Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 49: Anh Tiêu, Nhanh Quá Rồi 2
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Dường như Tiêu Vân Đình đã sắp xếp xong lời nói cho bản thân, môi mỏng khẽ mở: “Không coi là quen biết, nhưng mà từng có duyên gặp một lần, chính là vào hôm trước, cô ta chặn anh lại ở cửa thôn nói là chị họ của em.”
Hứa Nặc “ừm” một tiếng, lẳng lặng nhìn anh, đợi anh nói lời tiếp theo.
Tiêu Vân Đình nhìn đôi mắt thuần khiết trong sáng của Hứa Nặc, anh nhìn xung quanh, hạ thấp âm lượng, đồng thời xích lại gần hơn.
Gió nhẹ thổi thổi vào tóc trước trán của Hứa Nặc, sợi tóc bay vào khuôn mặt của anh, như thế đang nhẹ nhàng gãi ngứa cho anh, có cảm giác hơi khác lạ…
Mặc dù là thế.
Đầu óc của anh vô cùng tỉnh táo, nói từng câu từng chữ: “Cô ta nói em… thích một thanh niên trí thức ở trong thôn, còn nói xấu em rất nhiều.
Cô ta có dụng ý xấu xa, nói mấy lời này với anh, thì cũng sẽ nói những lời này với những người khác, mục đích của cô ta là muốn huỷ hoại em. Anh rất tức giận nên đã bóp cổ cô ta.”
Hứa Nặc từng nhìn thấy vết bớt trên cổ của Hứa Thiên Thiên, biết đó là do anh bóp, dù sao Lưu Nhị Xoạ cũng không có sức đóm bàn tay cũng không lớn như thế.
Chỉ là Hứa Nặc không ngờ rằng anh sẽ thoải mái thừa nhận.
Thôn Đào Hoa và thôn Miên Hoa không cách nhau xa, thôn Miên Hoa xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiêu Vân Đình không thể nào không biết, cho nên anh cũng không định trốn tránh chuyện sau đó.
Hứa Nặc hỏi như thế, chắc chắn đã đi thăm Hứa Thiên Thiên rồi, hơn nữa cô cũng nói rất nhiều lời liên quan đến anh.
Cho nên Tiêu Vân Đình lại nói: “Chuyện sau đó của cô ta và Lưu Nhị Xoạ, không liên quan đến anh.”
Hứa Nặc ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, em biết chuyện này không liên quan đến anh tiêu. Anh là quân nhân, anh không thể nào vì chút chuyện này mà đi làm một số chuyện tự huỷ hoại tương lai của mình được.
Em hỏi anh, thực ra chỉ là muốn biết, anh có tin lời của chị họ em không?”
“Không tin!”
Tiêu Vân Đình nói không chút do dự, anh từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, trong ánh mắt là sự tin tưởng.
Hứa Nặc không biết sự tin tưởng của anh từ đâu mà ra.
Nhưng mà…
Đồng chí nam bằng lòng thẳng thắn như thế này, cô rất đánh giá cao.
Tiêu Vân Đình nói xong, lập tức quay người lại đạp xe đến bãi phế liệu, không lăn tăn về vấn đề này nữa.
Bàn tay của Hứa Nặc chậm rãi kéo góc áo của anh, nói nhỏ: “Anh Tiêu, nếu em và anh đã tìm hiểu nhau, thì trái tim của em sẽ chỉ ở chỗ anh mà thôi, sẽ không đặt ở chỗ người khác, cảm ơn sự tin tưởng của anh.”
Hứa Nặc “ừm” một tiếng, lẳng lặng nhìn anh, đợi anh nói lời tiếp theo.
Tiêu Vân Đình nhìn đôi mắt thuần khiết trong sáng của Hứa Nặc, anh nhìn xung quanh, hạ thấp âm lượng, đồng thời xích lại gần hơn.
Gió nhẹ thổi thổi vào tóc trước trán của Hứa Nặc, sợi tóc bay vào khuôn mặt của anh, như thế đang nhẹ nhàng gãi ngứa cho anh, có cảm giác hơi khác lạ…
Mặc dù là thế.
Đầu óc của anh vô cùng tỉnh táo, nói từng câu từng chữ: “Cô ta nói em… thích một thanh niên trí thức ở trong thôn, còn nói xấu em rất nhiều.
Cô ta có dụng ý xấu xa, nói mấy lời này với anh, thì cũng sẽ nói những lời này với những người khác, mục đích của cô ta là muốn huỷ hoại em. Anh rất tức giận nên đã bóp cổ cô ta.”
Hứa Nặc từng nhìn thấy vết bớt trên cổ của Hứa Thiên Thiên, biết đó là do anh bóp, dù sao Lưu Nhị Xoạ cũng không có sức đóm bàn tay cũng không lớn như thế.
Chỉ là Hứa Nặc không ngờ rằng anh sẽ thoải mái thừa nhận.
Thôn Đào Hoa và thôn Miên Hoa không cách nhau xa, thôn Miên Hoa xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiêu Vân Đình không thể nào không biết, cho nên anh cũng không định trốn tránh chuyện sau đó.
Hứa Nặc hỏi như thế, chắc chắn đã đi thăm Hứa Thiên Thiên rồi, hơn nữa cô cũng nói rất nhiều lời liên quan đến anh.
Cho nên Tiêu Vân Đình lại nói: “Chuyện sau đó của cô ta và Lưu Nhị Xoạ, không liên quan đến anh.”
Hứa Nặc ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, em biết chuyện này không liên quan đến anh tiêu. Anh là quân nhân, anh không thể nào vì chút chuyện này mà đi làm một số chuyện tự huỷ hoại tương lai của mình được.
Em hỏi anh, thực ra chỉ là muốn biết, anh có tin lời của chị họ em không?”
“Không tin!”
Tiêu Vân Đình nói không chút do dự, anh từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, trong ánh mắt là sự tin tưởng.
Hứa Nặc không biết sự tin tưởng của anh từ đâu mà ra.
Nhưng mà…
Đồng chí nam bằng lòng thẳng thắn như thế này, cô rất đánh giá cao.
Tiêu Vân Đình nói xong, lập tức quay người lại đạp xe đến bãi phế liệu, không lăn tăn về vấn đề này nữa.
Bàn tay của Hứa Nặc chậm rãi kéo góc áo của anh, nói nhỏ: “Anh Tiêu, nếu em và anh đã tìm hiểu nhau, thì trái tim của em sẽ chỉ ở chỗ anh mà thôi, sẽ không đặt ở chỗ người khác, cảm ơn sự tin tưởng của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.