Chương 25:
Vọng Giang Ảnh
14/08/2023
Tại thành Túc Châu, lúc này đã bắt đầu tiến hành chiêu mộ tráng đinh để thủ thành. Đây là phương pháp được sử dụng phổ biến nhất trong thời đại này. Nói cho cùng, số lượng quân chính quy cũng không nhiều, nhất là vào lúc bọn họ trở tay không kịp như bây giờ, muốn điều động quân chính quy đi trấn giữ tường thành cũng đã muộn, cho nên chỉ có thể chiêu mộ tráng đinh bên trong thành.
Cũng may mấy ngày nay sắp sang năm mới, cho nên có rất nhiều người đã vào thành để mua sắm, tụ tập rất nhiều dân chúng.
Nhiều thôn dân đi cùng Phùng Trinh cũng bị mang đi. Đoàn người của Phùng Trinh được an bài phụ trách hậu cần, giúp nấu cơm đưa nước.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Diệu Diệu tiếp xúc với loại chuyện này, nàng ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên bần bật.
Phùng Trinh siết chặt tay nàng ta, âm thầm an ủi nàng ta. Lúc này trong lòng nàng cũng không chịu nổi, một mặt lo lắng già trẻ ở Phùng gia, bọn họ thật sự quá yếu ớt không thể chạy trốn được. Mặt khác thì lo lắng cho tình hình của Tiêu Sơn.
Lần đầu tiên phải chịu đựng áp lực như vậy, trong lòng Phùng Trinh cũng bị ép tới mức không thể thở được. Bây giờ bên trong thành lại đang hỗn loạn thế kia, bầu không khí căng thẳng của tai vạ sắp xảy ra khiến nàng càng buồn bực không dứt.
“Tẩu tử, chúng ta sẽ phải chết sao?” Tiêu Diệu Diệu sợ hãi hỏi. Dù sao tuổi nàng ta vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì, nên giờ khắc này trong lòng cũng đang trên bờ vực sụp đổ.
Phùng Trinh lớn tiếng nói: "Đừng nói bừa, không thấy được là mọi người đang bảo vệ chúng ta sao? Chúng ta có rất nhiều người, những tên man di chắc chắn sẽ không thể đánh lại chúng ta. Muội không nghe người ta nói bọn chúng là từ núi bên kia đến đây à. Bọn chúng thà đi đường nguy hiểm như thế, cũng là vì muốn đi vòng qua đại quân của chúng ta, còn không phải là sợ chúng ta đấy thôi. Cho nên man di cũng không có gì ghê gớm, đều là những kẻ hèn nhát, chờ đại quân chúng ta tới, khẳng định đánh bọn chúng đến tơi bời tan tác.”
Nghe được những lời nói nghiêm túc này, lại nhìn đến thần tình thong dong tự tin của nàng, những nữ nhân bên cạnh cùng theo làm việc cũng có nhiều thêm sức lực. Đã không còn sợ đến mức hoảng loạn đầy mặt như vừa rồi nữa. Còn có người phụ họa nói: "Đúng vậy, nam nhân của chúng ta còn đang ở bên ngoài đánh những man di kia. Nghe nói rất nhiều man di đã phải chết."
Nàng vẫn không nói lời nào, cũng có rất nhiều tráng đinh đã chết.
Nghe thấy được mấy câu nói thế kia, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Công việc cũng có vẻ được gọn gàng ngăn nắp.
"Nói rất đúng, man di cũng không có gì ghê gớm." Một giọng nói uy nghiêm truyền đến. Mọi người nhìn sang thì thấy một phụ nhân trung niên trang điểm đơn giản đứng ở cửa, tuy phụ nhân này ăn mặc xiêm y bình thường, lại không che giấu được luồng uy thế trên người.
Nhìn hộ vệ còn có bọn nha hoàn bà tử phía sau bà ta, đoàn người cũng biết, người này không đơn giản.
Bà tử phía sau phụ nhân kia nói: "Đây là phu nhân Đại tướng quân của chúng ta, còn không mau bái kiến?"
Khi mọi người nghe thế, vội vàng thấp giọng hành lễ. Đại tướng quân, kia chính là vua một cõi. Còn hơn cả hoàng đế ở xa tận cuối trời, càng khiến cho người kính sợ hơn.
“Đây là thời điểm đặc biệt, không cần quá đa lễ.” Trương phu nhân khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vài phần thân thiết. Lại nhìn Phùng Trinh, nói: "Những gì ngươi vừa nói rất hay, man di không có gì ghê gớm cả. Mấy năm nay man di liên tiếp xâm phạm biên cảnh, không có lần nào chiếm được món hời. Lần này cũng giống như vậy. Các ngươi cứ yên tâm làm việc đi, nói cho những người đang sợ hãi kia, Trương tướng quân đang ở đây, sẽ không để cho man di xông vào thành Túc Châu."
Được sự cam đoan của Trương phu nhân, mọi người càng yên tâm hơn, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Sau khi phân phó mọi người yên tâm làm việc, Trương phu nhân liền bước đến chỗ Phùng Trinh đang đun nước nóng: "Ngươi cũng là người thành Túc Châu?"
Trương phu nhân rất tò mò về tiểu phu nhân có đảm lược, lại thập phần trấn định này. Dù sao trên một đường đi tới, không ít nam nhân đều bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, một nữ nhân nho nhỏ yếu đuối vậy mà lại có phần gan dạ sáng suốt như thế, tại loại thời điểm này thập phần hiếm thấy, cho nên không tránh được có vài phần chú ý.
Hơn nữa, bà ta nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của Phùng Trinh, mặc dù nàng ăn mặc trông rất nghèo khó, lại không giống xuất thân nơi phố phường bình dân, vì vậy liền đến hỏi han.
Từ sau khi Phùng Trinh biết người này là Trương phu nhân, liền biết được lai lịch của người này. Đúng là vị La gia được vào Trương phủ làm phu nhân kế thất kia, cũng chính là đại tiểu thư La gia.
Nàng cúi đầu nói: "Dân phụ từ thôn Sơn Hạ đến đây."
"A? Lại có sự gan dạ sáng suốt như vậy." Trương phu nhân hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Phùng Trinh nói: “Trượng phu của dân phụ cũng là quân nhân, ngày thường được nghe nhiều, liền cũng không sợ những tên man di đó nữa."
Trương phu nhân cười nói: "Hóa ra xuất thân từ trong quân môn. Có vị nương tử như thế, trượng phu của ngươi nhất định cũng là nhân vật khó lường. Tốt, rất tốt, Hôm nay ở đây, ngươi cố gắng trông coi, cổ vũ bọn họ nhiều hơn."
"Dân phụ tuân mệnh." Phùng Trinh thành thành thật thật trả lời.
Cũng may mấy ngày nay sắp sang năm mới, cho nên có rất nhiều người đã vào thành để mua sắm, tụ tập rất nhiều dân chúng.
Nhiều thôn dân đi cùng Phùng Trinh cũng bị mang đi. Đoàn người của Phùng Trinh được an bài phụ trách hậu cần, giúp nấu cơm đưa nước.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Diệu Diệu tiếp xúc với loại chuyện này, nàng ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên bần bật.
Phùng Trinh siết chặt tay nàng ta, âm thầm an ủi nàng ta. Lúc này trong lòng nàng cũng không chịu nổi, một mặt lo lắng già trẻ ở Phùng gia, bọn họ thật sự quá yếu ớt không thể chạy trốn được. Mặt khác thì lo lắng cho tình hình của Tiêu Sơn.
Lần đầu tiên phải chịu đựng áp lực như vậy, trong lòng Phùng Trinh cũng bị ép tới mức không thể thở được. Bây giờ bên trong thành lại đang hỗn loạn thế kia, bầu không khí căng thẳng của tai vạ sắp xảy ra khiến nàng càng buồn bực không dứt.
“Tẩu tử, chúng ta sẽ phải chết sao?” Tiêu Diệu Diệu sợ hãi hỏi. Dù sao tuổi nàng ta vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì, nên giờ khắc này trong lòng cũng đang trên bờ vực sụp đổ.
Phùng Trinh lớn tiếng nói: "Đừng nói bừa, không thấy được là mọi người đang bảo vệ chúng ta sao? Chúng ta có rất nhiều người, những tên man di chắc chắn sẽ không thể đánh lại chúng ta. Muội không nghe người ta nói bọn chúng là từ núi bên kia đến đây à. Bọn chúng thà đi đường nguy hiểm như thế, cũng là vì muốn đi vòng qua đại quân của chúng ta, còn không phải là sợ chúng ta đấy thôi. Cho nên man di cũng không có gì ghê gớm, đều là những kẻ hèn nhát, chờ đại quân chúng ta tới, khẳng định đánh bọn chúng đến tơi bời tan tác.”
