Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 29: Hắn Ta Nói Heo Vàng Hợp Với Bà Ấy...
Thập Nhất Nguyên
03/04/2024
Tô Tô Công chúa vào cung đã mấy ngày. Hoàng cung rất lớn, nơi ở của Tô Tô Công chúa và Ngọc Phù Điện có chút khoảng cách cho nên Thẩm Như Nguyệt vẫn chưa gặp được Tô Tô Công chúa.
Tuy nhiên, kể từ khi Tô Tô Công chúa vào cung, những lời đồn về nàng ấy vẫn chưa dừng lại trong cung, phần lớn là Thương Đông Công chúa không hiểu lễ nghi và cực kỳ kiêu ngạo, độc đoán.
Mặc dù Hoàng Thượng không phong nàng làm thê thiếp, nhưng thái độ của hắn đối với Thương Đông Công chúa khó đoán, nàng ấy cũng là khách quý của Thương Đông nên không ai dám đắc tội nàng ấy.
Trong lúc nhất thời, công chúa đến từ Thương Đông bị Hoàng Thượng mặc kệ trong cung, tin tức nàng ấy không được sắc phong đã lan truyền khắp kinh thành, nhiều người cho rằng Hoàng Thượng không thích Thương Đông công chúa chút nào nên mới không ban chiếu sắc phong nàng ấy làm phi, còn có lời đồn Hoàng Thượng đang đợi Lê Đại cô nương vào cung làm hậu rồi mới phong phi...
Vì vậy, A Sử Na Tô Tô đang ở trong cung điện nhưng lời đồn nàng ấy không lọt vào mắt Hoàng Thượng, phải chết già trong cung đã lan truyền trong giới quý tộc.
Thẩm Như Nguyệt không quan tâm đến những tin đồn đó, bởi vì vài ngày nữa là sinh thần của nghĩa mẫu nàng.
Bây giờ nàng đang lo lắng nên chuẩn bị món quà gì cho Từ Tú Châu!
"Công chúa, công chúa, xin hãy chậm lại chút! Đó là Ngọc Phù Điện, nơi Tiểu Quận chúa ở, người không thể đến đó được!" Hôm nay Tô Tô vẫn mặc y phục và trang sức của Thương Đông, trang phục lộng lẫy, trên tay cầm một quả trái cây đang ăn dở. Những cung nhân hầu hạ nàng ấy đều sợ hãi, họ không biết công chúa này sẽ gây ra rắc rối gì nữa.
"Hả! Hóa ra Nguyệt Nguyệt ở đây sao!" Tô Tô mỉm cười, sau đó vẫy tay với cung nữ bên cạnh, kéo nàng ta qua, nhẹ giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi, Tiểu Quận chúa của các ngươi ngày thường thích cái gì?"
Tiểu cung nhân kia chưa bao giờ gặp được một nữ tử phóng khoáng như vậy, nhất thời có hơi ngơ ngác, tuy nhiên, vì thân phận công chúa của Tô Tô nên vẫn cung kính đáp: “Báo cáo công chúa, bọn ta không phải người của Ngọc Phù Điện cho nên cũng không dám nghe ngóng sở thích của Tiểu Quận chúa, nhưng nghe nói mấy ngày nay Ngọc Phù Điện rất náo nhiệt, còn nghe nói Tiểu Quận chúa đang chọn quà sinh thần cho Quý phu nhân!"
“Quý phu nhân nào? Quà sinh thần gì?" Tô Tô buông tay ra, nhướng mày hỏi.
"Công chúa vừa mới đến nên không biết đó thôi, Quý phu nhân là phu nhân của người giàu nhất kinh thành Quý Tử Dương, đồng thời cũng là nghĩa mẫu của Tiểu Quận chúa của chúng ta. Mấy ngày nữa là sinh thần của bà ấy, Tiểu Quận chúa vẫn luôn hiếu thảo nên người rất quan tâm đến việc chọn quà." Tiểu cung nhân không dám nói dối, đành phải nói cho Tô Tô tất cả những gì mình biết.
Tô Tô vốn muốn vào Ngọc Phù Điện để chào người bạn tốt Nguyệt Nguyệt mới quen mấy ngày trước, nhưng đột nhiên nàng ấy thay đổi chủ ý. Nếu bà ấy là nghĩa mẫu của Nguyệt Nguyệt, sao có thể không đi bái phỏng bà ấy?
