Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Chương 93: Chương 14.2
Vân Phong
27/02/2017
Edit: hongheechan
Một cái ý niệm trong đầu còn chưa ra, chỉ thấy tiểu hồ ly lui về phía sau khẽ đạp một cái, từ trong ngực Hàn Hàn xông tới đánh về phía lư hương trên bàn.
"Rầm." Một tiếng lư hương rơi xuống trên thảm, lò lửa rơi đầy đất, có ngọn lửa từ từ cháy lan ra.
"Nằm máng, cái đồ súc sinh lông đỏ này, cắn chết con đại bàng kim tinh của lão tử, lão tử còn chưa có tìm ngươi tính sổ, bây giờ ngươi lại tới gieo họa phòng ốc của lão tử. . . . . ." Nghe nói Công Tôn Văn muốn tới, tâm tình Mộ Dung Lân vốn đang không tốt, hiện tại càng nhanh xù lông, xắn tay áo định đi lên bắt tiểu hồ ly.
Tay Mộ Dung Ý lôi kéo, kéo hắn trở lại, lông mày chau chau: "Câm miệng!"
"Đại ca, huynh vì một nữ đầu bếp nhỏ mà giáo huấn ta cũng coi như xong, dù gì nàng vẫn là người, thế nhưng hiện tại huynh vì một súc sinh lông đỏ cũng giáo huấn ta, rốt cuộc ai mới là đệ đệ của huynh?" Mộ Dung Lân bất mãn oán trách.
Dù gì nàng vẫn là người? Trán Hàn Hàn kéo xuống một hàng vạch đen, lời nói này, làm sao nghe lại kỳ cục như vậy! Nhìn tiểu hồ ly duỗi móng vuốt cong chạm đáy lò hướng, không nhịn được muốn tiến lên ôm lấy nó, "Được rồi, đừng đùa nữa. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị Mộ Dung Ý kéo, đồng thời tay phải Mộ Dung Ý nhấc một cái, một khí lực hớn đánh thẳng đến, ngay lập tức đáy lò vỡ vụn.
"Chi chi." Tiểu hồ ly vui sướng kêu một tiếng, từ trong đáy lò vỡ tan móc ra một trùng đỏ tử mập mạp, lay hai cái, một hớp nuốt vào trong miệng.
Hàn Hàn nhìn ghê tởm: "Tiểu Phong Phong, làm sao ngươi bẩn như vậy, ngay cả trùng tử cũng ăn!"
Trán Mộ Dung Ý tối sầm: "Không được gọi nó là Tiểu Phong Phong!" Cảm giác này, nghe giống như bản thân đang ăn trùng tử vậy!
"Tại sao?" Hàn Hàn không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Ý, người này lại làm sao vậy, không phải đoạn thời gian gần đây rất tốt sao, tại sao lại không để cho gọi tiểu hồ ly là Tiểu Phong Phong rồi hả ?
"Không vì cái gì cả, phải đổi! Nếu không Bổn vương lập tức ném nó ra khỏi vương phủ!" Mộ Dung Ý nảy sinh ác độc. Tại sao, hắn có thể nói cho nàng biết tại sao không? Nằm mơ cũng sẽ không nói cho nàng biết!
Bá đạo! Hàn Hàn tốn hơi thừa lời, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: "Vậy ngươi nói, không gọi nó là Tiểu Phong Phong, vậy gọi nó là cái gì?"
"Hồng mao(*)." Mộ Dung Ý không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói. Tên gọi của một con súc sinh, cũng đáng làm hắn phí tâm sao?
(*)lông đỏ.
Hàn Hàn trợn mắt, quả thật bị thái độ tùy ý qua loa lấy lệ của người này làm cho tức chết, đi tới xốc tiểu hồ ly lên một phen: "Không gọi Tiểu Phong Phong, cũng không gọi hồng mao, tự ta tên sẽ đặt!" Xoay người ra khỏi cửa tù, bắt đầu quở trách tiểu hồ ly, "Ta nói ngươi là con heo đầu thai hả, cái gì bẩn thúi cũng nhét vào trong miệng, còn không sợ ăn đến đau bụng! Trở về súc miệng thật tốt cho ta, còn dám ăn trùng tử, ta sẽ khiến cho ngươi về sau không dám ăn trùng tử, nhớ chưa. . . ."
Nhìn Hàn Hàn đi, Mộ Dung Lân mới từ trong khiếp sợ phản ứng kịp, mắt xếch quyến rũ phong lưu chớp chớp, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Mộ Dung Ý, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, đánh chết hắn cũng sẽ không tin đại ca mình một mực sùng bái sẽ tranh luận với một nữ đầu bếp nhỏ về tên của một con súc sinh.
Hắc, cái này quả thực còn làm cho người ta khiếp sợ hơn việc Tiểu Ma Nữ kia muốn đi đến đây!
Mộ Dung Ý quét về phía Mộ Dung Lân, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi còn có lòng rảnh rỗi nghĩ chuyện khác?"
Gáy Mộ Dung Lân chợt lạnh, ý nghĩ ngay lập tức trở về, nhớ tới trùng tử ghê tởm mới vừa rồi kia, trực giác thấy không phải là đồ tốt gì, mắt phượng quyến rũ xẹt qua một tia hung dữ: "Mới vừa rồi vật đó là vật gì vậy?"
Lò lửa trên đất đã bị cai ngục dập tắt, xỉ than vỡ nát rơi tán lạc trên đất, có thể nhìn được rất rõ ràng, phần rỗng dưới đáy khắc hoa văn của lư hương, đây là chỗ đẹp của lư hương, thợ thủ công cố ý điêu khắc ra, nhưng vì lư hương lớn nhỏ khác nhau, cho nên nơi rỗng bên trong vô cùng nhỏ hẹp. Người bình thường vốn không tới sẽ có gian lận ở chỗ này.
Đỗ Trọng vừa thấy ở bên trong bếp lò móc ra lại là trùng tử màu đỏ, mà trùng tử vẫn an nhiên còn sống ở nơi đáy lò cực nóng như vậy, cũng biết chuyện không đúng, lúc này thấy hỏi, hoảng sợ quỳ trên mặt đất: "Hạ thần thật sự không biết, cái bếp lò này là mệnh sư gia của hạ thần tự mình đi mua, mới vừa dùng là lò mới, ai ngờ bên trong lại có con sâu đó."
"Đây không phải là trùng tử, mà là Xích Diễm cổ (*) Nam Cương." Trong con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý xẹt qua tia khát máu.
(*)cổ: con sâu độc.
Năm hắn mười tám tuổi ấy, trở thành tiên phong mang quân chinh chiến Nam Cương, vì kinh nghiệm ít, lại sốt ruột lập công, lúc thu phục Miêu Cương không cẩn thận tiến vào rừng độc cổ của Miêu Cương, bị các loại độc trùng độc thảo trong chăn gây thương tích, dii een đà nnleequyyd ôn may nhờ công lực của hắn thâm hậu, mới có thể giữ được tính mạng, cuối cùng mặc dù may mắn còn sống, nhưng là các loại độc hội tụ đến một nơi, lại lắng đọng ở trong cơ thể, đến mỗi mồng một, âm khí Đại Thịnh thì độc trong người sẽ phát tác, thân thể cũng sẽ bộ dáng biến thành đứa bé.
Sau đó hắn lao ra khổi rừng độc cổ bắt được Thánh nữ Nam Cương đang tu luyện ngoài rừng, lúc này mới trở lại đội ngũ cũng khiến cho Nam Cương cúi đầu xưng thần. Cũng vì vậy, hắn có danh tiếng lớn, được phá cách phong làm Tướng quân trấn giữ phía tây, còn trấn thủ Tây Bắc.
Cũng chính bởi vì nán lại trong rừng độc cổ ở Miêu Cương, cho nên hắn có thể nhận ra loại Xích Diễm cổ Miêu Cương hiếm có này.
"Xích Diễm cổ?" Đầu Đỗ Trọng ngay lập tức "ong" mơ hồ một phen, dập đầu như băm tỏi, "Nhiếp Chính vương Điện hạ anh minh, hạ thần có chết muôn lần cũng không dám dùng cái đồ độc này hại Mộ Dung Tướng quân, kính xin Vương Gia minh xét." Dùng Xích Diễm cổ Miêu Cương mưu hại Hiển Vũ tướng quân đương triều, tư thông với địch phản quốc, đây chính là tội lớn liên luỵ cửu tộc, nói gì cũng không thể thừa nhận .
