Tiểu Kiều Kiều

Chương 30: Sự việc trong núi

Tây Tử Tự

24/08/2020

Editor: Tịnh Tịnh

Beta: An Hiên

Chưa đến nửa tháng mà Lâm Mộc Chi đã gầy đi một vòng, tuy trên mặt được trang điểm rất đậm nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt vô cùng tệ, dáng vẻ đó quả thật giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, Lâm Diêu Chi nhìn mà đau lòng muốn chết.

“Anh, anh ơi!!!” Lâm Diêu Chi không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông tới bên cạnh Lâm Mộc Chi, vươn tay ôm anh trai thật chặt.

Lâm Mộc Chi không ngờ Lâm Diêu Chi lại đột nhiên xuất hiện ở đây, anh ta rất ngạc nhiên, vốn định nói nhưng lại bị Lâm Diêu Chi ôm đến nỗi suýt tắt thở, chỉ có thể vỗ nhẹ đầu cô em gái mình: “Nhẹ chút nhẹ chút... Em muốn giết anh hả?”

Lúc này Lâm Diêu Chi mới buông tay, lầm bầm làm nũng: “Em không nỡ giết anh đâu.” Mắt cô đảo quanh một vòng, muốn tìm ra người khả nghi bắt nạt anh trai mình, “Chỉ mới vài ngày thôi, sao anh lại gầy đến thế ạ?”

“Gầy à?” Ngược lại Lâm Mộc Chi không cảm thấy bản thân mình có gì thay đổi.

“Sắp gầy thành tờ giấy luôn rồi!” Lâm Diêu Chi giận dữ hỏi, “Có phải anh không chịu ăn uống đàng hoàng đúng không, sao lại để biến thành thế này, không phải anh nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt sao?”

“Được rồi, được rồi, đừng hét đừng hét.” Lâm Mộc Chi làm động tác im lặng: “Ở đây nhiều người, bị đồn đại sẽ không tốt đâu.”

Lâm Diêu Chi bĩu môi: “Em mặc kệ.”

Vì tiếng động của hai người mà những người trong đoàn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang, tuy Lâm Diêu Chi là em gái Lâm Mộc Chi, nhưng bình thường Lâm Mộc Chi bảo vệ Lâm Diêu Chi vô cùng tốt, người trong giới chỉ có bạn tốt của Lâm Mộc Chi mới biết chuyện này. Dù sao Lâm Mộc Chi không muốn Lâm Diêu Chi đi xem phim cũng phải đeo khẩu trang, đề phòng bị mọi người nhận ra mà ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày.

Lâm Mộc Chi nhỏ giọng: “Diêu Diêu, hai người đi đến chỗ của anh sắp xếp hành lí trước đi, anh nói với đạo diễn một tiếng xong sẽ đến gặp bọn em.”

Lâm Diêu Chi gật đầu, nắm tay Hà Miểu Miểu đi đến chỗ ở của Lâm Mộc Chi, thuận tiện quan sát hoàn cảnh của đoàn làm phim.

Nơi Lâm Mộc Chi và đoàn làm phim đang ở là mấy căn nhà gỗ rất cũ nát, bên ngoài nhìn vào quả thật giống như một ngôi nhà bị ma ám trong phim kinh dị, đã u ám lại còn cũ kỹ, phía trên căn phòng đọng một lớp tuyết mỏng, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Trong phòng có hai chiếc giường, chắc là của Lâm Mộc Chi và Triệu Thống.

Lâm Diêu Chi đặt đồ đạc xuống, đi loanh quanh khắp nơi như sư tử tuần tra lãnh địa của mình. Hà Miểu Miểu hỏi Lâm Diêu Chi đang tìm cái gì, Lâm Diêu Chi hừ một tiếng: “Chắc chắn có người bắt nạt anh trai em.”

“Cái gì?” Hà Miểu Miểu hỏi: “Có người bắt nạt Mộc Chi á??”

Lâm Diêu Chi: “Đúng.”

Hoàn cảnh khắc nghiệt thì cô đã thấy nhiều rồi, nhưng lúc đó tình trạng Lâm Mộc Chi cũng không kém như bây giờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cô đã cho rằng anh trai mình bị người ta ngược đãi nghiêm trọng.

Hà Miểu Miểu nghe lời Lâm Diêu Chi nói thì cũng nhíu mày.

Lâm Diêu Chi xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn bắt người đó đến, em... sẽ đánh chết anh ta!” Tuy ngày thường đều là Lâm Mộc Chi nuông chiều Lâm Diêu Chi, nhưng khi Lâm Mộc Chi gặp việc gì không giải quyết được thì Lâm Diêu Chi cũng không để anh trai mình chịu uất ức. Năm đó lúc Lâm Mộc Chi lên cấp hai, vì bề ngoài quá đẹp trai, được nhiều nữ sinh yêu thích nên bị đàn anh bắt nạt, Lâm Diêu Chi lập tức giúp anh trai đòi lại công bằng. Khi đó Lâm Diêu Chi chỉ là học sinh tiểu học, đám đàn anh cũng không để cô vào mắt, mãi đến khi bị Lâm Diêu Chi tát một cái làm gãy hai cái răng cửa, họ mới biết cô nhóc có vóc người nhỏ bé này khủng bố đến mức nào.

Hà Miểu Miểu phát hiện trên bàn có mấy thùng mì ăn liền, cô ấy hỏi: “Họ thường xuyên ăn cái này hả?”

Lâm Diêu Chi nói: “Chắc không đâu, kỳ lạ thật, anh trai em ghét nhất là mì ăn liền.”

Hà Miểu Miểu nhìn giờ, cũng sắp đến giờ ăn trưa, cô ấy lấy dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu chuẩn bị sẵn trong túi ra: “Chị làm chút thức ăn để anh trai em bồi bổ cơ thể trước đã.”

“Được ạ, chị làm đi, em ra ngoài đi dạo.” Lâm Diêu Chi thả tay áo xuống, trở lại với dáng vẻ cô gái xinh xắn, ngọt ngào và hoạt bát như một con thỏ, bước ra ngoài.



Bên chỗ Lâm Mộc Chi, đạo diễn hô một tiếng dừng, bảo mọi người đi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp. Lâm Mộc Chi thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy để nhân viên công tác gỡ dây thừng trên đai bảo hộ xuống, dù thời tiết đang lạnh như thế nhưng trên trán anh ta vẫn đổ một lớp mồ hôi lạnh, có thể thấy những cảnh quay hiện tại của anh ta vô cùng vất vả.

Lâm Diêu Chi đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc Chi, không vội hỏi anh trai gì hết, chờ anh ta ổn định lại hơi thở trước.

Nhưng một lúc sau, Lâm Diêu Chi lập tức phát hiện có chỗ nào đó không đúng, bây giờ đang là thời gian ăn cơm trưa, tổ hậu cần của đoàn phim không có nồi nấu cơm mà cầm ấm để đun nước, diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn đều bưng một bát mì ăn liền, có vẻ cứ chấp nhận như vậy rồi.

“Các anh ăn mì ăn liền ạ?” Lâm Diêu Chi không dám tin hỏi: “Không ăn đồ ăn khác sao?”

Lâm Mộc Chi trả lời: “Bây giờ trong đoàn cũng chỉ còn mì ăn liền thôi.”

Lâm Diêu Chi: “Triệu Thống đâu rồi ạ? Bọn họ ngược đãi anh như vậy mà Triệu Thống không nói gì sao?”

Lâm Mộc Chi bất đắc dĩ đáp: “Anh ấy xuống núi mua đồ ăn rồi...”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô hiểu rất rõ Triệu Thống, tuy là người đại diện nhưng từ trước đến nay cực kì quan tâm Lâm Mộc Chi, nếu không gặp tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không để Lâm Mộc Chi ăn mì ăn liền mà sống trong thời tiết giá lạnh như thế này.

“Nói ra thì rất dài.” Lâm Mộc Chi nói.

“Vậy thì từ từ kể.” Lâm Diêu Chi tức giận: “Đi thôi, về phòng trước đã, Hà Miểu Miểu mang theo rất nhiều đồ ăn cho anh, trời lạnh như thế này, sao có thể ăn mì ăn liền được...”

Lâm Mộc Chi bị Lâm Diêu Chi kéo vào phòng.

Hà Miểu Miểu đã đặt nồi lên bếp cồn, mấy thứ này đều mua từ trước khi vào núi, vốn định buổi tối sẽ nấu cho Lâm Mộc Chi chút đồ ăn khuya.

Trong nồi có thức ăn và nước, dưới cái nóng của bếp cồn, nước sôi nhanh chóng phát ra âm thanh ùng ục, mùi canh xương ngào ngạt tràn ngập cả căn phòng, Lâm Mộc Chi nhìn chiếc nồi nhỏ kia, yết hầu khẽ chuyển động, tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi.

“Anh nói đi.” Lâm Diêu Chi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Mộc Chi kể: “Ôi, là như thế này...” Anh ta bắt đầu chậm chạp kể lại chuyện xảy ra trong đoàn làm phim, Lâm Diêu Chi và Hà Miểu Miểu càng nghe hai mắt càng trợn tròn, trên mặt tràn ngập biểu cảm không thể nào tin nổi.

Thì ra trước khi vào núi, tổ hậu cần của đoàn phim đã chuẩn bị cực kì đầy đủ, xách theo rất nhiều thức ăn tươi mới. Nhưng không ngờ mới vào núi hai ngày, tất cả đồ ăn đều bị người ta trộm hết.

