Chương 9:
Vọng Giang Ảnh
10/08/2023
Phùng Lý thị nhìn thấy sắc mặt Phùng tú tài thay đổi, trong lòng tức khắc hơi lộp bộp, vội vàng nói với hai người Phùng Trinh: "Phụ thân của con bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không tốt, mấy đứa ra bên ngoài nghỉ ngơi đi, ta làm cơm trưa cho mấy đứa."
Nói xong lại nhìn thoáng qua Phùng tú tài, ý bảo ông vì nữ nhi đừng làm nữ tế khó xử.
Thấy vậy, Phùng tú tài cũng cảm thấy một nỗi chua xót trong lòng. Ông biết bệnh tình của mình chính là nguyên nhân căn bản khiến nữ nhi của ông phải gả vào Tiêu gia, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Sơn, trong lòng ông vẫn cảm thấy không cam lòng, đồng thời cũng có phần oán hận tâm tư Tiêu gia cháy nhà mà hôi của.
Tuy rằng Tiêu Sơn là người thô lỗ, nhưng vẫn có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy sự chán ghét không giấu giếm của Phùng tú tài đối với mình, trong lòng hắn cũng có chút lĩnh ngộ được, hắn liếc nhìn Phùng Trinh ở bên cạnh đang cắn môi, cắn chặt răng tiến lên một bước, quỳ trước giường của Phùng tú tài: “Cha, con là một người thô lỗ không biết nói chuyện, nhưng con đảm bảo với ngài, con sẽ đối xử tốt với Trinh nhi cả đời. Nếu Tiêu Sơn con vẫn còn một ngày, cũng sẽ không để cho Trinh nhi chịu khổ."
Nói xong còn dập đầu mấy cái trên đất để thể hiện quyết tâm của mình.
“Con làm gì vậy, mau đứng lên đi.” Phùng Lý thị vội vàng chạy tới đỡ nữ tế dậy. Tiêu Sơn lại kiên quyết không đứng lên, hắn chỉ nhìn Phùng tú tài, như thể đang chờ ông lên tiếng.
Phùng tú tài đang dựa vào đầu giường, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn, nhạc phụ nữ tế dường như đang phân cao thấp với nhau.
“Phụ thân…” Đợi một lúc sau, Phùng Trinh mới khẽ gọi một tiếng, trong giọng điệu mang theo một chút làm nũng.
Phùng tú tài vừa nghe thì thu hồi tầm mắt, thở dài một hơi: “Thật là nữ sinh hướng ngoại, lúc này mới có mấy ngày, đã biết giúp đỡ trượng phu."
Nghe được lời này, Phùng Trinh biết Phùng tú tài đã hoàn toàn đồng ý cho mối hôn sự của nàng và Tiêu Sơn, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng kéo Tiêu Sơn lên: “Còn quỳ làm gì, mau châm trà cho phụ thân đi."
Nhìn thấy Phùng Trinh đưa mắt ra hiệu, Tiêu Sơn cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, đi ra ngoài châm trà.
Phùng Lý thị lo lắng nữ tế không quen thuộc trong nhà, cho nên cũng theo ra ngoài để giúp đỡ.
"Phụ thân." Phùng Trinh ngồi ở mép giường, mặt đầy ý cười nhìn Phùng tú tài. Giờ khắc này, nàng thật sự cảm thấy Phùng tú tài là một phụ thân tốt. Mặc dù ông cố chấp, nhưng là thật sự suy nghĩ cho nữ nhi của mình.
Phùng tú tài thở dài: "Đứng trách phụ thân khó xử hắn, rốt cuộc là con phải gả đi dưới hoàn cảnh như vậy, mẫu thân con lại mềm lòng, ta làm phụ thân phải gánh vác, phải cho hắn biết, nhà mẹ đẻ của con rất kiên cường, không chấp nhận để hắn khi dễ con."
Nói xong lại cười một chút: "Bất quá nhìn tiểu tử này, thật ra có vài phần thật tình."
“Đương nhiên, ánh mắt của nữ nhi ngài cũng sẽ không tệ.” Phùng Trinh đắc ý nói, hoàn toàn không để ý tới trước đó là nàng nhắm mắt gả đi, còn chưa từng thấy qua Tiêu Sơn.
Phụ tử hai người đang nói chuyện, Phùng Lý thị đã để cho Tiêu Sơn mang trà vào.
Tiêu Sơn cung kính dâng trà cho Phùng tú tài, bộ dáng quy củ, nhưng thật ra điều này khiến khuôn mặt đầy vết thẹo của hắn không còn quá lạnh lùng và cứng rắn, bất quá có thêm vài phần thành thật.
Phùng tú tài hài lòng gật đầu: “Đứng dậy đi, sau này nhất định phải đối xử tốt với Trinh nhi."
“Cha yên tâm, con sẽ như thế.” Tiêu Sơn lập tức cười ngây ngô đáp ứng. Một thê tử tốt như vậy, cho dù nhạc phụ không nói, hắn cũng sẽ trân trọng.
Vào buổi trưa, Phùng Trinh giúp Phùng Lý thị nấu cơm ở phòng bếp, Tiêu Sơn giúp đổ đầy vại nước trong nhà, lại đi chẻ củi, chất đầy trong sân. Phùng Lý thị ở trong bếp nhìn bộ dáng nữ tế siêng năng cần mẫn, trong lòng cũng cảm thấy rất thích.
Tục ngữ có câu, trượng mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng vừa ý. Hiện tại nhìn nữ tế của mình, Phùng Lý thị ngày càng hài lòng.
Nhìn thấy Tiêu Sơn bận rộn ở bên ngoài, Phùng Lý thị thì thầm với khuê nữ đang thái rau: "Tiêu Sơn khó có được mới trở về một lần, con phải tranh thủ thật tốt, sớm mang thai đi. Nữ nhân có con cái mới có thể có được chỗ đứng vững chắc ở nhà."
Phùng Trinh nghe những lời này dừng động tác lại, mắt nhìn Tiêu Sơn đang bận rộn, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp. Hiện tại nàng chưa muốn sinh con, dù sao nàng vẫn còn trẻ, chưa đến mười tám tuổi. Phùng Trinh cảm thấy ít nhất sau hai mươi tuổi mới có con là điều tốt cho cả bản thân và đứa trẻ. Tuy nhiên ngại với quan niệm của người xưa, nàng chạy theo trào lưu cũng phải đợi đến năm mười tám tuổi mới nghĩ đến chuyện con cái.
Và còn một điểm nữa, cuộc sống ở nhà bây giờ thật sự khó khăn. Nàng ngay cả ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại có sức lực để nuôi dạy con cái. Nàng cũng không muốn đứa trẻ sau khi sinh ra liền phải chịu khổ. Ít nhất, cũng phải đợi cho đến khi Tiêu Sơn có một vị trí bán quan chức rồi lại nói.
Vì vậy, Phùng Trinh thật sự không vội vàng sinh con.
Tất nhiên, nàng không dám biểu lộ ra lời này. Bằng không chính là đi chệch hướng, vì vậy chỉ mím môi gật đầu. Thầm nghĩ dù sao Tiêu Sơn không phải lúc nào cũng ở nhà, dù nàng muốn mang thai cũng không thể mang thai được, cho nên không có áp lực về mặt này.
Trong bữa trưa, Phùng tú tài cố tình ra khỏi giường để uống một chén với nữ tế. Ở trong quân doanh Tiêu Sơn giống như vò rượu, bất quá khi ở trước mặt nhạc phụ tú tài, cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể nhấm nháp từng ngụm nhỏ, chứ đừng nói là trong lòng đang miễn cưỡng mắc nghẹn.
Phùng tú tài không biết trong đầu Tiêu Sơn đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy nữ tế của mình không thô lỗ như bề ngoài, hành vi tác phong nhưng thật ra lại 'văn nhã'.
Sau bữa cơm chiều, Phùng Trinh liền lấy mấy quyển sách trong nhà đem về, để dùng giúp Tiêu Sơn học chữ.
"Được rồi, có chí tiến thủ là chuyện tốt. Tiêu Sơn, con còn trẻ, biết chữ biết lý lẽ, về sau mới có tiền đồ." Phùng tú tài vuốt râu vui vẻ nói.
Tiêu Sơn sờ sờ đầu, cười xấu hổ nói: "Con sẽ cố gắng học, không để cho nhạc phụ đại nhân thất vọng."
Phùng tú tài nghe vậy, liền lập tức vỗ bàn: “Tốt, tới đây, chúng ta uống một chén nữa." Ông nói rồi liền bưng chén rượu của mình và chạm vào chén của Tiêu Sơn.
Phùng Lý thị và Phùng Trinh nhìn bầu không khí thân thiết giữa hai người này, trong lòng cũng mừng thầm.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Phùng Trinh mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với nhà mẹ đẻ. Phùng Lý thị không sao, sau lần hôn sự trước đó khóc lóc, hiện tại bà đã có thể tiếp nhận sự thật nữ nhi đã thành thân. Phùng Thụy lại ôm lấy đùi của Phùng Trinh, luyến tiếc không muốn buông ra, khóc: “Tỷ, tỷ đừng đi. Đừng bỏ lại một mình đệ."
Vẻ mặt Phùng Trinh chua xót, lấy khăn tay lau nước mắt: “Khóc cái gì, tỷ cũng không muốn rời đi, về sau sẽ thường xuyên trở về thăm đệ."
Phùng tú tài không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp mắng: "Còn ra thế thống gì, sách ngày thường đọc đều chạy đi đâu hết rồi. Đường đường nam tử hán lại khóc thành bộ dáng xấu hổ như vậy."
Phùng Thụy được Phùng Trinh dỗ dành, lại bị Phùng tú tài làm cho sợ hãi, nhưng thật ra cũng không khóc tiếp, chỉ có thể méo miệng, ủy khuất nhìn Phùng Trinh.
Phùng Trinh cười xoa xoa khuôn mặt nhóc: “Sau này nửa tháng đệ sẽ trở về thăm đệ một lần, đệ cứ chăm chỉ đọc sách, quay đi tỷ sẽ kiểm tra đệ đấy."
"Thật sự có thể trở về sao? Bất quá mẫu thân nói tỷ đã thành thân, sau này không thể thường xuyên trở về."
“Là do mẫu thân dỗ đệ, tỷ có thể trở về thăm đệ, không tin cứ hỏi tỷ phu của đệ.” Nói xong, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn đang cảm khái về mối quan hệ tốt đẹp giữa người thân trong nhà của thê tử mình, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của tiểu cữu tử kia của mình khiến trong lòng hắn không khỏi run lên, hắn lập tức nói: "Nghe lời tỷ của đệ, tỷ của đệ nói gì thì chính là cái đó."
Phùng Thụy vừa nghe thì khuôn mặt tươi cười của nhóc liền thay đổi, cười tươi như một đóa hoa.
"Trinh nhi, người nhà của nàng có cảm tình thật tốt." Trên đường trở về, Tiêu Sơn không thể không cảm thấy xúc động.
Trước đây khi hắn ở nhà, vẫn luôn cho rằng, phương thức người trong nhà mình ở chung không có gì kỳ quái. Rốt cuộc do hắn là trưởng tử, có trách nhiệm lớn lao, không thể muốn làm gì thì làm như những đứa trẻ khác. Nhưng hiện tại nhìn thấy người Phùng gia thân mật như vậy, trong lòng ít nhiều thấy vô cùng hâm mộ.
Tuy rằng hắn là người thô lỗ, nhưng cũng khao khát thân tình. Cảm tình của huynh đệ trong quân doanh dù tốt đến đâu thì rốt cuộc cũng khác với người nhà.
Phùng Trinh nhẹ nhàng cười: “Chàng hâm mộ cái gì, cũng đừng quên, chàng cũng là người nhà của ta. Hiện tại chàng chính là người thân nhất của ta."
Tiêu Sơn nghe được thế thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Đúng vậy, hắn và Trinh nhi đều là phu thê, sau này cùng nhau sinh con đẻ cái, mãi cho đến già.
Cứ suy nghĩ như vậy, cả người Tiêu Sơn đều phấn chấn tinh thần.
Nếu lúc trước vì người trong nhà nên đi tòng quân, là một loại trách nhiệm không thể không gánh vác. Còn như hiện tại, là vì thê tử của mình, cố gắng chăm chỉ, làm một loại gánh vác ngọt ngào.
Để có thể âm thầm ở riêng nhiều hơn, cả hai cố ý đi thật chậm, trên đường vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện thân mật. Mặc dù Tiêu Sơn không biết nói lời ngọt tiếng ngọt, nhưng cũng không phải gốc du đơ cứng, trong lòng nghĩ cái gì đều có thể nói ra. Phùng Trinh cũng là một người có tư tưởng tiên phong, sẽ không ngượng ngùng xoắn xít, khi nói về những vấn đề riêng tư thì tự nhiên thân mật hơn, nhanh chóng như đôi lão phu thê, không giấu giếm gì nhau.
Khi về đến nhà, trời đã gần tối.
Các thành viên trong nhà hiển nhiên đã dùng bữa xong, đứng đầu là Tiêu Ngô thị, người một nhà ngồi trong phòng chính, trông như bộ dáng sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Khi Phùng Trinh nhìn thấy thế trận này, trái tim nàng đập loạn một nhịp, nói thầm đây là khách tới không có ý tốt.
Nàng âm thầm liếc nhìn Tiêu Sơn, phát hiện bộ dáng Tiêu Sơn hoàn toàn không dao động, trong lòng mới an tâm vài phần. Cùng đi theo Tiêu Sơn vào trong nhà.
Tiêu Sơn vào trong nhà, nhìn thấy cả nhà đang ngồi, liền chào hỏi: "Mẫu thân, mọi người còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Tiêu Ngô thị nghiêm mặt: “Hừ, con cũng biết đã muộn sao? Buổi sáng đi ra ngoài, hiện tại mới chịu trở về, ai lại hồi môn như các con vậy. Không biết còn tưởng rằng là ta cho nhi tử tới cửa nhà người ta ở rể."
Phùng Trinh thấy thế thì biết đây là đang nhắm vào nàng. Nói chính xác là để trấn áp sự kiêu ngạo của tức phụ mới như nàng. Trong lòng thầm cười lạnh, thật đúng là gặp phải bà bà ác độc, mình chỉ vừa mới vào cửa, giường ngủ còn chưa quen, bà bà này đã không kiên nhẫn nữa.
Còn không phải là lo lắng Tiêu Sơn lo lắng sau khi cưới được thê tử sẽ không còn cống hiến cho gia tộc như trước, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường trấn áp phu thê bọn họ sao.
Không nghĩ tới, bọn họ càng cư xử như vậy, Tiêu Sơn càng xa lánh bọn họ.
Nàng liếc nhìn Tiêu Sơn, nhưng cũng không hé răng nói gì. Dù sao khi Tiêu Sơn còn ở nhà, nàng đã xác định sẽ không xuất đầu lộ diện. Tiêu Sơn là trượng phu của nàng, mặc dù hắn sẽ không vì nàng mà xích mích với trong nhà, nhưng cũng không thể để nàng chịu oan ức.
Cũng may Tiêu Sơn đã không làm Phùng Trinh thất vọng. Nghe thấy trong giọng nói của lão mẫu nhà mình không được vui, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Mẫu thân, không phải chỉ hồi môn lâu hơn một chút thôi sao, có chuyện gì lớn đâu. Con còn nghe nói có người có mấy người khi hồi môn đều ở trong nhà hai ngày. Không phải con Trinh nhi ngay trong ngày đã vội vã trở về đây rồi sao."
Đây là lời Tiêu Sơn nói cho trong lòng mình. Nếu không phải bởi vì hắn phải gấp trở về quân doanh, nhìn thấy bộ dáng luyến tiếc kia của Phùng gia, hắn khẳng định có thể ở lại thêm hai ngày, đúng lúc giúp đỡ việc đồng ruộng cho nhạc phụ.
"Ngươi, ngươi tên nghịch tử này, ngươi còn cãi lại!"
Tiêu Ngô thị không ngờ trưởng tử của mình thế nhưng lại biết cãi lại, khuôn mặt lập tức giận đến trắng bệch. Chỉ vào Tiêu Sơn quát lên: "Ngươi đây là có thê tử liền quên mẫu thân a."
Nhìn thấy sắc mặt của lão mình đã tái nhợt, trong lòng Tiêu Sơn có chút luống cuống: “Mẫu thân, con. . . . . ."
Hắn còn chưa nói xong, Quách Thúy Hoa ở bên cạnh đã lắm miệng xen vào: "Đại ca, không phải muội nói huynh. Dù thế nào cũng không thể chọc giận nương, nương cũng vì muốn tốt cho huynh, đây chỉ vừa mới cưới thê tử, trong lòng không có điều độ, sau này người trong thôn sẽ chê cười huynh."
Sau khi nghe được thì Tiêu Sơn cảm thấy không vui. Mẫu thân mình dạy mình hai câu còn chưa tính, lại bị đệ muội nói thì tính là cái gì? Hắn nhướng mày: “Ai thích chê cười thì tự mình cứ chê cười. Nhưng Trinh nhi chỉ vừa mới vào cửa, không thể để cho nàng ấy ủy khuất được. Lễ vật hồi môn buổi sáng đã ít ỏi, ta còn chưa nhắc tới, nhưng hiện tại thì tính là gì?" Rốt cuộc thì hắn đã lăn lê bò lết trong quân doanh đã nhiều năm, từng người đều nhìn thấy nhiều thứ. Trước kia không muốn so đo, nhưng bây giờ thì đã khác.
Nói xong lại nhìn thoáng qua Phùng tú tài, ý bảo ông vì nữ nhi đừng làm nữ tế khó xử.
Thấy vậy, Phùng tú tài cũng cảm thấy một nỗi chua xót trong lòng. Ông biết bệnh tình của mình chính là nguyên nhân căn bản khiến nữ nhi của ông phải gả vào Tiêu gia, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Sơn, trong lòng ông vẫn cảm thấy không cam lòng, đồng thời cũng có phần oán hận tâm tư Tiêu gia cháy nhà mà hôi của.
Tuy rằng Tiêu Sơn là người thô lỗ, nhưng vẫn có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy sự chán ghét không giấu giếm của Phùng tú tài đối với mình, trong lòng hắn cũng có chút lĩnh ngộ được, hắn liếc nhìn Phùng Trinh ở bên cạnh đang cắn môi, cắn chặt răng tiến lên một bước, quỳ trước giường của Phùng tú tài: “Cha, con là một người thô lỗ không biết nói chuyện, nhưng con đảm bảo với ngài, con sẽ đối xử tốt với Trinh nhi cả đời. Nếu Tiêu Sơn con vẫn còn một ngày, cũng sẽ không để cho Trinh nhi chịu khổ."
Nói xong còn dập đầu mấy cái trên đất để thể hiện quyết tâm của mình.
“Con làm gì vậy, mau đứng lên đi.” Phùng Lý thị vội vàng chạy tới đỡ nữ tế dậy. Tiêu Sơn lại kiên quyết không đứng lên, hắn chỉ nhìn Phùng tú tài, như thể đang chờ ông lên tiếng.
Phùng tú tài đang dựa vào đầu giường, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn, nhạc phụ nữ tế dường như đang phân cao thấp với nhau.
“Phụ thân…” Đợi một lúc sau, Phùng Trinh mới khẽ gọi một tiếng, trong giọng điệu mang theo một chút làm nũng.
Phùng tú tài vừa nghe thì thu hồi tầm mắt, thở dài một hơi: “Thật là nữ sinh hướng ngoại, lúc này mới có mấy ngày, đã biết giúp đỡ trượng phu."
Nghe được lời này, Phùng Trinh biết Phùng tú tài đã hoàn toàn đồng ý cho mối hôn sự của nàng và Tiêu Sơn, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng kéo Tiêu Sơn lên: “Còn quỳ làm gì, mau châm trà cho phụ thân đi."
Nhìn thấy Phùng Trinh đưa mắt ra hiệu, Tiêu Sơn cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, đi ra ngoài châm trà.
Phùng Lý thị lo lắng nữ tế không quen thuộc trong nhà, cho nên cũng theo ra ngoài để giúp đỡ.
"Phụ thân." Phùng Trinh ngồi ở mép giường, mặt đầy ý cười nhìn Phùng tú tài. Giờ khắc này, nàng thật sự cảm thấy Phùng tú tài là một phụ thân tốt. Mặc dù ông cố chấp, nhưng là thật sự suy nghĩ cho nữ nhi của mình.
Phùng tú tài thở dài: "Đứng trách phụ thân khó xử hắn, rốt cuộc là con phải gả đi dưới hoàn cảnh như vậy, mẫu thân con lại mềm lòng, ta làm phụ thân phải gánh vác, phải cho hắn biết, nhà mẹ đẻ của con rất kiên cường, không chấp nhận để hắn khi dễ con."
Nói xong lại cười một chút: "Bất quá nhìn tiểu tử này, thật ra có vài phần thật tình."
“Đương nhiên, ánh mắt của nữ nhi ngài cũng sẽ không tệ.” Phùng Trinh đắc ý nói, hoàn toàn không để ý tới trước đó là nàng nhắm mắt gả đi, còn chưa từng thấy qua Tiêu Sơn.
Phụ tử hai người đang nói chuyện, Phùng Lý thị đã để cho Tiêu Sơn mang trà vào.
Tiêu Sơn cung kính dâng trà cho Phùng tú tài, bộ dáng quy củ, nhưng thật ra điều này khiến khuôn mặt đầy vết thẹo của hắn không còn quá lạnh lùng và cứng rắn, bất quá có thêm vài phần thành thật.
Phùng tú tài hài lòng gật đầu: “Đứng dậy đi, sau này nhất định phải đối xử tốt với Trinh nhi."
“Cha yên tâm, con sẽ như thế.” Tiêu Sơn lập tức cười ngây ngô đáp ứng. Một thê tử tốt như vậy, cho dù nhạc phụ không nói, hắn cũng sẽ trân trọng.
Vào buổi trưa, Phùng Trinh giúp Phùng Lý thị nấu cơm ở phòng bếp, Tiêu Sơn giúp đổ đầy vại nước trong nhà, lại đi chẻ củi, chất đầy trong sân. Phùng Lý thị ở trong bếp nhìn bộ dáng nữ tế siêng năng cần mẫn, trong lòng cũng cảm thấy rất thích.
Tục ngữ có câu, trượng mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng vừa ý. Hiện tại nhìn nữ tế của mình, Phùng Lý thị ngày càng hài lòng.
Nhìn thấy Tiêu Sơn bận rộn ở bên ngoài, Phùng Lý thị thì thầm với khuê nữ đang thái rau: "Tiêu Sơn khó có được mới trở về một lần, con phải tranh thủ thật tốt, sớm mang thai đi. Nữ nhân có con cái mới có thể có được chỗ đứng vững chắc ở nhà."
Phùng Trinh nghe những lời này dừng động tác lại, mắt nhìn Tiêu Sơn đang bận rộn, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp. Hiện tại nàng chưa muốn sinh con, dù sao nàng vẫn còn trẻ, chưa đến mười tám tuổi. Phùng Trinh cảm thấy ít nhất sau hai mươi tuổi mới có con là điều tốt cho cả bản thân và đứa trẻ. Tuy nhiên ngại với quan niệm của người xưa, nàng chạy theo trào lưu cũng phải đợi đến năm mười tám tuổi mới nghĩ đến chuyện con cái.
Và còn một điểm nữa, cuộc sống ở nhà bây giờ thật sự khó khăn. Nàng ngay cả ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại có sức lực để nuôi dạy con cái. Nàng cũng không muốn đứa trẻ sau khi sinh ra liền phải chịu khổ. Ít nhất, cũng phải đợi cho đến khi Tiêu Sơn có một vị trí bán quan chức rồi lại nói.
Vì vậy, Phùng Trinh thật sự không vội vàng sinh con.
Tất nhiên, nàng không dám biểu lộ ra lời này. Bằng không chính là đi chệch hướng, vì vậy chỉ mím môi gật đầu. Thầm nghĩ dù sao Tiêu Sơn không phải lúc nào cũng ở nhà, dù nàng muốn mang thai cũng không thể mang thai được, cho nên không có áp lực về mặt này.
Trong bữa trưa, Phùng tú tài cố tình ra khỏi giường để uống một chén với nữ tế. Ở trong quân doanh Tiêu Sơn giống như vò rượu, bất quá khi ở trước mặt nhạc phụ tú tài, cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể nhấm nháp từng ngụm nhỏ, chứ đừng nói là trong lòng đang miễn cưỡng mắc nghẹn.
Phùng tú tài không biết trong đầu Tiêu Sơn đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy nữ tế của mình không thô lỗ như bề ngoài, hành vi tác phong nhưng thật ra lại 'văn nhã'.
Sau bữa cơm chiều, Phùng Trinh liền lấy mấy quyển sách trong nhà đem về, để dùng giúp Tiêu Sơn học chữ.
"Được rồi, có chí tiến thủ là chuyện tốt. Tiêu Sơn, con còn trẻ, biết chữ biết lý lẽ, về sau mới có tiền đồ." Phùng tú tài vuốt râu vui vẻ nói.
Tiêu Sơn sờ sờ đầu, cười xấu hổ nói: "Con sẽ cố gắng học, không để cho nhạc phụ đại nhân thất vọng."
Phùng tú tài nghe vậy, liền lập tức vỗ bàn: “Tốt, tới đây, chúng ta uống một chén nữa." Ông nói rồi liền bưng chén rượu của mình và chạm vào chén của Tiêu Sơn.
Phùng Lý thị và Phùng Trinh nhìn bầu không khí thân thiết giữa hai người này, trong lòng cũng mừng thầm.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Phùng Trinh mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với nhà mẹ đẻ. Phùng Lý thị không sao, sau lần hôn sự trước đó khóc lóc, hiện tại bà đã có thể tiếp nhận sự thật nữ nhi đã thành thân. Phùng Thụy lại ôm lấy đùi của Phùng Trinh, luyến tiếc không muốn buông ra, khóc: “Tỷ, tỷ đừng đi. Đừng bỏ lại một mình đệ."
Vẻ mặt Phùng Trinh chua xót, lấy khăn tay lau nước mắt: “Khóc cái gì, tỷ cũng không muốn rời đi, về sau sẽ thường xuyên trở về thăm đệ."
Phùng tú tài không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp mắng: "Còn ra thế thống gì, sách ngày thường đọc đều chạy đi đâu hết rồi. Đường đường nam tử hán lại khóc thành bộ dáng xấu hổ như vậy."
Phùng Thụy được Phùng Trinh dỗ dành, lại bị Phùng tú tài làm cho sợ hãi, nhưng thật ra cũng không khóc tiếp, chỉ có thể méo miệng, ủy khuất nhìn Phùng Trinh.
Phùng Trinh cười xoa xoa khuôn mặt nhóc: “Sau này nửa tháng đệ sẽ trở về thăm đệ một lần, đệ cứ chăm chỉ đọc sách, quay đi tỷ sẽ kiểm tra đệ đấy."
"Thật sự có thể trở về sao? Bất quá mẫu thân nói tỷ đã thành thân, sau này không thể thường xuyên trở về."
“Là do mẫu thân dỗ đệ, tỷ có thể trở về thăm đệ, không tin cứ hỏi tỷ phu của đệ.” Nói xong, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn đang cảm khái về mối quan hệ tốt đẹp giữa người thân trong nhà của thê tử mình, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của tiểu cữu tử kia của mình khiến trong lòng hắn không khỏi run lên, hắn lập tức nói: "Nghe lời tỷ của đệ, tỷ của đệ nói gì thì chính là cái đó."
Phùng Thụy vừa nghe thì khuôn mặt tươi cười của nhóc liền thay đổi, cười tươi như một đóa hoa.
"Trinh nhi, người nhà của nàng có cảm tình thật tốt." Trên đường trở về, Tiêu Sơn không thể không cảm thấy xúc động.
Trước đây khi hắn ở nhà, vẫn luôn cho rằng, phương thức người trong nhà mình ở chung không có gì kỳ quái. Rốt cuộc do hắn là trưởng tử, có trách nhiệm lớn lao, không thể muốn làm gì thì làm như những đứa trẻ khác. Nhưng hiện tại nhìn thấy người Phùng gia thân mật như vậy, trong lòng ít nhiều thấy vô cùng hâm mộ.
Tuy rằng hắn là người thô lỗ, nhưng cũng khao khát thân tình. Cảm tình của huynh đệ trong quân doanh dù tốt đến đâu thì rốt cuộc cũng khác với người nhà.
Phùng Trinh nhẹ nhàng cười: “Chàng hâm mộ cái gì, cũng đừng quên, chàng cũng là người nhà của ta. Hiện tại chàng chính là người thân nhất của ta."
Tiêu Sơn nghe được thế thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Đúng vậy, hắn và Trinh nhi đều là phu thê, sau này cùng nhau sinh con đẻ cái, mãi cho đến già.
Cứ suy nghĩ như vậy, cả người Tiêu Sơn đều phấn chấn tinh thần.
Nếu lúc trước vì người trong nhà nên đi tòng quân, là một loại trách nhiệm không thể không gánh vác. Còn như hiện tại, là vì thê tử của mình, cố gắng chăm chỉ, làm một loại gánh vác ngọt ngào.
Để có thể âm thầm ở riêng nhiều hơn, cả hai cố ý đi thật chậm, trên đường vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện thân mật. Mặc dù Tiêu Sơn không biết nói lời ngọt tiếng ngọt, nhưng cũng không phải gốc du đơ cứng, trong lòng nghĩ cái gì đều có thể nói ra. Phùng Trinh cũng là một người có tư tưởng tiên phong, sẽ không ngượng ngùng xoắn xít, khi nói về những vấn đề riêng tư thì tự nhiên thân mật hơn, nhanh chóng như đôi lão phu thê, không giấu giếm gì nhau.
Khi về đến nhà, trời đã gần tối.
Các thành viên trong nhà hiển nhiên đã dùng bữa xong, đứng đầu là Tiêu Ngô thị, người một nhà ngồi trong phòng chính, trông như bộ dáng sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Khi Phùng Trinh nhìn thấy thế trận này, trái tim nàng đập loạn một nhịp, nói thầm đây là khách tới không có ý tốt.
Nàng âm thầm liếc nhìn Tiêu Sơn, phát hiện bộ dáng Tiêu Sơn hoàn toàn không dao động, trong lòng mới an tâm vài phần. Cùng đi theo Tiêu Sơn vào trong nhà.
Tiêu Sơn vào trong nhà, nhìn thấy cả nhà đang ngồi, liền chào hỏi: "Mẫu thân, mọi người còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Tiêu Ngô thị nghiêm mặt: “Hừ, con cũng biết đã muộn sao? Buổi sáng đi ra ngoài, hiện tại mới chịu trở về, ai lại hồi môn như các con vậy. Không biết còn tưởng rằng là ta cho nhi tử tới cửa nhà người ta ở rể."
Phùng Trinh thấy thế thì biết đây là đang nhắm vào nàng. Nói chính xác là để trấn áp sự kiêu ngạo của tức phụ mới như nàng. Trong lòng thầm cười lạnh, thật đúng là gặp phải bà bà ác độc, mình chỉ vừa mới vào cửa, giường ngủ còn chưa quen, bà bà này đã không kiên nhẫn nữa.
Còn không phải là lo lắng Tiêu Sơn lo lắng sau khi cưới được thê tử sẽ không còn cống hiến cho gia tộc như trước, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường trấn áp phu thê bọn họ sao.
Không nghĩ tới, bọn họ càng cư xử như vậy, Tiêu Sơn càng xa lánh bọn họ.
Nàng liếc nhìn Tiêu Sơn, nhưng cũng không hé răng nói gì. Dù sao khi Tiêu Sơn còn ở nhà, nàng đã xác định sẽ không xuất đầu lộ diện. Tiêu Sơn là trượng phu của nàng, mặc dù hắn sẽ không vì nàng mà xích mích với trong nhà, nhưng cũng không thể để nàng chịu oan ức.
Cũng may Tiêu Sơn đã không làm Phùng Trinh thất vọng. Nghe thấy trong giọng nói của lão mẫu nhà mình không được vui, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Mẫu thân, không phải chỉ hồi môn lâu hơn một chút thôi sao, có chuyện gì lớn đâu. Con còn nghe nói có người có mấy người khi hồi môn đều ở trong nhà hai ngày. Không phải con Trinh nhi ngay trong ngày đã vội vã trở về đây rồi sao."
Đây là lời Tiêu Sơn nói cho trong lòng mình. Nếu không phải bởi vì hắn phải gấp trở về quân doanh, nhìn thấy bộ dáng luyến tiếc kia của Phùng gia, hắn khẳng định có thể ở lại thêm hai ngày, đúng lúc giúp đỡ việc đồng ruộng cho nhạc phụ.
"Ngươi, ngươi tên nghịch tử này, ngươi còn cãi lại!"
Tiêu Ngô thị không ngờ trưởng tử của mình thế nhưng lại biết cãi lại, khuôn mặt lập tức giận đến trắng bệch. Chỉ vào Tiêu Sơn quát lên: "Ngươi đây là có thê tử liền quên mẫu thân a."
Nhìn thấy sắc mặt của lão mình đã tái nhợt, trong lòng Tiêu Sơn có chút luống cuống: “Mẫu thân, con. . . . . ."
Hắn còn chưa nói xong, Quách Thúy Hoa ở bên cạnh đã lắm miệng xen vào: "Đại ca, không phải muội nói huynh. Dù thế nào cũng không thể chọc giận nương, nương cũng vì muốn tốt cho huynh, đây chỉ vừa mới cưới thê tử, trong lòng không có điều độ, sau này người trong thôn sẽ chê cười huynh."
Sau khi nghe được thì Tiêu Sơn cảm thấy không vui. Mẫu thân mình dạy mình hai câu còn chưa tính, lại bị đệ muội nói thì tính là cái gì? Hắn nhướng mày: “Ai thích chê cười thì tự mình cứ chê cười. Nhưng Trinh nhi chỉ vừa mới vào cửa, không thể để cho nàng ấy ủy khuất được. Lễ vật hồi môn buổi sáng đã ít ỏi, ta còn chưa nhắc tới, nhưng hiện tại thì tính là gì?" Rốt cuộc thì hắn đã lăn lê bò lết trong quân doanh đã nhiều năm, từng người đều nhìn thấy nhiều thứ. Trước kia không muốn so đo, nhưng bây giờ thì đã khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.