"Đứng lên đi, đi đi gọi người sư gia kia đến, Bổn vương tự mình hỏi hắn." Mộ Dung Ý nói xong, xoay người ra khỏi phòng giam.
"Còn không mau đi!" Mộ Dung Lân một cước đá qua, trực tiếp đạp Đỗ Trọng từ trong phòng giam ra bên ngoài, mất công hắn còn cảm thấy Đỗ Trọng này là một người biết làm việc, thì ra là lại động tay chân trong lư hương.
Đỗ Trọng lăn một vòng trên mặt đất, không dám kêu đau, lật người bò dậy, khập khễnh tự mình đi ra ngoài để gọi người.
"Đại ca. . . ." Trong con ngươi quyến rũ của Mộ Dung Lân toát ra ánh lửa, nghĩ đến đối phương lại ác tâm dùng trùng tử đối phó mình như vậy, hắn lại tức giận muốn giết người! May nhờ con hồ ly nhỏ kia phát hiện ra sớm, nếu không mình thật sự bị một con trùng tử giết chết, mình nhất định là tướng quân chết nghẹn uất nhất cõi đời này!
Hắn không hận chân đao chân thương, hắn hận nhất người đùa bỡn những thứ thủ đoạn hạ lưu này với hắn.
"Bây giờ còn cảm thấy trong phòng giam thoải mái không?" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý liếc qua, Mộ Dung Lân nhẹn lời, tiếng nói thô ráp giải thích: "Ta đâu có nghĩ đến trong lò hương sẽ có Xích Diễm cổ!"
Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt: "Biết sợ là được, về sau làm việc phải động não! Không thay đổi tính khí nôn nôn nóng nóng, về sau chỉ thua thiệt cho ngươi thôi!"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Ý giương mắt, chỉ thấy mặt Đỗ Trọng đầy kinh hoảng, lảo đảo nghiêng ngã chạy vào: "Vương. . . . Vương Gia, không xong, sư gia tự sát!"
"Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Nhanh như vậy thì làm sao sẽ tự sát! Lão tử nhìn là ngươi giết người diệt khẩu rồi!" Đôi mắt xếch của Mộ Dung Lân trừng lên hai bước đi tới, một cước đạp đổ Đỗ Trọng trên mặt đất.
Đỗ trọng"Ai u" một tiếng, bỗng cảm thấy xương sườn của mình cũng sắp gảy: "Tướng quân bớt giận, những câu hạ thần nói là thật mà, sư gia kia thật sự là tự sát!"
"Mang Bổn vương đi qua." Mộ Dung Ý bước qua Đỗ Trọng đi ra ngoài, "Gọi khám nghiệm tử thi lên."
"Dạ, hạ thần đã thông báo khám nghiệm tử thi rồi." Đỗ Trọng chịu đựng thương tổn đồng ý, thấy bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới được cai ngục nâng đỡ đứng lên, khập khễnh theo sau.
Thi thể Sư gia ở phía tây Đại Lý Tự bên trong phòng hắn trải qua cuộc sống thường ngày, bên ngoài có bốn nha dịch canh chừng, thấy mấy người Mộ Dung Ý tới đây, rối rít hành lễ.
Hàn Hàn ở ngoài cửa chờ cả ngày không thấy Mộ Dung Ý ra ngoài, trong lòng không nhịn được, lại đi vào tìm, vừa vào cửa đã nhìn đến đám người bọn họ đi đến một gian phòng ốc phía tây, vội vàng để tiểu hồ ly xuống đất: "Đi theo", mình cũng đi theo.
Lúc này khám nghiệm tử thi cũng vào phòng, hành lễ, nghe Nhiếp Chính vương phân phó một tiếng, vội cầm công cụ lên kiểm tra chung quanh thi thể sư gia.
Hàn Hàn vừa vào nhà đã gặp được cảnh tượng như vậy, bước chân ngừng lại một chút, hơi hối hận đã đi theo, tuy nói nàng không sợ người chết, nhưng là thấy nhiều cũng xúi quẩy đúng không?
Thấy Hàn Hàn đi tới, đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Ý chợt tối đi: "Làm sao ngươi lại tới?" Ngộ nhỡ dọa hỏng tiểu nha đầu này thì làm sao đây?
Mặt Hàn Hàn tối sầm, nghe giọng nói của người này, rất không hoan nghênh mình nhỉ! Tuy là mình không vui khi thấy người chết, nhưng bị người ta ghét bỏ trước mặt nhiều người như vậy là chuyện gì?
Hai mắt thật to chớp chớp: "Nghe nói nơi này người chết, chưa từng thấy qua người chết, tới xem một chút." Làm bộ nhìn một cái trên thi thể, "Thì ra là treo cổ."
Mặt Mộ Dung Ý tối sầm: "Tới đây." Người chết xấu như vậy, cũng không sợ bị hù dọa.
Mặt Hàn Hàn khổ sở đi tới: "Ta ở nơi này sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi chứ?"
"Sợ ảnh hưởng còn qua." Đưa tay kéo Hàn Hàn vào trong ngực, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý chăm chú nhìn động tác liên tục của khám nghiệm tử thi.
Hàn Hàn chu mỏ, biết trước mắt không phải lúc mở miệng, mở mắt to hắc bạch phân minh cũng nhìn động tác liên tục của khám nghiệm tử thi.
Chưa qua một giây, khám nghiệm tử thi thu công cụ trong tay lại, quỳ xuống hành lễ: "Hồi vương gia, sư gia cũng không phải là tự sát, mà là sau khi chết thì bị người treo ở trên xà nhà."
"Ngươi có chứng cớ không?" Giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Ý nghe không ra tin hay không tin.
Khám nghiệm tử thi hơi khẩn trương: "Người treo cổ tự tử vì hít thở không thông, trong ánh mắt sẽ ra nhiều máu, hiện đầy tơ hồng, tiểu nhân thấy con ngươi trong mắt sư gia trắng đen rõ ràng, không một tia huyết sắc, hiển nhiên không phải treo cổ tự tử bình thường mà chết, còn nữa, mặc dù đầu lưỡi của sư gia để bên ngoài môi, nhưng trong miệng hắn có vết máu, rõ ràng chỗ cái lưỡi bị gảy đứt, hiển nhiên là sau khi chết bị lực lớn lôi kéo, kéo đầu lưỡi ra ngoài môi . Vì vậy, d d~ l q. d tiểu nhân đoán rằng sư gia cũng không phải là tự sát, cũng không phải là treo cổ tự tử mà chết."
"Ừ." Mộ Dung Ý gật đầu một cái.
"Vậy hắn chết thế nào?" Mộ Dung Lân nóng nảy nhìn về phía khám nghiệm tử thi.
Khám nghiệm tử thi lắc đầu một cái: "Bên ngoài cơ thể sư gia không có ngoại thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, tiểu nhân thật sự không có cách nào biết được vì sao hắn chết, nhưng thân thể sư gia vẫn còn hơi ấm, vết ứ đọng trên cổ còn rất mới, tiểu nhân suy đoán thời gian sư gia tử vong đến bây giờ không hơn một khắc đồng hồ."
Thời gian một khắc đồng hồ, đây chính là thời gian tiểu hồ ly phát hiện cổ trùng, chẳng lẽ bọn họ vừa phát hiện cổ trùng, người sau lưng lập tức phát hiện, sau đó động thủ giết sư gia?
Mộ Dung Ý lại hỏi mấy câu, thấy thật sự không hỏi ra chỗ khác lạ, đứng dậy dẫn theo Hàn Hàn ra ngoài, Mộ Dung Lân cũng theo sát.
Đỗ Trọng thấy bọn hắn đi, quỳ trên mặt đất ngăn đón cũng không dám cản trở, tại trên địa bàn của mình lại xuất hiện cổ trùng Nam Cương, đối tượng mưu hại còn là đường đệ Nhiếp Chính vương Hiển Vũ tướng quân, chỉ cần suy nghĩ một chút, sau lưng của hắn lại không nhịn được lại rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy đến thư phòng bắt đầu thảo tấu chương, viết đầu đuôi gốc rễ chuyện ngày hôm nay xuống, phong kín, chờ ngày thứ hai lâm triều bẩm báo hoàng thượng.
**
"Ngươi nói cái gì? Thằng nhóc Hoàng đế nhốt Lân nhi vào trong đại lao?" Lông mày Công Tôn Thiến dựng đứng, vỗ một cái trên mặt bàn.
Người bẩm báo phía trước bị sợ đến khẽ run rẩy: "Dạ, tin tức từ trên triều đình truyền đến nói là Hữu Ngự sử cáo buộc công tử cố ý gây hấn gây chuyện, đánh hoàng thân quốc thích, làm bại hoại nền tảng lập quốc, lúc này mới chọc giận Hoàng đế, nhốt công tử vào ."
"Thúi lắm!" Công Tôn Thiến gầm lên một tiếng, "Từ nhỏ Lân nhi nhà ta đã thông minh, tuân thủ lễ nghi, làm sao sẽ tùy ý đánh hoàng thân quốc thích, nhất định là những tên không có mắt kia tìm con ta gây phiền phức. Cái tên Hữu Ngự sử Tôn Khiêm đó vốn là người thân của Trần thái phó, là người của Hoàng, cái gì mà bại hoại nền tảng lập quốc, thật sự coi người ta là người ngu ! Đây rõ ràng là bọn họ không vừa mắt Ý nhi, không chọc nổi nó, lấy Lân nhi nhà ta ra hả giận !" Công Tôn Thiến oán hận nói.
"Dám đánh chủ ý lên Lân nhi, Tôn Khiêm này thật sự to gan!" Mộ Dung Trình Khiêm ngồi ở một bên, trên mặt nho nhã có vẻ tràn đầy giận dữ.
"Ta sẽ đi làm thịt hắn, xem ai còn dám khi dễ Lân nhi của ta!" Công Tôn Thiến ngồi không yên, nhắc roi lên lập tức đi ra bên ngoài.
"Cô, ta cũng đi!" Công Tôn Văn cầm nhuyễn kiếm theo sát.
"Khoan đã phu nhân!" Mộ Dung Trình Khiêm vội cao giọng gọi Công Tôn Thiến đang đi ra ngoài lại.
"Sao vậy, chẳng lẽ chàng không dám?" Công Tôn Thiến nghiêng đầu, vẻ giận dữ trên mặt tang lên.
"Dĩ nhiên không phải!" Mộ Dung Trình Khiêm cuống quít trấn an, tính tình phu nhân nhà mình vốn rất nóng nảy, gặp phải chuyện tình của Lân nhi càng bao che, nếu như không trấn an được, thật sự sẽ giết chết Tôn Khiêm giết, giải quyết như vậy thật sự là không tốt, "Việc cấp bách, hay là chúng ta vào trong tù xem Lân nhi một chút trước, rồi đón hắn ra hãy nói —— tiểu tử kia mới đi mười năm không trở về nhà, trở lại cũng sẽ không ở tại trong vương phủ, quả thật nên chịu chút dạy dỗ!"
"Chính là chịu dạy dỗ, cũng không tới phiên người ngoài bọn họ nhúng tay vào!" Công Tôn Thiến trừng mắt về phía Mộ Dung Trình Khiêm, "Chàng rốt cuộc là thế nào, nhi tử bị uất ức, chàng không ra mặt giúp đỡ, lại còn ở nơi này hả hê, đứa bé ta hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ để cho chàng xem chuyện tiếu lâm hả?!" Nói đến đây vành mắt đỏ lên, hết sức uất ức.
Đầu Mộ Dung Trình Khiêm căng lên, nhức đầu trấn an: "Tại sao lại nói cái này ra, nói theo như nàng nói, sao ta lại không ra mặt vì Lân nhi rồi hả? Chúng ta đi đón Lân nhi từ trong tù ra, quay trở lại, tìm cái tên Tôn Khiêm đó tính sổ, đến lúc đó vi phu giữ chặt hắn, giao cho nàng tùy tiện xử lý, chỉ cần không giết chết là được, nàng thấy như thế nào?"
"Cũng không khác lắm!" Lúc này Công Tôn Thiến mới hài lòng, một đoạn dây dưa như vậy, tức giận trong lòng hơi giảm một chút, biết dù gì Tôn Khiêm này cũng là mệnh quan triều đình, nếu thật sự giết chết hắn, phía sau sẽ vô cùng phiền toái.
"Vậy chúng ta nhanh đi trong tù đón biểu ca đi, trong tù này cũng không biết như thế nào, không biết biểu ca ở bên trong có chịu uất ức không." Công Tôn Văn vội vàng thúc giục ở một bên.
Từ lần trước len lén chạy tới tìm biểu ca, sau khi bị phụ mẫu xách về, nàng đã ba năm chưa từng thấy qua biểu ca, cũng không biết biểu ca thế nào.
"Đều là chàng, la lý lắm điều, làm trễ nãi thời gian ta gặp Lân nhi!" Công Tôn Thiến trừng Mộ Dung Trình Khiêm một cái, vội dẫn theo Công Tôn Văn đi ra ngoài. Mộ Dung Trình Khiêm theo sát ở phía sau.
Đỗ Trọng mới vừa viết xong tấu chương ở Đại Lý Tự, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy một hồi tiếng ồn ào ở trước cửa, tức giận ngút trời nhíu nhíu mày, chịu đựng vết thương mở cửa đi ra ngoài: "Lại xảy ra chuyện gì, từng người các ngươi không làm nhiệm vụ cho tốt, muốn bị ăn hèo đúng không?"
Lời còn chưa dứt, một cây roi phất ở trước mặt, quấn lấy hông của hắn nhắc lên, thân thể Đỗ Trọng không chịu nổi, nhất thời bị lăn qua.
"Cẩu quan nhà ngươi, nói nhanh một chút, nhốt Lân nhi nhà ta ở chỗ nào?" Công Tôn Thiến một cước đạp trên đùi Đỗ Trọng, Đỗ Trọng đau đến kêu "Ai u" một tiếng, thấy rõ người tới là ai, hận không thể lập tức ngất đi.
Mặc dù phu thê Mộ Dung Trình Khiêm không có vào triều làm quan, nhưng Công Tôn Thiến xuất thân từ thế gia võ lâm Công Tôn, được người giang hồ sùng bái, triều đình và giang hồ từ xưa đã nước giếng không chạm nước sông, nhưng nếu bọn họ thật sự chọc giận tới người giang hồ, những người giang hồ kia mặc kệ cái luật pháp gì, mỗi người đều có thể đánh cược vận mệnh, đến lúc đó tùy tiện để mắt tới người nào, người đó tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Còn nữa, về mặt thân phận Công Tôn Thiến chính là tam thẩm của Nhiếp Chính vương, nếu không cho nàng mặt mũi, bị Vương Gia biết, tuyệt đối không có chỗ tốt.
Vì vậy, mặc dù Mộ Dung Trình Khiêm không làm quan tại triều đình, nhưng ở kinh thành phu thê bọn họ cũng là người không ai dám trêu chọc. Đánh người nào, ai cũng phải chịu đựng, chỉ cần không phải liên quan đến mạng người, hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở giả bộ không biết đến.
Bây giờ bị hai Ma vương này tìm tới, Đỗ Trọng chỉ có cảm giác gần đây hắn thật sự là vận xấu vào đầu rồi, mới có thể liên tục bị đánh, bị đòn lại không thể lấy công đạo, trong lòng nguyền rủa một tiếng, khuôn mặt khổ sở: "Dưới chân Phu nhân lưu tình, sáng sớm nay Mộ Dung Tướng quân đã được Vương Gia tiếp về trong phủ, bây giờ đã không còn ở trong tù nữa rồi."
"Cái gì, hắn lại trở về vương phủ rồi hả?" Công Tôn Thiến hơi nhún chân, Đỗ Trọng gào thét một tiếng, một phen ngất đi.
Thu chân, Công Tôn Thiến thu roi đi ra ngoài: "Hôm nay mặc kệ hắn chạy đi đâu, ta cũng phải xách hỗn tiểu tử kia về nhà mới được!"
Trong mắt Công Tôn Văn xẹt qua vẻ hưng phấn, xách về nhà, mình có thể sớm chiều gặp mặt biểu ca, trên mặt mang theo nụ cười thật lớn: "Cô đợi chút, ta cũng đi!"
