Chương 2: Giám sát
Khánh Huyền Trần
26/04/2021
Câu chào nhấn mạnh ý cuối, Tú Ảnh hiểu rõ hàm ý, thận trọng cúi nghiêng người xuống kính cẩn, nhỏ nhẹ:
- Xin chào, tôi là Võ Tú Ảnh. Rất lấy làm tiếc về sự việc vừa rồi. Chân thành xin lỗi anh và gia đình
Viên Dạ Trì đứng trước mặt cô, ánh mắt khép hờ cao lãnh nhìn xuống nữ nhân đang cúi gập đầu trước mặt, bên môi khẩy cười không mấy thiện cảm, rút tay lại, cười đáp:
- Có thể ra ngoài nói chuyện chút không, cô Võ?
.. Ngoài sảnh bệnh viện ..
Dạ Trì khoan thai nhấp một ngụm coffee nóng, dáng người cao lớn kèm đôi chân dài gác chéo, hắn đưa li coffee lên thổi nhẹ cho bớt nóng, mọi hành động cứ từ tốn. Ngược lại, Tú Ảnh đối diện có vẻ hơi căng thẳng, ánh mắt liếc nhìn đi chỗ khác, trong lòng vừa buồn vừa lo lắng. Dạ Trì lên tiếng hỏi:
- Cô Võ đây là em gái Khuyết Thi, phỏng? Nghe bảo cô là giảng viên đại học?
Tú Ảnh nhẹ nhàng đáp lại:
- À vâng, tôi thực ra đang làm giáo viên thực tập, giảng viên đại học mới là đang học thêm lên cao
Dạ Trì cười hề hà, sau đó hỏi vài câu chuyện phiếm, hắn ta dường như thể hiện mình không quan tâm tới cái chết của anh trai, mà chỉ như một cuộc gặp gỡ bình thường. Sau cùng, Tú Ảnh hỏi thẳng:
- Anh Viên này... Chuyện tai nạn vừa rồi, tôi..
Dạ Trì e hèm lớn, đứng lên chỉnh âu phục, cắt ngang lời cô nói:
- Hôm nay nói chuyện vậy đủ rồi. Hẹn cô Võ hôm khác
Viên Dạ Trì đi tới sát trước mặt Tú Ảnh, cúi đầu ghé sát vào vành tai cô, thủ thỉ:
- Chúng ta còn nhiều chuyện để nói
Xong xuôi hắn rời đi, Tú Ảnh nghe xong bỗng dấy lên chuyện chẳng lành, cơ thể mất cân bằng khụy ngồi xuống ghế, gương mặt thất thần mệt mỏi
Mấy hôm sau
Tang lễ của Võ Khuyết Thi và Viên Dạ Khương cùng đã xong xuôi, bây giờ mới lo hậu chuyện. Ông bà Võ ăn mặc chỉnh tề, nét mặt đượm buồn, Tú Ảnh tay cầm một túi quà nhỏ cất sau cốp xe, gọi lớn:
- Ba mẹ, chúng ta đi thôi
Ba người họ cùng tới nhà họ Viên, chủ yếu để nói chuyện xin lỗi. Xe oto tiến vào sảnh nhà, Tú Ảnh trước khi bước xuống, căn dặn ba mẹ:
- Hai người không cần căng thẳng quá. Dù gì, cũng là đau thương của cả hai gia đình
Bước vào bên trong, ông bà Viên đã ngồi đợi sẵn, nét mặt không mấy hào hứng, lịch sự:
- Mời anh chị và cháu ngồi
Viên gia là một tập đoàn có tiếng từ xưa, khối gia sản đồ sộ nên mọi thứ cũng sang trọng hơn thường. Người làm bưng bê nước rót, dáng vẻ ông bà Viên tao nhã khác thường. Tú Ảnh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, dừng lại trên nét mặt ông bà Viên thì cũng rõ tuy họ đau khổ vì con cả mất nhưng chắc chắn cũng không yêu cầu đền bù hay yêu sách quá quắt, có chăng cũng chỉ tâm sự trách móc vài câu. Ông Võ lên tiếng trước:
- Xin chào ông bà Viên. Chuyện đã xảy ra được hơn một tuần nhưng hôm nay gia đình chúng tôi mới có thời gian để sang nói chuyện với ông bà
Một hồi trao đổi, cuộc nói chuyện cũng không quá căng thẳng, phải chăng con trai mất mạng, con gái cũng chết không toàn thây nên hai bên cũng tự hiểu mà không làm khó nhau. Bà Viên thở dài lên tiếng:
- Thôi, chuyện đã qua, hai gia đình đều có mất mát. Chúng tôi cũng không có yêu cầu cao gì. Chỉ mong linh hồn Dạ Khương thanh thản ra đi. Và gia đình anh chị cũng sớm vượt qua khó khăn hiện tại
Ông bà Võ cùng Tú Ảnh đồng loạt đứng lên, cả ba người cúi gập đầu tạ lỗi một lần nữa rồi cũng chào tạm biệt. Xong xuôi rời đi, mọi chuyện từ nãy tới giờ đều được quan sát bởi Dạ Trì. Hắn không xuống dưới nhà trực tiếp mà ngồi trên phòng riêng, lặng lẽ xem qua camera. Suốt đó, ánh mắt không biểu lộ tâm tư chỉ chằm chằm nhìn Tú Ảnh. Sau cùng gọi điện cho ai đó, ra lệnh:
- Chuẩn bị mọi thứ hết đi... Nắm chắc mọi thông tin cá nhân
Giao xong việc liền dập máy. Dạ Trì thở một hơi dài, quay ra tấm ảnh của anh trai, hàm răng nghiến ken két lên thanh sắc.
