Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 13: Nếu Con Gả Cho Anh Ấy 1
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Tiêu Vân Đình đã trở lại, trong tay còn cầm theo một túi đồ lớn đi tới trước mặt mẹ Hứa: “Dì Hứa, đây là một ít quà vặt con mua cho dì, dì cầm đi.”
Mẹ Tiêu vui vẻ nhìn con trai mình.
Mẹ Hứa tỏ vẻ ngại ngùng: “Ai nha Vân Đình, con khách khí như vậy làm gì?”
Tiêu Vân Đình mạnh mẽ nhét túi vào trong tay mẹ Hứa, sau đó lại đưa một cái túi khác ra: “Đồng chí Hứa, đây là quà gặp mặt... tôi cho cô.”
Hứa Nặc Nặc hào phóng nhận lấy: “Cảm ơn anh Tiêu.”
Vừa rồi vẫn là đồng chí Tiêu, lúc này đã thành anh Tiêu.
Tiêu Vân Đình thầm nghĩ.
Cô gái mà anh thích, anh nhất định sẽ cưới cô về nhà.
Ngày tháng sáu, giữa trưa là lúc nắng nóng nhất trong ngày.
Buổi xem mắt coi như kết thúc.
Nếu có hứng thú, bước tiếp theo sẽ là nhà trai tới nhà gái chào hỏi, nên Tiêu Vân Đình rất mong chờ bước tiếp theo.
Còn có hứng thú hay không thì phải chờ bà mối tới thông báo lại.
Tiêu Vân Đình ở thôn Đào Hoa bên cạnh, cách thôn bọn họ không quá xa. Máy kéo là phương tiện công cộng của xã, lúc rảnh rỗi đều sẽ dùng để đưa người lên thị trấn.
Lúc trở về, bọn họ cùng ngồi máy kéo về.
Lúc tới có lẽ là do Tiêu Vân Đình có việc nên cùng mẹ Tiêu lên trấn sớm hơn họ một lúc.
Máy kéo rất cao.
Tiêu Vân Đình cao 1 mét **, dễ dàng nhảy lên xe, sau đó vươn tay kéo mẹ Hứa và mẹ Tiêu lên xe,
Sau đó mẹ Hứa bèn kéo Tiền Văn Phương lên.
Hứa Nặc Nặc nhìn máy kéo cao như vậy, định nhờ mẹ Hứa kéo cô lên. Kết quả Tiêu Vân Đình đột nhiên vòng ra phía sau cô, hai tay vịn lấy hông cô trực tiếp nhấc cả người cô lên.
Hứa Nặc Nặc hơi ngẩn ra. Vì bàn tay ở bên hông quá cứng, quá nóng nên dù cách một lớp áo sơ mi mỏng vẫn có thể truyền độ ấm vào trong da thịt cô.
Gương mặt cô không khỏi đỏ lên.
Hứa Nặc Nặc ngồi lên ghế, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
Không biết có phải do hai người mẹ cố ý an bài hay không mà Tiêu Vân Đình lại ngồi bên cạnh Hứa Nặc Nặc. Bàn tay anh để sau cô, sợ khi máy kéo lay động sẽ đập vào lưng cô.
Anh nghĩ anh chỉ cầm tay cô chút mà tay cô đã ửng hồng lên, nếu đụng phải cục sắt này nhất định sẽ bị trầy xước.
Tiền Văn Phương đều chú ý tới chi tiết nhỏ đó, còn thầm vui mừng cho Hứa Nặc Nặc.
Mẹ Hứa cũng nhìn thấy.
Tiêu Vân Đình cao lớn, lực lưỡng như một vị thần bảo vệ cho Hứa Nặc Nặc nhỏ xinh bên cạnh. Mỗi khi xe lắc lư, anh luôn có thể bảo vệ những đồ hoặc những người bị đẩy lại đó.
Mẹ Tiêu vui vẻ nhìn con trai mình.
Mẹ Hứa tỏ vẻ ngại ngùng: “Ai nha Vân Đình, con khách khí như vậy làm gì?”
Tiêu Vân Đình mạnh mẽ nhét túi vào trong tay mẹ Hứa, sau đó lại đưa một cái túi khác ra: “Đồng chí Hứa, đây là quà gặp mặt... tôi cho cô.”
Hứa Nặc Nặc hào phóng nhận lấy: “Cảm ơn anh Tiêu.”
Vừa rồi vẫn là đồng chí Tiêu, lúc này đã thành anh Tiêu.
Tiêu Vân Đình thầm nghĩ.
Cô gái mà anh thích, anh nhất định sẽ cưới cô về nhà.
Ngày tháng sáu, giữa trưa là lúc nắng nóng nhất trong ngày.
Buổi xem mắt coi như kết thúc.
Nếu có hứng thú, bước tiếp theo sẽ là nhà trai tới nhà gái chào hỏi, nên Tiêu Vân Đình rất mong chờ bước tiếp theo.
Còn có hứng thú hay không thì phải chờ bà mối tới thông báo lại.
Tiêu Vân Đình ở thôn Đào Hoa bên cạnh, cách thôn bọn họ không quá xa. Máy kéo là phương tiện công cộng của xã, lúc rảnh rỗi đều sẽ dùng để đưa người lên thị trấn.
Lúc trở về, bọn họ cùng ngồi máy kéo về.
Lúc tới có lẽ là do Tiêu Vân Đình có việc nên cùng mẹ Tiêu lên trấn sớm hơn họ một lúc.
Máy kéo rất cao.
Tiêu Vân Đình cao 1 mét **, dễ dàng nhảy lên xe, sau đó vươn tay kéo mẹ Hứa và mẹ Tiêu lên xe,
Sau đó mẹ Hứa bèn kéo Tiền Văn Phương lên.
Hứa Nặc Nặc nhìn máy kéo cao như vậy, định nhờ mẹ Hứa kéo cô lên. Kết quả Tiêu Vân Đình đột nhiên vòng ra phía sau cô, hai tay vịn lấy hông cô trực tiếp nhấc cả người cô lên.
Hứa Nặc Nặc hơi ngẩn ra. Vì bàn tay ở bên hông quá cứng, quá nóng nên dù cách một lớp áo sơ mi mỏng vẫn có thể truyền độ ấm vào trong da thịt cô.
Gương mặt cô không khỏi đỏ lên.
Hứa Nặc Nặc ngồi lên ghế, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
Không biết có phải do hai người mẹ cố ý an bài hay không mà Tiêu Vân Đình lại ngồi bên cạnh Hứa Nặc Nặc. Bàn tay anh để sau cô, sợ khi máy kéo lay động sẽ đập vào lưng cô.
Anh nghĩ anh chỉ cầm tay cô chút mà tay cô đã ửng hồng lên, nếu đụng phải cục sắt này nhất định sẽ bị trầy xước.
Tiền Văn Phương đều chú ý tới chi tiết nhỏ đó, còn thầm vui mừng cho Hứa Nặc Nặc.
Mẹ Hứa cũng nhìn thấy.
Tiêu Vân Đình cao lớn, lực lưỡng như một vị thần bảo vệ cho Hứa Nặc Nặc nhỏ xinh bên cạnh. Mỗi khi xe lắc lư, anh luôn có thể bảo vệ những đồ hoặc những người bị đẩy lại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.