Tiểu Kiều Thê Của Phúc Hắc Tướng Quân
Chương 2: Hà Bao Định Tình
Đại Pháo
07/01/2025
{02}
Thẩm Dật đi liền sáu tháng. Ngày chàng trở về, ta đang ở trong phòng thêu hà bao.
Chàng được người ta khiêng vào, an bài ở gian phòng cạnh tân phòng của chúng ta.
Người hầu ra ra vào vào, bưng ra từng chậu nước nhuộm đỏ /m_á.u/, rồi lại thay nước sạch vào.
Mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của nam nhân trong phòng.
Đêm khuya, trong phòng Thẩm Dật không còn ai, khi ta vào thăm chàng, chàng đang nằm nhắm mắt, mặc tẩm y trắng, sắc mặt tái nhợt, n.g.ự.c quấn băng gạc. Nếu không phải lồng n.g.ự.c chàng vẫn phập phồng, ta thật sự nghĩ chàng đã /c_h.ế_t/ rồi.
Có lẽ tiếng đóng cửa và tiếng bước chân của ta đã đánh thức chàng, chàng yếu ớt mở mắt nhìn ta.
"Lại đây." Chàng gọi ta.
Ta tiến lại gần, ngồi xuống mép giường chàng.
"Sáu tháng nay, nàng ở trong phủ có thoải mái không?" Giọng chàng rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ vừa đủ ta nghe thấy.
"Vâng, mọi người đều đối xử với thiếp rất tốt."
Ngay sau đó, Thẩm Dật liền ho lên. Môi chàng vốn đã trắng bệch, giờ lại càng không còn chút huyết sắc.
Ta lo lắng, đưa tay đặt lên n.g.ự.c chàng, xoa nhẹ giúp chàng dễ thở.
Đợi chàng bình tĩnh lại, khóe mắt ta đã ướt nhòe, nước mắt lưng tròng. Ta hỏi chàng: "Chàng sẽ /c_h.ế_t/ sao?"
Chàng khẽ lắc đầu: "Không biết."
"Không, chàng đừng /c_h.ế_t/." Giọng ta nghẹn ngào.
Thẩm Dật cố gắng mở mắt: "Nếu ta /c_h.ế_t/, nàng hãy tìm người khác."
Ta vội vàng nói: "Không được, thiếp... thiếp còn chưa sinh tiểu hài tử cho chàng mà."
Năm đó gia đình ta sa sút, cha mẹ bị gian nhân /s.á.t_h.ạ.i/ trên đường về quê. Trưởng bối Thẩm gia nhớ đến hôn ước đã định từ nhỏ giữa ta và Thẩm Dật, nên đã đón ta vào phủ, đối xử như nữ nhi thân sinh. Hôm đó, ta vừa khóc vừa quỳ lạy phu nhân, người đỡ ta dậy, âu yếm vuốt ve đầu ta: "Dương Như không cần như vậy, sau này sinh cho Thẩm gia một bé trai, một bé gái, ta và lão gia đã mãn nguyện rồi."
...
Chàng nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, như còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhắm mắt.
Ta đưa một ngón tay đến gần mũi chàng dò hơi thở.
May quá, vẫn còn thở.
{03}
Cuối cùng Thẩm Dật cũng vượt qua đêm đó.
Sáng hôm sau, khi ta đến thăm chàng, đại phu đang thay thuốc cho chàng.
Ta mới nhìn thấy vết thương dữ tợn trên lồng n.g.ự.c vạm vỡ của chàng.
Chàng chắc hẳn rất đau, trán lấm tấm mồ hôi, hàm răng nghiến chặt.
Đợi mọi người lui ra hết, ta mới dám tiến lên.
"Có phải rất xấu xí không?" Chàng hỏi ta.
"Không xấu, không xấu chút nào." Ta nhìn mặt chàng, so với tối qua đã hồng hào hơn một chút. "Chàng là đại anh hùng của quốc gia, vết sẹo của anh hùng, sao có thể xấu xí được?"
Lời nói của ta quá trẻ con, chàng lại cười: "Nàng đã đọc sách chưa?"
"Đọc rồi ạ."
"Quyển sách trên bàn, lấy lại đây, đọc cho ta nghe."
Ta bước đến nhìn lên bàn trà, một quyển "Bách gia binh pháp" đang nằm yên tĩnh ở đó.
Quả nhiên đại tướng quân chính là khác biệt, cách giải khuây lại là đọc binh thư.
Mấy ngày tiếp theo, vì Thẩm Dật, ta thường xuyên bị gọi đến đọc sách cho chàng nghe.
Vết thương của chàng vẫn chưa ổn định, cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, ta, một thê tử, trở thành lựa chọn tốt nhất để chàng g.i.ế.c thời gian.
Chúng ta không thường xuyên trò chuyện, phần lớn thời gian là ta đọc sách, Thẩm Dật dựa vào gối mềm lặng lẽ nghe.
Đọc xong mấy chương, ta xoa xoa cái cổ vì cúi lâu, mới phát hiện chàng hình như đã ngủ rồi.
Ta lén nhìn chàng, chàng có vẻ béo hơn so với lúc mới về, hình như cũng không còn đen như trước nữa.
"Đọc tiếp đi, đừng lười biếng." Thẩm Dật đột nhiên lên tiếng làm ta giật mình.