Đống đồ ăn kia vốn được khóa cẩn thận trong một căn phòng, chẳng qua chỉ sau một đêm, khóa bị phá, đồ ăn cũng không còn. Tuy ai cũng phẫn nộ nhưng nơi này không có camera, xung quanh đều là rừng sâu núi thẳm, muốn tìm ra hung thủ không khác gì mò kim đáy bể. Rơi vào đường cùng, tổ hậu cần đành phải xuống núi mua sắm thêm thức ăn, một chuyến vừa lên núi vừa xuống núi này cũng phải mất hơn ba tiếng, tổ hậu cần xách theo nhiều thức ăn như vậy nên gần như phải đi mất một ngày đường. Bởi vì mua sắm khó khăn nên ban đêm đoàn làm phim cố ý sắp xếp vài người đàn ông cao to để gác đêm, sợ thức ăn bị trộm một lần nữa, nhưng không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, mấy người đó không những bị đánh ngất xỉu mà thức ăn cũng không cánh mà bay.

Không còn cách nào khác, đoàn phim chỉ có thể mua mì ăn liền, đặt trong phòng của từng người, miễn cưỡng ăn no bụng.

“Đáng sợ như thế ạ? Các anh không báo cảnh sát sao?” Lâm Diêu Chi hỏi.

“Có báo, nhưng cảnh sát cũng không có biện pháp gì, chỉ khuyên bọn anh sớm xuống núi thôi.” Lâm Mộc Chi bất đắc dĩ nói: “Mọi người đều bảo nơi này rừng sâu núi thẳm, cũng không biết người trộm đồ là con người hay ma quỷ nữa...”

Lâm Diêu Chi nói: “Chắc chắn là người, nếu không phải người thì trộm đồ ăn làm gì.”

Lâm Mộc Chi thở dài: “Trong giới này vốn đã mê tín rồi, chẳng qua tối hôm đó, hình như anh thật sự thấy được thứ kia...”

“Chuyện là thế nào ạ?” Lâm Diêu Chi hỏi.

“Hiện tại không phải mì ăn liền đều đặt trong phòng từng người sao?” Lâm Mộc Chi nói tiếp: “Kết quả một ngày nọ anh thật sự không ăn nổi nữa, còn lại một nửa anh để trên bàn định sáng hôm sau vứt đi, lúc nửa đêm anh không ngủ được, lăn qua lộn lại trên giường, kết quả lúc quay đầu thì thấy trên cửa sổ có một khuôn mặt đầy lông...” Anh ta kể tới đây bỗng rùng mình một cái, “Quá tối, anh cũng không nhìn rõ, nhưng quả thật... không phải mặt người.”



Lâm Mộc Chi bị dọa hết hồn, vốn thời tiết đang rất lạnh, lại ăn không ngon ngủ không yên, tình trạng cơ thể đột ngột thay đổi, Triệu Thống muốn hủy lịch quay đưa Lâm Mộc Chi về, chỉ sợ anh ta mà còn tiếp tục diễn thì cơ thể sẽ hoàn toàn suy sụp.

Lâm Diêu Chi nghe đến nỗi nhíu mày, nói: “Chắc chắn có người giả thần giả quỷ, làm gì có ma quỷ nào lại để ý mì thừa anh đã ăn chứ.”

Lâm Mộc Chi thở dài, nói ai biết được chứ.

Hà Miểu Miểu nghe xong cũng hiểu được chuyện này không đơn giản, cô ấy nói: “Anh ăn tạm trước đi, em đi lấy thêm ít thức ăn cho anh.”

Lâm Mộc Chi mừng rỡ gật đầu, hà hơi vào hai bàn tay đang lạnh đến nỗi đỏ bừng của mình: “Hai người cũng đừng ở lại chỗ này lâu, ngày mai lập tức xuống núi cho anh, cảnh diễn của anh không còn nhiều lắm, chắc không ở đây lâu nữa đâu...”

Lâm Diêu Chi không tin chuyện ma quỷ, cô đảo mắt, nghĩ tới gì đó, nói: “Nơi này còn thừa phòng không ạ, đêm nay em ngủ một mình.”

“Em muốn làm gì?” Lâm Mộc Chi cảnh giác hỏi.

“Em với Miểu Miểu mang theo nhiều đồ ăn như vậy, nếu thứ kia còn ở đây, chắc chắn sẽ bị theo dõi.” Lâm Diêu Chi nói: “Bọn anh cộng lại cũng không đánh lại em, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cản trở em thôi.” Chóp mũi cô bị đông lạnh đến nỗi hồng lên, nhìn trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, chỉ là lời vừa nói ra không đáng yêu chút nào: “Không bằng để một mình em đợi, hơn nữa có vẻ thứ kia không muốn gây tổn thương cho người khác.”