Nghe được những lời nói nghiêm túc này, lại nhìn đến thần tình thong dong tự tin của nàng, những nữ nhân bên cạnh cùng theo làm việc cũng có nhiều thêm sức lực. Đã không còn sợ đến mức hoảng loạn đầy mặt như vừa rồi nữa. Còn có người phụ họa nói: "Đúng vậy, nam nhân của chúng ta còn đang ở bên ngoài đánh những man di kia. Nghe nói rất nhiều man di đã phải chết."
Nàng vẫn không nói lời nào, cũng có rất nhiều tráng đinh đã chết.
Nghe thấy được mấy câu nói thế kia, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Công việc cũng có vẻ được gọn gàng ngăn nắp.
"Nói rất đúng, man di cũng không có gì ghê gớm." Một giọng nói uy nghiêm truyền đến. Mọi người nhìn sang thì thấy một phụ nhân trung niên trang điểm đơn giản đứng ở cửa, tuy phụ nhân này ăn mặc xiêm y bình thường, lại không che giấu được luồng uy thế trên người.
Nhìn hộ vệ còn có bọn nha hoàn bà tử phía sau bà ta, đoàn người cũng biết, người này không đơn giản.
Bà tử phía sau phụ nhân kia nói: "Đây là phu nhân Đại tướng quân của chúng ta, còn không mau bái kiến?"
Khi mọi người nghe thế, vội vàng thấp giọng hành lễ. Đại tướng quân, kia chính là vua một cõi. Còn hơn cả hoàng đế ở xa tận cuối trời, càng khiến cho người kính sợ hơn.
“Đây là thời điểm đặc biệt, không cần quá đa lễ.” Trương phu nhân khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vài phần thân thiết. Lại nhìn Phùng Trinh, nói: "Những gì ngươi vừa nói rất hay, man di không có gì ghê gớm cả. Mấy năm nay man di liên tiếp xâm phạm biên cảnh, không có lần nào chiếm được món hời. Lần này cũng giống như vậy. Các ngươi cứ yên tâm làm việc đi, nói cho những người đang sợ hãi kia, Trương tướng quân đang ở đây, sẽ không để cho man di xông vào thành Túc Châu."
Được sự cam đoan của Trương phu nhân, mọi người càng yên tâm hơn, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Sau khi phân phó mọi người yên tâm làm việc, Trương phu nhân liền bước đến chỗ Phùng Trinh đang đun nước nóng: "Ngươi cũng là người thành Túc Châu?"
Trương phu nhân rất tò mò về tiểu phu nhân có đảm lược, lại thập phần trấn định này. Dù sao trên một đường đi tới, không ít nam nhân đều bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, một nữ nhân nho nhỏ yếu đuối vậy mà lại có phần gan dạ sáng suốt như thế, tại loại thời điểm này thập phần hiếm thấy, cho nên không tránh được có vài phần chú ý.
Hơn nữa, bà ta nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của Phùng Trinh, mặc dù nàng ăn mặc trông rất nghèo khó, lại không giống xuất thân nơi phố phường bình dân, vì vậy liền đến hỏi han.
Từ sau khi Phùng Trinh biết người này là Trương phu nhân, liền biết được lai lịch của người này. Đúng là vị La gia được vào Trương phủ làm phu nhân kế thất kia, cũng chính là đại tiểu thư La gia.
Nàng cúi đầu nói: "Dân phụ từ thôn Sơn Hạ đến đây."
"A? Lại có sự gan dạ sáng suốt như vậy." Trương phu nhân hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Phùng Trinh nói: “Trượng phu của dân phụ cũng là quân nhân, ngày thường được nghe nhiều, liền cũng không sợ những tên man di đó nữa."
Trương phu nhân cười nói: "Hóa ra xuất thân từ trong quân môn. Có vị nương tử như thế, trượng phu của ngươi nhất định cũng là nhân vật khó lường. Tốt, rất tốt, Hôm nay ở đây, ngươi cố gắng trông coi, cổ vũ bọn họ nhiều hơn."
"Dân phụ tuân mệnh." Phùng Trinh thành thành thật thật trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.