Vừa lúc có lý do để ghé thăm!
Nàng ấy sẽ cho Nguyệt Nguyệt và nghĩa mẫu nàng một bất ngờ!
…
Sinh thần của Quý phu nhân giàu nhất Nguyên quốc không phải là chuyện lớn cũng không phải là chuyện nhỏ.
Ai cũng biết Quý Tử Dương luôn yêu thương thê tử mình nhất nên lợi dụng sinh thần của Quý phu nhân, người trên giang hồ và quyền quý ở kinh thành đều tìm mọi cách để có được thiếp mời, chỉ để có thể đến gần Quý Tử Dương lôi kéo quan hệ.
Trong lòng Từ Tú Châu cũng hiểu rõ không có nhiều người đến chúc mừng sinh thần bà ấy một cách chân thành.
Nhưng Từ Tú Châu cũng không quan tâm, sống nhiều năm như vậy, bà ấy đã nhìn thấu tất cả những dối trá trên đời. Cũng may những người quan trọng nhất trong cuộc đời bà ấy đều ở xung quanh bà ấy.
Vào ngày này, trong sân Quý phủ có vô số khách khứa, tiền viện chất đầy rất nhiều lễ vật giá trị.
Tiểu Quận chúa Thẩm Như Nguyệt đi xe ngựa trong cung chậm rãi đi tới, rất nhiều tiểu thư cũng hy vọng thừa dịp lễ mừng sinh thần của Quý phu nhân để nói một lời với Tiểu Quận chúa. Suy cho cùng, đối với các tiểu thư ở kinh thành, Tiểu Quận chúa ở trong cung này quan trọng hơn Quý phu nhân rất nhiều.
Quý Bách Hoài đã đợi ở cổng rất lâu, khi nhìn thấy xe ngựa hoàng cung đi từ xa xa đến, vẻ mặt lo lắng của hắn ta lập tức chuyển sang vui mừng. Khi xe ngựa của Tiểu Quận chúa dừng lại trước cửa Quý phủ, đám người ồn ào ban đầu dần trở nên yên tĩnh.
Bởi vì Tiểu Quận chúa không chỉ đích thân đến chúc mừng sinh thần của Quý phu nhân, mà còn có một đám cung nhân đi theo xe ngựa, mỗi người cầm trên tay một lễ vật khác nhau, ai có con mắt tinh tường đều biết đó nhất định là quà sinh thần mà thánh thượng ban cho Quý phu nhân.
"Nguyệt Nguyệt! Mau vào đi! Ta dẫn muội đi gặp a nương, bà ấy suốt ngày nhắc đến muội thôi!" Quý Bách Hoài mỉm cười chạy lên. Khi Thẩm Như Nguyệt xuống xe, nàng nhìn thấy Quý Bách Hoài mặc y phục màu xanh đang chạy về phía nàng.
"Muội tặng gì cho a nương vậy? Cho ta xem với!" Quý Bách Hoài nhìn Tiểu Điệp ôm một chiếc hộp trong tay, đang định đưa tay ra nhìn xem, nhưng Thẩm Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay của hắn ta, nhỏ giọng nói: "Tiểu mập mạp, sao huynh vẫn còn tính nóng nảy như vậy? Quà ta tặng nghĩa mẫu nhất định phải do chính nghĩa mẫu của ta mở ra!"
Quý Bách Hoài nhất thời sửng sốt, bàn tay ấm áp nhỏ bé của Thẩm Như Nguyệt không có chút sức lực nào, đánh vào mu bàn tay của hắn ta chỉ khiến trong lòng hắn ta có chút ngứa ngáy.
Vành tai hắn ta chợt đỏ bừng, hắn ta đưa tay gãi sau đầu, để giải tỏa bối rối trong lòng, đành phải cười nói: “Được rồi, được rồi, muội đừng tức giận, ta sai rồi!"
Tiểu Quận chúa mang lễ vật ngự tứ của Hoàng Thượng tiến vào Quý phủ, mặc dù mọi người đều biết địa vị của Quý phu nhân ở kinh thành bây giờ không thể lay chuyển, nhưng hành động hôm nay của Tiểu Quận chúa rõ ràng là giữ thể diện cho Quý phu nhân.
Gia tiệc do Quý phủ tổ chức đương nhiên rất hoành tráng.
Đám đông đã tụ tập khắp nơi trong phủ, rất nhiều phu nhân còn mang theo cô nương chưa xuất giá nhà mình đến dự gia tiệc của Quý phủ, thứ nhất là muốn thiết lập quan hệ với Quý phủ, thứ hai là họ hy vọng có thể nói với Tiểu Quận chúa mấy câu, cuối cùng là đến vì thiếu gia của Quý phủ, Quý Bách Hoài.
Từ Tú Châu bây giờ đã lớn tuổi, không chịu được ồn ào náo nhiệt nên trốn trong phòng nghỉ ngơi trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Lúc Thẩm Như Nguyệt bước vào phòng bà ấy còn cười thầm, nàng nghĩ trong số các phu nhân ở kinh thành, chỉ có nghĩa mẫu của nàng mới có thể tùy hứng như vậy. Gia tiệc nhà ai mà chẳng do đương gia chủ mẫu chủ trì, đằng này nghĩa mẫu lại giao mọi việc cho nghĩa phụ, còn bà ấy một mình ở trong phòng yên tĩnh.
"Nghĩa mẫu! Sinh thần vui vẻ! Nhu Nhu chúc người luôn trẻ trung và xinh đẹp!" Thẩm Như Nguyệt hành lễ với Từ Tú Châu. Khi Từ Tú Châu nhìn thấy nàng, vẻ chán nản ban đầu của bà ấy lập tức biến mất, bà ấy vội vàng đứng dậy khỏi giường, cười nói: "Nhu Nhu ngoan quá! Qua đây với nghĩa mẫu!"
Thẩm Như Nguyệt quay người cầm lấy chiếc hộp Tiểu Điệp đưa tới, sau đó nói với Từ Tú Châu: “Nghĩa mẫu, Nhu Nhu biết người không thiếu thứ gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên tặng gì cho người, nghe nói kem ngọc trai kia có thể làm dung nhan không thay đổi nên con đã nhờ người mài chuỗi ngọc trai Nam Hải thành bột sương. Con mong nghĩa mẫu của con sẽ luôn trẻ đẹp."
Ngọc trai Nam Hải giá trị như thẻ, Tiểu Quận chúa không chớp mắt đã nghiền thành bột, đúng là nàng từ nhỏ đã được thánh thượng sủng ái.
Từ Tú Châu mở hộp ra, bên trong có hai chiếc lọ nhỏ tinh xảo, bà ấy rất thích, nắm lấy tay Thẩm Như Nguyệt nói: “Vẫn là nữ nhi tốt, tri kỷ hơn, hiểu rõ nghĩa mẫu, không như Quý Bách Hoài ngu ngốc kia lại cho ta một con heo vàng, nói con heo vàng này đối ứng với cầm tinh của ta cho nên rất hợp với ta!"
"Phì!" Thẩm Như Nguyệt không ngờ Quý Bách Hoài lại thẳng thắn như vậy. Nàng nghi khi nghĩa mẫu nhìn thấy con lợn vàng, bà ấy nhất định sẽ đuổi hắn ta ra khỏi phòng!
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn thấy một tượng gỗ nhỏ được Từ Tú Châu đặt ở bên cạnh giường, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ: "Năm nay nghĩa phụ của con lại khắc một bức tượng cho nghĩa mẫu sao?"
Nhắc đến chuyện này, người mà Thẩm Như Nguyệt ngưỡng mộ nhất chính là nghĩa phụ của nàng. Jàng năm vào ngày sinh thần của nghĩa mẫu, ông ấy đều tự tay khắc một con rối cùng tuổi giống như nghĩa mẫu của nàng.
Mấy chục năm qua, những con rối đó đã tràn ngập cả phòng.
“Phu nhân, Quận chúa, mau đến tiền viện nhìn xem đi!” Đột nhiên có một tỳ nữ vội vàng chạy vào nói: “Có một cô nương ăn mặc kỳ lạ vào trong phủ, nói mình là Thương Đông Công chúa!”
Thẩm Như Nguyệt và Từ Tú Châu liếc nhìn nhau, tự hỏi tại sao Thương Đông Công chúa không có quen biết gì lại đột nhiên xuất hiện trong Quý phủ.
Chưa tới tiền viện đã thấy các cô nương quý tộc trong đình viện che miệng cười trộm, thậm chí nhiều người còn nhỏ giọng bàn tán: "Thương Đông Công chúa cơ đấy! Sao mà mất mặt thế không biết!"
