Chương 31: Mua sắm
Khánh Huyền Trần
26/04/2021
Dạ Trì kéo cô lại, giật xem lấy bàn tay với vết rách lớn, đầy máu vẫn đang chảy ra, hốt hoảng:
- Đến mức như này?
Tú Ảnh bật cười, mê dại:
- Không không... Không đến mức như này, là tôi lại ngã thêm đó, được chưa anh Viên?
Câu trả lời đầy nhạo báng, Tú Ảnh giật tay ra cất đồ gọn vào trong túi, sau cùng nhẹ giọng:
- Hôm nay vô tình gặp mẹ anh, sở dĩ tôi rất vui. Sau chuyện đó mà bố mẹ anh vẫn chấp nhận gia đình tôi, thoải mái nói chuyện với tôi thân thiết
Cô quay ra đối diện mặt hắn, giải thích:
- Tôi biết anh luôn lo lắng tôi sẽ đem chuyện giữa chúng ta kể cho bố mẹ anh. Họ ít nhiều cũng sẽ tác động đến anh, mà anh lại ghét phiền phức, nên lần này mẹ anh về, anh mới cố tình tách tôi ra xa
Tú Ảnh cười nhẹ, nói tiếp:
- Anh không cần lo lắng thái quá. Nếu tôi có ý định thế, tôi đã ghi âm, quay video lại nhưng lần hành động bỉ ổi của anh. Lúc gặp mẹ anh liền nói ngay chứ không mất thời gian nghe bác tâm sự về hai anh em nhà anh
Viên Dạ Trì khác với vẻ cuồng nộ ban nãy, giờ lại lặng thinh nghe cô giải thích. Tú Ảnh diễn rất tốt, cô nhanh trí bao biện cho bản thân một cách hoàn hảo, lại khiến mình bị thương, kéo lấy sự thương hại và chùn bước của nam nhân trước mặt. Chính cô phải thú nhận điều này, không rõ Dạ Trì có biết cô đang giả vờ không, nhưng cô đang thấy mình đi đúng hướng. Bàn tay bên trái bị chảy máu nhiều, máu rỉ xuống mặt sàn, Tú Ảnh liếc nhìn rồi tươi cười hỏi Dạ Trì:
- Anh còn chuyện gì cần tôi giải thích không?
Ánh mắt hắn liếc xuống bàn tay cô, từ tốn nâng lên nhìn ngắm, ánh mắt nhíu lại tội lỗi vô cùng. Thua. Thua thật rồi. Hắn thua trước cô, hoàn toàn phô ta cảm xúc thật của mình với Tú Ảnh. Hắn coi cô ban đầu là thú vui tiêu khiển, bây giờ lại hoàn toàn quỳ phục trước cô, từng bước đem cô sủng ái, bao bọc kĩ càng. Dạ Trì hạ giọng:
- Không còn nữa
Tú Ảnh rụt tay lại, gấp gáp:
- Vậy tôi đến bệnh viện đã, vết thương sâu không nhanh khâu lại với tiêm vacxin chống uốn ván khéo nhiễm trùng
Dạ Trì kéo cô lại, gọi điện cho bác sĩ riêng của Viên gia, kêu ông ta tới xử lí cho Tú Ảnh. Trong lúc đợi, hắn để cô ngồi ngoài ghế, mình thì ân cần sát trùng quanh miệng vết thương. Vết rách sâu thật, mỗi lần lau quanh thì lại úa ra thêm máu. Lúc này Tú Ảnh cảm nhận cơn đau xót nhẹ, nước muối lau viền ngoài thôi cũng xót, cô vãn chịu được nhưng hai mắt rơm rớm, nấc lên nói:
- Xót quá
Viên Dạ Trì trong lòng xấu hổ, cộc lốc:
- Em cố chịu một tí, bác sĩ đang tới
10 phút sau...
Vị bác sĩ đó tới, chuyên nghiệp lau sạch sát trùng, khâu nhanh miệng vết thương lại, kèm theo đó là một mũi tiêm uốn ván. Trong lúc khâu chắc có đau nên Tú Ảnh khóc nấc, cánh mũi đỏ au phồng lên nom đáng yêu. Vị bác sĩ dỗ dành cô như trẻ con, sau cùng còn đưa cô một chiếc kẹo, xong xuôi liền rời đi
Tú Ảnh ngồi ngả ra ghế, giọng vẫn nghẹn ngào vì đau, quay sang nhìn Viên Dạ Trì, hỏi:
- Tôi về nhé? Tôi mệt quá
Hắn không nói gì, trực tiếp bế cô vào phòng trong, đặt cô nằm trên giường, ôn tồn:
- Em nằm nghỉ một lúc đi, tí tôi đưa đi ăn
Tú Ảnh vờ nhắm mắt, sau cùng đợi Dạ Trì đi khỏi, trên môi liền cười nhẹ đồng thời thở phào. Cô nhìn bàn tay đang băng bó, ngẫm nghĩ một hồi rồi nghỉ ngơi một lúc.
