Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương

Chương 21: Nếu Bản Quận Chúa Muốn Nghe Thì Sao?

Thập Nhất Nguyên

02/04/2024

Thẩm Như Nguyệt về đến trong cung. Bởi vì phải tham gia cung yến cho nên Tiểu Điệp giúp đỡ nàng mặc cung phục, vốn dĩ trông nàng đã yểu điệu, cộng thêm quần áo và trang sức trong cung được làm vô cùng tinh xảo càng khiến cho dung mạo của nàng trở nên vô cùng cao quý.

Tiểu Điệp cài một cây trâm vàng lộng lẫy vào búi tóc, không nhịn được mà ca ngợi: “Quận chúa thật xinh đẹp!”

Thẩm Như Nguyệt dịu dàng cười nói: “Ngươi cứ thích trêu chọc ta thôi. Đi đi.”

Tiểu Quận chúa từ nhỏ đã không thích ngồi kiệu, trong hoàng cung không có chỗ nào mà nàng chưa từng đi dạo qua, trong đầu nghĩ rằng còn một khoảng thời gian nữa thì cung yến mới bắt đầu cho nên nàng mang theo Tiểu Điệp chậm rãi đi dạo trong cửu khúc hành lang.

Đột nhiên phía trước vang lên âm thanh ồn ào khiến nàng khẽ cau mày. Khi nàng ngước mắt lên thì thấy Tân khoa Trạng Nguyên trong bộ y phục màu đỏ mà nàng nhìn thấy trên đường sáng hôm nay. Hắn ta đứng che trước mặt một tiểu cung nữ đang run rẩy quỳ trên mặt đất.

Mà đứng trước mặt bọn họ là một thái giám vẻ mặt kiêu căng, trong tay hắn ta cầm một cây roi dài, gân cổ lên nói: “Trong cung đều có quy củ riêng, Trạng Nguyên từ nơi hẻo lánh đến, có lẽ không biết cung quy của hoàng cung rất khắt khe, nô tỳ không tính toán với ngài làm gì. Vậy nên xin mời Trạng Nguyên nhanh chóng tránh ra để nô tỳ còn đưa tiểu tiện nhân phạm tội này trở về xử phạt.”

Thẩm Như Nguyệt sống trong cung từ nhỏ tới lớn, làm gì có ai dám kiêu căng như vậy trước mặt nàng chứ? Ngay cả Khánh công công, tổng quản Phủ Nội Vụ theo hầu a huynh cũng phải cung kính khi thấy nàng, nàng quay sang hỏi Tiểu Điệp: “Người đó là ai vậy?”

Tiểu Điệp nói nhỏ: “Bẩm Quận chúa, đó là Lưu Nhất Toàn, công công chưởng sự của Hoán Y Cục.”

Lại nghe thấy Tân Trạng Nguyên kia vẫn như cũ không tự ti cũng không kiêu ngạo mà đứng che chở trước mặt tiểu cung nữ, nói: “Vị công công này nói vậy cũng không sai, đây đúng là lần đầu tiên ta vào cung cho nên không hiểu được các quy củ trong cung. Nhưng cho dù tiểu cung nữ này có thật sự phạm lỗi đi chăng nữa, thì ngươi cũng nên cho nàng ta một cơ hội để giải thích mới phải. Vừa rồi ta vẫn còn nghe thấy nàng ta kêu oan, nhưng công công lại hoàn toàn không nghe lời nàng ta nói. Nếu cứ để công công tiếp tục đánh người như vậy, e rằng tiểu cung nữ này vốn không thể chịu nổi nữa. Nếu sau này tra ra lại là nàng ta bị oan, thế chẳng phải công công đã trách oan người tốt hay sao?”

Nhưng không ngờ được là Lưu công công không xem Trạng Nguyên ra gì cả, mà chỉ cười nhạo nói: “Trạng Nguyên quản rộng quá rồi đấy. Đây là chuyện của Hoán Y Cục. Cho dù hôm nay nô tài có đánh chết người thì cũng không đến lượt Trạng Nguyên kêu oan cho nàng ta đâu!”

“Vậy nếu là bản quận chúa muốn nghe tiểu cung nữ này kêu oan thì sao?”

Một giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy nghiêm chậm rãi truyền đến, Lưu công công vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiểu Quận chúa mặc xiêm y màu xanh nhạt, trên đó có các kiểu dáng hoa văn khác nhau được thêu bằng tơ vàng.



