Chương 63: Đừng nóng vội
Khánh Huyền Trần
03/06/2021
Tú Ảnh ngồi trên chiếc xe lăn được Thế Bác ẩn đằng
sau, cô nằm viện được 1 tháng, 2 tháng sau xuất viện
nhưng chưa thể đi lại vì chân còn yếu, bác sĩ dặn dò
phải ở nhà dưỡng thương cẩn thận, khoảng tháng thứ ba
mới được tháo bột. Nay cô vừa từ viện về, sáng sớm
Thế Bác đã đến đón cô, anh ân cần làm mọi thủ tục cho Tú Ảnh rồi xong xuôi chở cô về. Từ hôm xảy ra chuyện đó,
hai bên gia đình cuối cùng cũng biết rõ sự tình, ông bà
Võ quá bất ngờ và đau khổ cho con gái, ông bà Viên lại
xấu hổ khi biết chuyện con trai mình làm. Bà Võ ngày nào
cũng tới trông con gái, thỉnh thoảng lại cay xè khoé mắt,
ông bà Viên tới thăm, an ủi xin lỗi nhưng thiết thực
giữa hai gia đình lại có một khoảng cách lớn hơn trước.
Tú Ảnh mông lung nhìn xa xăm, bỗng Thế Bác lên tiếng hỏi:
- Tú Ảnh, nếu em mệt anh đưa em về nghỉ ngơi
Cô kéo mình lại thực tại, đáp:
- Không ạ..ở nhà ngột ngạt quá, em vẫn muốn ra ngoài lúc lâu nữa
Chuyện giữa Tú Ảnh và Dạ Trì chỉ có hai bên gia đình biết, người ngoài không biết. Thế Bác hôm nhận tin Tú Ảnh tai nạn đã xông xáo chạy tới, vẻ mặt anh thốt thoảng chạy nhanh. Nam nhân không rõ chuyện của cô và Dạ Trì nhưng thấy cả hai có gì đó gượng gạo chắc cũng lờ mờ đoán ra hai người có rạn nứt. Kể từ hôm đó Thế Bác là người luôn ở bên chăm sóc Tú Ảnh, anh dành cho cô sự quan tâm, ân cần về mọi thứ, dạy ở giảng đường xong lại qua nhà ông bà Võ ngay
Phía xa xa, có chiếc xe ôtô đen đỗ đã lâu, trong xe là Chu Toàn và Viên Dạ Trì. Chu Toàn chậm rãi báo:
- Sáng nay cô Võ đi khám tổng thể lại, tình hình sức khoẻ đang tiến triển rất tốt, vết thương ở chân chắc sẽ được tháo bột sớm hơn dự định.. Tuy nhiên bác sĩ lại kê thêm cho cô Võ liều thuốc an thần vì cô ấy mất ngủ và thần kinh uể oải triền miên
Chu Toàn quan sát một lúc rồi báo cáo tiếp:
- Còn cậu thanh niên kia là Thế Bác, từ hôm bên viện đã chăm sóc và kề cạnh cô Võ trong mọi hoạt động, cậu ấy có vẻ rất nhiệt tình giúp đỡ
Viên Dạ Trì không đáp lại, ánh mắt chăm chăm nhìn Tú Ảnh, cô trước mặt mà hắn lại không thể nào chạm tới, ngoài mặt khoảng cách gần mà trong lòng đã hình thành vết nứt sâu trong mối quan hệ cuả cả hai. Hắn kéo kính lên, giọng trầm buồn:
- Đi thôi
Tối đó...
Bà Võ đỡ Tú Ảnh lên giường nằm, không quên hỏi han:
- Con đau không? Nếu có thấy khó chịu gì nhớ gọi ba mẹ ngay nhé
Tú Ảnh cười hì, lạc quan đáp:
- Mẹ à, con sắp khỏi rồi
Bà Võ cười nhẹ vuốt tóc con gái, nét mặt tươi tỉnh rồi cũng xúc động, khoé mắt bà lệch xuống, khuôn mặt hơi rưng rức:
- Tú Ảnh, ba mẹ còn mỗi con thôi... Tại sao, tại sao con lại cam chịu một mình vậy chứ?
