Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 13: Hắn Ta Đã Hiểu Ra Hôm Nay Đã Chọc Phải Người Không Nên Chọc
Thập Nhất Nguyên
01/04/2024
Bùi Cảnh Hiên nhìn mặt mũi bé con tràn đầy vẻ vui thích bèn thuận theo nàng mà vén rèm cửa nhìn ra ngoài, hóa ra ở bên đường có một sạp hàng nhỏ đang dùng đường loãng để làm thành đồ chơi bằng đường.
Vì trên phố đông người nên xe ngựa đi hơi chậm, nghệ nhân làm đồ chơi bằng đường có tay nghề cực khéo léo, chỉ qua vài ba lượt mà ông ta đã hoàn thành một món đồ chơi.
Bùi Cảnh Hiên nhìn thấy rõ sự mong chờ và hiếu kỳ trong đôi mắt Thẩm Như Nguyệt, hắn khẽ nhếch miệng rồi gọi một tiếng: “A Thất, dừng xe!”
“Huýt…” Xe ngựa từ từ dừng lại, Thẩm Như Nguyệt quay đầu lại thì thấy Bùi Cảnh Hiên đã đưa tay ra, nói với nàng: “Đi thôi! A huynh đưa muội đi dạo!”
“Có thật không?” Thẩm Như Nguyệt nghe Bùi Cảnh Hiên nói vậy thì trong mắt sáng lên tràn đầy sự vui thích, lập tức đưa tay cho hắn. Bùi Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ không chút chần chừ của nàng, chầm chậm nắm chặt tay, bao trọn lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Như Nguyệt trong tay mình.
“Chủ tử!” A Thất nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên bế Tiểu Quận chúa xuống xe ngựa, cúi đầu rũ mắt hô lên một tiếng, Bùi Cảnh Hiên lạnh nhạt nói: “Đi tới ngõ phía trước đợi đi!”
“Vâng!” A Thất lại nhảy lên xe ngựa, để hai người ở lại trên phố, tự mình đi trước.
Hiếm khi Thẩm Như Nguyệt chen chúc trên phố xá đông người như vậy, nàng vẫn còn bị ám ảnh bởi việc bị ám sát lần trước nên không khỏi thấy bất an.
Bùi Cảnh Hiên dường như nhìn thấu được tâm sự của nàng, kéo tay nàng khẽ nói: “Nhu Nhu, hôm nay xuất cung ngoài có A Thất theo cùng, xung quanh đều đã sắp xếp ám vệ.”
Thẩm Như Nguyệt dứt khoát ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Bùi Cảnh Hiên, nàng lại ngại ngùng trước mà mềm giọng hỏi: “A huynh, có phải muội rất nhát gan không?”
Bùi Cảnh Hiên bật cười, đưa cánh tay còn lại ra nhéo lên mặt bé con: “Như thế là tốt!”
Bấy giờ Thẩm Ngư Nguyệt mới phát hiện ra, hai người họ không hẹn mà cùng mặc một kiểu đồ màu tím, buột miệng nói: “A huynh, huynh xem này, chúng ta hôm nay đều mặc y phục màu tím đấy!” Thế nên nàng không nhận ra ánh mắt Bùi Cảnh Hiên nhìn nàng chứa đầy sự dịu dàng.
Thẩm Như Nguyệt và Bùi Cảnh Hiên đứng trên phố thực sự rất thu hút ánh nhìn. Bùi Cảnh Hiên cũng phát hiện rất nhiều nam nhân qua lại đều dành cho Thẩm Như Nguyệt sự ngưỡng mộ nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa cho không dám nhìn lâu thêm.
Bùi Cảnh Hiên kéo Thẩm Như Nguyệt đến trước một sạp hàng, mua một chiếc mũ che mặt để giấu đi khuôn mặt của bé con rồi mới yên tâm đưa nàng đi tới chỗ làm đồ chơi bằng đường kia.
Đường loãng màu vàng chỉ qua tay nghệ nhân có vài ba lượt đã biến thành nhiều hình dạng khác nhau, Thẩm Như Nguyệt chọn một cây hình hồ điệp, lại hỏi: “Gia gia, có thể giúp ta làm một cái có hình a huynh không?”
Bùi Cảnh Hiên ngẩn người một chút, vừa muốn mở miệng ngăn lại thì người làm đồ chơi bằng đường đã vui vẻ đáp: “Tiểu nương tử xem thường tay nghề của ta rồi! Đợi ta thể hiện cho cô nương xem!”