Ta vội ngồi ngay ngắn lại, đọc tiếp chương sau, trong lòng thầm trách chàng: Hừ, chỉ giỏi sai bảo ta!
Thẩm Dật đi liền sáu tháng. Ngày chàng trở về, ta đang ở trong phòng thêu hà bao.
Chàng được người ta khiêng vào, an bài ở gian phòng cạnh tân phòng của chúng ta.
Người hầu ra ra vào vào, bưng ra từng chậu nước nhuộm đỏ /m_á.u/, rồi lại thay nước sạch vào.
Mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của nam nhân trong phòng.
Đêm khuya, trong phòng Thẩm Dật không còn ai, khi ta vào thăm chàng, chàng đang nằm nhắm mắt, mặc tẩm y trắng, sắc mặt tái nhợt, n.g.ự.c quấn băng gạc. Nếu không phải lồng n.g.ự.c chàng vẫn phập phồng, ta thật sự nghĩ chàng đã /c_h.ế_t/ rồi.
Có lẽ tiếng đóng cửa và tiếng bước chân của ta đã đánh thức chàng, chàng yếu ớt mở mắt nhìn ta.
"Lại đây." Chàng gọi ta.
Ta tiến lại gần, ngồi xuống mép giường chàng.
"Sáu tháng nay, nàng ở trong phủ có thoải mái không?" Giọng chàng rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ vừa đủ ta nghe thấy.
"Vâng, mọi người đều đối xử với thiếp rất tốt."
Ngay sau đó, Thẩm Dật liền ho lên. Môi chàng vốn đã trắng bệch, giờ lại càng không còn chút huyết sắc.
Ta lo lắng, đưa tay đặt lên n.g.ự.c chàng, xoa nhẹ giúp chàng dễ thở.
Đợi chàng bình tĩnh lại, khóe mắt ta đã ướt nhòe, nước mắt lưng tròng. Ta hỏi chàng: "Chàng sẽ /c_h.ế_t/ sao?"
Chàng khẽ lắc đầu: "Không biết."
"Không, chàng đừng /c_h.ế_t/." Giọng ta nghẹn ngào.
Thẩm Dật cố gắng mở mắt: "Nếu ta /c_h.ế_t/, nàng hãy tìm người khác."
Ta vội vàng nói: "Không được, thiếp... thiếp còn chưa sinh tiểu hài tử cho chàng mà."
Năm đó gia đình ta sa sút, cha mẹ bị gian nhân /s.á.t_h.ạ.i/ trên đường về quê. Trưởng bối Thẩm gia nhớ đến hôn ước đã định từ nhỏ giữa ta và Thẩm Dật, nên đã đón ta vào phủ, đối xử như nữ nhi thân sinh. Hôm đó, ta vừa khóc vừa quỳ lạy phu nhân, người đỡ ta dậy, âu yếm vuốt ve đầu ta: "Dương Như không cần như vậy, sau này sinh cho Thẩm gia một bé trai, một bé gái, ta và lão gia đã mãn nguyện rồi."
...
Chàng nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, như còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhắm mắt.
Ta đưa một ngón tay đến gần mũi chàng dò hơi thở.
May quá, vẫn còn thở.
{03}
Cuối cùng Thẩm Dật cũng vượt qua đêm đó.
Sáng hôm sau, khi ta đến thăm chàng, đại phu đang thay thuốc cho chàng.
Ta mới nhìn thấy vết thương dữ tợn trên lồng n.g.ự.c vạm vỡ của chàng.
Chàng chắc hẳn rất đau, trán lấm tấm mồ hôi, hàm răng nghiến chặt.
Đợi mọi người lui ra hết, ta mới dám tiến lên.
"Có phải rất xấu xí không?" Chàng hỏi ta.
"Không xấu, không xấu chút nào." Ta nhìn mặt chàng, so với tối qua đã hồng hào hơn một chút. "Chàng là đại anh hùng của quốc gia, vết sẹo của anh hùng, sao có thể xấu xí được?"
Lời nói của ta quá trẻ con, chàng lại cười: "Nàng đã đọc sách chưa?"
"Đọc rồi ạ."
"Quyển sách trên bàn, lấy lại đây, đọc cho ta nghe."
Ta bước đến nhìn lên bàn trà, một quyển "Bách gia binh pháp" đang nằm yên tĩnh ở đó.
Quả nhiên đại tướng quân chính là khác biệt, cách giải khuây lại là đọc binh thư.
Mấy ngày tiếp theo, vì Thẩm Dật, ta thường xuyên bị gọi đến đọc sách cho chàng nghe.
Vết thương của chàng vẫn chưa ổn định, cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, ta, một thê tử, trở thành lựa chọn tốt nhất để chàng g.i.ế.c thời gian.
Chúng ta không thường xuyên trò chuyện, phần lớn thời gian là ta đọc sách, Thẩm Dật dựa vào gối mềm lặng lẽ nghe.
Đọc xong mấy chương, ta xoa xoa cái cổ vì cúi lâu, mới phát hiện chàng hình như đã ngủ rồi.
Ta lén nhìn chàng, chàng có vẻ béo hơn so với lúc mới về, hình như cũng không còn đen như trước nữa.
"Đọc tiếp đi, đừng lười biếng." Thẩm Dật đột nhiên lên tiếng làm ta giật mình.
Ta vội ngồi ngay ngắn lại, đọc tiếp chương sau, trong lòng thầm trách chàng: Hừ, chỉ giỏi sai bảo ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.