chấm giúp rồi gửi điểm cho sinh viên
Viên Dạ Trì từ nãy không lên tiếng phản đối hay ngăn cấm cô điều gì, lẳng lặng quan sát từng cảm xúc lúc phẫn nộ lúc bình tĩnh của Tú Ảnh, hơi cợt nhả buồn cười nhưng kìm lại.
Bên phía Tiết Suy
Đám đàn em đang cần mẫn tìm nơi vứt xác, xóa đi mọi dấu vân tay, thay đồ rồi đốt đi, tạo chứng cứ ngoại phạm rằng bọn chúng đang ở sòng bài của Xuân Hồng Mộng. Chu Toán quan sát một hồi, sau khi mọi việc đã sạch sẽ thì rời đi liên lạc với vài tên đưa tin, hẹn sáng ngày kia mới lên tin. Cẩn trọng báo về cho Viên Dạ Trì, hắn đi lại nghe báo cáo rồi gật gù, ánh mắt nhắm nghiền lại, nhàn nhạt đáp:
- Tốt lắm. Chuyển tiền vào tài khoản Tiết Suy từ ngân hàng bên nước ngoài nhé, để tiền đô
Tú Ảnh đi ra lấy nước, loáng thoáng nghe Tiết Suy gì đó thì lơ mơ thấy tên này quen quen, cô vờ hỏi:
- Có chuyện gì thế? Anh vẻ căng thẳng nhỉ?
Tú Ảnh chưa biết việc Viên Dạ Trì chỉ đạo giết chết lão Phú, hắn cũng không có ý định kể rõ cho cô sự tình này, không khéo lại để cô thêm suy nghĩ tiêu cực. Hắn tiến về phía cô, nhẹ nhàng xoa bóp vào hai bên mạn sườn bị bầm tím của cô, bàn tay gân xương mọi hôm chỉ biết dùng sức mạnh uy hiếp cô thì giờ bỗng mềm mại xoa nắn massage, cười cười:
- Không có gì... căng thẳng vì thấy em giận tôi sợ
Mấy ngày sau đó Tú Ảnh ở nhà Viên Dạ Trì, hai người hầu giúp đỡ Tú Ảnh tắm rửa, mấy ngày đầu cô khá ngại, hành động còn miễn cưỡng, họ chỉ đành khuyên nhủ cho cô thoải mái hơn. Duy là có hắn không nói được lời nào dễ nghe, nhàn nhã cắn một quả táo, đứng dựa vào cửa phòng tắm, cố ý nói lớn:
- Tú Ảnh đừng ngại, hai người họ cùng là phụ nữ với em, giờ em gặp khó khăn thì họ giúp thôi
Cô từ từ giãn cơ thể ra, ngại ngùng:
- Em biết rồi, chỉ là..em chưa quen để người khác động vào...
Tú Ảnh quay ra nói với hai người, lễ phép:
- Hai chị thông cảm, em...
Họ khá dễ tính, cởi mở:
- Trời trời, gì đâu chứ. Cô chủ cứ yên tâm
Bầu không khí đã đỡ gượng gạo hơn, bỗng nam nhân lại lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa:
- Cứ thoải mái như lúc tôi tắm cho em ấy
Tú Ảnh đỏ mặt, hét lên:
- Viên Dạ Trì.. cút đi. Cút khỏi đây mau
Cách một ngày lại có y tá đến giúp cô thực hiện vật lý trị liệu, uốn nắn hai bên mạn sườn và cử động bả vai, định hình lúc xương đang được nối lại. Được cái Tú Ảnh sức đề kháng tốt, cơ thể không ốm yếu nên khi bị thương sẽ hồi phục nhanh, không quá lâu
Một tối nọ...
Tú Ảnh nằm xem tin tức, bỗng chiếu đến bản tin nóng, là về lão Phú. Bản tin nói xác lão Phú được tìm thấy ở đê sông, cơ thể đã bị phân hủy, thậm chí có phần thịt bị động vật hoang ăn mất. Nghe đến đây Tú Ảnh buồn nôn nhăn mặt, từ hôm xảy ra chuyện đó đến nay là được 5 ngày, lúc ngất đi công cũng không biết Viên Dạ Trì xử lí sau đó như nào. Nhưng ngờ ngợ ra, Tú Ảnh cũng biết chắc chuyện này liên quan đến hắn. Sau cùng, bản tin kết luận lão Phú tự tử, đồng thời khám xét nhà tìm được một loạt những dự án, hợp đồng phi pháp, tài sản bị tịch thu phong toả
Tú Ảnh liếc mắt nhìn hắn, biết chắc rằng nam nhân lòng đang dậy sóng, vừa tức giận khi bị cô nói vậy, vừa kìm nèn vì trong trường hợp này Dạ Trì sai hoàn toàn. Vẻ mặt nam nhân trầm ngâm, con mắt cương nghị thoáng cả nét trầm buồn. Sau cùng, Tú Ảnh lên tiếng cắt đi không khí ngột ngạt giữa cả hai:
- Anh mới đi đâu về?
Viên Dạ Trì nhanh xốc lại tinh thần, đáp:
- Chuyện riêng thôi
Tú Ảnh thở dài, ra lệnh:
- Mau lấy em tờ giấy, điện thoại rồi xấp bài ra đây
Dạ Trì nhanh nhanh chóng chóng chạy đi lấy, miễn có thể làm Tú Ảnh nguôi giận thì hắn sẽ tận tâm hết sức. Cô bắt máy gọi giáo sư Châu, bắt đầu trình bày ra tình trạng của mình và viên ra lí do bị tai nạn, xin nghỉ ít hôm, chắc phải một tuần hơn chứ không thể đi ngay. Xong xuôi cô quay sang gọi điện cho ông bà Võ, viên một lí do khác là đi công tác đột xuất, cơ bản không muốn ông bà thêm lo. Mới báo chuyện này cho giáo sư Châu xong thì ngay sau đó là tin nhắn hỏi han của đồng nghiệp, học sinh. Cô chán nản ném máy ra một góc giường, lồng ngực phập phồng tức giận. Cố trấn tĩnh bản thân, Tú Ảnh hít một hơi sâu điều tiết lại, nhẹ giọng:
- Dạ Trì, viết giúp em đơn xin nghỉ phép vài ngày, chiều nay đưa tới Đại học cho giáo sư Châu. À bê thêm xấp bài này đến gửi cho Thế Bác, em nhắn anh ấy rồi. Anh ấy sẽ chấm giúp rồi gửi điểm cho sinh viên
Viên Dạ Trì từ nãy không lên tiếng phản đối hay ngăn cấm cô điều gì, lẳng lặng quan sát từng cảm xúc lúc phẫn nộ lúc bình tĩnh của Tú Ảnh, hơi cợt nhả buồn cười nhưng kìm lại.
Bên phía Tiết Suy
Đám đàn em đang cần mẫn tìm nơi vứt xác, xóa đi mọi dấu vân tay, thay đồ rồi đốt đi, tạo chứng cứ ngoại phạm rằng bọn chúng đang ở sòng bài của Xuân Hồng Mộng. Chu Toán quan sát một hồi, sau khi mọi việc đã sạch sẽ thì rời đi liên lạc với vài tên đưa tin, hẹn sáng ngày kia mới lên tin. Cẩn trọng báo về cho Viên Dạ Trì, hắn đi lại nghe báo cáo rồi gật gù, ánh mắt nhắm nghiền lại, nhàn nhạt đáp:
- Tốt lắm. Chuyển tiền vào tài khoản Tiết Suy từ ngân hàng bên nước ngoài nhé, để tiền đô
Tú Ảnh đi ra lấy nước, loáng thoáng nghe Tiết Suy gì đó thì lơ mơ thấy tên này quen quen, cô vờ hỏi:
- Có chuyện gì thế? Anh vẻ căng thẳng nhỉ?
Tú Ảnh chưa biết việc Viên Dạ Trì chỉ đạo giết chết lão Phú, hắn cũng không có ý định kể rõ cho cô sự tình này, không khéo lại để cô thêm suy nghĩ tiêu cực. Hắn tiến về phía cô, nhẹ nhàng xoa bóp vào hai bên mạn sườn bị bầm tím của cô, bàn tay gân xương mọi hôm chỉ biết dùng sức mạnh uy hiếp cô thì giờ bỗng mềm mại xoa nắn massage, cười cười:
- Không có gì... căng thẳng vì thấy em giận tôi sợ
Mấy ngày sau đó Tú Ảnh ở nhà Viên Dạ Trì, hai người hầu giúp đỡ Tú Ảnh tắm rửa, mấy ngày đầu cô khá ngại, hành động còn miễn cưỡng, họ chỉ đành khuyên nhủ cho cô thoải mái hơn. Duy là có hắn không nói được lời nào dễ nghe, nhàn nhã cắn một quả táo, đứng dựa vào cửa phòng tắm, cố ý nói lớn:
- Tú Ảnh đừng ngại, hai người họ cùng là phụ nữ với em, giờ em gặp khó khăn thì họ giúp thôi
Cô từ từ giãn cơ thể ra, ngại ngùng:
- Em biết rồi, chỉ là..em chưa quen để người khác động vào...
Tú Ảnh quay ra nói với hai người, lễ phép:
- Hai chị thông cảm, em...
Họ khá dễ tính, cởi mở:
- Trời trời, gì đâu chứ. Cô chủ cứ yên tâm
Bầu không khí đã đỡ gượng gạo hơn, bỗng nam nhân lại lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa:
- Cứ thoải mái như lúc tôi tắm cho em ấy
Tú Ảnh đỏ mặt, hét lên:
- Viên Dạ Trì.. cút đi. Cút khỏi đây mau
Cách một ngày lại có y tá đến giúp cô thực hiện vật lý trị liệu, uốn nắn hai bên mạn sườn và cử động bả vai, định hình lúc xương đang được nối lại. Được cái Tú Ảnh sức đề kháng tốt, cơ thể không ốm yếu nên khi bị thương sẽ hồi phục nhanh, không quá lâu
Một tối nọ...
Tú Ảnh nằm xem tin tức, bỗng chiếu đến bản tin nóng, là về lão Phú. Bản tin nói xác lão Phú được tìm thấy ở đê sông, cơ thể đã bị phân hủy, thậm chí có phần thịt bị động vật hoang ăn mất. Nghe đến đây Tú Ảnh buồn nôn nhăn mặt, từ hôm xảy ra chuyện đó đến nay là được 5 ngày, lúc ngất đi công cũng không biết Viên Dạ Trì xử lí sau đó như nào. Nhưng ngờ ngợ ra, Tú Ảnh cũng biết chắc chuyện này liên quan đến hắn. Sau cùng, bản tin kết luận lão Phú tự tử, đồng thời khám xét nhà tìm được một loạt những dự án, hợp đồng phi pháp, tài sản bị tịch thu phong toả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.