Tú Ảnh chở ba mẹ về nhà xong thì lái xe về căn hộ riêng. Cô uể oải bước lên phòng, lười nhác ném mọi thứ ra ghế sofa, nằm ra thở dài, thầm nghĩ: vậy là mọi chuyện đã giải quyết xong
Tối đó...
Tú Ảnh mới tắm xong, đầu búi lọn lên lưa thưa vài sợi, hai chân lon ton chạy ra bếp chuẩn bị bữa tối, dáng vẻ hoạt bát vô cùng, khuôn mặt đỏ ựng vì hơi nóng nôm cũng đáng yêu. Tất cả hành động của Tú Ảnh đều hiện lên qua màn hình trong căn phòng riêng của Dạ Trì, hắn nhàn nhã quan sát từng cử chỉ một, cô đi tới đâu trong phòng, camera chiếu tới đó, dĩ nhiên là camera giấu kín, Tú Ảnh không hay biết mình đang bị theo dõi. Ngay cả điện thoại liên lạc cũng đã bị lắp thiết bị giám sát, mọi thông tin cá nhân của Tú Ảnh, các mối quan hệ, địa chỉ nhà ông bà Võ,...tất cà đều xấp thành tập nằm trước mặt bàn Dạ Trì, hắn chống cằm xem cô dùng bữa tối, miệng vô thức gọi tên:
- Võ Tú Ảnh... Võ Tú Ảnh..
- Xin chào, tôi là Võ Tú Ảnh. Rất lấy làm tiếc về sự việc vừa rồi. Chân thành xin lỗi anh và gia đình
Viên Dạ Trì đứng trước mặt cô, ánh mắt khép hờ cao lãnh nhìn xuống nữ nhân đang cúi gập đầu trước mặt, bên môi khẩy cười không mấy thiện cảm, rút tay lại, cười đáp:
- Có thể ra ngoài nói chuyện chút không, cô Võ?
.. Ngoài sảnh bệnh viện ..
Dạ Trì khoan thai nhấp một ngụm coffee nóng, dáng người cao lớn kèm đôi chân dài gác chéo, hắn đưa li coffee lên thổi nhẹ cho bớt nóng, mọi hành động cứ từ tốn. Ngược lại, Tú Ảnh đối diện có vẻ hơi căng thẳng, ánh mắt liếc nhìn đi chỗ khác, trong lòng vừa buồn vừa lo lắng. Dạ Trì lên tiếng hỏi:
- Cô Võ đây là em gái Khuyết Thi, phỏng? Nghe bảo cô là giảng viên đại học?
Tú Ảnh nhẹ nhàng đáp lại:
- À vâng, tôi thực ra đang làm giáo viên thực tập, giảng viên đại học mới là đang học thêm lên cao
Dạ Trì cười hề hà, sau đó hỏi vài câu chuyện phiếm, hắn ta dường như thể hiện mình không quan tâm tới cái chết của anh trai, mà chỉ như một cuộc gặp gỡ bình thường. Sau cùng, Tú Ảnh hỏi thẳng:
- Anh Viên này... Chuyện tai nạn vừa rồi, tôi..