Lâm Mộc Chi không đồng ý.

“Thế thì phải làm sao, không thể để em với anh và Triệu Thống chen chúc trong một căn phòng được.” Lâm Diêu Chi lườm, “Còn anh, chẳng lẽ chấp nhận để chị Miểu Miểu ở chung với em ư? Nếu thực sự có chuyện gì, em có năng lực tự bảo vệ mình, còn chị Miểu Miểu phải làm sao?”

Lâm Mộc Chi nghẹn lời, buồn rầu nói hai người bọn họ không nên đến.

Lâm Diêu Chi hừ một tiếng, trong lòng cực kỳ không đồng ý với lời nói của Lâm Mộc Chi, nếu cô không đến, không chừng Lâm Mộc Chi thật sự bị bệnh nặng rồi.

Tuy vóc người Lâm Diêu Chi không cao, bề ngoài cũng dịu dàng mềm mại, nhưng bàn về sức chiến đấu, có ba Lâm Mộc Chi cũng không đánh thắng được cô. Dù sao cô cũng là võ sĩ chuyên nghiệp, cho nên khi nghe thấy Lâm Mộc Chi nói đến cảm giác kinh khủng đêm đó thì không hề cảm thấy sợ hãi.

Lâm Mộc Chi ăn cơm Hà Miểu Miểu nấu thì vô cùng cảm động, nói giống như nếm được hương vị cơm mẹ nấu vậy. Ánh mắt Hà Miểu Miểu đong đầy yêu thương, nói anh thích thì ăn nhiều một chút.

Lâm Diêu Chi nhìn hình ảnh hai người "mẹ hiền con hiếu" mà yên lặng xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình.

Người đại diện Triệu Thống về hơi muộn, trên lưng đeo túi đồ ăn, đầu và vai phủ đầy tuyết, bước vào phòng chờ hồi lâu mới từ trong cái lạnh tỉnh táo lại, hỏi: “Anh tưởng phải đến mai hai người mới đến, sao lại đến sớm vậy?”

“Không phải do em lo lắng cho anh trai em sao?” Lâm Diêu Chi nói: “Mấy cảnh quay này không thể đổi địa điểm khác ạ?”

Triệu Thống nói: “Không thể đổi địa điểm được, hợp đồng đã ký như thế rồi, nếu Lâm Mộc Chi thật sự không chịu nổi thì chúng ta chỉ có thể hủy hợp đồng thôi.” Anh ta nói nghe có vẻ dễ nhưng thật sự hủy hợp đồng không phải chuyện đơn giản, một là trong công việc sẽ tổn hại danh tiếng, hai là cực kì dễ để lại điểm yếu, lỡ như bị quần chúng không rõ sự việc biết được thì có thể cho rằng Lâm Mộc Chi vì không chịu nổi khổ sở mà hủy hợp đồng cũng nên.

“Em sẽ gác cả đêm.” Lâm Diêu Chi nói: “Mấy người đàn ông cao to thế này mà sợ những thứ kia á?”

Triệu Thống bất đắc dĩ nhìn Lâm Diêu Chi, “Những người trong giới đều hơi mê tín...” Nếu không mê tín thì sẽ không xem ngày trước khi bấm máy, không lạy Quan Công rồi.

Lâm Diêu Chi khinh thường: “Không sao, em không sợ, hôm nay tất cả đồ ăn đều để trong phòng em, em muốn nhìn xem rốt cuộc thứ kia lợi hại thế nào, đủ để đánh với em vài quyền không.” Cô nghiến răng nghiến lợi, hàm răng trắng lóe sáng, “Dám ức hiếp anh trai em, em phải đánh nó nhừ tử.”

Triệu Thống nở nụ cười, anh ta cũng coi như đã được chứng kiến Lâm Diêu Chi trưởng thành, hiểu rất rõ thực lực của cô nhưng vẫn kiên quyết muốn gác đêm cùng, tốt xấu gì thì hai người cũng có thể để ý lẫn nhau.

Lâm Mộc Chi mệt mỏi cả ngày, ăn xong một bữa cơm nóng hổi, cơ thể nhanh chóng suy yếu, không chịu đựng nổi nên chậm rãi ngủ say, tuy vậy trước khi ngủ vẫn kiên trì không cho Lâm Diêu Chi đi gác đêm.

Ngoài miệng thì Lâm Diêu Chi đồng ý nhưng trong lòng lại không nghe, cô để Hà Miểu Miểu trông chừng Lâm Mộc Chi, còn bản thân và Triệu Thống mang theo thức ăn đi đến một căn phòng khác, quyết định phải bắt cho bằng được tên trộm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook