Chương 23: Ôn nhu
Khánh Huyền Trần
26/04/2021
Tú Ảnh mệt mỏi tiến đến ngồi cạnh, hơi thở hồng hộc hít lấy từng đợt không khí hồi sức sau khi leo 17 tầng khách sạn. Cả khuôn mặt cô ửng đỏ vì nóng và mệt, hai mắt sớm díu lại nhưng vẫn kiên cường lí trí để chuẩn bị đối đáp nam nhân bên cạnh. Viên Dạ Trì từ tốn thưởng thức sampans, ánh mắt có liếc nhìn sang nữ nhân rồi không động tĩnh gì
Tú Ảnh liếc mắt lên nhìn xung quanh, tiến đến lấy một li rượu cho bản thân, hùng hồn lấy chai sampans của Viên Dạ Trì, hào phóng rót cho mình một cốc đầy. Cổ họng cô nuốt một ngụm bọt rồi thằng thừng nốc cạn li rượu, uống liền mạch như nước lọc, khiến Dạ Trì hắn cũng đơ ra nhìn theo. Xong, Tú Ảnh tiếp tục rót thêm li nữa, rượu sampans này có nồng độ cồn cao, lại thêm mùi vị cay xè lưỡi, uống xuống rồi vẫn phảng phất dư vị trong khoang miệng. Tú Ảnh mơ hồ không cảm nhận được vị giác của bản thân, nốc cạn li thứ hai. Toan rót tiếp li nữa liền bị Dạ Trì ngăn cản:
- Biết uống rượu mạnh liên tiếp có thể chết người không?
Cô cười khẩy, vui vẻ đáp:
- Thế anh có biết leo 17 tầng mỏi mệt như nào không?
Cô ngồi sát lại Viên Dạ Trì, bất ngờ vòng tay ôm cổ hắn, cạ cạ thân mình, đáp:
- Còn rất khát nước, nên tôi uống tạm
Xong cô thẳng thừng ẩn hắn ra, cầm theo chiếc li ra rót nước lọc. Uống xong ngụm nước lọc mới coi như giải tỏa cái vị rượu kèm sự háo nước của cô. Tú Ảnh mệt mỏi ngồi khụy xuống
Viên Dạ Trì nhìn cô, cuối cùng vẫn là hắn nhún nhường, cũng không thoải mái gì cho cam khi trông vẻ tiều tụy này của Tú Ảnh. Hắn tiến tới bế thốc cô dậy, đặt lên ngồi dựa vào sofa. Bản thân ngồi cạnh, trầm ngâm lấy điếu thuốc ra hút, hai lông mày rậm nheo nheo lại khó hiểu.
Tú Ảnh nhếch mũi lên ngửi thấy mùi thuốc lá, lật đật ngửng dậy, giật lấy điếu thuốc trên miệng Dạ Trì, nhanh trí dập tắt sự bất ngờ và khó chịu của hắn bằng nụ hôn nhẹ trên môi, tay kia thì ấn dập tàn thuốc. Tất thảy hành động của cô đều nhanh và đưa hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Sau cùng cô ngồi dựa vào hắn, nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi, tôi không ngửi được mùi thuốc
Viên Dạ Trì ôm cô bên cạnh, tay rờ lên mái tóc Tú Ảnh, châm chọc:
- Tú Ảnh, cô có thấy là... Càng ngày tôi càng buông lòng với cô không?
Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi, đáp:
- Không hề. Anh vẫn thường lấy những tấm ảnh, video hay bố mẹ tôi ra uy hiếp tôi thôi. Không buông lỏng chút nào...
Hắn cười khẩy một cái, tay đưa lên bóp vào khuôn miệng cô, nói:
- Không cần nhắc khéo, tôi biết cô cũng đang ép mình từng chút một, cố gắng để tôi không tức giận. Vì cô biết, tôi có chút tiêu cực cảm xúc nào, chỉ người thiệt không chỉ mình cô
Tú Ảnh lấy lại sự tỉnh tảo, ngồi thẳng dậy, nắm lấy bàn tay Viên Dạ Trì trên khuôn miệng mình xuống, ánh mắt to tròn vẻ ngoan ngoãn:
- Ừ ạn biết đấy, anh có điểm yếu của tôi mà. Vậy nên tôi vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn anh nhất có thể, chỉ thỉnh cầu anh giữ đúng chữ tín, không tác động đến những người thân xung quanh tôi là được, ha?
Viên Dạ Trì cười lớn, thẳng thừng dựt tay ra, ngồi dựa ra ghế, ánh mắt dò xét lướt nhìn cô từ đầu đến cuối, cảnh cáo:
- Không, Tú Ảnh. Cô không đơn giản vậy, cô vẫn luôn tìm cách chống chế, cô biết cảm xúc hiện tại của tôi đang cao hứng với cô, nên cô rất biết cách tận dụng.
Hắn xoa đầu mình rồi nói tiếp:
- Sáng nay trông thấy những điều đó tôi đã rất khó chịu, thậm chí tôi có thể trừ khử tên Thế Bác đó luôn
Tú Ảnh nghe vậy liền căng thẳng sợ hãi, cả người cô đã run lên nhưng vẫn giữ cho mình tinh thần thép để đấu trí với tên ác ma trước mặt. Viên Dạ Trì nhỏ nhẹ đáp lại:
- Nhưng tôi không làm thế, Tú Ảnh. Vì trước đó cô đã cầu xin tôi để yên cho chuyến công tác này, tôi vẫn giữ chữ tín.
Tú Ảnh cẩn thận đáp lại:
- Xin lỗi, là tôi sai
Hắn giãn cơ mặt ra thoải mái, nựng vào bầu má mịn của nữ nhân, dỗ dành:
- Tôi không muốn gây khó dễ, cô phải biết điều, nhớ chứ?
Tú Ảnh gật gù. Sau đấy lại cảm thấy có gì đó nôn nao dưới bụng, nó cuồn cuộn dưới bụng cô rồi trào dần lên nghẹn ở cuống họng. Là nôn do rượu, bụng cô yếu, đã bao giờ thử những loại rượu mạnh này đâu. Không một lời cảnh báo trước, Tú Ảnh ngã nhào về phía Viên Dạ Trì, nôn một trào lên cơ thể hắn, đống hổ lốn đó dính nhe nhớp trên khăn tắm, len lỏi chảy ngấm vào da thịt của nam nhân. Hắn căng mắt ra, hét lên:
- Ôi trời, cô điên à?
Hắn cuống cuồng bế Tú Ảnh vào phòng tắm, vỗ cho cô nôn hết xuống bồn cầu, mình thì bực dọc quay ra xả nước tắm, cằn nhằn:
- Tú Ảnh... Tôi muốn móc gan cô ra để xem nó đã lớn như nào đấy
Tú Ảnh ong ong đầu sau trận nôn vừa rồi, Viên Dạ Trì cẩn thận vỗ lưng cho cô rồi cả hai cùng tắm táp qua trong bồn. Hắn kì cọ rất kĩ, là người ưa sạch sẽ nay lại bị nôn mửa lên, nếu là người khác hắn đã trừng trị khốn cùng, nhưng với mỗi cô, Dạ Trì ngoài mặt khó chịu nhưng trong lòng vẫn ôn nhu mà chăm sóc
Tú Ảnh liếc mắt lên nhìn xung quanh, tiến đến lấy một li rượu cho bản thân, hùng hồn lấy chai sampans của Viên Dạ Trì, hào phóng rót cho mình một cốc đầy. Cổ họng cô nuốt một ngụm bọt rồi thằng thừng nốc cạn li rượu, uống liền mạch như nước lọc, khiến Dạ Trì hắn cũng đơ ra nhìn theo. Xong, Tú Ảnh tiếp tục rót thêm li nữa, rượu sampans này có nồng độ cồn cao, lại thêm mùi vị cay xè lưỡi, uống xuống rồi vẫn phảng phất dư vị trong khoang miệng. Tú Ảnh mơ hồ không cảm nhận được vị giác của bản thân, nốc cạn li thứ hai. Toan rót tiếp li nữa liền bị Dạ Trì ngăn cản:
- Biết uống rượu mạnh liên tiếp có thể chết người không?
Cô cười khẩy, vui vẻ đáp:
- Thế anh có biết leo 17 tầng mỏi mệt như nào không?
Cô ngồi sát lại Viên Dạ Trì, bất ngờ vòng tay ôm cổ hắn, cạ cạ thân mình, đáp:
- Còn rất khát nước, nên tôi uống tạm
Xong cô thẳng thừng ẩn hắn ra, cầm theo chiếc li ra rót nước lọc. Uống xong ngụm nước lọc mới coi như giải tỏa cái vị rượu kèm sự háo nước của cô. Tú Ảnh mệt mỏi ngồi khụy xuống
Viên Dạ Trì nhìn cô, cuối cùng vẫn là hắn nhún nhường, cũng không thoải mái gì cho cam khi trông vẻ tiều tụy này của Tú Ảnh. Hắn tiến tới bế thốc cô dậy, đặt lên ngồi dựa vào sofa. Bản thân ngồi cạnh, trầm ngâm lấy điếu thuốc ra hút, hai lông mày rậm nheo nheo lại khó hiểu.
Tú Ảnh nhếch mũi lên ngửi thấy mùi thuốc lá, lật đật ngửng dậy, giật lấy điếu thuốc trên miệng Dạ Trì, nhanh trí dập tắt sự bất ngờ và khó chịu của hắn bằng nụ hôn nhẹ trên môi, tay kia thì ấn dập tàn thuốc. Tất thảy hành động của cô đều nhanh và đưa hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Sau cùng cô ngồi dựa vào hắn, nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi, tôi không ngửi được mùi thuốc
Viên Dạ Trì ôm cô bên cạnh, tay rờ lên mái tóc Tú Ảnh, châm chọc:
- Tú Ảnh, cô có thấy là... Càng ngày tôi càng buông lòng với cô không?
Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi, đáp:
- Không hề. Anh vẫn thường lấy những tấm ảnh, video hay bố mẹ tôi ra uy hiếp tôi thôi. Không buông lỏng chút nào...
Hắn cười khẩy một cái, tay đưa lên bóp vào khuôn miệng cô, nói:
- Không cần nhắc khéo, tôi biết cô cũng đang ép mình từng chút một, cố gắng để tôi không tức giận. Vì cô biết, tôi có chút tiêu cực cảm xúc nào, chỉ người thiệt không chỉ mình cô
Tú Ảnh lấy lại sự tỉnh tảo, ngồi thẳng dậy, nắm lấy bàn tay Viên Dạ Trì trên khuôn miệng mình xuống, ánh mắt to tròn vẻ ngoan ngoãn:
- Ừ ạn biết đấy, anh có điểm yếu của tôi mà. Vậy nên tôi vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn anh nhất có thể, chỉ thỉnh cầu anh giữ đúng chữ tín, không tác động đến những người thân xung quanh tôi là được, ha?
Viên Dạ Trì cười lớn, thẳng thừng dựt tay ra, ngồi dựa ra ghế, ánh mắt dò xét lướt nhìn cô từ đầu đến cuối, cảnh cáo:
- Không, Tú Ảnh. Cô không đơn giản vậy, cô vẫn luôn tìm cách chống chế, cô biết cảm xúc hiện tại của tôi đang cao hứng với cô, nên cô rất biết cách tận dụng.
Hắn xoa đầu mình rồi nói tiếp:
- Sáng nay trông thấy những điều đó tôi đã rất khó chịu, thậm chí tôi có thể trừ khử tên Thế Bác đó luôn
Tú Ảnh nghe vậy liền căng thẳng sợ hãi, cả người cô đã run lên nhưng vẫn giữ cho mình tinh thần thép để đấu trí với tên ác ma trước mặt. Viên Dạ Trì nhỏ nhẹ đáp lại:
- Nhưng tôi không làm thế, Tú Ảnh. Vì trước đó cô đã cầu xin tôi để yên cho chuyến công tác này, tôi vẫn giữ chữ tín.
Tú Ảnh cẩn thận đáp lại:
- Xin lỗi, là tôi sai
Hắn giãn cơ mặt ra thoải mái, nựng vào bầu má mịn của nữ nhân, dỗ dành:
- Tôi không muốn gây khó dễ, cô phải biết điều, nhớ chứ?
Tú Ảnh gật gù. Sau đấy lại cảm thấy có gì đó nôn nao dưới bụng, nó cuồn cuộn dưới bụng cô rồi trào dần lên nghẹn ở cuống họng. Là nôn do rượu, bụng cô yếu, đã bao giờ thử những loại rượu mạnh này đâu. Không một lời cảnh báo trước, Tú Ảnh ngã nhào về phía Viên Dạ Trì, nôn một trào lên cơ thể hắn, đống hổ lốn đó dính nhe nhớp trên khăn tắm, len lỏi chảy ngấm vào da thịt của nam nhân. Hắn căng mắt ra, hét lên:
- Ôi trời, cô điên à?
Hắn cuống cuồng bế Tú Ảnh vào phòng tắm, vỗ cho cô nôn hết xuống bồn cầu, mình thì bực dọc quay ra xả nước tắm, cằn nhằn:
- Tú Ảnh... Tôi muốn móc gan cô ra để xem nó đã lớn như nào đấy
Tú Ảnh ong ong đầu sau trận nôn vừa rồi, Viên Dạ Trì cẩn thận vỗ lưng cho cô rồi cả hai cùng tắm táp qua trong bồn. Hắn kì cọ rất kĩ, là người ưa sạch sẽ nay lại bị nôn mửa lên, nếu là người khác hắn đã trừng trị khốn cùng, nhưng với mỗi cô, Dạ Trì ngoài mặt khó chịu nhưng trong lòng vẫn ôn nhu mà chăm sóc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.