Một cái ý niệm trong đầu còn chưa ra, chỉ thấy tiểu hồ ly lui về phía sau khẽ đạp một cái, từ trong ngực Hàn Hàn xông tới đánh về phía lư hương trên bàn.
"Rầm." Một tiếng lư hương rơi xuống trên thảm, lò lửa rơi đầy đất, có ngọn lửa từ từ cháy lan ra.
"Nằm máng, cái đồ súc sinh lông đỏ này, cắn chết con đại bàng kim tinh của lão tử, lão tử còn chưa có tìm ngươi tính sổ, bây giờ ngươi lại tới gieo họa phòng ốc của lão tử. . . . . ." Nghe nói Công Tôn Văn muốn tới, tâm tình Mộ Dung Lân vốn đang không tốt, hiện tại càng nhanh xù lông, xắn tay áo định đi lên bắt tiểu hồ ly.
Tay Mộ Dung Ý lôi kéo, kéo hắn trở lại, lông mày chau chau: "Câm miệng!"
"Đại ca, huynh vì một nữ đầu bếp nhỏ mà giáo huấn ta cũng coi như xong, dù gì nàng vẫn là người, thế nhưng hiện tại huynh vì một súc sinh lông đỏ cũng giáo huấn ta, rốt cuộc ai mới là đệ đệ của huynh?" Mộ Dung Lân bất mãn oán trách.
Dù gì nàng vẫn là người? Trán Hàn Hàn kéo xuống một hàng vạch đen, lời nói này, làm sao nghe lại kỳ cục như vậy! Nhìn tiểu hồ ly duỗi móng vuốt cong chạm đáy lò hướng, không nhịn được muốn tiến lên ôm lấy nó, "Được rồi, đừng đùa nữa. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị Mộ Dung Ý kéo, đồng thời tay phải Mộ Dung Ý nhấc một cái, một khí lực hớn đánh thẳng đến, ngay lập tức đáy lò vỡ vụn.
"Chi chi." Tiểu hồ ly vui sướng kêu một tiếng, từ trong đáy lò vỡ tan móc ra một trùng đỏ tử mập mạp, lay hai cái, một hớp nuốt vào trong miệng.
Hàn Hàn nhìn ghê tởm: "Tiểu Phong Phong, làm sao ngươi bẩn như vậy, ngay cả trùng tử cũng ăn!"
Trán Mộ Dung Ý tối sầm: "Không được gọi nó là Tiểu Phong Phong!" Cảm giác này, nghe giống như bản thân đang ăn trùng tử vậy!
"Tại sao?" Hàn Hàn không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Ý, người này lại làm sao vậy, không phải đoạn thời gian gần đây rất tốt sao, tại sao lại không để cho gọi tiểu hồ ly là Tiểu Phong Phong rồi hả ?
"Không vì cái gì cả, phải đổi! Nếu không Bổn vương lập tức ném nó ra khỏi vương phủ!" Mộ Dung Ý nảy sinh ác độc. Tại sao, hắn có thể nói cho nàng biết tại sao không? Nằm mơ cũng sẽ không nói cho nàng biết!
Bá đạo! Hàn Hàn tốn hơi thừa lời, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: "Vậy ngươi nói, không gọi nó là Tiểu Phong Phong, vậy gọi nó là cái gì?"
"Hồng mao(*)." Mộ Dung Ý không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói. Tên gọi của một con súc sinh, cũng đáng làm hắn phí tâm sao?
(*)lông đỏ.
Hàn Hàn trợn mắt, quả thật bị thái độ tùy ý qua loa lấy lệ của người này làm cho tức chết, đi tới xốc tiểu hồ ly lên một phen: "Không gọi Tiểu Phong Phong, cũng không gọi hồng mao, tự ta tên sẽ đặt!" Xoay người ra khỏi cửa tù, bắt đầu quở trách tiểu hồ ly, "Ta nói ngươi là con heo đầu thai hả, cái gì bẩn thúi cũng nhét vào trong miệng, còn không sợ ăn đến đau bụng! Trở về súc miệng thật tốt cho ta, còn dám ăn trùng tử, ta sẽ khiến cho ngươi về sau không dám ăn trùng tử, nhớ chưa. . . ."
