Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 32: Nàng Vùi Đầu Vào Lồng Ngực Bùi Cảnh Hiên
Thập Nhất Nguyên
03/04/2024
Hai tay Thẩm Như Nguyệt ôm chặt cổ Bùi Cảnh Hiên, nụ hôn bất ngờ khiến nàng ngỡ rằng mình say quá nên mới có giấc mơ đầy xấu hổ này.
Nhưng mùi long tiên hương quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi cùng cảm giác đau đớn ở eo khi bị a huynh siết chặt nhắc nhở Thẩm Như Nguyệt rằng: đây không phải là mơ mà là thực! Thế mà a huynh lại hôn nàng!
Bùi Cảnh Hiên hình như không định dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Nhu Nhu, cũng phải thôi, tình cảm đè nén lâu như thế, một khi bùng nổ thì sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được?
Nhưng hắn không dám quá điên cuồng, dù đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của hắn ngập tràn dục vọng khiến Thẩm Như Nguyệt phải sợ hãi, hắn vẫn rất nhẹ nhàng, hôn nàng một cách dịu dàng, từ sâu tới nông, như đang muốn lấy lòng, lại như đang vuốt ve xoa dịu.
Đầu óc Thẩm Như Nguyệt trống rỗng, hành động này của a huynh đã vượt qua phạm vi nàng có thể chấp nhận, nhưng nàng vẫn bị hôn tới mức khó thở, đôi mắt ướt át đỏ hoe. Cuối cùng Bùi Cảnh Hiên cũng buông nàng ra, áp trán vào trán nàng, trong xe chỉ còn lại tiếng hơi thở hỗn loạn của hai người.
Qua hồi lâu, Bùi Cảnh Hiên mới khàn giọng cất tiếng: "Nhu Nhu..."
Thẩm Nhu Nhu bị Bùi Cảnh Hiên làm một vố như thế, trái tim run lên, cả người mềm nhũn, nằm gọn trong vòng tay Bùi Cảnh Hiên. Bùi Cảnh Hiên bật cười, nghe thấy tiếng cười của a huynh, Thẩm Nhu Nhu chỉ cảm thấy mình cuối cùng cũng hoàn hồn, mặt mũi bỗng chốc đỏ bừng…
Sao nàng và a huynh lại... lại hôn nhau rồi?
"Nhu Nhu!" - Bùi Cảnh hiên vươn tay nâng cằm Thẩm Như Nguyệt, ép nàng nhìn thẳng mình.
"A huynh... huynh cũng say rồi ư?" Giờ chút ý thức còn sót lại của Thẩm Như Nguyệt cũng chỉ đủ để nàng đoán được như vậy thôi, a huynh chắc hẳn cũng giống nàng, đã uống say rồi. Trái tim nàng vẫn run rẩy, nàng ngồi trên người Bùi Cảnh Hiên, tuy giống hệt hồi còn nhỏ, nhưng hôm nay rõ ràng có cảm giác khác hẳn.
Bùi Cảnh Hiên buông tay, nhẹ nhàng nhéo vành tai nàng, tai Thẩm Như Nguyệt lập tức đỏ lựng lên, cực kỳ đáng yêu. Bùi Cảnh Hiên lại kéo nàng ra ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn chậm rãi vang lên bên tai Thẩm Như Nguyệt: "Nhu Nhu, a huynh không say, a huynh rất tỉnh táo! Muội là Nhu Nhu của a huynh, cũng chỉ có thể là của a huynh thôi, biết không?"
Thấp giọng dụ dỗ.
Có lẽ nhiệt độ trong xe quá cao, Thẩm Như Nguyệt nghe Bùi Cảnh Hiên nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng, dù chậm hiểu tới mấy cũng đã rõ ý của a huynh.
Nhưng mà sao được cơ chứ? Nàng vẫn luôn coi Bùi Cảnh Hiên như huynh trưởng, chưa từng suy nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ! Hơn nữa a huynh còn hơn nàng rất nhiều tuổi!
"A huynh... chúng... chúng ta như này là không đúng!" Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Như Nguyệt run run, hồi lâu mới rặn ra được một câu.
Bùi Cảnh Hiên thấp giọng bật cười, Nhu Nhu không đẩy hắn ra đã là chuyện cực kỳ tốt rồi, hắn vốn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với bé con, nhưng hắn đã chịu đủ cái cảnh mòn mỏi chờ đợi ngày này qua tháng nọ rồi, dịp như hôm nay là thời cơ tốt nhất để bộc bạch.
Hắn nhìn Thẩm Như Nguyệt đáng thương, trong mắt nàng ngập vẻ hoang mang bất lực, cõi lòng đầy yêu thương, cúi đầu dỗ dành: "Nhu Nhu, thế gian này, a huynh chỉ quan tâm yêu thương một mình muội!"
Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt Bùi Cảnh Hiên, trái tim bỗng loạn nhịp.
Sự im lặng lại bao trùm lên hai người cho tới khi xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe hôm nay không phải A Thất mà là một thị vệ khác, giọng nói cung kính của thị vệ vang lên ngoài xe: "Hoàng Thượng, Quận chúa, hiện đã tới cửa cung. Có điều, Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ đang đứng đợi ngoài cửa cung, hiện đang đi về phía chúng ta, hình như muốn tới thỉnh an."
Thẩm Như Nguyệt nghe vậy lập tức căng thẳng tới mức túm chặt lấy y phục Bùi Cảnh Hiên, chẳng cần nhìn cũng biết giờ nàng trông cực kỳ chật vật, vừa rồi còn vừa cùng a huynh... trên xe. Bây giờ nàng không thể để ai nhìn thấy dáng vẻ này được!
"Quận chúa vạn an, Lê Thu biết hôm nay đã nói sai, khiến Quận chúa không vui, cho nên đã đợi ở đây để giải thích rõ ràng với Quận chúa!" Giọng Lê Thu vang lên ngoài xe, Thẩm Như Nguyệt thở phào, hoá ra nàng ta tưởng đây là xe ngựa riêng của nàng, không hề biết a huynh cũng có mặt. Nhưng dù là thế, nàng cũng không thể gặp nàng ta với bộ dạng này được. Nàng nhìn Bùi Cảnh Hiên, trong mắt ngập vẻ thỉnh cầu, sự ăn ý nhiều năm giữa họ khiến Bùi Cảnh Hiên lập tức hiểu rằng nàng không muốn hắn lên tiếng.
"Lê Đại cô nương nghĩ nhiều rồi, thật sự không cần phải tới đây đâu!" Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Quận chúa vang lên từ trong xe, đừng nói người khác, ngay cả Lê Thu cũng bị giọng nói ngọt ngào ấy làm cho cõi lòng râm ran.
Thị vệ đánh xe là người rất thông minh, Hoàng Thượng không lên tiếng, thị vệ cũng sẽ không ngu ngốc tới mức nói với Lê Đại cô nương rằng Hoàng Thượng cũng ở trong xe.
Lê Thu hơi bực dọc, rõ ràng nàng ta đã hạ mình đến mức này mà sao Tiểu Quận chúa còn không xuống xe? Khinh thường nàng ta tới vậy ư?
Nhưng nàng ta nào có hay, Thẩm Như Nguyệt trong xe giờ hệt như bé thỏ nhỏ rơi vào miệng cọp, đang vươn tay che miệng Bùi Cảnh Hiên một cách đáng thương.
Bùi Cảnh Hiên đương nhiên sẽ không chịu, hắn gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, đan chặt mười ngón tay vào nhau, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Nhu Nhu, nếu muốn a huynh giúp muội thì hôn a huynh một cái nào!"
Thẩm Như Nguyệt như nghe thấy tiếng sấm bên tai, hơi nóng khó khăn lắm mới tan đi lại bùng lên, gương mặt nhỏ nhắn của nàng thoắt cái đỏ bừng.
"Quận chúa không xuống xe nghe Lê Thu giải thích nghĩa rằng vẫn đang trách Lê Thu. Hôm nay Lê Thu chỉ đành đợi tới khi Quận chúa tha thứ mới thôi." Lê Thu quyết không từ bỏ, nhất định phải nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt mới thôi. Hôm nay nhìn thấy Tô Tô Công chúa thân thiết với Tiểu Quận chúa như vậy, người luôn chín chắn như Lê Thu cũng hoảng hốt, nên mới có chuyện chặn xe ngựa của Tiểu Quận chúa như bây giờ.
Tuy hiện giờ Hoàng Thượng chưa tỏ rõ ý muốn nạp Tô Tô Công chúa làm phi, nhưng nàng ấy đã sống trong cung rồi, cái gọi là làm quan được ăn lộc vua, Lê Thu không muốn mạo hiểm.
Nếu giờ có thêm sự giúp đỡ của tiểu quý nhân, chỉ sợ ngày Tô Tô Công chúa được sủng ái không xa nữa!
Lê Thu có kiêu ngạo đến đâu cũng biết điều quan trọng nhất hiện giờ là phá hoại tình cảm giữa Tiểu Quận chúa và vị công chúa kia.
Có điều nàng ta đợi hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Như Nguyệt đáp lời, nàng ta chỉ đành nhắc lại: "Quận chúa, Lê Thu xin đứng đợi Quận chúa xuống xe, nghe Lê Thu giải thích rõ ràng."
Thẩm Như Nguyệt nghe ra ý không từ bỏ của Lê Thu, lòng thầm lo lắng, nàng đương nhiên không thể cứ thế này gặp Lê Thu được!
"Nhu Nhu, suy nghĩ xong chưa nào? Thật ra a huynh không ngại việc công khai quan hệ của hai ta với thiên hạ đâu!" Hơi thở nóng rực của Bùi Cảnh Hiên phả lên tai Bùi Như Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Chắc chắn là không được rồi! Quan hệ của hai ta gì chứ?
"Quận chúa?" Lê Thu vô cùng bất an, Tiểu Quận chúa giận đến thế cơ à?
Thẩm Như Nguyệt thấy Lê Thu gọi, cực kỳ bối rối, trong lòng chỉ biết rằng việc hôm nay nhất định không thể để bất cứ ai biết được! Vậy nên nàng ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi mềm mại chạm lên gò má Bùi Cảnh Hiên cái chóc, xấu hổ tới mức vội cúi đầu trốn vào lòng hắn.
Yết hầu Bùi Cảnh Hiên nhúc nhích, hắn không khỏi bật cười, đúng là đùa với lửa mà.
"Quận..."
"Dám cả gan chặn ngự giá trong cung! Đây là quy củ của Lâm Vương phủ các ngươi ư?" Trên xe vang lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng vô tình không thuộc về Tiểu Quận chúa.
Sắc mặt Lê Thu thoáng chốc tái nhợt, đầu óc trống rỗng, lập tức quỳ xuống xin tha: "Hoàng Thượng thánh an! Lê Thu có tội, không biết Hoàng Thượng và Quận chúa ở cùng nhau, quấy rầy tới thánh giá, tội đáng muôn chết!"
Nàng ta còn chưa dứt lời, thị vệ đánh xe đã giục ngựa chậm rãi tiến vào cung, để mặc Lê Đại cô nương run rẩy quỳ dưới đất.
Mãi tới khi tiếng xe ngựa biến mất trên con đường đá, Lê Thu mới ngã phịch xuống đất. Hôm nay nàng ta đã làm gì cơ chứ? Đầu tiên là đắc tội với Tiểu Quận chúa, giờ ngay cả Hoàng Thượng nàng ta cũng…
Cuối cùng cũng tới lúc xuống xe, có điều giờ Thẩm Như Nguyệt rõ ràng không thể tự mình trở về Ngọc Phù Điện. Nàng vùi mặt vào lồng ngực Bùi Cảnh Hiên, Bùi Cảnh Hiên đương nhiên biết bé con này đang nghĩ gì, bàn tay to lớn cầm áo choàng bọc nàng lại, ôm nàng vào trong lòng, bế nàng xuống xe ngựa.
Mọi người trong cung đều rũ mắt xuống, thị vệ đánh xe không thấy có gì bất thường, dù sao Tiểu Quận chúa cũng đã uống say lúc rời khỏi Quý phủ.
Bùi Cảnh hiên ôm chặt Thẩm Nhu Nhu, cúi đầu nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi run run vì căng thẳng, tâm trạng hắn rất tốt.
Hắn không dám ép nàng quá mức, chỉ sợ sẽ doạ tới nàng. Nhưng từ nay về sau, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nói ra tình cảm của hắn với nàng rồi, thật tốt quá!
Nhưng mùi long tiên hương quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi cùng cảm giác đau đớn ở eo khi bị a huynh siết chặt nhắc nhở Thẩm Như Nguyệt rằng: đây không phải là mơ mà là thực! Thế mà a huynh lại hôn nàng!
Bùi Cảnh Hiên hình như không định dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Nhu Nhu, cũng phải thôi, tình cảm đè nén lâu như thế, một khi bùng nổ thì sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được?
Nhưng hắn không dám quá điên cuồng, dù đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của hắn ngập tràn dục vọng khiến Thẩm Như Nguyệt phải sợ hãi, hắn vẫn rất nhẹ nhàng, hôn nàng một cách dịu dàng, từ sâu tới nông, như đang muốn lấy lòng, lại như đang vuốt ve xoa dịu.
Đầu óc Thẩm Như Nguyệt trống rỗng, hành động này của a huynh đã vượt qua phạm vi nàng có thể chấp nhận, nhưng nàng vẫn bị hôn tới mức khó thở, đôi mắt ướt át đỏ hoe. Cuối cùng Bùi Cảnh Hiên cũng buông nàng ra, áp trán vào trán nàng, trong xe chỉ còn lại tiếng hơi thở hỗn loạn của hai người.
Qua hồi lâu, Bùi Cảnh Hiên mới khàn giọng cất tiếng: "Nhu Nhu..."
Thẩm Nhu Nhu bị Bùi Cảnh Hiên làm một vố như thế, trái tim run lên, cả người mềm nhũn, nằm gọn trong vòng tay Bùi Cảnh Hiên. Bùi Cảnh Hiên bật cười, nghe thấy tiếng cười của a huynh, Thẩm Nhu Nhu chỉ cảm thấy mình cuối cùng cũng hoàn hồn, mặt mũi bỗng chốc đỏ bừng…
Sao nàng và a huynh lại... lại hôn nhau rồi?
"Nhu Nhu!" - Bùi Cảnh hiên vươn tay nâng cằm Thẩm Như Nguyệt, ép nàng nhìn thẳng mình.
"A huynh... huynh cũng say rồi ư?" Giờ chút ý thức còn sót lại của Thẩm Như Nguyệt cũng chỉ đủ để nàng đoán được như vậy thôi, a huynh chắc hẳn cũng giống nàng, đã uống say rồi. Trái tim nàng vẫn run rẩy, nàng ngồi trên người Bùi Cảnh Hiên, tuy giống hệt hồi còn nhỏ, nhưng hôm nay rõ ràng có cảm giác khác hẳn.
Bùi Cảnh Hiên buông tay, nhẹ nhàng nhéo vành tai nàng, tai Thẩm Như Nguyệt lập tức đỏ lựng lên, cực kỳ đáng yêu. Bùi Cảnh Hiên lại kéo nàng ra ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn chậm rãi vang lên bên tai Thẩm Như Nguyệt: "Nhu Nhu, a huynh không say, a huynh rất tỉnh táo! Muội là Nhu Nhu của a huynh, cũng chỉ có thể là của a huynh thôi, biết không?"
Thấp giọng dụ dỗ.
Có lẽ nhiệt độ trong xe quá cao, Thẩm Như Nguyệt nghe Bùi Cảnh Hiên nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng, dù chậm hiểu tới mấy cũng đã rõ ý của a huynh.
Nhưng mà sao được cơ chứ? Nàng vẫn luôn coi Bùi Cảnh Hiên như huynh trưởng, chưa từng suy nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ! Hơn nữa a huynh còn hơn nàng rất nhiều tuổi!
"A huynh... chúng... chúng ta như này là không đúng!" Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Như Nguyệt run run, hồi lâu mới rặn ra được một câu.
Bùi Cảnh Hiên thấp giọng bật cười, Nhu Nhu không đẩy hắn ra đã là chuyện cực kỳ tốt rồi, hắn vốn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với bé con, nhưng hắn đã chịu đủ cái cảnh mòn mỏi chờ đợi ngày này qua tháng nọ rồi, dịp như hôm nay là thời cơ tốt nhất để bộc bạch.
Hắn nhìn Thẩm Như Nguyệt đáng thương, trong mắt nàng ngập vẻ hoang mang bất lực, cõi lòng đầy yêu thương, cúi đầu dỗ dành: "Nhu Nhu, thế gian này, a huynh chỉ quan tâm yêu thương một mình muội!"
Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt Bùi Cảnh Hiên, trái tim bỗng loạn nhịp.
Sự im lặng lại bao trùm lên hai người cho tới khi xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe hôm nay không phải A Thất mà là một thị vệ khác, giọng nói cung kính của thị vệ vang lên ngoài xe: "Hoàng Thượng, Quận chúa, hiện đã tới cửa cung. Có điều, Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ đang đứng đợi ngoài cửa cung, hiện đang đi về phía chúng ta, hình như muốn tới thỉnh an."
Thẩm Như Nguyệt nghe vậy lập tức căng thẳng tới mức túm chặt lấy y phục Bùi Cảnh Hiên, chẳng cần nhìn cũng biết giờ nàng trông cực kỳ chật vật, vừa rồi còn vừa cùng a huynh... trên xe. Bây giờ nàng không thể để ai nhìn thấy dáng vẻ này được!
"Quận chúa vạn an, Lê Thu biết hôm nay đã nói sai, khiến Quận chúa không vui, cho nên đã đợi ở đây để giải thích rõ ràng với Quận chúa!" Giọng Lê Thu vang lên ngoài xe, Thẩm Như Nguyệt thở phào, hoá ra nàng ta tưởng đây là xe ngựa riêng của nàng, không hề biết a huynh cũng có mặt. Nhưng dù là thế, nàng cũng không thể gặp nàng ta với bộ dạng này được. Nàng nhìn Bùi Cảnh Hiên, trong mắt ngập vẻ thỉnh cầu, sự ăn ý nhiều năm giữa họ khiến Bùi Cảnh Hiên lập tức hiểu rằng nàng không muốn hắn lên tiếng.
"Lê Đại cô nương nghĩ nhiều rồi, thật sự không cần phải tới đây đâu!" Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Quận chúa vang lên từ trong xe, đừng nói người khác, ngay cả Lê Thu cũng bị giọng nói ngọt ngào ấy làm cho cõi lòng râm ran.
Thị vệ đánh xe là người rất thông minh, Hoàng Thượng không lên tiếng, thị vệ cũng sẽ không ngu ngốc tới mức nói với Lê Đại cô nương rằng Hoàng Thượng cũng ở trong xe.
Lê Thu hơi bực dọc, rõ ràng nàng ta đã hạ mình đến mức này mà sao Tiểu Quận chúa còn không xuống xe? Khinh thường nàng ta tới vậy ư?
Nhưng nàng ta nào có hay, Thẩm Như Nguyệt trong xe giờ hệt như bé thỏ nhỏ rơi vào miệng cọp, đang vươn tay che miệng Bùi Cảnh Hiên một cách đáng thương.
Bùi Cảnh Hiên đương nhiên sẽ không chịu, hắn gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, đan chặt mười ngón tay vào nhau, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Nhu Nhu, nếu muốn a huynh giúp muội thì hôn a huynh một cái nào!"
Thẩm Như Nguyệt như nghe thấy tiếng sấm bên tai, hơi nóng khó khăn lắm mới tan đi lại bùng lên, gương mặt nhỏ nhắn của nàng thoắt cái đỏ bừng.
"Quận chúa không xuống xe nghe Lê Thu giải thích nghĩa rằng vẫn đang trách Lê Thu. Hôm nay Lê Thu chỉ đành đợi tới khi Quận chúa tha thứ mới thôi." Lê Thu quyết không từ bỏ, nhất định phải nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt mới thôi. Hôm nay nhìn thấy Tô Tô Công chúa thân thiết với Tiểu Quận chúa như vậy, người luôn chín chắn như Lê Thu cũng hoảng hốt, nên mới có chuyện chặn xe ngựa của Tiểu Quận chúa như bây giờ.
Tuy hiện giờ Hoàng Thượng chưa tỏ rõ ý muốn nạp Tô Tô Công chúa làm phi, nhưng nàng ấy đã sống trong cung rồi, cái gọi là làm quan được ăn lộc vua, Lê Thu không muốn mạo hiểm.
Nếu giờ có thêm sự giúp đỡ của tiểu quý nhân, chỉ sợ ngày Tô Tô Công chúa được sủng ái không xa nữa!
Lê Thu có kiêu ngạo đến đâu cũng biết điều quan trọng nhất hiện giờ là phá hoại tình cảm giữa Tiểu Quận chúa và vị công chúa kia.
Có điều nàng ta đợi hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Như Nguyệt đáp lời, nàng ta chỉ đành nhắc lại: "Quận chúa, Lê Thu xin đứng đợi Quận chúa xuống xe, nghe Lê Thu giải thích rõ ràng."
Thẩm Như Nguyệt nghe ra ý không từ bỏ của Lê Thu, lòng thầm lo lắng, nàng đương nhiên không thể cứ thế này gặp Lê Thu được!
"Nhu Nhu, suy nghĩ xong chưa nào? Thật ra a huynh không ngại việc công khai quan hệ của hai ta với thiên hạ đâu!" Hơi thở nóng rực của Bùi Cảnh Hiên phả lên tai Bùi Như Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Chắc chắn là không được rồi! Quan hệ của hai ta gì chứ?
"Quận chúa?" Lê Thu vô cùng bất an, Tiểu Quận chúa giận đến thế cơ à?
Thẩm Như Nguyệt thấy Lê Thu gọi, cực kỳ bối rối, trong lòng chỉ biết rằng việc hôm nay nhất định không thể để bất cứ ai biết được! Vậy nên nàng ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi mềm mại chạm lên gò má Bùi Cảnh Hiên cái chóc, xấu hổ tới mức vội cúi đầu trốn vào lòng hắn.
Yết hầu Bùi Cảnh Hiên nhúc nhích, hắn không khỏi bật cười, đúng là đùa với lửa mà.
"Quận..."
"Dám cả gan chặn ngự giá trong cung! Đây là quy củ của Lâm Vương phủ các ngươi ư?" Trên xe vang lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng vô tình không thuộc về Tiểu Quận chúa.
Sắc mặt Lê Thu thoáng chốc tái nhợt, đầu óc trống rỗng, lập tức quỳ xuống xin tha: "Hoàng Thượng thánh an! Lê Thu có tội, không biết Hoàng Thượng và Quận chúa ở cùng nhau, quấy rầy tới thánh giá, tội đáng muôn chết!"
Nàng ta còn chưa dứt lời, thị vệ đánh xe đã giục ngựa chậm rãi tiến vào cung, để mặc Lê Đại cô nương run rẩy quỳ dưới đất.
Mãi tới khi tiếng xe ngựa biến mất trên con đường đá, Lê Thu mới ngã phịch xuống đất. Hôm nay nàng ta đã làm gì cơ chứ? Đầu tiên là đắc tội với Tiểu Quận chúa, giờ ngay cả Hoàng Thượng nàng ta cũng…
Cuối cùng cũng tới lúc xuống xe, có điều giờ Thẩm Như Nguyệt rõ ràng không thể tự mình trở về Ngọc Phù Điện. Nàng vùi mặt vào lồng ngực Bùi Cảnh Hiên, Bùi Cảnh Hiên đương nhiên biết bé con này đang nghĩ gì, bàn tay to lớn cầm áo choàng bọc nàng lại, ôm nàng vào trong lòng, bế nàng xuống xe ngựa.
Mọi người trong cung đều rũ mắt xuống, thị vệ đánh xe không thấy có gì bất thường, dù sao Tiểu Quận chúa cũng đã uống say lúc rời khỏi Quý phủ.
Bùi Cảnh hiên ôm chặt Thẩm Nhu Nhu, cúi đầu nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi run run vì căng thẳng, tâm trạng hắn rất tốt.
Hắn không dám ép nàng quá mức, chỉ sợ sẽ doạ tới nàng. Nhưng từ nay về sau, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nói ra tình cảm của hắn với nàng rồi, thật tốt quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.