"Nói đúng ghê! Nghe nói tuy nữ nhân của Tứ Đại Bộ Lạc cực kỳ xinh đẹp, nhưng cử chỉ lại thô thiển vô cùng, quả thực không thể so sánh với các cô nương kinh thành như chúng ta!"
Tuy nhiên, kể từ khi Tô Tô Công chúa vào cung, những lời đồn về nàng ấy vẫn chưa dừng lại trong cung, phần lớn là Thương Đông Công chúa không hiểu lễ nghi và cực kỳ kiêu ngạo, độc đoán.
Mặc dù Hoàng Thượng không phong nàng làm thê thiếp, nhưng thái độ của hắn đối với Thương Đông Công chúa khó đoán, nàng ấy cũng là khách quý của Thương Đông nên không ai dám đắc tội nàng ấy.
Trong lúc nhất thời, công chúa đến từ Thương Đông bị Hoàng Thượng mặc kệ trong cung, tin tức nàng ấy không được sắc phong đã lan truyền khắp kinh thành, nhiều người cho rằng Hoàng Thượng không thích Thương Đông công chúa chút nào nên mới không ban chiếu sắc phong nàng ấy làm phi, còn có lời đồn Hoàng Thượng đang đợi Lê Đại cô nương vào cung làm hậu rồi mới phong phi...
Vì vậy, A Sử Na Tô Tô đang ở trong cung điện nhưng lời đồn nàng ấy không lọt vào mắt Hoàng Thượng, phải chết già trong cung đã lan truyền trong giới quý tộc.
Thẩm Như Nguyệt không quan tâm đến những tin đồn đó, bởi vì vài ngày nữa là sinh thần của nghĩa mẫu nàng.
Bây giờ nàng đang lo lắng nên chuẩn bị món quà gì cho Từ Tú Châu!
"Công chúa, công chúa, xin hãy chậm lại chút! Đó là Ngọc Phù Điện, nơi Tiểu Quận chúa ở, người không thể đến đó được!" Hôm nay Tô Tô vẫn mặc y phục và trang sức của Thương Đông, trang phục lộng lẫy, trên tay cầm một quả trái cây đang ăn dở. Những cung nhân hầu hạ nàng ấy đều sợ hãi, họ không biết công chúa này sẽ gây ra rắc rối gì nữa.
"Hả! Hóa ra Nguyệt Nguyệt ở đây sao!" Tô Tô mỉm cười, sau đó vẫy tay với cung nữ bên cạnh, kéo nàng ta qua, nhẹ giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi, Tiểu Quận chúa của các ngươi ngày thường thích cái gì?"
Tiểu cung nhân kia chưa bao giờ gặp được một nữ tử phóng khoáng như vậy, nhất thời có hơi ngơ ngác, tuy nhiên, vì thân phận công chúa của Tô Tô nên vẫn cung kính đáp: “Báo cáo công chúa, bọn ta không phải người của Ngọc Phù Điện cho nên cũng không dám nghe ngóng sở thích của Tiểu Quận chúa, nhưng nghe nói mấy ngày nay Ngọc Phù Điện rất náo nhiệt, còn nghe nói Tiểu Quận chúa đang chọn quà sinh thần cho Quý phu nhân!"
“Quý phu nhân nào? Quà sinh thần gì?" Tô Tô buông tay ra, nhướng mày hỏi.
"Công chúa vừa mới đến nên không biết đó thôi, Quý phu nhân là phu nhân của người giàu nhất kinh thành Quý Tử Dương, đồng thời cũng là nghĩa mẫu của Tiểu Quận chúa của chúng ta. Mấy ngày nữa là sinh thần của bà ấy, Tiểu Quận chúa vẫn luôn hiếu thảo nên người rất quan tâm đến việc chọn quà." Tiểu cung nhân không dám nói dối, đành phải nói cho Tô Tô tất cả những gì mình biết.
Tô Tô vốn muốn vào Ngọc Phù Điện để chào người bạn tốt Nguyệt Nguyệt mới quen mấy ngày trước, nhưng đột nhiên nàng ấy thay đổi chủ ý. Nếu bà ấy là nghĩa mẫu của Nguyệt Nguyệt, sao có thể không đi bái phỏng bà ấy?
Vừa lúc có lý do để ghé thăm!
Nàng ấy sẽ cho Nguyệt Nguyệt và nghĩa mẫu nàng một bất ngờ!
…
Sinh thần của Quý phu nhân giàu nhất Nguyên quốc không phải là chuyện lớn cũng không phải là chuyện nhỏ.
Ai cũng biết Quý Tử Dương luôn yêu thương thê tử mình nhất nên lợi dụng sinh thần của Quý phu nhân, người trên giang hồ và quyền quý ở kinh thành đều tìm mọi cách để có được thiếp mời, chỉ để có thể đến gần Quý Tử Dương lôi kéo quan hệ.
Trong lòng Từ Tú Châu cũng hiểu rõ không có nhiều người đến chúc mừng sinh thần bà ấy một cách chân thành.
Nhưng Từ Tú Châu cũng không quan tâm, sống nhiều năm như vậy, bà ấy đã nhìn thấu tất cả những dối trá trên đời. Cũng may những người quan trọng nhất trong cuộc đời bà ấy đều ở xung quanh bà ấy.
Vào ngày này, trong sân Quý phủ có vô số khách khứa, tiền viện chất đầy rất nhiều lễ vật giá trị.
Tiểu Quận chúa Thẩm Như Nguyệt đi xe ngựa trong cung chậm rãi đi tới, rất nhiều tiểu thư cũng hy vọng thừa dịp lễ mừng sinh thần của Quý phu nhân để nói một lời với Tiểu Quận chúa. Suy cho cùng, đối với các tiểu thư ở kinh thành, Tiểu Quận chúa ở trong cung này quan trọng hơn Quý phu nhân rất nhiều.
Quý Bách Hoài đã đợi ở cổng rất lâu, khi nhìn thấy xe ngựa hoàng cung đi từ xa xa đến, vẻ mặt lo lắng của hắn ta lập tức chuyển sang vui mừng. Khi xe ngựa của Tiểu Quận chúa dừng lại trước cửa Quý phủ, đám người ồn ào ban đầu dần trở nên yên tĩnh.
Bởi vì Tiểu Quận chúa không chỉ đích thân đến chúc mừng sinh thần của Quý phu nhân, mà còn có một đám cung nhân đi theo xe ngựa, mỗi người cầm trên tay một lễ vật khác nhau, ai có con mắt tinh tường đều biết đó nhất định là quà sinh thần mà thánh thượng ban cho Quý phu nhân.
"Nguyệt Nguyệt! Mau vào đi! Ta dẫn muội đi gặp a nương, bà ấy suốt ngày nhắc đến muội thôi!" Quý Bách Hoài mỉm cười chạy lên. Khi Thẩm Như Nguyệt xuống xe, nàng nhìn thấy Quý Bách Hoài mặc y phục màu xanh đang chạy về phía nàng.
"Muội tặng gì cho a nương vậy? Cho ta xem với!" Quý Bách Hoài nhìn Tiểu Điệp ôm một chiếc hộp trong tay, đang định đưa tay ra nhìn xem, nhưng Thẩm Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay của hắn ta, nhỏ giọng nói: "Tiểu mập mạp, sao huynh vẫn còn tính nóng nảy như vậy? Quà ta tặng nghĩa mẫu nhất định phải do chính nghĩa mẫu của ta mở ra!"
Quý Bách Hoài nhất thời sửng sốt, bàn tay ấm áp nhỏ bé của Thẩm Như Nguyệt không có chút sức lực nào, đánh vào mu bàn tay của hắn ta chỉ khiến trong lòng hắn ta có chút ngứa ngáy.
Vành tai hắn ta chợt đỏ bừng, hắn ta đưa tay gãi sau đầu, để giải tỏa bối rối trong lòng, đành phải cười nói: “Được rồi, được rồi, muội đừng tức giận, ta sai rồi!"
Tiểu Quận chúa mang lễ vật ngự tứ của Hoàng Thượng tiến vào Quý phủ, mặc dù mọi người đều biết địa vị của Quý phu nhân ở kinh thành bây giờ không thể lay chuyển, nhưng hành động hôm nay của Tiểu Quận chúa rõ ràng là giữ thể diện cho Quý phu nhân.
Gia tiệc do Quý phủ tổ chức đương nhiên rất hoành tráng.
Đám đông đã tụ tập khắp nơi trong phủ, rất nhiều phu nhân còn mang theo cô nương chưa xuất giá nhà mình đến dự gia tiệc của Quý phủ, thứ nhất là muốn thiết lập quan hệ với Quý phủ, thứ hai là họ hy vọng có thể nói với Tiểu Quận chúa mấy câu, cuối cùng là đến vì thiếu gia của Quý phủ, Quý Bách Hoài.