Tú Ảnh thở dài, cô đưa tay lên lau đi nước mắt hai bên gò má mẹ, nói nhỏ:
- Thôi mà mẹ.. con ổn rồi
Lúc sau Tú Ảnh nằm nghỉ bà Võ mới yên tâm rời ra ngoài, ông Võ đang nói chuyện với ông Viên, sau khi biết chuyện hai ông bà Viên bay từ Thụy Điển về, họ liên tục tới thăm hỏi và cũng vô cùng xin lỗi, chính họ cũng không biết chuyện trước đây Dạ Trì làm với Tú Ảnh. Ông bà Võ tuy lòng có tủi và buồn bực nhưng rồi cũng cho qua, họ vẫn hài hoà mối quan hệ với ông bà Viên. Xong xuôi, hồi sau ông bà Võ ngồi cạnh nhau, nét mặt hai người đều buồn, bỗng tiếng chuông cửa vang lên, ông Võ thắc mắc ai tới rồi ra mở. Bất ngờ là Viên Dạ Trì, hắn thừng thững đứng trước cửa nhà, cúi gập đầu kính cẩn:
- Xin chào hai bác, mong tối muộn rồi con còn tới xin hai bác cho con chút thời gian
Hai ông bà tuy hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mời hắn vào, trà nóng vẫn rót ra, bà Võ hiền hậu đáp:
- Con uống đi
Hai ông bà vẫn bình thường hoá quan hệ với hắn, hôm biết chuyện ông bà nhìn hắn đầy thất vọng nhưng không chê trách gì, đi lại bên giường con gái thủ thỉ đôi lời, sau đó ít gặp hơn chứ không thù hằn gì. Cả Tú Ảnh và ba mẹ đều một bản tính nhẹ nhàng, cái gì qua là cho qua, buông xuôi cho nhẹ, không hằn thù mới khiến Viên Dạ Trì hắn xấu hổ và nhục nhã hơn. Dạ Trì ngồi đối diện cúi gục mặt, đáp:
- Con cảm ơn
Ông bà Võ biết tại sao hắn tới đây, chắc muốn hỏi thăm Tú Ảnh nhưng còn ngượng nên ông Võ mở lời trước:
- Tú Ảnh hôm từ viện về đến giờ đỡ hơn rồi.. mấy ngày đầu còn hơi bối rối tại mẹ phải giúp đỡ nhiều việc nhưng giờ con bé di chuyển bằng xe lăn, thỉnh thoảng đứng dậy tập đi đợi ngày cởi bột ra là khoẻ
Viên Dạ Trì gật gù, hỏi vài chuyện phiếm khác rồi sau cùng bất ngờ quỳ gập xuống, ăn năn:
- Hai bác, Viên Dạ Trì con thực sự xin lỗi vì nhưng chuyện vừa rồi. Con không mong hai bác tha thứ nhưng xin hãy cho con cơ hội sửa sai
Hai ông bà nhìn nhau, vẻ mặt khó xử rồi bà Võ đi lại đỡ hắn dậy, thở dài:
- Hai bác rất buồn, thực sự.. Nhưng người con cần xin lỗi không phải hai bác, vì con không làm gì tổn hại đến hai bác. Người cần con xin lỗi và đền đáp chính là Tú Ảnh
Bỗng trong phòng Tú Ảnh hét lớn lên, cô kêu oai oái khiến tất cả đều giật mình. Bà Võ hốt hoảng chạy vào với côn gái, Viên Dạ Trì cũng sốt sắng toan chạy vào nhưng ông Võ liền giữ lại, khuyên nhủ:
- Dạ Trì, đừng nóng vội
- Tú Ảnh, nếu em mệt anh đưa em về nghỉ ngơi
Cô kéo mình lại thực tại, đáp:
- Không ạ..ở nhà ngột ngạt quá, em vẫn muốn ra ngoài lúc lâu nữa
Chuyện giữa Tú Ảnh và Dạ Trì chỉ có hai bên gia đình biết, người ngoài không biết. Thế Bác hôm nhận tin Tú Ảnh tai nạn đã xông xáo chạy tới, vẻ mặt anh thốt thoảng chạy nhanh. Nam nhân không rõ chuyện của cô và Dạ Trì nhưng thấy cả hai có gì đó gượng gạo chắc cũng lờ mờ đoán ra hai người có rạn nứt. Kể từ hôm đó Thế Bác là người luôn ở bên chăm sóc Tú Ảnh, anh dành cho cô sự quan tâm, ân cần về mọi thứ, dạy ở giảng đường xong lại qua nhà ông bà Võ ngay
Phía xa xa, có chiếc xe ôtô đen đỗ đã lâu, trong xe là Chu Toàn và Viên Dạ Trì. Chu Toàn chậm rãi báo:
- Sáng nay cô Võ đi khám tổng thể lại, tình hình sức khoẻ đang tiến triển rất tốt, vết thương ở chân chắc sẽ được tháo bột sớm hơn dự định.. Tuy nhiên bác sĩ lại kê thêm cho cô Võ liều thuốc an thần vì cô ấy mất ngủ và thần kinh uể oải triền miên
Chu Toàn quan sát một lúc rồi báo cáo tiếp:
- Còn cậu thanh niên kia là Thế Bác, từ hôm bên viện đã chăm sóc và kề cạnh cô Võ trong mọi hoạt động, cậu ấy có vẻ rất nhiệt tình giúp đỡ
Viên Dạ Trì không đáp lại, ánh mắt chăm chăm nhìn Tú Ảnh, cô trước mặt mà hắn lại không thể nào chạm tới, ngoài mặt khoảng cách gần mà trong lòng đã hình thành vết nứt sâu trong mối quan hệ cuả cả hai. Hắn kéo kính lên, giọng trầm buồn:
- Đi thôi
Tối đó...
Bà Võ đỡ Tú Ảnh lên giường nằm, không quên hỏi han:
- Con đau không? Nếu có thấy khó chịu gì nhớ gọi ba mẹ ngay nhé
Tú Ảnh cười hì, lạc quan đáp:
- Mẹ à, con sắp khỏi rồi
Bà Võ cười nhẹ vuốt tóc con gái, nét mặt tươi tỉnh rồi cũng xúc động, khoé mắt bà lệch xuống, khuôn mặt hơi rưng rức:
- Tú Ảnh, ba mẹ còn mỗi con thôi... Tại sao, tại sao con lại cam chịu một mình vậy chứ?
Tú Ảnh thở dài, cô đưa tay lên lau đi nước mắt hai bên gò má mẹ, nói nhỏ:
- Thôi mà mẹ.. con ổn rồi
Lúc sau Tú Ảnh nằm nghỉ bà Võ mới yên tâm rời ra ngoài, ông Võ đang nói chuyện với ông Viên, sau khi biết chuyện hai ông bà Viên bay từ Thụy Điển về, họ liên tục tới thăm hỏi và cũng vô cùng xin lỗi, chính họ cũng không biết chuyện trước đây Dạ Trì làm với Tú Ảnh. Ông bà Võ tuy lòng có tủi và buồn bực nhưng rồi cũng cho qua, họ vẫn hài hoà mối quan hệ với ông bà Viên. Xong xuôi, hồi sau ông bà Võ ngồi cạnh nhau, nét mặt hai người đều buồn, bỗng tiếng chuông cửa vang lên, ông Võ thắc mắc ai tới rồi ra mở. Bất ngờ là Viên Dạ Trì, hắn thừng thững đứng trước cửa nhà, cúi gập đầu kính cẩn:
- Xin chào hai bác, mong tối muộn rồi con còn tới xin hai bác cho con chút thời gian
Hai ông bà tuy hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mời hắn vào, trà nóng vẫn rót ra, bà Võ hiền hậu đáp:
- Con uống đi
Hai ông bà vẫn bình thường hoá quan hệ với hắn, hôm biết chuyện ông bà nhìn hắn đầy thất vọng nhưng không chê trách gì, đi lại bên giường con gái thủ thỉ đôi lời, sau đó ít gặp hơn chứ không thù hằn gì. Cả Tú Ảnh và ba mẹ đều một bản tính nhẹ nhàng, cái gì qua là cho qua, buông xuôi cho nhẹ, không hằn thù mới khiến Viên Dạ Trì hắn xấu hổ và nhục nhã hơn. Dạ Trì ngồi đối diện cúi gục mặt, đáp:
- Con cảm ơn
Ông bà Võ biết tại sao hắn tới đây, chắc muốn hỏi thăm Tú Ảnh nhưng còn ngượng nên ông Võ mở lời trước:
- Tú Ảnh hôm từ viện về đến giờ đỡ hơn rồi.. mấy ngày đầu còn hơi bối rối tại mẹ phải giúp đỡ nhiều việc nhưng giờ con bé di chuyển bằng xe lăn, thỉnh thoảng đứng dậy tập đi đợi ngày cởi bột ra là khoẻ
Viên Dạ Trì gật gù, hỏi vài chuyện phiếm khác rồi sau cùng bất ngờ quỳ gập xuống, ăn năn:
- Hai bác, Viên Dạ Trì con thực sự xin lỗi vì nhưng chuyện vừa rồi. Con không mong hai bác tha thứ nhưng xin hãy cho con cơ hội sửa sai
Hai ông bà nhìn nhau, vẻ mặt khó xử rồi bà Võ đi lại đỡ hắn dậy, thở dài:
- Hai bác rất buồn, thực sự.. Nhưng người con cần xin lỗi không phải hai bác, vì con không làm gì tổn hại đến hai bác. Người cần con xin lỗi và đền đáp chính là Tú Ảnh
Bỗng trong phòng Tú Ảnh hét lớn lên, cô kêu oai oái khiến tất cả đều giật mình. Bà Võ hốt hoảng chạy vào với côn gái, Viên Dạ Trì cũng sốt sắng toan chạy vào nhưng ông Võ liền giữ lại, khuyên nhủ:
- Dạ Trì, đừng nóng vội
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.