Hôm sau...
Tú Ảnh mới kết thúc tiết học trên giảng đường, mới bước ra khỏi lớp đã nhận ngay được điện thoại từ Dạ Trì. Tú Ảnh bĩu môi, nhấc máy:
- Có chuyện gì nữa đây, anh Viên?
Dạ Trì cười cười, đáp:
- Dạy hết ca rồi hửm?
Tú Ảnh gật gù:
- Đúng. Anh biết rõ quá đấy
Dạ Trì nói tiếp:
- Thế ra cổng trường đi, mẹ tôi muốn đi mua sắm, rủ em đi cùng
Cô bất ngờ, vội nói:
- Trời, sao gấp thế?
Viên Dạ Trì nhắc nhẹ rồi dập máy:
- Nhanh đó
Tú Ảnh ngay tức khắc ra ngoài, ô tô của Dạ Trì đỗ kia rồi, hắn vẫy tay chào cô, bà Viên ngồi ghế sau, cười gọi:
- Tú Ảnh, xin chào
Cô nhanh ngồi lên xe, ái ngại:
- Dạ, hai người chờ lâu không? Con mới tan tiết
Trên xe nói chuyện rôm rả, bà Viên có vẻ rất hợp tính Tú Ảnh, liên tục hỏi chuyện, quan tâm cô vô cùng. Bà Viên dắt cô qua từng gian hàng, mỗi gian đều mua tặng cô một bộ, mà đồ đắt chứ đâu phải rẻ. Trong lúc bà Viên thay đồ, Tú Ảnh lén nói với Dạ Trì:
- Anh nói bác gái không cần mua nhiều vậy đâu, tôi nói mà bác gái không nghe
Dạ Trì nựng hai bên má Tú Ảnh, cười:
- Kệ đi, mẹ chuẩn bị đồ cho con dâu có gì sai chứ?
Tú Ảnh đỏ ựng khuôn mặt, lắp bắp:
- Gì chứ? Con dâu nào ở đây
Dạ Trì bỗng ôm chặt lấy cô, giữa thanh thiên bạch nhật, thoải mái trêu đùa:
- Còn ngại à?
Tú Ảnh lấm lét nhìn xung quanh, hốt hoảng:
- Dạ Trì, anh điên sao? Buông ra mau, bác gái ra nhìn thấy sẽ nghĩ không hay
- Đến mức như này?
Tú Ảnh bật cười, mê dại:
- Không không... Không đến mức như này, là tôi lại ngã thêm đó, được chưa anh Viên?
Câu trả lời đầy nhạo báng, Tú Ảnh giật tay ra cất đồ gọn vào trong túi, sau cùng nhẹ giọng:
- Hôm nay vô tình gặp mẹ anh, sở dĩ tôi rất vui. Sau chuyện đó mà bố mẹ anh vẫn chấp nhận gia đình tôi, thoải mái nói chuyện với tôi thân thiết
Cô quay ra đối diện mặt hắn, giải thích:
- Tôi biết anh luôn lo lắng tôi sẽ đem chuyện giữa chúng ta kể cho bố mẹ anh. Họ ít nhiều cũng sẽ tác động đến anh, mà anh lại ghét phiền phức, nên lần này mẹ anh về, anh mới cố tình tách tôi ra xa
Tú Ảnh cười nhẹ, nói tiếp:
- Anh không cần lo lắng thái quá. Nếu tôi có ý định thế, tôi đã ghi âm, quay video lại nhưng lần hành động bỉ ổi của anh. Lúc gặp mẹ anh liền nói ngay chứ không mất thời gian nghe bác tâm sự về hai anh em nhà anh
Viên Dạ Trì khác với vẻ cuồng nộ ban nãy, giờ lại lặng thinh nghe cô giải thích. Tú Ảnh diễn rất tốt, cô nhanh trí bao biện cho bản thân một cách hoàn hảo, lại khiến mình bị thương, kéo lấy sự thương hại và chùn bước của nam nhân trước mặt. Chính cô phải thú nhận điều này, không rõ Dạ Trì có biết cô đang giả vờ không, nhưng cô đang thấy mình đi đúng hướng. Bàn tay bên trái bị chảy máu nhiều, máu rỉ xuống mặt sàn, Tú Ảnh liếc nhìn rồi tươi cười hỏi Dạ Trì:
- Anh còn chuyện gì cần tôi giải thích không?
Ánh mắt hắn liếc xuống bàn tay cô, từ tốn nâng lên nhìn ngắm, ánh mắt nhíu lại tội lỗi vô cùng. Thua. Thua thật rồi. Hắn thua trước cô, hoàn toàn phô ta cảm xúc thật của mình với Tú Ảnh. Hắn coi cô ban đầu là thú vui tiêu khiển, bây giờ lại hoàn toàn quỳ phục trước cô, từng bước đem cô sủng ái, bao bọc kĩ càng. Dạ Trì hạ giọng:
- Không còn nữa
Tú Ảnh rụt tay lại, gấp gáp:
- Vậy tôi đến bệnh viện đã, vết thương sâu không nhanh khâu lại với tiêm vacxin chống uốn ván khéo nhiễm trùng
Dạ Trì kéo cô lại, gọi điện cho bác sĩ riêng của Viên gia, kêu ông ta tới xử lí cho Tú Ảnh. Trong lúc đợi, hắn để cô ngồi ngoài ghế, mình thì ân cần sát trùng quanh miệng vết thương. Vết rách sâu thật, mỗi lần lau quanh thì lại úa ra thêm máu. Lúc này Tú Ảnh cảm nhận cơn đau xót nhẹ, nước muối lau viền ngoài thôi cũng xót, cô vãn chịu được nhưng hai mắt rơm rớm, nấc lên nói:
- Xót quá
Viên Dạ Trì trong lòng xấu hổ, cộc lốc:
- Em cố chịu một tí, bác sĩ đang tới
10 phút sau...
Vị bác sĩ đó tới, chuyên nghiệp lau sạch sát trùng, khâu nhanh miệng vết thương lại, kèm theo đó là một mũi tiêm uốn ván. Trong lúc khâu chắc có đau nên Tú Ảnh khóc nấc, cánh mũi đỏ au phồng lên nom đáng yêu. Vị bác sĩ dỗ dành cô như trẻ con, sau cùng còn đưa cô một chiếc kẹo, xong xuôi liền rời đi
Tú Ảnh ngồi ngả ra ghế, giọng vẫn nghẹn ngào vì đau, quay sang nhìn Viên Dạ Trì, hỏi:
- Tôi về nhé? Tôi mệt quá
Hắn không nói gì, trực tiếp bế cô vào phòng trong, đặt cô nằm trên giường, ôn tồn:
- Em nằm nghỉ một lúc đi, tí tôi đưa đi ăn
Tú Ảnh vờ nhắm mắt, sau cùng đợi Dạ Trì đi khỏi, trên môi liền cười nhẹ đồng thời thở phào. Cô nhìn bàn tay đang băng bó, ngẫm nghĩ một hồi rồi nghỉ ngơi một lúc.
Hôm sau...
Tú Ảnh mới kết thúc tiết học trên giảng đường, mới bước ra khỏi lớp đã nhận ngay được điện thoại từ Dạ Trì. Tú Ảnh bĩu môi, nhấc máy:
- Có chuyện gì nữa đây, anh Viên?
Dạ Trì cười cười, đáp:
- Dạy hết ca rồi hửm?
Tú Ảnh gật gù:
- Đúng. Anh biết rõ quá đấy
Dạ Trì nói tiếp:
- Thế ra cổng trường đi, mẹ tôi muốn đi mua sắm, rủ em đi cùng
Cô bất ngờ, vội nói:
- Trời, sao gấp thế?
Viên Dạ Trì nhắc nhẹ rồi dập máy:
- Nhanh đó
Tú Ảnh ngay tức khắc ra ngoài, ô tô của Dạ Trì đỗ kia rồi, hắn vẫy tay chào cô, bà Viên ngồi ghế sau, cười gọi:
- Tú Ảnh, xin chào
Cô nhanh ngồi lên xe, ái ngại:
- Dạ, hai người chờ lâu không? Con mới tan tiết
Trên xe nói chuyện rôm rả, bà Viên có vẻ rất hợp tính Tú Ảnh, liên tục hỏi chuyện, quan tâm cô vô cùng. Bà Viên dắt cô qua từng gian hàng, mỗi gian đều mua tặng cô một bộ, mà đồ đắt chứ đâu phải rẻ. Trong lúc bà Viên thay đồ, Tú Ảnh lén nói với Dạ Trì:
- Anh nói bác gái không cần mua nhiều vậy đâu, tôi nói mà bác gái không nghe
Dạ Trì nựng hai bên má Tú Ảnh, cười:
- Kệ đi, mẹ chuẩn bị đồ cho con dâu có gì sai chứ?
Tú Ảnh đỏ ựng khuôn mặt, lắp bắp:
- Gì chứ? Con dâu nào ở đây
Dạ Trì bỗng ôm chặt lấy cô, giữa thanh thiên bạch nhật, thoải mái trêu đùa:
- Còn ngại à?
Tú Ảnh lấm lét nhìn xung quanh, hốt hoảng:
- Dạ Trì, anh điên sao? Buông ra mau, bác gái ra nhìn thấy sẽ nghĩ không hay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.