Thẩm Như Nguyệt nghe xong lập tức quay người, kéo tay Bùi Cảnh Hiên lắc qua lắc lại: “A huynh, huynh đừng động đậy, để gia gia làm một món đồ chơi bằng đường hình a huynh cho muội!”
Bùi Cảnh Hiên bất lực, tiểu tổ tông đã có lời rồi, hắn chỉ đành đứng đó để người thợ làm đồ chơi bằng đường nặn ra một cái đồ chơi giống mình.
Người thợ làm đồ chơi bằng đường hơi hoảng loạn, rõ ràng là một công tử phong độ nhưng quanh thân lại bị bao phủ bởi khí lạnh, đặc biệt là cặp mắt khiến ông lão không dám nhìn thẳng vào, chỉ có thể đại khái nặn vài lượt.
Cho đến cuối cùng khi ông lão làm xong đồ chơi bằng đường, Thẩm Như Nguyệt mới mãn nguyện nhận lấy “Kẹo đường a huynh”, Bùi Cảnh Hiên đưa bạc xong, hai người mới bước vào trong ngõ lên lại xe ngựa.
A Thất nhìn thấy chủ nhân mình giúp Tiểu Quận chúa cầm kẹo đường thì vô cùng kinh ngạc.
Lại nhìn sắc mặt chủ tử cũng không có gì vui vẻ, cực kì kỳ quái dị, nhưng Tiểu Quận chúa lại vô cùng vui thích, A Thất trong lòng cười thầm, chỉ cần là có liên quan tới Tiểu Quận chúa thì chuyện hoang đường hơn nữa xuất hiện trên người chủ tử nhà mình cũng không có gì lạ.
Cuối cùng cũng trở về cung, Thẩm Như Nguyệt bước xuống long xa rồi nói với Bùi Cảnh Hiên: “A huynh, hôm nay đã để lỡ nhiều thời gian quá, huynh vẫn nên nhanh chóng trở về thư phòng xử lý công vụ thôi!”
Bùi Cảnh Hiên giúp nàng bỏ mũ che mặt ra, gật đầu nói: “Muội cũng ngoan ngoãn về điện nghỉ ngơi, Tiểu Khánh Tử, tiễn Quận chúa về Ngọc Phù Điện!”
Tiểu Khánh Tử sớm đã cung kính chờ đợi một bên, nhận được lệnh lập tức khom lưng tiến lên nịnh nọt tiểu tổ tông: “Ôi, đồ chơi bằng đường hôm nay của Tiểu Quận chúa thật thú vị! Nhìn kĩ thì, sao mà lại giống…”. Tiểu Khánh Tử đột nhiên im bặt, dáng vẻ khó tin, chọc cho Thẩm Như Nguyệt bịt miệng cười khúc khích.
Bùi Cảnh Hiên nhìn hình bóng đã đi xa của Thẩm Như Nguyệt, nét dịu dàng trên khuôn mặt cuối cùng cũng dần thu lại. Khi quay đầu nhìn về phía A Thất, trong mắt hắn chỉ còn là sát ý: “Người đâu?”
“Bẩm, đang trong ngục ạ!”
………….
Trong phòng giam u tối ẩm ướt, chỗ nào cũng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết đáng sợ, đây không phải lần đầu tiên Bùi Cảnh Hiên vào trong ngục.
Từ rất lâu về trước, khi hắn vẫn còn là đứa trẻ, ân sư của hắn là Nhiếp Chính Vương đã dẫn hắn vào trong ngục, nhiều lần để hắn xem cảnh máu tanh thảm khốc vô nhân đạo.
Hắn vẫn nhớ lần đầu vào trong ngục, mùi máu tanh và cả những tiếng kêu thảm thiết khiến hắn sợ đến tái mặt, nhưng Nhiếp Chính Vương Thẩm Tông Nguyên lại giễu cợt cười nói rằng: “Hoàng Thượng là thiên tử của một triều đình, sau này phải đối mặt không phải chỉ là những phạm nhân này đâu.”
Hôm đó cuối cùng hắn cũng đã được mở mang kiến thức về bộ mặt lãnh huyết vô tình của Nhiếp Chính Vương mà người đời vẫn nói.
Sau đó, sự ngây thơ non nớt của Bùi Cảnh Hiên đã dần biến mất khi hắn ngày càng phải vào ngục nhiều hơn, chứng kiến những cảnh máu tanh đã không còn khiến hắn sợ hãi nữa, khi nghe những phạm nhân đau khổ than khóc, hắn cũng không chút động lòng.
Hắn cũng ngày càng hiểu rõ nỗi khổ tâm của ân sư, trở thành Hoàng Đế thì tình cảm là thứ thừa thãi nhất.
Nhưng không ai hiểu được, trong suốt thời niên thiếu của hắn, những tiếng kêu đau đớn trong ngục đó lại như những bóng ma, quấn lấy hắn đêm này qua đêm khác khiến hắn không dám ngủ…
Cho tới khi trong cung có Thẩm Nhu Nhu tới, cho tới khi hắn tự mình vô tình phát hiện ra, trên chiếc long sàng nhuốm hơi ấm của Thẩm Nhu Nhu lại khiến hắn có thể ngủ an lành.
Bùi Cảnh Hiên được A Thất dẫn tới phòng giam giữ Trương Lỗi.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng Trương Lỗi kêu gào: “Các ngươi là ai? Lại dám vô duyên vô cớ giam giữ ta! Các ngươi phải biết ta là công tử của Lâm Vương phủ! Các ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu! Mau thả ta ra!”
“Hoàng thượng vạn phúc!” Thị vệ trong ngục đều đã được huấn luyện, nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên tới đều cụp mắt xuống nói: “Đã điều tra được thân phận của kẻ đó, hắn ta là chất trai bên nhà mẹ đẻ của phu nhân nhị phòng Lâm Vương phủ, tên là Trương Lỗi, không quan không chức, hai năm trước theo mẫu thân tới kinh đô để cậy nhờ Lâm Vương phủ. Có phủ Lâm Vương phủ chống lưng nên hắn ta đã gây ra không ít chuyện xấu xa ở kinh thành, mọi việc đều do phu nhân nhị phòng đứng ra thu xếp.”
“Một phu nhân nho nhỏ lại có bản lĩnh như vậy ở kinh thành?” A Thất cau mày hỏi.
Bùi Cảnh Hiên không nói gì, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái, khuôn mặt lạnh lùng, im lặng nghe thị vệ báo cáo.
“Hoàng thượng, nhị phu nhân đó chắc chắn không có bản lĩnh lên trời này, chẳng qua…” Thị vệ ngước mắt nhìn vẻ mặt của Bùi Cảnh Hiên, nuốt nước bọt lại như cầu cứu nhìn sang A Thất. A Thất ngây ra một lát bèn tiếp lời: “Chủ tử, sợ rằng những người đó đều là vì Lê Đại cô nương nên mới…”
Bùi Cảnh hiên nhấc tay, ngăn A Thất nói tiếp. Hắn không có hứng thú tìm hiểu nhiều như vậy, hắn nhấc tay lên, thị vệ lập tức tiến lên mở phòng giam Trương Lỗi ra rồi lôi hắn ta ra ngoài, ấn xuống dưới đất.
A Thất đã đưa ghế tới để Bùi Cảnh Hiên ngồi xuống.
Trương Lỗi gào như xé rách họng: “Các ngươi rốt cục là ai? Các ngươi phải biết di phu ta là nhị gia của Lâm Vương phủ! Ta là công tử Lâm Vương phủ! Các ngươi sao dám cả gan đối đãi với ta như vậy!”
Bùi Cảnh Hiên nâng đầu ngón tay, thị vệ đang ấn người Trương Lỗi mới nới tay ra. Hắn ta mang bộ dáng nhếch nhác lập tức bò dậy, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt và các dụng cụ hành hình ở tứ phía, lại cảm thấy sau lưng phát lạnh, run rẩy mở miệng nói: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Bùi Cảnh Hiên tàn nhẫn, khuôn mặt anh tuấn âm trầm, trong tay đang đùa nghịch dao găm được A Thất đưa qua từ lúc nào. Hắn nhìn Trương Lỗi trước mặt rồi đột nhiên ném dao găm ra, trúng giữa tay trái của Trương Lỗi, mà tay trái chính là cánh tay hôm nay hắn ta muốn sờ vào Thẩm Nhu Nhu.