Từ Tú Châu bây giờ đã lớn tuổi, không chịu được ồn ào náo nhiệt nên trốn trong phòng nghỉ ngơi trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Lúc Thẩm Như Nguyệt bước vào phòng bà ấy còn cười thầm, nàng nghĩ trong số các phu nhân ở kinh thành, chỉ có nghĩa mẫu của nàng mới có thể tùy hứng như vậy. Gia tiệc nhà ai mà chẳng do đương gia chủ mẫu chủ trì, đằng này nghĩa mẫu lại giao mọi việc cho nghĩa phụ, còn bà ấy một mình ở trong phòng yên tĩnh.
"Nghĩa mẫu! Sinh thần vui vẻ! Nhu Nhu chúc người luôn trẻ trung và xinh đẹp!" Thẩm Như Nguyệt hành lễ với Từ Tú Châu. Khi Từ Tú Châu nhìn thấy nàng, vẻ chán nản ban đầu của bà ấy lập tức biến mất, bà ấy vội vàng đứng dậy khỏi giường, cười nói: "Nhu Nhu ngoan quá! Qua đây với nghĩa mẫu!"
Thẩm Như Nguyệt quay người cầm lấy chiếc hộp Tiểu Điệp đưa tới, sau đó nói với Từ Tú Châu: “Nghĩa mẫu, Nhu Nhu biết người không thiếu thứ gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên tặng gì cho người, nghe nói kem ngọc trai kia có thể làm dung nhan không thay đổi nên con đã nhờ người mài chuỗi ngọc trai Nam Hải thành bột sương. Con mong nghĩa mẫu của con sẽ luôn trẻ đẹp."
Ngọc trai Nam Hải giá trị như thẻ, Tiểu Quận chúa không chớp mắt đã nghiền thành bột, đúng là nàng từ nhỏ đã được thánh thượng sủng ái.
Từ Tú Châu mở hộp ra, bên trong có hai chiếc lọ nhỏ tinh xảo, bà ấy rất thích, nắm lấy tay Thẩm Như Nguyệt nói: “Vẫn là nữ nhi tốt, tri kỷ hơn, hiểu rõ nghĩa mẫu, không như Quý Bách Hoài ngu ngốc kia lại cho ta một con heo vàng, nói con heo vàng này đối ứng với cầm tinh của ta cho nên rất hợp với ta!"
"Phì!" Thẩm Như Nguyệt không ngờ Quý Bách Hoài lại thẳng thắn như vậy. Nàng nghi khi nghĩa mẫu nhìn thấy con lợn vàng, bà ấy nhất định sẽ đuổi hắn ta ra khỏi phòng!
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn thấy một tượng gỗ nhỏ được Từ Tú Châu đặt ở bên cạnh giường, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ: "Năm nay nghĩa phụ của con lại khắc một bức tượng cho nghĩa mẫu sao?"
Nhắc đến chuyện này, người mà Thẩm Như Nguyệt ngưỡng mộ nhất chính là nghĩa phụ của nàng. Jàng năm vào ngày sinh thần của nghĩa mẫu, ông ấy đều tự tay khắc một con rối cùng tuổi giống như nghĩa mẫu của nàng.
Mấy chục năm qua, những con rối đó đã tràn ngập cả phòng.
“Phu nhân, Quận chúa, mau đến tiền viện nhìn xem đi!” Đột nhiên có một tỳ nữ vội vàng chạy vào nói: “Có một cô nương ăn mặc kỳ lạ vào trong phủ, nói mình là Thương Đông Công chúa!”
Thẩm Như Nguyệt và Từ Tú Châu liếc nhìn nhau, tự hỏi tại sao Thương Đông Công chúa không có quen biết gì lại đột nhiên xuất hiện trong Quý phủ.
Chưa tới tiền viện đã thấy các cô nương quý tộc trong đình viện che miệng cười trộm, thậm chí nhiều người còn nhỏ giọng bàn tán: "Thương Đông Công chúa cơ đấy! Sao mà mất mặt thế không biết!"
"Nói đúng ghê! Nghe nói tuy nữ nhân của Tứ Đại Bộ Lạc cực kỳ xinh đẹp, nhưng cử chỉ lại thô thiển vô cùng, quả thực không thể so sánh với các cô nương kinh thành như chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.