Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 31: Mẹ Mãi Mãi Là Người Xinh Đẹp Nhất 2
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Hứa Nặc Nặc ngẫm nghĩ rồi cầm một lốc sữa mạch nha, nửa hộp bánh quy, thêm cả túi kẹo sữa hình thỏ trắng đưa cho Tiền Văn Phương: “Chị dâu, cái này cho chị.”
Tiền Văn Phương thấy nhiều đồ như vậy bèn lắc đầu: “Em gái, đồng chí Tiêu cho em, em cho chị làm gì? Em cầm đi!”
“Chị dâu, túi này do anh Tiêu mua cho mọi người, bên kia còn một túi nữa mới là của em.”
Hứa Nặc Nặc mạnh mẽ nhét vào trong tay Tiền Văn Phương.
Tiền Văn Phương cảm động nhìn Hứa Nặc Nặc. Rốt cuộc cô ấy đã tu luyện phúc khí mấy đời mà lại có được cô em chồng tốt như vậy. Khi còn nhỏ cô ấy cứu mạng cô, bây giờ lớn cô ấy còn đưa cô theo hưởng phúc.
Nhất thời hốc mắt cô đỏ lên.
Thấy bầu không khí hơi trầm, Hứa Nặc Nặc trêu: “Chị dâu, chị đừng khóc. Chị mà khóc, Đại Hổ, Tiểu Hổ sẽ khóc, em cũng không bắt nạt được.”
Tiền Văn Phương bị cô chọc cười, sau đó xoay người nói: “Đại Hổ, Tiểu Hổ, sau này phải hiếu thuận với cô nhỏ có biết chưa? Con xem cô nhỏ cho các con sữa mạch nha, bánh quy với kẹo sữa nữa.
Cô nhỏ tốt vậy biết tìm ở đâu? Hai đứa chính là những đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thôn, người khác không có cô nhỏ như vậy nhưng hai con lại có.”
Đại Hổ dẻo miệng lập tức nói: “Con lớn lên sẽ mua cho cô nhỏ nhiều áo váy đẹp, còn mua cho cô nhỏ một căn nhà lớn!
Con sẽ mãi mãi hiếu thuận với cô nhỏ.”
Tiểu Hổ không quen nói những lời này nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lặp lại mấy chữ: “Hiếu thuận với cô nhỏ.”
Hứa Nặc Nặc vui vẻ cười. Cô cũng rất thích mấy đứa nhóc này, vừa ngoan lại vừa đáng yêu. Cô xoa nhẹ đầu bọn họ: “Uống nhiều sữa mạch nha, vừa cao lại vừa thơm.”
Trẻ con thơm mùi sữa ai mà không thích.
Tiền Văn Phương là người cẩn thận, thích sạch sẽ. Hai đứa nhỏ cũng rất sạch sẽ, thơm ngát, còn kế thừa huyết thống nhà họ Hứa, trắng phát sáng.
Như hai cục bột nếp.
Sữa mạch nha, còn có bánh trứng gà còn dư Hứa Nặc Nặc đều bỏ vào trong rương của mẹ Hứa, xong mở túi của mình ra.
Phát hiện Tiêu Vân Đình mua cho cô hai bịch kẹo sữa màu trắng lớn. Cô lại cầm một bịch đưa cho mẹ Hứa, sau đó lại phát hiện ra còn có thêm hai hộp kem dưỡng da.
Cô ngẫm nghĩ rồi đưa cho mẹ Hứa một hộp.
Mẹ Hừa vừa vào phòng, thấy cô lấy đồ từ bên ngoài vào thì trầm mặt xuống: “Tên nhóc nhà họ Tiêu cho con, con cho mẹ làm gì?”
Hứa Nặc Nặc tiến tới trước mặt mẹ Hứa, ngón tay quẹt một ít kem dưỡng da bôi lên mặt mẹ Hứa: “Mẹ, ngửi thử đi, có thơm không?”
Tiền Văn Phương thấy nhiều đồ như vậy bèn lắc đầu: “Em gái, đồng chí Tiêu cho em, em cho chị làm gì? Em cầm đi!”
“Chị dâu, túi này do anh Tiêu mua cho mọi người, bên kia còn một túi nữa mới là của em.”
Hứa Nặc Nặc mạnh mẽ nhét vào trong tay Tiền Văn Phương.
Tiền Văn Phương cảm động nhìn Hứa Nặc Nặc. Rốt cuộc cô ấy đã tu luyện phúc khí mấy đời mà lại có được cô em chồng tốt như vậy. Khi còn nhỏ cô ấy cứu mạng cô, bây giờ lớn cô ấy còn đưa cô theo hưởng phúc.
Nhất thời hốc mắt cô đỏ lên.
Thấy bầu không khí hơi trầm, Hứa Nặc Nặc trêu: “Chị dâu, chị đừng khóc. Chị mà khóc, Đại Hổ, Tiểu Hổ sẽ khóc, em cũng không bắt nạt được.”
Tiền Văn Phương bị cô chọc cười, sau đó xoay người nói: “Đại Hổ, Tiểu Hổ, sau này phải hiếu thuận với cô nhỏ có biết chưa? Con xem cô nhỏ cho các con sữa mạch nha, bánh quy với kẹo sữa nữa.
Cô nhỏ tốt vậy biết tìm ở đâu? Hai đứa chính là những đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thôn, người khác không có cô nhỏ như vậy nhưng hai con lại có.”
Đại Hổ dẻo miệng lập tức nói: “Con lớn lên sẽ mua cho cô nhỏ nhiều áo váy đẹp, còn mua cho cô nhỏ một căn nhà lớn!
Con sẽ mãi mãi hiếu thuận với cô nhỏ.”
Tiểu Hổ không quen nói những lời này nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lặp lại mấy chữ: “Hiếu thuận với cô nhỏ.”
Hứa Nặc Nặc vui vẻ cười. Cô cũng rất thích mấy đứa nhóc này, vừa ngoan lại vừa đáng yêu. Cô xoa nhẹ đầu bọn họ: “Uống nhiều sữa mạch nha, vừa cao lại vừa thơm.”
Trẻ con thơm mùi sữa ai mà không thích.
Tiền Văn Phương là người cẩn thận, thích sạch sẽ. Hai đứa nhỏ cũng rất sạch sẽ, thơm ngát, còn kế thừa huyết thống nhà họ Hứa, trắng phát sáng.
Như hai cục bột nếp.
Sữa mạch nha, còn có bánh trứng gà còn dư Hứa Nặc Nặc đều bỏ vào trong rương của mẹ Hứa, xong mở túi của mình ra.
Phát hiện Tiêu Vân Đình mua cho cô hai bịch kẹo sữa màu trắng lớn. Cô lại cầm một bịch đưa cho mẹ Hứa, sau đó lại phát hiện ra còn có thêm hai hộp kem dưỡng da.
Cô ngẫm nghĩ rồi đưa cho mẹ Hứa một hộp.
Mẹ Hừa vừa vào phòng, thấy cô lấy đồ từ bên ngoài vào thì trầm mặt xuống: “Tên nhóc nhà họ Tiêu cho con, con cho mẹ làm gì?”
Hứa Nặc Nặc tiến tới trước mặt mẹ Hứa, ngón tay quẹt một ít kem dưỡng da bôi lên mặt mẹ Hứa: “Mẹ, ngửi thử đi, có thơm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.