Chương 30:
Vọng Giang Ảnh
15/08/2023
Khung cảnh hỗn loạn, âm thanh đều bị nhấn chìm trong đủ loại tiếng hét thê lương chói tai.
"Mẹ ôi, đây là, đây là sao vậy?"
Một vị phó tướng đã hạ quyết tâm chuẩn bị quyết sinh quyết tử với bọn man di cũng trừng lớn đôi mắt. Cũng đang khiếp sợ giống như ông ta, còn có những nhóm tướng sĩ tráng đinh hoặc thiếu tay hoặc chân, hoặc đầu đầy máu.
Những người này đều bị tình huống bất thình lình làm cho mờ mịt.
Cũng may là Phạm Đồng phản ứng nhanh chóng, la lên một tiếng: “Thừa dịp bọn chúng bị thương, phải lấy mạng của bọn chúng, thiêu chết bọn chúng."
Những binh lính của bọn họ lúc này mới có phản ứng, kẻ bắn tên thì bắn tên, kẻ ném đá thì ném đá, có kẻ không có binh khí trong tay thì dứt khoát thay vào vị trí của những nữ nhân và trẻ em kia, xình xịch bắt đầu phóng quả cầu lửa lớn.
Nhìn bọn man di kia chạy trốn tứ phía, không rảnh quan tâm bọn họ, mỗi người đều hưng phấn đến mặt đỏ tim đập.
Sau nhiều ngày đánh nhau như thế, chỉ có ngày hôm nay mới thật sự sảng khoái.
Sau khi bọn man di trải qua đả kích, hao phí thời gian ban ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi được phạm vi bị công kích.
Lúc này, tất cả bọn chúng đều chật vật không thôi, sao còn bộ dáng khí phách hăng hái kiêu ngạo trước đó. Ngay cả người mang binh lần này là Tả Dực Hiền Vương Kha Lực Tà cũng bị tia lửa đốt đến tận đầu tóc, râu cũng bị đốt cháy một đoạn.
Sau khi nghe cấp dưới bẩm báo thương vong, Kha Lực Tà hét lớn một tiếng, dùng đao chém chiến mã què bên cạnh thành hai nửa.
“Đám cừu hai chân chết tiệt!” Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thành Túc Châu xa xa, nghe thấy tiếng hoan hô bên kia, tức giận đến mức khí huyết dâng tâm, lạnh lùng nói: “Truyền lệnh xuống, mau chóng chỉnh đốn lại, sau khi đánh hạ được thành Túc Châu, hãy để cho bọn họ đốt giết đánh cướp mười ngày! Vàng bạc của cải trong thành cùng với mỹ nữ Đại Đường, tất cả đều là của bọn họ."
Tiền tài làm động lòng người, được mệnh lệnh này ban xuống, bọn man di lại nhanh chóng khơi dậy tinh thần chiến đấu, lần lượt lên chiến mã gào rống. Hận không thể lập tức áp sát được thành Túc Châu, rửa được mối nhục kia. Giết chết nam nhân Đại Đường, chiếm thê tử của bọn họ, khiến cho thê nhi của bọn họ phải khóc thút thít.
Máy bắn đá sau khi cải biến đã cho mọi người thấy được sức mạnh của nó. Sau khi những tên man di rút lui, nhóm thợ thủ công bắt đầu mạnh mẽ cải tiến máy bắn đá.
Bất quá Phùng Trinh cũng biết, lần này sẽ không thể có sát thương lớn như vậy, ước chừng những tên man di đã ngã một lần nên sẽ khôn hơn một chút, tiếp theo sẽ không vào tới trong phạm vi công kích của bọn họ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cải tiến cơ giới vẫn sẽ hữu ích một chút, Phùng Trinh cũng không nói lời nào để làm mất lòng tin của mọi người.
Hơn nữa, trải qua lần thiêu đốt man di trước đó cũng đã đả kích sĩ khí của bọn man di, để cho bọn chúng tổn thất một ít binh mã, cũng là vì tranh thủ thời gian một ngày cho thành Túc Châu. Muốn dựa vào những người như bọn họ để thủ thành là không thực tế, vẫn phải phụ thuộc vào đại quân.
Dù vậy, Trương phu nhân đã tạo dựng được hình tượng trong lòng binh lính và dân chúng trong trận chiến Túc Châu. Từ nay về sau, tất cả mọi người đều sẽ biết, phu nhân của đại tướng quân có dũng có mưu, cân quắc không nhường tu mi*, đánh cho đám man di kia hôi phi yên diệt.
*cân quắc: chỉ phái nữ, tu mi: đấng mày râu
Trong lòng Trương phu nhân tự nhiên vô cùng phấn chấn, đối với Phùng Trinh bày mưu tính kế cho bà ta, cũng đã nhìn bằng con mắt khác. Bà ta cũng rất tò mò, một kỳ nữ có mưu vị kỳ lược như thế, vì sao lại gả đến một hộ quân gia bình thường.
Những cao môn quý nữ trước đó bà ta đã gặp, so ra cũng không thể sánh được với phong thái và tài trí này.
"Ngươi rất khá, lần này có thể bảo vệ được thành Túc Châu, ngươi xứng đáng được công lớn."
Sau khi xuống thành lầu, Trương phu nhân cười khen.
Phùng Trinh vội vàng nói: "Dân phụ không dám kể công, đều là công sức của một mình phu nhân ngăn cơn sóng dữ, cứu được dân chúng Túc Châu. Dân phụ cùng với dân chúng Túc Châu đều vô cùng cảm kích phu nhân."
Không tham công, biết tiến biết lui. Trương phu nhân hài lòng gật đầu, cười nói: "Bất kể như thế nào, công lao của ngươi, ta đều sẽ ghi tạc trong lòng."
Phùng Trinh nghe ra được, đây là không có ý định công khai, bất quá Trương phu nhân sẽ ghi nhớ đóng góp lần này của nàng, ngày sau tự nhiên cũng sẽ có chỗ có lợi. Nhưng bản thân nàng không tính toán kể công, tự nhiên cũng không thèm để ý, lập tức quỳ xuống bái tạ: "Đa tạ phu nhân."
"Ừm, bổn phu nhân nhưng thật ra rất tò mò, loại nữ tử như ngươi, lại có thể xứng với nhân vật anh hùng như thế nào."
Phùng Trinh đang định nói trượng phu của mình chỉ là một Ngũ trưởng bình thường, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vã, nghe được âm thanh này, vẻ mặt của hai người đều thay đổi.
Lão bà tử vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Phu nhân, đại quân đã về, đại quân của chúng ta đã về."
Nghe được tin này, lúc này mới xem như thật sự nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nhóm người bảo vệ Túc Châu cuối cùng đã trở lại.
Quân Đại Đường đóng giữ biên cảnh đã nhiều năm, sức chiến đấu đều rất mạnh. Ngay cả dùng bộ binh chống lại kỵ binh, cũng có thể liều mạng với bọn man di trong một thời gian.
Lúc này, đại quân do Thiếu tướng quân Trương Thừa Tông chỉ huy đã đến dưới thành Túc Châu, mấy ngày nay vất vả bôn ba, khiến cho nhóm hán tử cường tráng này cũng tiều tụy đi rất nhiều, nhưng bởi vì quân tình cấp bách, tất cả bọn họ đều là một đường đi đều gấp đến đỏ mắt.
Lần này, bị bọn man di bày kế đi đường vòng vượt qua hậu phương của bọn họ, đoàn người đều cảm thấy nhục nhã không thôi. Cho nên sau khi tới bên này, nhóm phó tướng liền xin xuất trận ứng chiến, đánh cho bọn man di này một trận thật lớn.
Trương Thừa Tông ngồi trên lưng ngựa, từ xa quan sát động tĩnh của man di và hướng Túc Châu, sau khi nghe tin tức từ trinh sát bẩm báo, đều nghi hoặc không thôi: “Không nghĩ tới quân phòng thủ thành Túc Châu có thể thủ được mấy ngày nay, bọn họ như thế nào làm được?"
Quân phòng thủ Túc Châu nhiều hay ít, hắn ta chính là người rõ ràng hơn ai hết. Không nghĩ tới hiện tại chẳng những thành không bị phá, mà bọn man di cũng có vẻ sóng êm gió lặng, thế nhưng lại không tấn công thành Túc Châu.
Hiện tượng này khiến hắn ta vô cùng khó hiểu, nhóm phó tướng khác cũng cảm thấy rất kỳ quái, lo lắng đây là quỷ kế của man di.
Cho nên vào lúc này Trương Thừa Tông cũng không vội xuất kích, mà là để cho trinh sát đi trước để điều tra tình huống. Từ trước đến nay hắn ta đều hành sự rất cẩn thận, sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ, dù sao lúc này thành Túc Châu cũng không có nguy hiểm, hắn ta tự nhiên không nóng vội.
Trương phu nhân đi lên tòa thành, nhìn thấy đại quân thế nhưng không có động tĩnh, bà ta cảm thấy rất tức giận.
Hiện tại bọn man di phỏng chừng từ trong đả kích hôm qua còn chưa khôi phục lại được, đây chính là thời cơ tốt để ra tay, nếu như lại chần chờ nữa, chỉ sợ sẽ để cho man di có cơ hội Man tộc có cơ hội hòa hoãn lại.
“Là ai đang cầm quân?” Trương phu nhân nhìn cờ xí ở phía đối diện: “Nhất định không phải là Định Nam.” Nhi tử của bà ta trước nay trí dũng song toàn, chưa từng sợ chiến, sao có thể trơ mắt nhìn quân man di giương oai ở cửa lớn nhà mình.
Phạm Đồng nhón mũi chân nhìn hồi lâu mới nhìn rõ được cờ xí: “Là Trung quân của quân Túc Châu, cầm quân hẳn là Thiếu tướng quân."
“Là Thừa Tông?” Nghe vậy thì sắc mặt Trương phu nhân hơi trầm lại. “Quên đi, nếu bọn họ đã trở về, ta là giới nữ lưu, cũng mặc kệ chuyện này.” Xong thì dẫn người đi xuống thành lầu.
Phùng Trinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ. Trương Thừa Tông này là do nguyên phối của Trương đại tướng quân là Ninh thị sinh ra, nghe nói từ nhỏ đã được một tay đại tướng quân nuôi dưỡng, rất được sủng ái, tuổi còn trẻ đã trở thành tướng lĩnh của Trung quân Túc Châu, dưới trướng có mấy vạn binh mã. Mà thân tử của La phu nhân chính là Trương Định Nam chỉ là một Giáo úy. Hơn nữa vẫn còn ở Hãm trận doanh nguy hiểm nhất.
Có vẻ như bên trong thành Túc Châu này cũng không yên bình a.
Cũng không biết Tiêu Sơn có trở về không? Hay là đã có chuyện gì xảy ra với hắn rồi?
"Mẹ ôi, đây là, đây là sao vậy?"
Một vị phó tướng đã hạ quyết tâm chuẩn bị quyết sinh quyết tử với bọn man di cũng trừng lớn đôi mắt. Cũng đang khiếp sợ giống như ông ta, còn có những nhóm tướng sĩ tráng đinh hoặc thiếu tay hoặc chân, hoặc đầu đầy máu.
Những người này đều bị tình huống bất thình lình làm cho mờ mịt.
Cũng may là Phạm Đồng phản ứng nhanh chóng, la lên một tiếng: “Thừa dịp bọn chúng bị thương, phải lấy mạng của bọn chúng, thiêu chết bọn chúng."
Những binh lính của bọn họ lúc này mới có phản ứng, kẻ bắn tên thì bắn tên, kẻ ném đá thì ném đá, có kẻ không có binh khí trong tay thì dứt khoát thay vào vị trí của những nữ nhân và trẻ em kia, xình xịch bắt đầu phóng quả cầu lửa lớn.
Nhìn bọn man di kia chạy trốn tứ phía, không rảnh quan tâm bọn họ, mỗi người đều hưng phấn đến mặt đỏ tim đập.
Sau nhiều ngày đánh nhau như thế, chỉ có ngày hôm nay mới thật sự sảng khoái.
Sau khi bọn man di trải qua đả kích, hao phí thời gian ban ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi được phạm vi bị công kích.
Lúc này, tất cả bọn chúng đều chật vật không thôi, sao còn bộ dáng khí phách hăng hái kiêu ngạo trước đó. Ngay cả người mang binh lần này là Tả Dực Hiền Vương Kha Lực Tà cũng bị tia lửa đốt đến tận đầu tóc, râu cũng bị đốt cháy một đoạn.
Sau khi nghe cấp dưới bẩm báo thương vong, Kha Lực Tà hét lớn một tiếng, dùng đao chém chiến mã què bên cạnh thành hai nửa.
“Đám cừu hai chân chết tiệt!” Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thành Túc Châu xa xa, nghe thấy tiếng hoan hô bên kia, tức giận đến mức khí huyết dâng tâm, lạnh lùng nói: “Truyền lệnh xuống, mau chóng chỉnh đốn lại, sau khi đánh hạ được thành Túc Châu, hãy để cho bọn họ đốt giết đánh cướp mười ngày! Vàng bạc của cải trong thành cùng với mỹ nữ Đại Đường, tất cả đều là của bọn họ."
Tiền tài làm động lòng người, được mệnh lệnh này ban xuống, bọn man di lại nhanh chóng khơi dậy tinh thần chiến đấu, lần lượt lên chiến mã gào rống. Hận không thể lập tức áp sát được thành Túc Châu, rửa được mối nhục kia. Giết chết nam nhân Đại Đường, chiếm thê tử của bọn họ, khiến cho thê nhi của bọn họ phải khóc thút thít.
Máy bắn đá sau khi cải biến đã cho mọi người thấy được sức mạnh của nó. Sau khi những tên man di rút lui, nhóm thợ thủ công bắt đầu mạnh mẽ cải tiến máy bắn đá.
Bất quá Phùng Trinh cũng biết, lần này sẽ không thể có sát thương lớn như vậy, ước chừng những tên man di đã ngã một lần nên sẽ khôn hơn một chút, tiếp theo sẽ không vào tới trong phạm vi công kích của bọn họ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cải tiến cơ giới vẫn sẽ hữu ích một chút, Phùng Trinh cũng không nói lời nào để làm mất lòng tin của mọi người.
Hơn nữa, trải qua lần thiêu đốt man di trước đó cũng đã đả kích sĩ khí của bọn man di, để cho bọn chúng tổn thất một ít binh mã, cũng là vì tranh thủ thời gian một ngày cho thành Túc Châu. Muốn dựa vào những người như bọn họ để thủ thành là không thực tế, vẫn phải phụ thuộc vào đại quân.
Dù vậy, Trương phu nhân đã tạo dựng được hình tượng trong lòng binh lính và dân chúng trong trận chiến Túc Châu. Từ nay về sau, tất cả mọi người đều sẽ biết, phu nhân của đại tướng quân có dũng có mưu, cân quắc không nhường tu mi*, đánh cho đám man di kia hôi phi yên diệt.
*cân quắc: chỉ phái nữ, tu mi: đấng mày râu
Trong lòng Trương phu nhân tự nhiên vô cùng phấn chấn, đối với Phùng Trinh bày mưu tính kế cho bà ta, cũng đã nhìn bằng con mắt khác. Bà ta cũng rất tò mò, một kỳ nữ có mưu vị kỳ lược như thế, vì sao lại gả đến một hộ quân gia bình thường.
Những cao môn quý nữ trước đó bà ta đã gặp, so ra cũng không thể sánh được với phong thái và tài trí này.
"Ngươi rất khá, lần này có thể bảo vệ được thành Túc Châu, ngươi xứng đáng được công lớn."
Sau khi xuống thành lầu, Trương phu nhân cười khen.
Phùng Trinh vội vàng nói: "Dân phụ không dám kể công, đều là công sức của một mình phu nhân ngăn cơn sóng dữ, cứu được dân chúng Túc Châu. Dân phụ cùng với dân chúng Túc Châu đều vô cùng cảm kích phu nhân."
Không tham công, biết tiến biết lui. Trương phu nhân hài lòng gật đầu, cười nói: "Bất kể như thế nào, công lao của ngươi, ta đều sẽ ghi tạc trong lòng."
Phùng Trinh nghe ra được, đây là không có ý định công khai, bất quá Trương phu nhân sẽ ghi nhớ đóng góp lần này của nàng, ngày sau tự nhiên cũng sẽ có chỗ có lợi. Nhưng bản thân nàng không tính toán kể công, tự nhiên cũng không thèm để ý, lập tức quỳ xuống bái tạ: "Đa tạ phu nhân."
"Ừm, bổn phu nhân nhưng thật ra rất tò mò, loại nữ tử như ngươi, lại có thể xứng với nhân vật anh hùng như thế nào."
Phùng Trinh đang định nói trượng phu của mình chỉ là một Ngũ trưởng bình thường, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vã, nghe được âm thanh này, vẻ mặt của hai người đều thay đổi.
Lão bà tử vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Phu nhân, đại quân đã về, đại quân của chúng ta đã về."
Nghe được tin này, lúc này mới xem như thật sự nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nhóm người bảo vệ Túc Châu cuối cùng đã trở lại.
Quân Đại Đường đóng giữ biên cảnh đã nhiều năm, sức chiến đấu đều rất mạnh. Ngay cả dùng bộ binh chống lại kỵ binh, cũng có thể liều mạng với bọn man di trong một thời gian.
Lúc này, đại quân do Thiếu tướng quân Trương Thừa Tông chỉ huy đã đến dưới thành Túc Châu, mấy ngày nay vất vả bôn ba, khiến cho nhóm hán tử cường tráng này cũng tiều tụy đi rất nhiều, nhưng bởi vì quân tình cấp bách, tất cả bọn họ đều là một đường đi đều gấp đến đỏ mắt.
Lần này, bị bọn man di bày kế đi đường vòng vượt qua hậu phương của bọn họ, đoàn người đều cảm thấy nhục nhã không thôi. Cho nên sau khi tới bên này, nhóm phó tướng liền xin xuất trận ứng chiến, đánh cho bọn man di này một trận thật lớn.
Trương Thừa Tông ngồi trên lưng ngựa, từ xa quan sát động tĩnh của man di và hướng Túc Châu, sau khi nghe tin tức từ trinh sát bẩm báo, đều nghi hoặc không thôi: “Không nghĩ tới quân phòng thủ thành Túc Châu có thể thủ được mấy ngày nay, bọn họ như thế nào làm được?"
Quân phòng thủ Túc Châu nhiều hay ít, hắn ta chính là người rõ ràng hơn ai hết. Không nghĩ tới hiện tại chẳng những thành không bị phá, mà bọn man di cũng có vẻ sóng êm gió lặng, thế nhưng lại không tấn công thành Túc Châu.
Hiện tượng này khiến hắn ta vô cùng khó hiểu, nhóm phó tướng khác cũng cảm thấy rất kỳ quái, lo lắng đây là quỷ kế của man di.
Cho nên vào lúc này Trương Thừa Tông cũng không vội xuất kích, mà là để cho trinh sát đi trước để điều tra tình huống. Từ trước đến nay hắn ta đều hành sự rất cẩn thận, sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ, dù sao lúc này thành Túc Châu cũng không có nguy hiểm, hắn ta tự nhiên không nóng vội.
Trương phu nhân đi lên tòa thành, nhìn thấy đại quân thế nhưng không có động tĩnh, bà ta cảm thấy rất tức giận.
Hiện tại bọn man di phỏng chừng từ trong đả kích hôm qua còn chưa khôi phục lại được, đây chính là thời cơ tốt để ra tay, nếu như lại chần chờ nữa, chỉ sợ sẽ để cho man di có cơ hội Man tộc có cơ hội hòa hoãn lại.
“Là ai đang cầm quân?” Trương phu nhân nhìn cờ xí ở phía đối diện: “Nhất định không phải là Định Nam.” Nhi tử của bà ta trước nay trí dũng song toàn, chưa từng sợ chiến, sao có thể trơ mắt nhìn quân man di giương oai ở cửa lớn nhà mình.
Phạm Đồng nhón mũi chân nhìn hồi lâu mới nhìn rõ được cờ xí: “Là Trung quân của quân Túc Châu, cầm quân hẳn là Thiếu tướng quân."
“Là Thừa Tông?” Nghe vậy thì sắc mặt Trương phu nhân hơi trầm lại. “Quên đi, nếu bọn họ đã trở về, ta là giới nữ lưu, cũng mặc kệ chuyện này.” Xong thì dẫn người đi xuống thành lầu.
Phùng Trinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ. Trương Thừa Tông này là do nguyên phối của Trương đại tướng quân là Ninh thị sinh ra, nghe nói từ nhỏ đã được một tay đại tướng quân nuôi dưỡng, rất được sủng ái, tuổi còn trẻ đã trở thành tướng lĩnh của Trung quân Túc Châu, dưới trướng có mấy vạn binh mã. Mà thân tử của La phu nhân chính là Trương Định Nam chỉ là một Giáo úy. Hơn nữa vẫn còn ở Hãm trận doanh nguy hiểm nhất.
Có vẻ như bên trong thành Túc Châu này cũng không yên bình a.
Cũng không biết Tiêu Sơn có trở về không? Hay là đã có chuyện gì xảy ra với hắn rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.