Sắc mặt Lưu công công thay đổi lập tức, sợ đến nỗi bay ba hồn bảy vía, hắn ta vội vàng quỳ xuống đất nói: “Quận chúa vạn phúc kim an.”

Trạng Nguyên kia cũng sửng sốt, hắn ta nhìn nữ tử trước mặt, nàng có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng như mỡ đông, đôi mắt trong trẻo, sáng ngời như vì sao.

Dường như Thẩm Như Nguyệt cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, nàng liền nhìn qua. Lúc này vị Trạng Nguyên mặc hồng y mới hoàn hồn lại cúi xuống, hắn ta vừa nghe thấy công công kia gọi nàng là Quận chúa thì cũng hành lễ theo: “Mạnh Ngạn bái kiến Quận chúa, quận chúa vạn phúc.”

Thẩm Như Nguyệt không nói Lưu công công đứng dậy mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Điệp tất nhiên hiểu được ý của nàng cho nên tự mình đi tới đỡ tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất đứng lên, nói: “Ngươi tên là gì? Vì sao Lưu công công lại phạt ngươi?“

Tiểu cung nữ đó vừa khóc vừa quỳ lạy Thẩm Như Nguyệt: “Cầu xin Quận chúa thương xót nô tỳ. Nô tỳ là A Hương, cung nữ trong Hoán Y Cục. Chỉ vì nô tỳ không muốn làm đối thực

với Lưu công công mà ông ta đã vu oan cho nô tỳ trộm đồ của ông ta, định đánh chết nô tỳ! Quận chúa, nô tỳ thực sự không có ăn trộm gì cả.”

“Tiểu tiện nhân này, sao ngươi dám ăn nói xằng bậy như thế. Xin Quận chúa tha mạng, A Hương này làm chuyện sai trái, nô tài chỉ muốn dạy dỗ nàng ta một chút thôi.” Lưu công công sợ đến mức vội vàng giải thích, nhưng mà Thẩm Như Nguyệt lại không để ý đến lời cầu xin của ông ta.

“Quận chúa, vừa rồi khi Mạnh Ngạn đi qua nơi này, rõ ràng thần đã nghe thấy Lưu công công nói những lời tục tĩu, khó nghe, thậm chí còn nói tiểu cung nữ đó là không biết điều. Từ nhỏ Mạnh Ngạn đã đọc sách thánh hiền, thật sự không thể nghe nổi nữa mới đứng ra ngăn cản. Xin Quận chúa minh xét.” Mạnh Ngạn nói rõ ràng rành mạch, hành vi cử chỉ không có bất kỳ sai lầm nào. Bộ dạng dịu dàng nho nhã khiến Thẩm Như Nguyệt không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút.

Hôm nay ở trà lâu, do khoảng cách khá xa nên nàng không thể nhìn rõ dáng vẻ của Mạnh Ngạn. Bây giờ nhìn thấy mới nhận ra khuôn mặt của Mạnh Ngạn khá thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân.

“Lưu công công cũng thật lợi hại, người không biết còn nghĩ rằng Lưu công công mới là chủ nhân ở trong cung này đâu đấy.” Thẩm Như Nguyệt chỉ nhẹ nhàng nói như vậy thôi, nhưng lại làm cho Lưu công công sợ đến mức liên tục xin tha: “Quận chúa tha mạng! Nô tài không dám!”

“Tiểu Điệp, phái người đi mời Khánh công công bên cạnh a huynh đến đây. Hôm nay bản Quận chúa muốn hỏi hắn ta một chút, từ khi nào mà hình phạt giành cung nhân trong cung lại do Lưu công công quyết định đấy!” Thẩm Như Nguyệt chậm rãi đi đến chỗ ghế đá dưới bóng cây rồi ngồi xuống, thái độ nhất định phải giải quyết chuyện này đến cùng.

Chỉ một lúc sau, Tiểu Khánh Tử vội vàng chạy đến: “Trời ơi, Tiểu Quận chúa! Cuối cùng ngài cũng về rồi! Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Tiểu Khánh Tử là người thông minh, chỉ liếc nhìn cảnh tượng trước mặt thì lập tức cười nói: “Kẻ nào trong cung lại có gan lớn như thế, vậy mà lại làm cho Tiểu Quận chúa của chúng ta không vui? Ôi! Đây không phải là Trạng Nguyên hay sao? Sao ngài lại ở đây thế này? Đáng lý ra giờ này Trạng Nguyên phải ở trong điện yết kiến Thánh Thượng mới đúng chứ!”

“Khánh công công, bản quận chúa mới rời cung có mấy ngày, chẳng lẽ quy củ trong cung đã thay đổi rồi hả? Ngươi nói ta nghe một chút xem nào, vì sao cung nữ trong Hoán Y Cục làm sai mà vị Lưu công công này lại có thể tự ý dùng hình thế?” Thẩm Như Nguyệt mở to mắt nhìn Tiểu Khánh Tử, hắn ta bị vị tiểu quý nhân này nhìn chằm chằm lạnh sống lưng.



Mặc dù bình thường Tiểu Quận chúa rất đáng yêu, dịu dàng, nhưng mà dáng vẻ bây giờ lại khá giống với vẻ mặt của người trong điện kia. Tiểu Khánh Tử hiểu rằng, tiểu quý nhân đang tức giận đây!

Tiểu Khánh Tử vội vàng nịnh nọt không ngớt lời: “Ôi Tiểu Quận chúa à, loại chuyện này đâu đáng làm ngài phải phiền lòng chứ. Chuyện nơi này cứ giao cho nô tài giải quyết! Nô tài chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng mọi việc sau đó báo cáo lại cho Tiểu Quận chúa.”

Nghe Tiểu Khánh Tử nói vậy, Thẩm Như Nguyệt gật đầu nói: “Nếu ngươi đã nói vậy thì phải điều tra cho kỹ càng. Nếu cung nữ này thật sự phạm tội trộm cắp thì không được phạt nhẹ. Còn nếu Lưu công công này... “ Thẩm Như Nguyệt liếc mắt nhìn Lưu Nhất Toàn, hắn ta vừa rồi còn cực kỳ kiêu căng, ngạo mạn thế mà bây giờ lại rụt cổ run như cầy sấy. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, không nói rõ ràng ra nhưng Tiểu Khánh Tử đã lập tức trả lời: “Nô tài hiểu rồi ạ.”

Thẩm Như Nguyệt quay đầu nói với Tiểu Điệp: “Đi thôi, chúng ta đi dạo Ngự Hoa Viên, nghe nói mấy ngày hôm nay hoa nở rất đẹp.”

“Vâng, Quận chúa.”

“Cung tiễn Quận chúa.” Đám người nhìn bóng dáng Thẩm Như Nguyệt chậm rãi rời đi hành lễ.

Tiểu Khánh Tử vốn đang cợt nhả cũng bớt lại khi Thẩm Như Nguyệt rời đi, hắn ta vươn tay ra và mỉm cười nói với Mạnh Ngạn: “Trạng Nguyên, xin mời ngài đi tới Ngự Thư Phòng, đừng để Hoàng Thượng đợi lâu.”

Mạnh Ngạn hành lễ lại, nhìn chằm chằm vào tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất, rồi sau đó rời đi.

Tiểu Khánh Tử quay người lại liền nghe thấy Lưu Nhất Toàn đang khóc lóc xin tha: “Khánh công công, cầu xin ngài hãy tha cho nô tài!”

Tiểu Khánh Tử đá ông ta ngã lăn quay ra đất, cười khẩy nói: “Trong cung này ai mà không biết nếu Tiểu Quận chúa không vui, đó chính là chuyện lớn! Ta thấy ngày thường ngươi đã quen thói hống hách ở Hoán Y Cục rồi, bây giờ cũng dám trèo lên đầu lên cổ quý nhân! Hôm nay nếu Quận chúa đã lên tiếng, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội để xin tha à?”

Tiểu Khánh Tử vẫy tay, lập tức có người đến bịt miệng Lưu Nhất Toàn lại, mặc kệ hắn ta vùng vẫn cứ thế lôi đi.

Sau đó Tiểu Khánh Tử lại nói với A Hương: “Hôm nay ngươi đúng là ra cửa gặp được quý nhân! Ngươi còn nhỏ, làm việc ở trong cung thì phải thông minh lên một chút! Đi về đi! Sau này ông ta cũng không thể tiếp tục bắt nạt ngươi được nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook