Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 18: Em Ấy Thích Thanh Niên Trí Thức Lý 3
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Tiêu Vân Đình sợ người khác nhìn thấy sẽ làm hủy hoại thanh danh của cô, không ở lại nữa, nhưng mỗi bước đi đều lưu luyến không thôi.
Tới khi.
Trong lòng anh tràn đầy thấp thỏm.
Anh sợ cô gái khi còn bé không thích anh sẽ lại ghét bỏ anh như trước, ghét bỏ anh thô lỗ, ghét bỏ anh đen, ghét bỏ sức lực anh quá lớn.
Khi đi.
Bước chân anh nhẹ nhàng nhưng ngập tràn kích động.
Hóa ra cô gái anh thích cũng thích anh.
Anh và cô có tương lai.
Anh và cô đang yêu nhau.
Nếu cô nguyện ý, anh sẽ báo cáo kết hôn, vậy thì có thể ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa.
Hứa Nặc Nặc nhìn Tiêu Vân Đình đi xa mới xoay người đi vào nhà.
Tiêu Vân Đình đi rất nhanh. Anh không hề thấy mặt trời bên trên chói chang, chỉ cảm thấy đầy hứng khởi mong chờ ba ngày sau tới.
Đến cửa thôn.
Bỗng nhiên có một bóng dáng tới gần.
Tiêu Vân Đình giật mình, đầu óc bất chợt tỉnh táo rồi nghiêng người né tránh cơ thể đang tới gần kia.
Hứa Thiên Thiên giả vờ lảo đảo rồi trực tiếp té nhào xuống đất. Sau đó Hứa Thiên Thiên khó khăn ngồi dậy, toàn bộ cánh tay, đầu gối cô ta đều bị trầy xước, chảy máu ào ạt.
Tiêu Vân Đình lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Thiên ngồi trên mặt đất, hỏi: “Sao cô lại thế này?”
Hứa Thiên Thiên bị đau, đáng thương nức nở hai tiếng: “Anh Tiêu, anh kéo em dậy với, chân em bị trật không đứng dậy nổi.”
“Cô có quen tôi?”
Tiêu Vân Đình híp hai mắt lại, trên người tỏa ra cảm giác lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần.
Hứa Thiên Thiên cảm giác yết hầu đột nhiên căng thẳng, có chút sợ hãi nên nói lắp: “Quen... có quen, em... em là chị họ Hứa Nặc Nặc, Hứa Thiên Thiên.”
Ánh mắt Tiêu Vân Đình càng lạnh lẽo hơn: “Vừa rồi cô cố ý đâm vào tôi, có mục đích gì!?”
Hứa Thiên Thiên tỏ vẻ oan uổng: “Em... em không có, chỉ là... tình thế cấp bách vội vàng về nhà nên mới không cẩn thận... xém chút đụng vào anh.”
Lời giải thích này rõ ràng rất vô lý.
Tiêu Vân Đình không tin lấy một chữ.
Hứa Thiên Thiên thấy anh không nói gì, tuy rất khẩn trương, thậm chí còn bị cảm giác lạnh lùng trên người anh dọa sợ nhưng cô ta vẫn nói: “Anh Tiêu, em nghe nói hôm nay anh đi xem mắt em họ em?”
Tiêu Vân Đình không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn vẻ mặt cô ta trầm tới mức khó coi, đôi mắt phương còn tỏa ra vẻ nham hiểm, hung ác.
Hứa Thiên Thiên nuốt nước miếng, cố gắng nói: “Anh Tiêu, Hứa Nặc Nặc không thích anh. Em ấy thích thanh niên trí thức Lý! Nhưng thanh niên trí thức Lý không cần em ấy nên em ấy mới vội vàng đi tìm người khác...”
Ý của cô ta vô cùng rõ ràng.
Cô ta đang ám chỉ anh bị lừa!
Tới khi.
Trong lòng anh tràn đầy thấp thỏm.
Anh sợ cô gái khi còn bé không thích anh sẽ lại ghét bỏ anh như trước, ghét bỏ anh thô lỗ, ghét bỏ anh đen, ghét bỏ sức lực anh quá lớn.
Khi đi.
Bước chân anh nhẹ nhàng nhưng ngập tràn kích động.
Hóa ra cô gái anh thích cũng thích anh.
Anh và cô có tương lai.
Anh và cô đang yêu nhau.
Nếu cô nguyện ý, anh sẽ báo cáo kết hôn, vậy thì có thể ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa.
Hứa Nặc Nặc nhìn Tiêu Vân Đình đi xa mới xoay người đi vào nhà.
Tiêu Vân Đình đi rất nhanh. Anh không hề thấy mặt trời bên trên chói chang, chỉ cảm thấy đầy hứng khởi mong chờ ba ngày sau tới.
Đến cửa thôn.
Bỗng nhiên có một bóng dáng tới gần.
Tiêu Vân Đình giật mình, đầu óc bất chợt tỉnh táo rồi nghiêng người né tránh cơ thể đang tới gần kia.
Hứa Thiên Thiên giả vờ lảo đảo rồi trực tiếp té nhào xuống đất. Sau đó Hứa Thiên Thiên khó khăn ngồi dậy, toàn bộ cánh tay, đầu gối cô ta đều bị trầy xước, chảy máu ào ạt.
Tiêu Vân Đình lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Thiên ngồi trên mặt đất, hỏi: “Sao cô lại thế này?”
Hứa Thiên Thiên bị đau, đáng thương nức nở hai tiếng: “Anh Tiêu, anh kéo em dậy với, chân em bị trật không đứng dậy nổi.”
“Cô có quen tôi?”
Tiêu Vân Đình híp hai mắt lại, trên người tỏa ra cảm giác lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần.
Hứa Thiên Thiên cảm giác yết hầu đột nhiên căng thẳng, có chút sợ hãi nên nói lắp: “Quen... có quen, em... em là chị họ Hứa Nặc Nặc, Hứa Thiên Thiên.”
Ánh mắt Tiêu Vân Đình càng lạnh lẽo hơn: “Vừa rồi cô cố ý đâm vào tôi, có mục đích gì!?”
Hứa Thiên Thiên tỏ vẻ oan uổng: “Em... em không có, chỉ là... tình thế cấp bách vội vàng về nhà nên mới không cẩn thận... xém chút đụng vào anh.”
Lời giải thích này rõ ràng rất vô lý.
Tiêu Vân Đình không tin lấy một chữ.
Hứa Thiên Thiên thấy anh không nói gì, tuy rất khẩn trương, thậm chí còn bị cảm giác lạnh lùng trên người anh dọa sợ nhưng cô ta vẫn nói: “Anh Tiêu, em nghe nói hôm nay anh đi xem mắt em họ em?”
Tiêu Vân Đình không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn vẻ mặt cô ta trầm tới mức khó coi, đôi mắt phương còn tỏa ra vẻ nham hiểm, hung ác.
Hứa Thiên Thiên nuốt nước miếng, cố gắng nói: “Anh Tiêu, Hứa Nặc Nặc không thích anh. Em ấy thích thanh niên trí thức Lý! Nhưng thanh niên trí thức Lý không cần em ấy nên em ấy mới vội vàng đi tìm người khác...”
Ý của cô ta vô cùng rõ ràng.
Cô ta đang ám chỉ anh bị lừa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.