Dạ Trì e hèm lớn, đứng lên chỉnh âu phục, cắt ngang lời cô nói:
- Hôm nay nói chuyện vậy đủ rồi. Hẹn cô Võ hôm khác
Viên Dạ Trì đi tới sát trước mặt Tú Ảnh, cúi đầu ghé sát vào vành tai cô, thủ thỉ:
- Chúng ta còn nhiều chuyện để nói
Xong xuôi hắn rời đi, Tú Ảnh nghe xong bỗng dấy lên chuyện chẳng lành, cơ thể mất cân bằng khụy ngồi xuống ghế, gương mặt thất thần mệt mỏi
Mấy hôm sau
Tang lễ của Võ Khuyết Thi và Viên Dạ Khương cùng đã xong xuôi, bây giờ mới lo hậu chuyện. Ông bà Võ ăn mặc chỉnh tề, nét mặt đượm buồn, Tú Ảnh tay cầm một túi quà nhỏ cất sau cốp xe, gọi lớn:
- Ba mẹ, chúng ta đi thôi
Ba người họ cùng tới nhà họ Viên, chủ yếu để nói chuyện xin lỗi. Xe oto tiến vào sảnh nhà, Tú Ảnh trước khi bước xuống, căn dặn ba mẹ:
- Hai người không cần căng thẳng quá. Dù gì, cũng là đau thương của cả hai gia đình
Bước vào bên trong, ông bà Viên đã ngồi đợi sẵn, nét mặt không mấy hào hứng, lịch sự:
- Mời anh chị và cháu ngồi
Viên gia là một tập đoàn có tiếng từ xưa, khối gia sản đồ sộ nên mọi thứ cũng sang trọng hơn thường. Người làm bưng bê nước rót, dáng vẻ ông bà Viên tao nhã khác thường. Tú Ảnh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, dừng lại trên nét mặt ông bà Viên thì cũng rõ tuy họ đau khổ vì con cả mất nhưng chắc chắn cũng không yêu cầu đền bù hay yêu sách quá quắt, có chăng cũng chỉ tâm sự trách móc vài câu. Ông Võ lên tiếng trước:
- Xin chào ông bà Viên. Chuyện đã xảy ra được hơn một tuần nhưng hôm nay gia đình chúng tôi mới có thời gian để sang nói chuyện với ông bà
Một hồi trao đổi, cuộc nói chuyện cũng không quá căng thẳng, phải chăng con trai mất mạng, con gái cũng chết không toàn thây nên hai bên cũng tự hiểu mà không làm khó nhau. Bà Viên thở dài lên tiếng:
- Thôi, chuyện đã qua, hai gia đình đều có mất mát. Chúng tôi cũng không có yêu cầu cao gì. Chỉ mong linh hồn Dạ Khương thanh thản ra đi. Và gia đình anh chị cũng sớm vượt qua khó khăn hiện tại
Ông bà Võ cùng Tú Ảnh đồng loạt đứng lên, cả ba người cúi gập đầu tạ lỗi một lần nữa rồi cũng chào tạm biệt. Xong xuôi rời đi, mọi chuyện từ nãy tới giờ đều được quan sát bởi Dạ Trì. Hắn không xuống dưới nhà trực tiếp mà ngồi trên phòng riêng, lặng lẽ xem qua camera. Suốt đó, ánh mắt không biểu lộ tâm tư chỉ chằm chằm nhìn Tú Ảnh. Sau cùng gọi điện cho ai đó, ra lệnh:
- Chuẩn bị mọi thứ hết đi... Nắm chắc mọi thông tin cá nhân
Giao xong việc liền dập máy. Dạ Trì thở một hơi dài, quay ra tấm ảnh của anh trai, hàm răng nghiến ken két lên thanh sắc.
Tú Ảnh chở ba mẹ về nhà xong thì lái xe về căn hộ riêng. Cô uể oải bước lên phòng, lười nhác ném mọi thứ ra ghế sofa, nằm ra thở dài, thầm nghĩ: vậy là mọi chuyện đã giải quyết xong
Tối đó...
Tú Ảnh mới tắm xong, đầu búi lọn lên lưa thưa vài sợi, hai chân lon ton chạy ra bếp chuẩn bị bữa tối, dáng vẻ hoạt bát vô cùng, khuôn mặt đỏ ựng vì hơi nóng nôm cũng đáng yêu. Tất cả hành động của Tú Ảnh đều hiện lên qua màn hình trong căn phòng riêng của Dạ Trì, hắn nhàn nhã quan sát từng cử chỉ một, cô đi tới đâu trong phòng, camera chiếu tới đó, dĩ nhiên là camera giấu kín, Tú Ảnh không hay biết mình đang bị theo dõi. Ngay cả điện thoại liên lạc cũng đã bị lắp thiết bị giám sát, mọi thông tin cá nhân của Tú Ảnh, các mối quan hệ, địa chỉ nhà ông bà Võ,...tất cà đều xấp thành tập nằm trước mặt bàn Dạ Trì, hắn chống cằm xem cô dùng bữa tối, miệng vô thức gọi tên:
- Võ Tú Ảnh... Võ Tú Ảnh..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.