Trương Lỗi hơi ngây ra, cơn đau xé nát xương thịt ngay sau đó khiến hắn ta bắt đầu gào khóc. Máu tươi tuôn ra, hắn ta vội ấn chặt tay trái của mình, sắc mặt đã trắng bệch từ lâu, lúc ấy Trương Lỗi mới biết hắn ta đã động phải người mà mình không nên dây vào.
Vì trên phố đông người nên xe ngựa đi hơi chậm, nghệ nhân làm đồ chơi bằng đường có tay nghề cực khéo léo, chỉ qua vài ba lượt mà ông ta đã hoàn thành một món đồ chơi.
Bùi Cảnh Hiên nhìn thấy rõ sự mong chờ và hiếu kỳ trong đôi mắt Thẩm Như Nguyệt, hắn khẽ nhếch miệng rồi gọi một tiếng: “A Thất, dừng xe!”
“Huýt…” Xe ngựa từ từ dừng lại, Thẩm Như Nguyệt quay đầu lại thì thấy Bùi Cảnh Hiên đã đưa tay ra, nói với nàng: “Đi thôi! A huynh đưa muội đi dạo!”
“Có thật không?” Thẩm Như Nguyệt nghe Bùi Cảnh Hiên nói vậy thì trong mắt sáng lên tràn đầy sự vui thích, lập tức đưa tay cho hắn. Bùi Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ không chút chần chừ của nàng, chầm chậm nắm chặt tay, bao trọn lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Như Nguyệt trong tay mình.
“Chủ tử!” A Thất nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên bế Tiểu Quận chúa xuống xe ngựa, cúi đầu rũ mắt hô lên một tiếng, Bùi Cảnh Hiên lạnh nhạt nói: “Đi tới ngõ phía trước đợi đi!”
“Vâng!” A Thất lại nhảy lên xe ngựa, để hai người ở lại trên phố, tự mình đi trước.
Hiếm khi Thẩm Như Nguyệt chen chúc trên phố xá đông người như vậy, nàng vẫn còn bị ám ảnh bởi việc bị ám sát lần trước nên không khỏi thấy bất an.
Bùi Cảnh Hiên dường như nhìn thấu được tâm sự của nàng, kéo tay nàng khẽ nói: “Nhu Nhu, hôm nay xuất cung ngoài có A Thất theo cùng, xung quanh đều đã sắp xếp ám vệ.”
Thẩm Như Nguyệt dứt khoát ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Bùi Cảnh Hiên, nàng lại ngại ngùng trước mà mềm giọng hỏi: “A huynh, có phải muội rất nhát gan không?”
Bùi Cảnh Hiên bật cười, đưa cánh tay còn lại ra nhéo lên mặt bé con: “Như thế là tốt!”
Bấy giờ Thẩm Ngư Nguyệt mới phát hiện ra, hai người họ không hẹn mà cùng mặc một kiểu đồ màu tím, buột miệng nói: “A huynh, huynh xem này, chúng ta hôm nay đều mặc y phục màu tím đấy!” Thế nên nàng không nhận ra ánh mắt Bùi Cảnh Hiên nhìn nàng chứa đầy sự dịu dàng.
Thẩm Như Nguyệt và Bùi Cảnh Hiên đứng trên phố thực sự rất thu hút ánh nhìn. Bùi Cảnh Hiên cũng phát hiện rất nhiều nam nhân qua lại đều dành cho Thẩm Như Nguyệt sự ngưỡng mộ nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa cho không dám nhìn lâu thêm.
Bùi Cảnh Hiên kéo Thẩm Như Nguyệt đến trước một sạp hàng, mua một chiếc mũ che mặt để giấu đi khuôn mặt của bé con rồi mới yên tâm đưa nàng đi tới chỗ làm đồ chơi bằng đường kia.
Đường loãng màu vàng chỉ qua tay nghệ nhân có vài ba lượt đã biến thành nhiều hình dạng khác nhau, Thẩm Như Nguyệt chọn một cây hình hồ điệp, lại hỏi: “Gia gia, có thể giúp ta làm một cái có hình a huynh không?”
Bùi Cảnh Hiên ngẩn người một chút, vừa muốn mở miệng ngăn lại thì người làm đồ chơi bằng đường đã vui vẻ đáp: “Tiểu nương tử xem thường tay nghề của ta rồi! Đợi ta thể hiện cho cô nương xem!”
Thẩm Như Nguyệt nghe xong lập tức quay người, kéo tay Bùi Cảnh Hiên lắc qua lắc lại: “A huynh, huynh đừng động đậy, để gia gia làm một món đồ chơi bằng đường hình a huynh cho muội!”
Bùi Cảnh Hiên bất lực, tiểu tổ tông đã có lời rồi, hắn chỉ đành đứng đó để người thợ làm đồ chơi bằng đường nặn ra một cái đồ chơi giống mình.
Người thợ làm đồ chơi bằng đường hơi hoảng loạn, rõ ràng là một công tử phong độ nhưng quanh thân lại bị bao phủ bởi khí lạnh, đặc biệt là cặp mắt khiến ông lão không dám nhìn thẳng vào, chỉ có thể đại khái nặn vài lượt.
Cho đến cuối cùng khi ông lão làm xong đồ chơi bằng đường, Thẩm Như Nguyệt mới mãn nguyện nhận lấy “Kẹo đường a huynh”, Bùi Cảnh Hiên đưa bạc xong, hai người mới bước vào trong ngõ lên lại xe ngựa.
A Thất nhìn thấy chủ nhân mình giúp Tiểu Quận chúa cầm kẹo đường thì vô cùng kinh ngạc.
Lại nhìn sắc mặt chủ tử cũng không có gì vui vẻ, cực kì kỳ quái dị, nhưng Tiểu Quận chúa lại vô cùng vui thích, A Thất trong lòng cười thầm, chỉ cần là có liên quan tới Tiểu Quận chúa thì chuyện hoang đường hơn nữa xuất hiện trên người chủ tử nhà mình cũng không có gì lạ.
Cuối cùng cũng trở về cung, Thẩm Như Nguyệt bước xuống long xa rồi nói với Bùi Cảnh Hiên: “A huynh, hôm nay đã để lỡ nhiều thời gian quá, huynh vẫn nên nhanh chóng trở về thư phòng xử lý công vụ thôi!”
Bùi Cảnh Hiên giúp nàng bỏ mũ che mặt ra, gật đầu nói: “Muội cũng ngoan ngoãn về điện nghỉ ngơi, Tiểu Khánh Tử, tiễn Quận chúa về Ngọc Phù Điện!”
Tiểu Khánh Tử sớm đã cung kính chờ đợi một bên, nhận được lệnh lập tức khom lưng tiến lên nịnh nọt tiểu tổ tông: “Ôi, đồ chơi bằng đường hôm nay của Tiểu Quận chúa thật thú vị! Nhìn kĩ thì, sao mà lại giống…”. Tiểu Khánh Tử đột nhiên im bặt, dáng vẻ khó tin, chọc cho Thẩm Như Nguyệt bịt miệng cười khúc khích.
Bùi Cảnh Hiên nhìn hình bóng đã đi xa của Thẩm Như Nguyệt, nét dịu dàng trên khuôn mặt cuối cùng cũng dần thu lại. Khi quay đầu nhìn về phía A Thất, trong mắt hắn chỉ còn là sát ý: “Người đâu?”
“Bẩm, đang trong ngục ạ!”
………….
Trong phòng giam u tối ẩm ướt, chỗ nào cũng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết đáng sợ, đây không phải lần đầu tiên Bùi Cảnh Hiên vào trong ngục.
Từ rất lâu về trước, khi hắn vẫn còn là đứa trẻ, ân sư của hắn là Nhiếp Chính Vương đã dẫn hắn vào trong ngục, nhiều lần để hắn xem cảnh máu tanh thảm khốc vô nhân đạo.
Hắn vẫn nhớ lần đầu vào trong ngục, mùi máu tanh và cả những tiếng kêu thảm thiết khiến hắn sợ đến tái mặt, nhưng Nhiếp Chính Vương Thẩm Tông Nguyên lại giễu cợt cười nói rằng: “Hoàng Thượng là thiên tử của một triều đình, sau này phải đối mặt không phải chỉ là những phạm nhân này đâu.”
Hôm đó cuối cùng hắn cũng đã được mở mang kiến thức về bộ mặt lãnh huyết vô tình của Nhiếp Chính Vương mà người đời vẫn nói.
Sau đó, sự ngây thơ non nớt của Bùi Cảnh Hiên đã dần biến mất khi hắn ngày càng phải vào ngục nhiều hơn, chứng kiến những cảnh máu tanh đã không còn khiến hắn sợ hãi nữa, khi nghe những phạm nhân đau khổ than khóc, hắn cũng không chút động lòng.
Hắn cũng ngày càng hiểu rõ nỗi khổ tâm của ân sư, trở thành Hoàng Đế thì tình cảm là thứ thừa thãi nhất.
Nhưng không ai hiểu được, trong suốt thời niên thiếu của hắn, những tiếng kêu đau đớn trong ngục đó lại như những bóng ma, quấn lấy hắn đêm này qua đêm khác khiến hắn không dám ngủ…
Cho tới khi trong cung có Thẩm Nhu Nhu tới, cho tới khi hắn tự mình vô tình phát hiện ra, trên chiếc long sàng nhuốm hơi ấm của Thẩm Nhu Nhu lại khiến hắn có thể ngủ an lành.
Bùi Cảnh Hiên được A Thất dẫn tới phòng giam giữ Trương Lỗi.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng Trương Lỗi kêu gào: “Các ngươi là ai? Lại dám vô duyên vô cớ giam giữ ta! Các ngươi phải biết ta là công tử của Lâm Vương phủ! Các ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu! Mau thả ta ra!”
“Hoàng thượng vạn phúc!” Thị vệ trong ngục đều đã được huấn luyện, nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên tới đều cụp mắt xuống nói: “Đã điều tra được thân phận của kẻ đó, hắn ta là chất trai bên nhà mẹ đẻ của phu nhân nhị phòng Lâm Vương phủ, tên là Trương Lỗi, không quan không chức, hai năm trước theo mẫu thân tới kinh đô để cậy nhờ Lâm Vương phủ. Có phủ Lâm Vương phủ chống lưng nên hắn ta đã gây ra không ít chuyện xấu xa ở kinh thành, mọi việc đều do phu nhân nhị phòng đứng ra thu xếp.”
“Một phu nhân nho nhỏ lại có bản lĩnh như vậy ở kinh thành?” A Thất cau mày hỏi.
Bùi Cảnh Hiên không nói gì, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái, khuôn mặt lạnh lùng, im lặng nghe thị vệ báo cáo.
“Hoàng thượng, nhị phu nhân đó chắc chắn không có bản lĩnh lên trời này, chẳng qua…” Thị vệ ngước mắt nhìn vẻ mặt của Bùi Cảnh Hiên, nuốt nước bọt lại như cầu cứu nhìn sang A Thất. A Thất ngây ra một lát bèn tiếp lời: “Chủ tử, sợ rằng những người đó đều là vì Lê Đại cô nương nên mới…”
Bùi Cảnh hiên nhấc tay, ngăn A Thất nói tiếp. Hắn không có hứng thú tìm hiểu nhiều như vậy, hắn nhấc tay lên, thị vệ lập tức tiến lên mở phòng giam Trương Lỗi ra rồi lôi hắn ta ra ngoài, ấn xuống dưới đất.
A Thất đã đưa ghế tới để Bùi Cảnh Hiên ngồi xuống.
Trương Lỗi gào như xé rách họng: “Các ngươi rốt cục là ai? Các ngươi phải biết di phu ta là nhị gia của Lâm Vương phủ! Ta là công tử Lâm Vương phủ! Các ngươi sao dám cả gan đối đãi với ta như vậy!”
Bùi Cảnh Hiên nâng đầu ngón tay, thị vệ đang ấn người Trương Lỗi mới nới tay ra. Hắn ta mang bộ dáng nhếch nhác lập tức bò dậy, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt và các dụng cụ hành hình ở tứ phía, lại cảm thấy sau lưng phát lạnh, run rẩy mở miệng nói: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Bùi Cảnh Hiên tàn nhẫn, khuôn mặt anh tuấn âm trầm, trong tay đang đùa nghịch dao găm được A Thất đưa qua từ lúc nào. Hắn nhìn Trương Lỗi trước mặt rồi đột nhiên ném dao găm ra, trúng giữa tay trái của Trương Lỗi, mà tay trái chính là cánh tay hôm nay hắn ta muốn sờ vào Thẩm Nhu Nhu.
Trương Lỗi hơi ngây ra, cơn đau xé nát xương thịt ngay sau đó khiến hắn ta bắt đầu gào khóc. Máu tươi tuôn ra, hắn ta vội ấn chặt tay trái của mình, sắc mặt đã trắng bệch từ lâu, lúc ấy Trương Lỗi mới biết hắn ta đã động phải người mà mình không nên dây vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.