Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương

Chương 42: Chỉ Sợ Là Sẽ Cô Độc Hết Quãng Đời Còn Lại...

Thập Nhất Nguyên

03/04/2024

Thời tiết cuối hè đúng là thay đổi thất thường, vừa nãy trời còn đang nắng tự dưng lại có mây đen ùn ùn kéo đến.

Lúc đầu chỉ là những hạt mưa to bằng một hai hạt đậu từ từ rơi trên mặt đất. Sau một lát, mưa dần trở nên nặng hạt, như có một bức màn nước được treo lên giữa trời và đất, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, tất cả cảnh tượng ở phía xa xa Chùa Đại Chiêu đều không thể nhìn rõ.

Đám người trú mưa ở dưới hành lang gấp khúc đợi mưa tạnh, lại thấy A Tô vỗ vỗ xiêm y bị nước mưa làm ướt đẫm, cau mày nói: “Sao thời tiết lại như thế này? Mưa lớn thế này sao chúng ta đi về được đây?”

Thẩm Như Nguyệt cũng cầm khăn nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt. Vừa nãy trời đột nhiên đổ mưa, mặc dù bọn họ đã tránh kịp nhưng vẫn bị ướt một chút. Bùi Cảnh Hiên chắp tay đứng nhìn, sau đó quay đầu nhìn hai cô nương nói: “Xem ra cơn mưa này trong thời gian ngắn hẳn là không thể dừng được, bây giờ trời săp tối rồi, e rằng đêm nay không thể hồi cung.”

“Không thể hồi cung?” Thẩm Như Nguyệt kinh hô.

Lúc này, một tiểu tăng nhân vội vã chạy đến, sau khi nói “A Di Đà Phật” với ba người, rồi nói: “Các vị thí chủ, cuối cùng tiểu tăng cũng tìm thấy các ngươi rồi! Vừa nãy sư phu nói với ta bảo mời những vị thí chủ còn lại xin hãy ở lại trong chùa, nói là trận mưa này rất lớn, bây giờ lại sắp tối, đường núi không an toàn. Vì sự an toàn của mọi người, xin các vị thí chủ sáng sớm ngày mai hãy xuống núi. Chùa đã chuẩn bị xong cơm chay và sương phòng cho các vị thí chủ, xin các vị thí chủ cứ tự nhiên.”

Sau khi tiểu tăng nhân nói xong liền rời đi. Lúc này, A Thất và Sơ Nhất cũng xuất hiện trước mặt Bùi Cảnh Hiên bọn họ, nói: “Chủ tử, Quận chúa, Công chúa, thuộc hạ vừa mới đi thăm dò đường núi, mưa quá lớn, nếu bây giờ xuống núi chỉ sợ đi xe ngựa sẽ có nguy hiểm.”

Thẩm Như Nguyệt và A Tô nghe thấy lời nói của tiểu tăng và A Thất, hai người liếc mắt nhìn nhau, hiểu được hôm nay bọn họ chỉ có thể ở lại Chùa Đại Chiêu qua đêm.

Bùi Cảnh Hiên xua tay bảo hai người họ lui xuống, sau đó nói: “Nhu Nhu, vậy tối nay chỉ đành ở lại Chùa Đại Chiêu rồi.” Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng lau những giọt mưa trên chóp mũi Thẩm Nhu Nhu. Thẩm Nhu Nhu cảm thấy mũi mình tê tê dại dại, chợt nghe thấy Bùi Cảnh Hiên nói tiếp: “Cơm chay ở Chùa Đại Chiêu nổi tiếng gần xa, đúng lúc hôm nay muội có thể nếm thử. Đi thôi!”

Nói xong, hắn lại nắm lấy tay Thẩm Nhu Nhu. Thẩm Nhu Nhu nhìn a huynh dịu dàng, ngoan ngoãn tùy theo ý hắn đi qua bên người A Tô. A Tô nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì, chống nạnh, hai mắt mở to, nói “Ôi chao” một tiếng. Hai người này thật quá đáng! Cứ mặc kệ nàng ấy như vậy sao?

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, khiến nàng ấy sợ hãi đến mức vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, vội vàng đi theo: “Nguyệt Nguyệt, ngươi chờ ta với!”



Một hàng ba người đi tới thực đường của Chùa Đại Chiêu, khách hành hương phải ở lại qua đêm vì thời tiết hôm nay không nhiều, lác đác chỉ có mấy người, hơn nữa đều là các lão phu nhân lớn tuổi.



Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Quý Bách Hoài từ ngoài cửa truyền đến: “Thời tiết quái quỷ gì vậy! Nói mưa là mưa!”

Chỉ thấy toàn thân Quý Bách Hoài ướt sũng, chật vật bước vào nhà ăn. Hắn ta nhìn thoáng qua Thẩm Như Nguyệt, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn ta vừa định hưng phấn hét lên “Nguyệt Nguyệt” thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Bùi Cảnh Hiên, liền lập tức co rụt cổ lại, sao lại quên mất là còn vị này cũng ở đây chứ…!

Hắn ta không còn cách nào khác là đành phải kìm nén sự bất mãn đi tới. Thẩm Như Nguyệt ngạc nhiên khi thấy toàn thân Quý Bách Hoài bị mưa ướt đẫm, rất là kinh ngạc: “Sao huynh lại ướt thế này? Cẩn thận bị cảm lạnh bây giờ!”

Quý Bách Hoài còn chưa kịp trả lời thì Bùi Cảnh Hiên đã lạnh lùng chế nhạo nói: “Nếu dính chút nước mưa mà đã bị cảm lạnh thì Quý tiểu công tử không khỏi hơi mảnh mai nhỉ!”

Nếu như có người khác nói như vậy, Quý Bách Hoài nhất định sẽ không bỏ qua, hắn ta là ai chứ! Hắn ta chính là công tử của Quý phủ, Quý Bách Hoài! Ở trên dưới kinh thành nào có mấy người dám ở trước mặt nói hắn ta mảnh mai? Cái này còn không phải là đổi phương pháp cười nhạo hắn ta giống một cô nương hả!

Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, người này lại là Bùi Cảnh Hiên, Hoàng Thượng, Quý Bách Hoài làm sao dám làm gì? Đương nhiên không thể làm gì được! Hắn ta cảm thấy chắc chắn là do hôm nay khi đi ra ngoài không xem hoàng lịch, nếu không tại sao không có chuyện gì tốt đẹp cả!

Bùi Cảnh Hiên vừa nói vừa gắp một miếng măng chua nhỏ trước mặt vào trong chén của Thẩm Nhu Nhu, mà A Tô ở bên cạnh cũng cầm một chiếc bánh bao hấp lên cắn một miếng, vỗ vai Quý Bách Hoài đang ngồi bên cạnh nàng ấy, nói: “Đừng nói ngươi vẫn còn giận đấy nhé? Sao mà nhỏ mọn thế!”

Khi Quý Bách Hoài nghe thấy A Tô nói điều này, hắn ta cáu kỉnh gạt tay nàng ấy ra, nhìn rất không vui.

Thẩm Như Nguyệt nghe thấy lời nói của A Tô, tò mò hỏi: “A Tô, có chuyện gì vậy?”

Quý Bách Hoài còn chưa kịp che miệng A Tô thì A Tô đã buột miệng thốt lên: “Không có gì cả! Chỉ là vừa nãy khi ngươi tách ra, chúng ta nhàn rỗi buồn chán nên đi cầu một quẻ, sư phụ đoán quẻ nói đường nhân duyên của vị Quý công tử này không được suôn sẻ, ta chỉ nói đùa bảo là nếu sau này hắn không cưới được phu nhân thì tới trong chùa làm một vị hòa thượng nhàn nhã cũng tốt, ai mà biết hắn sẽ giận dỗi với ta chứ!”

A Tô nhún nhún vai, nàng ấy thật sự không hiểu tại sao Quý Bách Hoài lại hẹp hòi thế, chỉ là nói đùa mà thôi, sao hắn lại tức giận đến mức bỏ chạy chứ, nam tử trong kinh thành này đúng là chả có ai có chí lớn như người Thương Đông bọn họ gì cả!

Nhưng cũng không thể trách Quý Bách Hoài, tâm trạng hôm nay của hắn ta vốn đã tệ, còn hết lần này đến lần khác dẫm phải mìn ở chỗ Tô Tô Công chúa. Nàng ấy thấy những người khác đều đi xin một quẻ nên nàng ấy mới kéo hắn ta cùng đi xin.



Kết quả là hắn ta bốc trúng một quẻ có nội dung: “Chớ đa tâm vọng cưỡng cầu, uổng phí công sức không ngừng than thở, mong ngài hãy nhìn người trước mặt, đừng để nhân duyên chảy về hướng đông.”

A Tô hoàn toàn không hiểu ý của nó, vì vậy nàng ấy giật thẻ lại, đi tìm thấy sư phụ đoán thẻ. Đại sư kia vừa vuốt râu vừa thở dài: “Thí chủ, dưa hái không ngọt, lang quân có ý nương tử vô tình, nếu vị công tử không nhìn những người xung quanh có lẽ sẽ chuyên tâm theo đuổi vị nương tử vô tình đó, chỉ sợ sẽ cô độc cả quãng đời còn lại!”

Quý Bách Hoài không tin trừng mắt, hắn ta tức giận mắng to: “Lão lừa trọc này! Ta cảm thấy ngươi là thần côn đó! Tiểu gia ta phong lưu phóng khoáng, cô nương nhà ai nhìn mà không rung động chứ! Thế mà ngươi lại dám nguyền rủa ta cô độc hết quãng đời còn lại!” Thực ra, hắn ta như bị chọc trúng tim đen, thẹn quá thành giận.

Nhưng A Tô ở bên cạnh nhìn náo nhiệt không chê chuyện lớn. Nàng ấy cũng không biết rằng thật ra Quý Bách Hoài đã thích Nguyệt Nguyệt từ lâu. Sau khi nghe lời của đại sư, nàng ấy mỉm cười nói với Quý Bách Hoài: “Quý công tử, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, nếu sau này nhân duyên không suôn sẻ thì ngươi đến Chùa Đại Chiêu làm tăng nhân cũng khá tốt!”

Ai biết câu này lại khiến Quý Bách Hoài càng thêm tức giận. Tại sao hắn ta lại không cưới được Nguyệt Nguyệt! Ngoài bản thân ra thì còn ai có thể sánh ngang với Nguyệt Nguyệt cơ chứ!

Hắn ta trừng mắt nhìn A Tô một cách dữ tợn, nhưng phải nhịn xuống. Nàng ấy là công chúa của Thương Đông, là khách quý ở kinh thành, rất khó nói không biết sau này nàng ấy có trở thành phi tần hay không, dù sao thì nàng ấy cũng là người không thể đắc tội, vì vậy hắn ta chỉ còn cách là mặc kệ A Tô mà một mình chạy ra ngoài.

A Tô nhìn bóng dáng chạy trốn của Quý Bách Hoài, lẩm bẩm: “Đùa một tí mà đã không chịu được rồi!” Sau đó cũng bước chân đi ra ngoài.

Nhưng lại không ngờ, vị đại sư kia lại ngước mắt lên nhìn cô nương không hề giống với những nữ tử trong kinh thành, không nói gì mà chỉ nhìn bóng lưng A Tô cũng rời đi, khẽ thở dài lắc đầu: “A Di Đà Phật! Phật nói không thể nói, cầu mong hai vị thí chủ có thể loại bỏ nghiệp chướng, tâm như mong muốn!”

Nghe xong lời nói của A Tô, Thẩm Như Nguyệt trầm tư, sau đó nói: “Nếu nói vậy thì lần sau gặp được nghĩa mẫu, ta phải nói cho bà ấy biết chuyện này mới được.” Nghĩa phụ và nghĩa mẫu chỉ có một đứa con trai là Quý Bách Hoài, nếu nhân duyên không suôn sẻ thì phải làm sao bây giờ?

Lúc này Bùi Cảnh Hiên mới nói: “Nhu Nhu, chuyện của Quý Tiểu công tử đương nhiên sẽ có Quý phu nhân quan tâm, mau uống cháo này đi, đừng uống cháo lạnh xong lại tối nay khó chịu rồi than với huynh!”

Thẩm Như Nguyệt nghe xong lời a huynh nói liền ngoan ngoãn cầm bát lên uống cháo. Quý Bách Hoài hờn dỗi cắn một miếng bánh bao.

Đôi mắt mỉm cười của A Tô nhìn qua lại giữa Bùi Cảnh Hiên và Thẩm Như Nguyệt, cuối cùng sau đó bắt gặp phải ánh mắt của Bùi Cảnh Hiên. A Tô sững sờ một lát, sau đó mỉm cười nhìn đi chỗ khác.

“Cô nương! Mau vào trong này đi! Trời mưa rất lớn! Chúng ta chỉ còn cách ở lại qua đêm tại Chùa Đại Chiêu thôi!” Một lúc sau có hai bóng dáng mảnh khảnh bước vào cửa, Thẩm Như Nguyệt nhìn về phía thanh âm mà sững sờ, sao lại là nàng ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook