Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 23: Quả Nhiên A Huynh Là Người Thương Ta Nhất Trên Đời
Thập Nhất Nguyên
02/04/2024
Điều khiến Mạnh Ngạn không ngờ tới là trong cung yến tối hôm nay, người ngồi bên cạnh Hoàng Thượng lại là Tiểu Quận chúa. Theo lý mà nói thì vị trí ngồi bên cạnh Hoàng Thượng là Hoàng Hậu, không phải ai cũng có thể ngồi được.
Nhưng những người khác đã quen từ lâu, tiểu tổ tông này đã ngồi trên long ỷ, ngủ trên long sàng từ nhỏ rồi, cho nên việc Thẩm Như Nguyệt ngồi bên cạnh Bùi Cảnh Hiên đã không còn là chuyện làm người ta bất ngờ nữa.
Từ khi Tân khoa Trạng Nguyên Mạnh Ngạn nhìn thấy Tiểu Quận chúa thì mọi tâm tư của hắn ta đều bị nàng hấp dẫn. Hắn ta vô cùng tò mò về tiểu quý nhân đã sống trong cung từ nhỏ này, vậy nên cả buổi tối Mạnh Ngạn không kìm nổi mà nhìn nàng mất lần.
Khi nhìn qua vị Hoàng Đế cao cao tại thượng kia, trong bữa tiệc linh đình hắn lặng lẽ tự tay gắp đồ ăn mà Tiểu Quận chúa thích vào bát của nàng. Trên khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, mấy người quyền cao chức trọng cũng không dám nói gì. Dù sao thì ai cũng biết từ nhỏ Tiểu Quận chúa này đã được cung phụng như tiểu tổ tông rồi.
Tiểu tổ tông được muôn vàn sủng ái này hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người. Vậy nên khi nhìn thấy thức ăn mình không thích trong bát còn thoáng cau mày.
Sau đó không biết Hoàng Thượng đã nói nhỏ gì với Tiểu Quận chúa mà làm nàng vui vẻ ra mặt, chậm rãi gắp thức ăn trong bát lên ăn.
Dường như Bùi Cảnh Hiên cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm bản thân, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn liền chạm mắt với Mạnh Ngạn. Mạnh Ngạn lập tức cụp mắt xuống, sợ đến lạnh cả sống lưng. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi mà hắn ta đã thấy được sự lạnh lùng và cảnh cáo trong mắt của Hoàng Thượng. Có lẽ nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ không nhịn nổi mà thổn thức.
Đột nhiên hắn ta nghĩ rằng, may mắn Tiểu Quận chúa chỉ là Quận chúa. Nếu nàng thật sự là chủ nhân của hậu cung này thì nhất định không thể ngăn cản được lời bàn tán của thiên hạ. Chắc chắn sẽ trở thành hồng nhan họa thủy mà người đọc sách thánh hiền như hắn hay nhắc đến.
Một buổi cung yến lại một lần nữa khiến Tiểu Quận chúa vốn dễ dỗ dành trở nên vô cùng vui vẻ. Trên đường đi về Ngọc Phù Điện, Tiểu Quận chúa vẫn luôn miệng khen ảo thuật sư lợi hại.
Trở về Ngọc Phù Điện, Thẩm Như Nguyệt nhìn thoáng qua đã thấy một chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ trên bàn, không khác gì với chiếc đèn mà nàng đã làm mất dưới sông, thậm chí còn lộng lẫy hơn cái đó.
Thẩm Như Nguyệt không thể chờ đợi được mà cầm đèn lồng lên xem, trên khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy vui mừng, đây chính là bất ngờ mà a huynh muốn nói với chính mình đêm nay sao?
Chỉ thấy Tiểu Quận chúa cầm theo hoa đăng rời khỏi khỏi cung điện, dưới ánh sáng của đèn hoa đăng con thỏ làm cho làn da trắng như tuyết của nàng càng trở nên trong suốt như ngọc, đôi mắt giống như làn nước trong veo. Ai thấy cũng biết rằng Tiểu Quận chúa đang rất vui vẻ.
“Quận chúa, nô tỳ nghe Tiểu Khánh Tử nói, hoa đăng này là do Hoàng Thượng tự tay làm đấy ạ.” Tiểu Điệp tiến lên, nhẹ giọng nói.
“Thật sao?“ Thẩm Như Nguyệt kinh ngạc kêu lên, lại nhìn chiếc đèn lồng trong tay. Trên khuôn mặt trắng nõn nở một nụ cười thật tươi, khiến nàng càng thêm điềm đạm đáng yêu: “A huynh quả là người thương ta nhất.”
…
Ngự Thư phòng.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ đáng chết! Từ sau lần hành thích xảy ra trong lễ hoa đăng, đến giờ vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Tam Cung Thần giáo.” A Thất khuỵ gối xuống, không dám nói thêm lời nào.
Bùi Cảnh HIên vuốt ve nhẫn ban chỉ, kim long được điểm xuyến lên y phục màu vàng óng ánh, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy tàn bạo, giọng nói hắn lạnh lùng, tàn nhẫn: “Tiếp tục điều tra.”
“Tuân mệnh.” A Thất nghe vậy thì lùi ra.
Bùi Cảnh Hiên ngồi trên long ỷ, đưa tay vuốt ve lông mày, trong thời gian này tứ đại bộ lạc lại rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Các vị lão tộc trưởng trung thành với Nguyên quốc thì lại lần lượt qua đời.
Ngoại trừ lão tộc trưởng của Thương Đông, vì chứng tỏ từ trước đến nay Thương Đông không có hai lòng với Nguyên Quốc, cho nên lão tộc trưởng quyết định đưa công chúa của họ vào kinh thành để bày tỏ sự trung thành của mình. Còn ba người kế vị mới của tam đại bộ lạc còn lại đều là những thiếu niên có dã tâm phừng phừng.
Nhớ năm đó, ân sư hắn là Thẩm Nguyên Tông đã dùng sức của một người để đánh bại tứ đại bộ lạc đó, khiến cho họ tình nguyện trung thành với Nguyên quốc trong hơn hai mươi năm. Hiện giờ theo sự ra đi của các thế hệ trước, Bùi Cảnh Hiên biết rằng chính mình đang phải đối mặt với một bầy sói đầy tham vọng. Nếu hắn không ứng đối cho tốt thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ biến thành con mồi của bọn sói đói đó, chúng sẽ xé nát và nuốt trọn toàn bộ Nguyên quốc.
Hắn không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra. Hắn đã hứa với ân sư rằng nhất định sẽ bảo vệ Nguyên Quốc yên ổn, nhất định phải cho Thẩm Nhu Nhu sống trong thái bình thịnh thế.
…
Lâm Vương phủ.
“Choang!” Trong thư phòng, một chiếc lư hương thanh hoa bị Lê Thu ném mạnh xuống đất làm phát ra tiếng vang rất lớn. Đập vào mắt là vẻ mặt tức giận của Lê Thu: “Nhị thúc, tin tức của ngươi có chính xác hay không? Có thật là Thương Đông Công chúa sẽ vào cung không?“
Lê Hoài Đức cũng đi đi lại lại trong thư phòng, thở dài nói: “Thu Nhi,hiện tại tình báo nhận được là như vậy. Chắc chỉ trong hai ngày nữa thôi Thánh Thượng sẽ thông báo cho toàn bộ triều đình biết việc này. Thương Đông Công chúa đến kinh thành lại vào cung, chắc chắn là muốn vào hậu cung rồi! Thu Nhi, nhị thúc biết con đã chuẩn bị nhiều năm qua để tiến cung. Nhưng rốt cuộc Hoàng Thượng đã bao giờ bày tỏ thái độ khi nào cho con tiến cung hay chưa?”
Kể từ sinh nhật yến của Lê Thu lần trước thì Lâm Vương phủ làm gì cũng đều rất cẩn thận, chỉ sợ đi sai một bước thôi sẽ bị người khác bắt được nhược điểm.
Ngay cả Lê Thu cũng không dám đến Ngọc Phù Điện thường xuyên như trước. Lần trước nàng ta vì cầu xin tha thứ cho Lâm Vương phủ e là đã khiến cho Tiểu Quận chúa không vui.
Nhưng không ngờ được là việc này chưa xong thì việc khác đã đến, bọn họ nhận được tin Thương Đông Công chúa sắp tiến cung, chuyện này phải làm sao đầy?
Lê Thu nghe nhị thúc hỏi như vậy thì ngừng thở, nhưng khuôn mặt lại cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Nhiều năm như vậy mọi người đều nói Hoàng Thượng đang đợi đại cô nương của Lâm Vương phủ cập kê và nghênh đón nàng ta tiến cung làm Hoàng Hậu. Nhưng chỉ có trong lòng Lê Thu mới biết, nếu không phải bởi vì Thẩm Như Nguyệt thì Hoàng Thượng sẽ không bao giờ nói chuyện với mình.
Rất nhiều lần Lê Thu tìm đủ loại lý do để đi gặp Hoàng Thượng nhưng đều bị Tiểu Khánh Tử ngăn lại ngoài điện. Trong lòng nàng ta biết rõ, Hoàng Thượng chưa bao giờ để nàng ta vào mắt cả.
Nhưng trái tim nàng ta đã trao cho vị thiếu niên thiên tử kia từ lâu. Những ám thị mà tự nàng ta tạo ra ngày này qua ngày khác khiến Lê Thu tin chắc rằng chính mình chắc chắn sẽ trở thành chủ của hậu cung. Cho nên đối với việc bản thân sắp cập kê khiến nàng ta vừa lo lắng, lại vừa chờ mong.
Qua nhiều năm qua, ngoại trừ bản thân nàng ta ra, thì trong kinh thành này làm gì có quý nữ nào được nói chuyện với Hoàng Thượng đôi câu. Nhưng Lê Thu lại không muốn thừa nhận rằng Hoàng Thượng nói chuyện với mình đều là vì Tiểu Quận chúa.
Nhưng hiện tại, chuyện Thương Đông Công chúa sắp vào kinh thành đã khiến nàng ta hoàn toàn hoảng hốt. Nghe nói nữ tử của tứ đại bộ lạc đều vẻ đẹp tuyệt mỹ, hành động táo bạo, tính tình cởi mở, nếu thật sự lọt vào mắt của Hoàng Thượng thì…
Lê Thu không dám nghĩ tiếp, nắm chặt chiếc khăn trong tay. Một người mất cả song thân như nàng ta, có thể có được chỗ đứng trong Lâm Vương phủ đều dựa vào việc một ngày nào đó nàng ta sẽ vào cung. Nhưng nếu cả chuyện này cũng bị người khác đến trước giành mất thì đừng nói là ở trong cung, ngay cả Lâm Vương phủ cũng sẽ không có chỗ cho nàng ta.
Nàng ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được!
Lê Thu ngước mắt lên nhìn Lê nhị thúc đang lo lắng, bình tĩnh nói: “Nhị thúc, người hãy yên tâm. Cho dù Thương Đông Công Chúa có lợi hại đến đâu, thì cũng đâu có thể so bì được với Lâm vương phủ cơ chứ?”
Lê Thu nghĩ mình nhất định phải vào cung gặp vị tiểu tổ tông kia một lát.
Nhưng những người khác đã quen từ lâu, tiểu tổ tông này đã ngồi trên long ỷ, ngủ trên long sàng từ nhỏ rồi, cho nên việc Thẩm Như Nguyệt ngồi bên cạnh Bùi Cảnh Hiên đã không còn là chuyện làm người ta bất ngờ nữa.
Từ khi Tân khoa Trạng Nguyên Mạnh Ngạn nhìn thấy Tiểu Quận chúa thì mọi tâm tư của hắn ta đều bị nàng hấp dẫn. Hắn ta vô cùng tò mò về tiểu quý nhân đã sống trong cung từ nhỏ này, vậy nên cả buổi tối Mạnh Ngạn không kìm nổi mà nhìn nàng mất lần.
Khi nhìn qua vị Hoàng Đế cao cao tại thượng kia, trong bữa tiệc linh đình hắn lặng lẽ tự tay gắp đồ ăn mà Tiểu Quận chúa thích vào bát của nàng. Trên khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, mấy người quyền cao chức trọng cũng không dám nói gì. Dù sao thì ai cũng biết từ nhỏ Tiểu Quận chúa này đã được cung phụng như tiểu tổ tông rồi.
Tiểu tổ tông được muôn vàn sủng ái này hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người. Vậy nên khi nhìn thấy thức ăn mình không thích trong bát còn thoáng cau mày.
Sau đó không biết Hoàng Thượng đã nói nhỏ gì với Tiểu Quận chúa mà làm nàng vui vẻ ra mặt, chậm rãi gắp thức ăn trong bát lên ăn.
Dường như Bùi Cảnh Hiên cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm bản thân, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn liền chạm mắt với Mạnh Ngạn. Mạnh Ngạn lập tức cụp mắt xuống, sợ đến lạnh cả sống lưng. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi mà hắn ta đã thấy được sự lạnh lùng và cảnh cáo trong mắt của Hoàng Thượng. Có lẽ nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ không nhịn nổi mà thổn thức.
Đột nhiên hắn ta nghĩ rằng, may mắn Tiểu Quận chúa chỉ là Quận chúa. Nếu nàng thật sự là chủ nhân của hậu cung này thì nhất định không thể ngăn cản được lời bàn tán của thiên hạ. Chắc chắn sẽ trở thành hồng nhan họa thủy mà người đọc sách thánh hiền như hắn hay nhắc đến.
Một buổi cung yến lại một lần nữa khiến Tiểu Quận chúa vốn dễ dỗ dành trở nên vô cùng vui vẻ. Trên đường đi về Ngọc Phù Điện, Tiểu Quận chúa vẫn luôn miệng khen ảo thuật sư lợi hại.
Trở về Ngọc Phù Điện, Thẩm Như Nguyệt nhìn thoáng qua đã thấy một chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ trên bàn, không khác gì với chiếc đèn mà nàng đã làm mất dưới sông, thậm chí còn lộng lẫy hơn cái đó.
Thẩm Như Nguyệt không thể chờ đợi được mà cầm đèn lồng lên xem, trên khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy vui mừng, đây chính là bất ngờ mà a huynh muốn nói với chính mình đêm nay sao?
Chỉ thấy Tiểu Quận chúa cầm theo hoa đăng rời khỏi khỏi cung điện, dưới ánh sáng của đèn hoa đăng con thỏ làm cho làn da trắng như tuyết của nàng càng trở nên trong suốt như ngọc, đôi mắt giống như làn nước trong veo. Ai thấy cũng biết rằng Tiểu Quận chúa đang rất vui vẻ.
“Quận chúa, nô tỳ nghe Tiểu Khánh Tử nói, hoa đăng này là do Hoàng Thượng tự tay làm đấy ạ.” Tiểu Điệp tiến lên, nhẹ giọng nói.
“Thật sao?“ Thẩm Như Nguyệt kinh ngạc kêu lên, lại nhìn chiếc đèn lồng trong tay. Trên khuôn mặt trắng nõn nở một nụ cười thật tươi, khiến nàng càng thêm điềm đạm đáng yêu: “A huynh quả là người thương ta nhất.”
…
Ngự Thư phòng.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ đáng chết! Từ sau lần hành thích xảy ra trong lễ hoa đăng, đến giờ vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Tam Cung Thần giáo.” A Thất khuỵ gối xuống, không dám nói thêm lời nào.
Bùi Cảnh HIên vuốt ve nhẫn ban chỉ, kim long được điểm xuyến lên y phục màu vàng óng ánh, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy tàn bạo, giọng nói hắn lạnh lùng, tàn nhẫn: “Tiếp tục điều tra.”
“Tuân mệnh.” A Thất nghe vậy thì lùi ra.
Bùi Cảnh Hiên ngồi trên long ỷ, đưa tay vuốt ve lông mày, trong thời gian này tứ đại bộ lạc lại rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Các vị lão tộc trưởng trung thành với Nguyên quốc thì lại lần lượt qua đời.
Ngoại trừ lão tộc trưởng của Thương Đông, vì chứng tỏ từ trước đến nay Thương Đông không có hai lòng với Nguyên Quốc, cho nên lão tộc trưởng quyết định đưa công chúa của họ vào kinh thành để bày tỏ sự trung thành của mình. Còn ba người kế vị mới của tam đại bộ lạc còn lại đều là những thiếu niên có dã tâm phừng phừng.
Nhớ năm đó, ân sư hắn là Thẩm Nguyên Tông đã dùng sức của một người để đánh bại tứ đại bộ lạc đó, khiến cho họ tình nguyện trung thành với Nguyên quốc trong hơn hai mươi năm. Hiện giờ theo sự ra đi của các thế hệ trước, Bùi Cảnh Hiên biết rằng chính mình đang phải đối mặt với một bầy sói đầy tham vọng. Nếu hắn không ứng đối cho tốt thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ biến thành con mồi của bọn sói đói đó, chúng sẽ xé nát và nuốt trọn toàn bộ Nguyên quốc.
Hắn không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra. Hắn đã hứa với ân sư rằng nhất định sẽ bảo vệ Nguyên Quốc yên ổn, nhất định phải cho Thẩm Nhu Nhu sống trong thái bình thịnh thế.
…
Lâm Vương phủ.
“Choang!” Trong thư phòng, một chiếc lư hương thanh hoa bị Lê Thu ném mạnh xuống đất làm phát ra tiếng vang rất lớn. Đập vào mắt là vẻ mặt tức giận của Lê Thu: “Nhị thúc, tin tức của ngươi có chính xác hay không? Có thật là Thương Đông Công chúa sẽ vào cung không?“
Lê Hoài Đức cũng đi đi lại lại trong thư phòng, thở dài nói: “Thu Nhi,hiện tại tình báo nhận được là như vậy. Chắc chỉ trong hai ngày nữa thôi Thánh Thượng sẽ thông báo cho toàn bộ triều đình biết việc này. Thương Đông Công chúa đến kinh thành lại vào cung, chắc chắn là muốn vào hậu cung rồi! Thu Nhi, nhị thúc biết con đã chuẩn bị nhiều năm qua để tiến cung. Nhưng rốt cuộc Hoàng Thượng đã bao giờ bày tỏ thái độ khi nào cho con tiến cung hay chưa?”
Kể từ sinh nhật yến của Lê Thu lần trước thì Lâm Vương phủ làm gì cũng đều rất cẩn thận, chỉ sợ đi sai một bước thôi sẽ bị người khác bắt được nhược điểm.
Ngay cả Lê Thu cũng không dám đến Ngọc Phù Điện thường xuyên như trước. Lần trước nàng ta vì cầu xin tha thứ cho Lâm Vương phủ e là đã khiến cho Tiểu Quận chúa không vui.
Nhưng không ngờ được là việc này chưa xong thì việc khác đã đến, bọn họ nhận được tin Thương Đông Công chúa sắp tiến cung, chuyện này phải làm sao đầy?
Lê Thu nghe nhị thúc hỏi như vậy thì ngừng thở, nhưng khuôn mặt lại cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Nhiều năm như vậy mọi người đều nói Hoàng Thượng đang đợi đại cô nương của Lâm Vương phủ cập kê và nghênh đón nàng ta tiến cung làm Hoàng Hậu. Nhưng chỉ có trong lòng Lê Thu mới biết, nếu không phải bởi vì Thẩm Như Nguyệt thì Hoàng Thượng sẽ không bao giờ nói chuyện với mình.
Rất nhiều lần Lê Thu tìm đủ loại lý do để đi gặp Hoàng Thượng nhưng đều bị Tiểu Khánh Tử ngăn lại ngoài điện. Trong lòng nàng ta biết rõ, Hoàng Thượng chưa bao giờ để nàng ta vào mắt cả.
Nhưng trái tim nàng ta đã trao cho vị thiếu niên thiên tử kia từ lâu. Những ám thị mà tự nàng ta tạo ra ngày này qua ngày khác khiến Lê Thu tin chắc rằng chính mình chắc chắn sẽ trở thành chủ của hậu cung. Cho nên đối với việc bản thân sắp cập kê khiến nàng ta vừa lo lắng, lại vừa chờ mong.
Qua nhiều năm qua, ngoại trừ bản thân nàng ta ra, thì trong kinh thành này làm gì có quý nữ nào được nói chuyện với Hoàng Thượng đôi câu. Nhưng Lê Thu lại không muốn thừa nhận rằng Hoàng Thượng nói chuyện với mình đều là vì Tiểu Quận chúa.
Nhưng hiện tại, chuyện Thương Đông Công chúa sắp vào kinh thành đã khiến nàng ta hoàn toàn hoảng hốt. Nghe nói nữ tử của tứ đại bộ lạc đều vẻ đẹp tuyệt mỹ, hành động táo bạo, tính tình cởi mở, nếu thật sự lọt vào mắt của Hoàng Thượng thì…
Lê Thu không dám nghĩ tiếp, nắm chặt chiếc khăn trong tay. Một người mất cả song thân như nàng ta, có thể có được chỗ đứng trong Lâm Vương phủ đều dựa vào việc một ngày nào đó nàng ta sẽ vào cung. Nhưng nếu cả chuyện này cũng bị người khác đến trước giành mất thì đừng nói là ở trong cung, ngay cả Lâm Vương phủ cũng sẽ không có chỗ cho nàng ta.
Nàng ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được!
Lê Thu ngước mắt lên nhìn Lê nhị thúc đang lo lắng, bình tĩnh nói: “Nhị thúc, người hãy yên tâm. Cho dù Thương Đông Công Chúa có lợi hại đến đâu, thì cũng đâu có thể so bì được với Lâm vương phủ cơ chứ?”
Lê Thu nghĩ mình nhất định phải vào cung gặp vị tiểu tổ tông kia một lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.