Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 10: Tôi Muốn Lập Tức Kết Hôn Với Cô 1
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Ăn đồ ngọt có thể phân bố dopamine, khiến người ta thấy vui vẻ do đó làm giảm cơn đau.
Ừm, anh cũng hiểu biết rất nhiều.
Tiêu Vân Đình thấy Hứa Nặc Nặc ngây người nhìn viên kẹo nhưng không nhận.
Anh tưởng cô muốn anh lột cho mình.
Khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười yêu chiều, tiện tay bóc vỏ kẹo ra sau đó nhét kẹo sữa vào trong miệng cô.
Hứa Nặc Nặc ngậm lấy viên kẹo đột nhiên đưa tới miệng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Đình anh tuấn, nhấm nháp hai cái: “Anh Tiêu, cảm ơn anh.”
Tiêu Vân Đình lắc đầu, ánh mắt nhẹ lướt qua người cô.
Cô nhóc đã cao thêm một ít.
Nhưng vẫn trắng nõn, mềm mại như lúc trước khiến cho người ta chỉ muốn yêu thương.
Tiêu Vân Đình chỉ về phía hoa sơn chi nở rộ bên kia: “Đồng chí Hứa, chúng ta qua đó xem đi.”
Hứa Nặc Nặc cũng thấy hoa sơn chi bên kia, nghĩ hai người xem mắt cũng không thể đứng mãi như vậy nên ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo bước chân Tiêu Vân Đình qua bên kia.
Mùa hạ có hơi nóng.
Hoa sơn chi trắng như tuyết tạo nên một khung cảnh độc đáo.
Mùi hương hoa thoang thoảng phảng vào người.
Tiêu Vân Đình hái một bông hoa đưa tới trước mặt cô: “Đồng chí Hứa, cho cô.”
Hứa Nặc Nặc ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ người trông nghiêm túc, thậm chí còn phần ít nói ít cười như Tiêu Vân Đình lại đột nhiên đưa cô một đóa hoa.
Nhìn dáng vẻ chất phác, mất tự nhiên của anh.
Hứa Nặc Nặc thấy hơi buồn cười, bèn đi lên phía trước: “Đồng chí Tiêu, anh đeo lên giúp tôi nha.”
Hôm nay Hứa Nặc Nặc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng. Cô vốn đã trắng, màu trắng của hoa sơn chi lại càng khiến cô thêm rực rỡ, tươi tắn.
Tiêu Vân Đình nhìn hoa sơn chi trong tay, rồi lại nhìn cổ áo Hứa Nặc Nặc. Đôi môi mỏng của anh mím lại, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Đồng chí Hứa, cô có nguyện ý kết hôn với tôi không?”
Hả.
Không phải đang nói chuyện cài hoa sao, sao đột nhiên nói tới chuyện kết hôn vậy?
Quá trực tiếp rồi.
Không loanh quanh lòng vòng, rất phù hợp với cá tính quân nhân của anh.
Hứa Nặc Nặc mím môi, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng nói: “Tôi cảm thấy đồng chí Tiêu rất tốt. Anh bảo vệ tổ quốc, tôi ở hậu phương bảo vệ nhà của anh.
Nhưng... việc là thế này, tôi còn muốn ở bên mẹ tôi nhiều hơn, chúng ta tìm hiểu nhau trước đã nhé?”
Anh trực tiếp, cô cũng không ngại.
Mắt Tiêu Vân Đình sáng rực lên. Lúc nhỏ cô nhóc này không thích anh.
Bây giờ lớn.
Anh nghĩ có lẽ sẽ phải tốn chút công sức mới có thể bắt được cô nhóc này.
Không ngờ.
Cô lại đồng ý làm người yêu của anh!
Nhưng anh chỉ xin nghỉ có nửa tháng.
Không biết lần sau khi nào mới trở về.
Ừm, anh cũng hiểu biết rất nhiều.
Tiêu Vân Đình thấy Hứa Nặc Nặc ngây người nhìn viên kẹo nhưng không nhận.
Anh tưởng cô muốn anh lột cho mình.
Khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười yêu chiều, tiện tay bóc vỏ kẹo ra sau đó nhét kẹo sữa vào trong miệng cô.
Hứa Nặc Nặc ngậm lấy viên kẹo đột nhiên đưa tới miệng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Đình anh tuấn, nhấm nháp hai cái: “Anh Tiêu, cảm ơn anh.”
Tiêu Vân Đình lắc đầu, ánh mắt nhẹ lướt qua người cô.
Cô nhóc đã cao thêm một ít.
Nhưng vẫn trắng nõn, mềm mại như lúc trước khiến cho người ta chỉ muốn yêu thương.
Tiêu Vân Đình chỉ về phía hoa sơn chi nở rộ bên kia: “Đồng chí Hứa, chúng ta qua đó xem đi.”
Hứa Nặc Nặc cũng thấy hoa sơn chi bên kia, nghĩ hai người xem mắt cũng không thể đứng mãi như vậy nên ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo bước chân Tiêu Vân Đình qua bên kia.
Mùa hạ có hơi nóng.
Hoa sơn chi trắng như tuyết tạo nên một khung cảnh độc đáo.
Mùi hương hoa thoang thoảng phảng vào người.
Tiêu Vân Đình hái một bông hoa đưa tới trước mặt cô: “Đồng chí Hứa, cho cô.”
Hứa Nặc Nặc ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ người trông nghiêm túc, thậm chí còn phần ít nói ít cười như Tiêu Vân Đình lại đột nhiên đưa cô một đóa hoa.
Nhìn dáng vẻ chất phác, mất tự nhiên của anh.
Hứa Nặc Nặc thấy hơi buồn cười, bèn đi lên phía trước: “Đồng chí Tiêu, anh đeo lên giúp tôi nha.”
Hôm nay Hứa Nặc Nặc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng. Cô vốn đã trắng, màu trắng của hoa sơn chi lại càng khiến cô thêm rực rỡ, tươi tắn.
Tiêu Vân Đình nhìn hoa sơn chi trong tay, rồi lại nhìn cổ áo Hứa Nặc Nặc. Đôi môi mỏng của anh mím lại, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Đồng chí Hứa, cô có nguyện ý kết hôn với tôi không?”
Hả.
Không phải đang nói chuyện cài hoa sao, sao đột nhiên nói tới chuyện kết hôn vậy?
Quá trực tiếp rồi.
Không loanh quanh lòng vòng, rất phù hợp với cá tính quân nhân của anh.
Hứa Nặc Nặc mím môi, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng nói: “Tôi cảm thấy đồng chí Tiêu rất tốt. Anh bảo vệ tổ quốc, tôi ở hậu phương bảo vệ nhà của anh.
Nhưng... việc là thế này, tôi còn muốn ở bên mẹ tôi nhiều hơn, chúng ta tìm hiểu nhau trước đã nhé?”
Anh trực tiếp, cô cũng không ngại.
Mắt Tiêu Vân Đình sáng rực lên. Lúc nhỏ cô nhóc này không thích anh.
Bây giờ lớn.
Anh nghĩ có lẽ sẽ phải tốn chút công sức mới có thể bắt được cô nhóc này.
Không ngờ.
Cô lại đồng ý làm người yêu của anh!
Nhưng anh chỉ xin nghỉ có nửa tháng.
Không biết lần sau khi nào mới trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.