Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 5: Xúi Giục Cô Nhảy Sông 2
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Lúc trước Hứa Nặc Nặc tự sát, cô ta còn tưởng cô đã chết. Chết rồi, cô ta chính là đứa con gái duy nhất của nhà họ Hứa, bác trai và bác gái nhất định sẽ chuyển hết mọi ưu ái của Hứa Nặc Nặc lên người cô ta.
Kết quả...
Sao cô lại không chết.
Còn sống lại.
Hứa Thiên Thiên càng nghĩ càng không cam lòng, nhỏ giọng hỏi: “Nặc Nặc, sao em lại từ bỏ? Em không cần thanh niên trí thức Lý nữa à?”
Hứa Nặc Nặc ăn dưa hấu xong, dùng khăn lau tay rồi nhìn Hứa Thiên Thiên trước mắt: “Không có... em xém chút đã chết rồi, em cũng không có cách nào...
Chị Thiên, chị có cách nào không?”
Hứa Thiên Thiên thấy Hứa Nặc Nặc nhờ cô ta giúp đỡ thì mừng như điên, xoa xoa ngón tay, nhỏ giọng nói: “Nhảy sông đi.”
Nhảy sông!
Bây giờ đang là mùa lũ, nước trong sông chảy vô cùng xiết.
Nhảy xuống, dù có biết bơi cũng sẽ bị nước cuốn trôi, nhất định sẽ chết không nghi ngờ gì.
Hứa Thiên Thiên thật tàn nhẫn. Cô ta lại muốn cô chết thêm lần nữa!
Hứa Nặc Nặc nghĩ tới đây thì cúi đầu nức nở, có chút sốt ruột nói: “Chị Thiên, nhảy sống có được không? Lỡ như không ai tới cứu em thì sao bây giờ? Em chết đuối, mẹ em sẽ giận lắm đó?”
Hứa Thiên Thiên lập tức thở dài: “Nặc Nặc, em nhỏ tiếng chút. Sao chị lại để em chết đuối được, chị biết bơi, chị sẽ ở trên bờ, chờ em...”
Cô ta còn chưa nói dứt lời.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đá văng.
Người đi vào chính là Tiền Văn Phương. Cô ấy vừa vào đã giơ tay tát Hứa Thiên Thiên một cái: “Hay cho Hứa Thiên Thiên cô, tôi luôn nghĩ Nặc Nặc ngoan ngoãn như vậy sao dám nghĩ tới cái chết! Hóa ra đều do cô dạy em ấy!”
Hứa Thiên Thiên bị đánh lập tức kêu lên: “Chị cả! Sao... sao chị lại đánh người vậy...”
“Tôi đánh cô đấy! Loại người lòng dạ nham hiểm! Cô lại dám dạy em gái tôi đi nhảy sông! Cô đang muốn mạng em ấy à! Mười ngày trước mưa to, lúc này nước sông vừa sâu vừa xiết, nhảy xuống dù có biết bơi thì cũng có thể chết đuối...
Còn dám nói em gái tôi nhảy sông! Hứa Thiên Thiên, đồ táng tận lương tâm! Hôm nay tôi không thể không đánh chết cô!”
Nói rồi cô ấy cầm lấy cây chổi trong góc tường đánh về phía Hứa Thiên Thiên.
Hứa Thiên Thiên không cam lòng bắt lấy cây chổi trong tay Tiền Văn Phương.
Tiền Văn Phương ném cây chổi, trực tiếp cào mặt cô ta: “Con khốn nhà cô, bảo sao hai mươi tuổi rồi vẫn chưa gả được! Đồ đàn bà lòng dạ độc ác!”
Mẹ Hứa vừa đi làm về đã thấy một màn như vậy, cũng nghe được toàn bộ.
Kết quả...
Sao cô lại không chết.
Còn sống lại.
Hứa Thiên Thiên càng nghĩ càng không cam lòng, nhỏ giọng hỏi: “Nặc Nặc, sao em lại từ bỏ? Em không cần thanh niên trí thức Lý nữa à?”
Hứa Nặc Nặc ăn dưa hấu xong, dùng khăn lau tay rồi nhìn Hứa Thiên Thiên trước mắt: “Không có... em xém chút đã chết rồi, em cũng không có cách nào...
Chị Thiên, chị có cách nào không?”
Hứa Thiên Thiên thấy Hứa Nặc Nặc nhờ cô ta giúp đỡ thì mừng như điên, xoa xoa ngón tay, nhỏ giọng nói: “Nhảy sông đi.”
Nhảy sông!
Bây giờ đang là mùa lũ, nước trong sông chảy vô cùng xiết.
Nhảy xuống, dù có biết bơi cũng sẽ bị nước cuốn trôi, nhất định sẽ chết không nghi ngờ gì.
Hứa Thiên Thiên thật tàn nhẫn. Cô ta lại muốn cô chết thêm lần nữa!
Hứa Nặc Nặc nghĩ tới đây thì cúi đầu nức nở, có chút sốt ruột nói: “Chị Thiên, nhảy sống có được không? Lỡ như không ai tới cứu em thì sao bây giờ? Em chết đuối, mẹ em sẽ giận lắm đó?”
Hứa Thiên Thiên lập tức thở dài: “Nặc Nặc, em nhỏ tiếng chút. Sao chị lại để em chết đuối được, chị biết bơi, chị sẽ ở trên bờ, chờ em...”
Cô ta còn chưa nói dứt lời.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đá văng.
Người đi vào chính là Tiền Văn Phương. Cô ấy vừa vào đã giơ tay tát Hứa Thiên Thiên một cái: “Hay cho Hứa Thiên Thiên cô, tôi luôn nghĩ Nặc Nặc ngoan ngoãn như vậy sao dám nghĩ tới cái chết! Hóa ra đều do cô dạy em ấy!”
Hứa Thiên Thiên bị đánh lập tức kêu lên: “Chị cả! Sao... sao chị lại đánh người vậy...”
“Tôi đánh cô đấy! Loại người lòng dạ nham hiểm! Cô lại dám dạy em gái tôi đi nhảy sông! Cô đang muốn mạng em ấy à! Mười ngày trước mưa to, lúc này nước sông vừa sâu vừa xiết, nhảy xuống dù có biết bơi thì cũng có thể chết đuối...
Còn dám nói em gái tôi nhảy sông! Hứa Thiên Thiên, đồ táng tận lương tâm! Hôm nay tôi không thể không đánh chết cô!”
Nói rồi cô ấy cầm lấy cây chổi trong góc tường đánh về phía Hứa Thiên Thiên.
Hứa Thiên Thiên không cam lòng bắt lấy cây chổi trong tay Tiền Văn Phương.
Tiền Văn Phương ném cây chổi, trực tiếp cào mặt cô ta: “Con khốn nhà cô, bảo sao hai mươi tuổi rồi vẫn chưa gả được! Đồ đàn bà lòng dạ độc ác!”
Mẹ Hứa vừa đi làm về đã thấy một màn như vậy, cũng nghe được toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.