Tiểu Kiều Thê Của Phúc Hắc Tướng Quân

Chương 4: Trung Thu Đoàn Viên

Đại Pháo

07/01/2025

Ngày Thẩm Dật dọn về đúng vào dịp Trung thu, trong phủ tổ chức tiệc gia đình.

Phu nhân liên tục gắp thức ăn vào bát ta: "Dương Như dạo này vất vả rồi, nhìn cánh tay gầy đi nhiều. Nhanh, ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể."

Thẩm Dật ngồi bên cạnh ta, bất chợt nắm lấy cổ tay ta, rồi vuốt ve bàn tay ta, những vết chai trên đầu ngón tay cọ xát vào da ta, giọng nói ôn hòa: "Nương tử quả thật gầy đi nhiều."

Ta nhớ lại mấy lần đọc sách đến ngủ quên, sáng hôm sau tỉnh dậy nằm úp sấp trên mép giường, Thẩm Dật cũng gọi ta như vậy: "Tối qua làm nương tử mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Ta đỏ mặt gắp thức ăn trong bát, không dám nhìn chàng.

Hai vị trưởng bối nghe nói Thẩm Dật muốn dọn về phòng ta, sau khi tiệc tàn, lại gọi riêng chàng ra nói chuyện.

Về phòng, ta định tắm rửa sớm một chút, rồi lên giường ngủ luôn, tránh những tình huống khó xử.

Nhưng ai ngờ vừa tắm xong, đang định thay tẩm y thì Thẩm Dật đã trở về.

Lúc chàng đẩy cửa vào, tay ta run lên, bộ tẩm y trắng tinh rơi xuống đất.

Ta kêu lên một tiếng, vội nhặt áo che trước ngực, quay lưng lại: "Chàng... sao chàng vào cũng không gõ cửa vậy?"

So với sự hoảng hốt của ta, Thẩm Dật lại rất bình tĩnh: "Xin lỗi, ta quen rồi."

(Thẩm Dật OS: Ta vào phòng mình, còn phải gõ cửa sao?)

"Chàng đi tắm trước đi, nước đã chuẩn bị sẵn rồi." Lúc này ta chỉ muốn nhanh chóng tìm cớ đuổi chàng ra ngoài.



Sau khi Thẩm Dật đi, ta mới vội vàng thay y phục, rồi nằm lên giường giả vờ ngủ.

Khi chàng quay lại, động tĩnh rất nhỏ, ngay cả động tác nằm lên giường cũng vô cùng cẩn thận.

Có lẽ đôi mắt nhắm chặt của ta đã tố cáo ta, ta nghe thấy Thẩm Dật nói: "Dương Như, ta không ăn thịt người đâu."

Mở mắt ra, ta bắt gặp khuôn mặt đang cố nén cười của Thẩm Dật.

Lần đầu tiên chàng gọi tên ta, chàng hỏi: "Nàng sợ ta lắm sao?"

"Không... không phải."

"Sao lại nói lắp nữa rồi?" Chàng hình như rất thích trêu chọc ta.

Ta chuyển chủ đề, hỏi chàng: "Vừa rồi phụ mẫu nói gì với chàng vậy?"

"Muốn biết sao?" Chàng giả vờ hỏi lại.

Ta nghiêm túc gật đầu.

Chàng ngừng một chút, rồi nói: "Họ nói ta và nàng từ ngày thành thân đến nay đã nửa năm không gặp, nàng còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu, bảo ta đừng làm cầm thú, phải yêu thương nàng cho tốt."

Ta suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý trong lời nói, bỗng thấy trong lòng bối rối.

Thẩm Dật mỉm cười nhìn ta, ta nửa ngày không nói nên lời, đành quay lưng lại không thèm để ý đến chàng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Thê Của Phúc Hắc Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook