Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 40: Xé Rách Da Mặt 3
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Hứa Nặc Nặc chỉ có thể nói: “Chị Thiên, bây giờ chị còn làm ầm ĩ gì nữa, chú hai và dì hai sẽ không chịu nổi đâu. Chị không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho chú hai, dì hai chứ.
Chuyện của em không phiền chị nhọc lòng.”
Hứa Thiên Thiên thấy Hứa Nặc Nặc đột nhiên trở nên kiên cường thì nhíu mày: “Vậy nên dù em có biết Tiêu Vân Đình đối xử với chị như vậy, biết anh ta khốn nạn như vậy em vẫn muốn gả cho anh ta?”
“Đúng vậy, em phải gả cho anh ấy. Đây là chuyện của em, không liên quan gì tới chị.” giọng Hứa Nặc Nặc lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Hứa Thiên Thiên không biết vì sao giờ phút này, cô ta đột nhiên cảm thấy Hứa Nặc Nặc có hơi xa lạ, ánh mắt có chút đáng sợ.
Môi cô ta khẽ giật, có chút sốt ruột nói: “Nặc Nặc, chị coi em như em gái, sao em lại đối xử với chị như vậy?”
Nói rồi, cô ta định đi lên nắm lấy tay Hứa Nặc Nặc.
Hứa Nặc Nặc thấy cô ta vậy cũng không giả vờ nổi nữa, đứng dậy tránh khỏi tay cô ta, lạnh lùng nói từng chữ: “Hứa Thiên Thiên, tôi đã không còn là Hứa Nặc Nặc lúc trước.
Đừng lừa tôi như tên ngốc nữa!”
Cơ thể Hứa Thiên Thiên khuỵu xuống, biểu tình trên mặt hơi sượng lại sau đó trở nên dữ tợn: “Hứa Nặc Nặc, mày nhìn tao thảm như vậy có phải rất vui hay không?”
“Không nói tới vui vẻ, nhưng không đáng để tôi đồng tình, đây là chị tự mình gieo gió gặt bão! Chị đi tìm Tiêu Vân Đình nói gì trong lòng chị tự biết rõ.
Tôi không phải trẻ con ba tuổi, tôi có đầu óc. Còn nữa, chị cảm thấy Tiêu Vân Đình bắt tay với tên ngốc họ Lưu tính kế lấy đi trong sạch của chị, chị có thể tới Cục công an báo cáo!
Xem xem rốt cuộc chân tướng là gì...”
Hứa Nặc Nặc dĩ nhiên tin Tiêu Vân Đình.
Hứa Thiên Thiên nghe Hứa Nặc Nặc nói những lời này thì giận tới mức giương nanh múa vuốt, hai mắt trừng lớn nhìn cô: “Dựa vào cái gì lại là tao? Dựa vào cái gì mà không phải mày...
Dựa vào cái gì mà trời cao lại thiên vị mày tới vậy. Diện mạo tao cũng không bằng mày, nhưng rốt cuộc tao kém mày ở chỗ nào? Tao là người cần kiệm, chu toàn, biết ăn nói.
Mày thì sao? Đi hai bước đã thở dốc, mười ngón tay không dính nước, ngay cả cầm cái cuốc cũng không nổi! Dựa vào cái gì mà trời cao lại ưu ái này như vậy... mà lại không hề thông cảm cho tao!”
Hứa Thiên Thiên vừa nói vừa đá văng cái ghế bên cạnh,
Phịch một tiếng.
Ghế bị đổ lên mặt đất, giọng của Hứa Thiên Thiên cũng lớn hơn chút.
Chuyện của em không phiền chị nhọc lòng.”
Hứa Thiên Thiên thấy Hứa Nặc Nặc đột nhiên trở nên kiên cường thì nhíu mày: “Vậy nên dù em có biết Tiêu Vân Đình đối xử với chị như vậy, biết anh ta khốn nạn như vậy em vẫn muốn gả cho anh ta?”
“Đúng vậy, em phải gả cho anh ấy. Đây là chuyện của em, không liên quan gì tới chị.” giọng Hứa Nặc Nặc lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Hứa Thiên Thiên không biết vì sao giờ phút này, cô ta đột nhiên cảm thấy Hứa Nặc Nặc có hơi xa lạ, ánh mắt có chút đáng sợ.
Môi cô ta khẽ giật, có chút sốt ruột nói: “Nặc Nặc, chị coi em như em gái, sao em lại đối xử với chị như vậy?”
Nói rồi, cô ta định đi lên nắm lấy tay Hứa Nặc Nặc.
Hứa Nặc Nặc thấy cô ta vậy cũng không giả vờ nổi nữa, đứng dậy tránh khỏi tay cô ta, lạnh lùng nói từng chữ: “Hứa Thiên Thiên, tôi đã không còn là Hứa Nặc Nặc lúc trước.
Đừng lừa tôi như tên ngốc nữa!”
Cơ thể Hứa Thiên Thiên khuỵu xuống, biểu tình trên mặt hơi sượng lại sau đó trở nên dữ tợn: “Hứa Nặc Nặc, mày nhìn tao thảm như vậy có phải rất vui hay không?”
“Không nói tới vui vẻ, nhưng không đáng để tôi đồng tình, đây là chị tự mình gieo gió gặt bão! Chị đi tìm Tiêu Vân Đình nói gì trong lòng chị tự biết rõ.
Tôi không phải trẻ con ba tuổi, tôi có đầu óc. Còn nữa, chị cảm thấy Tiêu Vân Đình bắt tay với tên ngốc họ Lưu tính kế lấy đi trong sạch của chị, chị có thể tới Cục công an báo cáo!
Xem xem rốt cuộc chân tướng là gì...”
Hứa Nặc Nặc dĩ nhiên tin Tiêu Vân Đình.
Hứa Thiên Thiên nghe Hứa Nặc Nặc nói những lời này thì giận tới mức giương nanh múa vuốt, hai mắt trừng lớn nhìn cô: “Dựa vào cái gì lại là tao? Dựa vào cái gì mà không phải mày...
Dựa vào cái gì mà trời cao lại thiên vị mày tới vậy. Diện mạo tao cũng không bằng mày, nhưng rốt cuộc tao kém mày ở chỗ nào? Tao là người cần kiệm, chu toàn, biết ăn nói.
Mày thì sao? Đi hai bước đã thở dốc, mười ngón tay không dính nước, ngay cả cầm cái cuốc cũng không nổi! Dựa vào cái gì mà trời cao lại ưu ái này như vậy... mà lại không hề thông cảm cho tao!”
Hứa Thiên Thiên vừa nói vừa đá văng cái ghế bên cạnh,
Phịch một tiếng.
Ghế bị đổ lên mặt đất, giọng của Hứa Thiên Thiên cũng lớn hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.