Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 35: Công An Muốn Lấy Bằng Chứng Từ Chỗ Hứa Thiên Thiên 3
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
“Trên quần lót nhất định có dính thứ đồ của thằng kia...”
“Ném chết bà!”
Bốp một tiếng.
Hẳn là tiếng dì hai Hứa tức giận đẩy đổ cửa nhà.
Mẹ Hứa mở cửa nhà đi ra nói: “Rảnh rỗi quá không có gì làm phải không? Còn không mau chuẩn bị đi làm đi!”
Mấy ngày nay bắp trong ruộng chín.
Trời nóng nên thời gian làm bắt đầu sớm hơn.
Sau khi đuổi mấy bà thím đi, lúc này Hứa Nặc Nặc mới dám ra ngoài.
Cô vừa mới tới dưới mái hiên.
Đã có người gõ cửa.
Đại Hổ mở cửa, nhìn thấy một gương mặt xa lạ bèn hỏi: “Bà tìm ai?”
Mẹ Hứa cũng đi qua, vừa thấy là người quen thì lập tức tiếp đón: “Chị Dương, mau... mau vào đi.”
Thím Dương là bà mối.
Hơn nữa còn là bà mối tốt nhất làng trên xóm dưới.
Bà ấy cười hì hì đi vào nhà, thấy Hứa Nặc Nặc đứng dưới mái hiên thì thoáng ngẩn người rồi vỗ đùi: “Xứng đôi! Quả thực rất xứng đôi!
Đúng là một đôi trời sinh! Có thể nói là đôi xứng nhất tôi từng thấy.”
Bà mối Dương đánh giá Hứa Nặc Nặc từ trên xuống dưới.
Hứa Nặc Nặc rót nước: “Thím, vào nhà ngồi, uống miếng nước đi.”
Hứa Nặc Nặc vừa nói.
Vẻ mặt bà mối Dương càng khoa trương hơn: “Ai da, giọng con gái thật dễ nghe, mềm mại như vậy, bảo sao mẹ Tiêu giục tôi tới truyền lời.”
Khen Hứa Nặc Nặc rất tốt.
Mẹ Hứa nghe rất vui, hào phóng lấy ra một ít kẹo: “Chị Dương, ăn ít kẹo đi.”
Bà mối Dương thấy là kẹo trái cây cứng thì cũng không khách sáo, lấy mấy viên bỏ vào trong túi rồi bắt đầu nói chuyện chính sự. Kỳ thực cũng chỉ là một ít thủ tục và tập tục trong thôn mà thôi.
Dù mấy người trẻ tuổi tự đi xem mắt thì cũng sẽ tìm bà mối để làm thủ tục.
Bà mối Dưa lại ba hoa chích chòe khen Tiêu Vân Đình, lại hứa hẹn nói hai người rất xứng đôi, quả thực là kim đồng ngọc nữ dưới tòa của Quan âm nương nương gì đó.
Sau đó lại nói tên nhóc nhà họ Tiêu rất hiếm, còn đem bát tự qua đây, muốn lấy bát tự của nhà gái xem có hợp bát tự không để chọn thời gian đính hôn.
Hơn nữa Tiêu Vân Đình chỉ xin nghỉ được có nửa tháng, nếu nhà gái không có vấn đề gì thì để bọn họ báo cáo xin kết hôn trước. Bởi vì muốn bên chỗ quân khu xét duyệt cũng phải tốn nửa tháng.
Chờ sau khi xét duyệt mới có thể đi xin giấy đăng kí kết hôn.
Nhà họ Tiêu rất vội như sợ con gái sẽ chạy mất.
Hứa Nặc Nặc cũng cảm giác được Tiêu Vân Đình sốt ruột.
Hận không thể lập tức cưới cô về nhà.
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không nói thêm gì, chờ mẹ Hứa và bà mối Dương nói chuyện.
“Ném chết bà!”
Bốp một tiếng.
Hẳn là tiếng dì hai Hứa tức giận đẩy đổ cửa nhà.
Mẹ Hứa mở cửa nhà đi ra nói: “Rảnh rỗi quá không có gì làm phải không? Còn không mau chuẩn bị đi làm đi!”
Mấy ngày nay bắp trong ruộng chín.
Trời nóng nên thời gian làm bắt đầu sớm hơn.
Sau khi đuổi mấy bà thím đi, lúc này Hứa Nặc Nặc mới dám ra ngoài.
Cô vừa mới tới dưới mái hiên.
Đã có người gõ cửa.
Đại Hổ mở cửa, nhìn thấy một gương mặt xa lạ bèn hỏi: “Bà tìm ai?”
Mẹ Hứa cũng đi qua, vừa thấy là người quen thì lập tức tiếp đón: “Chị Dương, mau... mau vào đi.”
Thím Dương là bà mối.
Hơn nữa còn là bà mối tốt nhất làng trên xóm dưới.
Bà ấy cười hì hì đi vào nhà, thấy Hứa Nặc Nặc đứng dưới mái hiên thì thoáng ngẩn người rồi vỗ đùi: “Xứng đôi! Quả thực rất xứng đôi!
Đúng là một đôi trời sinh! Có thể nói là đôi xứng nhất tôi từng thấy.”
Bà mối Dương đánh giá Hứa Nặc Nặc từ trên xuống dưới.
Hứa Nặc Nặc rót nước: “Thím, vào nhà ngồi, uống miếng nước đi.”
Hứa Nặc Nặc vừa nói.
Vẻ mặt bà mối Dương càng khoa trương hơn: “Ai da, giọng con gái thật dễ nghe, mềm mại như vậy, bảo sao mẹ Tiêu giục tôi tới truyền lời.”
Khen Hứa Nặc Nặc rất tốt.
Mẹ Hứa nghe rất vui, hào phóng lấy ra một ít kẹo: “Chị Dương, ăn ít kẹo đi.”
Bà mối Dương thấy là kẹo trái cây cứng thì cũng không khách sáo, lấy mấy viên bỏ vào trong túi rồi bắt đầu nói chuyện chính sự. Kỳ thực cũng chỉ là một ít thủ tục và tập tục trong thôn mà thôi.
Dù mấy người trẻ tuổi tự đi xem mắt thì cũng sẽ tìm bà mối để làm thủ tục.
Bà mối Dưa lại ba hoa chích chòe khen Tiêu Vân Đình, lại hứa hẹn nói hai người rất xứng đôi, quả thực là kim đồng ngọc nữ dưới tòa của Quan âm nương nương gì đó.
Sau đó lại nói tên nhóc nhà họ Tiêu rất hiếm, còn đem bát tự qua đây, muốn lấy bát tự của nhà gái xem có hợp bát tự không để chọn thời gian đính hôn.
Hơn nữa Tiêu Vân Đình chỉ xin nghỉ được có nửa tháng, nếu nhà gái không có vấn đề gì thì để bọn họ báo cáo xin kết hôn trước. Bởi vì muốn bên chỗ quân khu xét duyệt cũng phải tốn nửa tháng.
Chờ sau khi xét duyệt mới có thể đi xin giấy đăng kí kết hôn.
Nhà họ Tiêu rất vội như sợ con gái sẽ chạy mất.
Hứa Nặc Nặc cũng cảm giác được Tiêu Vân Đình sốt ruột.
Hận không thể lập tức cưới cô về nhà.
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không nói thêm gì, chờ mẹ Hứa và bà mối Dương nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.