Nhìn Hàn Hàn đi, Mộ Dung Lân mới từ trong khiếp sợ phản ứng kịp, mắt xếch quyến rũ phong lưu chớp chớp, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Mộ Dung Ý, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, đánh chết hắn cũng sẽ không tin đại ca mình một mực sùng bái sẽ tranh luận với một nữ đầu bếp nhỏ về tên của một con súc sinh.
Hắc, cái này quả thực còn làm cho người ta khiếp sợ hơn việc Tiểu Ma Nữ kia muốn đi đến đây!
Mộ Dung Ý quét về phía Mộ Dung Lân, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi còn có lòng rảnh rỗi nghĩ chuyện khác?"
Gáy Mộ Dung Lân chợt lạnh, ý nghĩ ngay lập tức trở về, nhớ tới trùng tử ghê tởm mới vừa rồi kia, trực giác thấy không phải là đồ tốt gì, mắt phượng quyến rũ xẹt qua một tia hung dữ: "Mới vừa rồi vật đó là vật gì vậy?"
Lò lửa trên đất đã bị cai ngục dập tắt, xỉ than vỡ nát rơi tán lạc trên đất, có thể nhìn được rất rõ ràng, phần rỗng dưới đáy khắc hoa văn của lư hương, đây là chỗ đẹp của lư hương, thợ thủ công cố ý điêu khắc ra, nhưng vì lư hương lớn nhỏ khác nhau, cho nên nơi rỗng bên trong vô cùng nhỏ hẹp. Người bình thường vốn không tới sẽ có gian lận ở chỗ này.
Đỗ Trọng vừa thấy ở bên trong bếp lò móc ra lại là trùng tử màu đỏ, mà trùng tử vẫn an nhiên còn sống ở nơi đáy lò cực nóng như vậy, cũng biết chuyện không đúng, lúc này thấy hỏi, hoảng sợ quỳ trên mặt đất: "Hạ thần thật sự không biết, cái bếp lò này là mệnh sư gia của hạ thần tự mình đi mua, mới vừa dùng là lò mới, ai ngờ bên trong lại có con sâu đó."
"Đây không phải là trùng tử, mà là Xích Diễm cổ (*) Nam Cương." Trong con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý xẹt qua tia khát máu.
(*)cổ: con sâu độc.
Năm hắn mười tám tuổi ấy, trở thành tiên phong mang quân chinh chiến Nam Cương, vì kinh nghiệm ít, lại sốt ruột lập công, lúc thu phục Miêu Cương không cẩn thận tiến vào rừng độc cổ của Miêu Cương, bị các loại độc trùng độc thảo trong chăn gây thương tích, dii een đà nnleequyyd ôn may nhờ công lực của hắn thâm hậu, mới có thể giữ được tính mạng, cuối cùng mặc dù may mắn còn sống, nhưng là các loại độc hội tụ đến một nơi, lại lắng đọng ở trong cơ thể, đến mỗi mồng một, âm khí Đại Thịnh thì độc trong người sẽ phát tác, thân thể cũng sẽ bộ dáng biến thành đứa bé.
Sau đó hắn lao ra khổi rừng độc cổ bắt được Thánh nữ Nam Cương đang tu luyện ngoài rừng, lúc này mới trở lại đội ngũ cũng khiến cho Nam Cương cúi đầu xưng thần. Cũng vì vậy, hắn có danh tiếng lớn, được phá cách phong làm Tướng quân trấn giữ phía tây, còn trấn thủ Tây Bắc.
Cũng chính bởi vì nán lại trong rừng độc cổ ở Miêu Cương, cho nên hắn có thể nhận ra loại Xích Diễm cổ Miêu Cương hiếm có này.
"Xích Diễm cổ?" Đầu Đỗ Trọng ngay lập tức "ong" mơ hồ một phen, dập đầu như băm tỏi, "Nhiếp Chính vương Điện hạ anh minh, hạ thần có chết muôn lần cũng không dám dùng cái đồ độc này hại Mộ Dung Tướng quân, kính xin Vương Gia minh xét." Dùng Xích Diễm cổ Miêu Cương mưu hại Hiển Vũ tướng quân đương triều, tư thông với địch phản quốc, đây chính là tội lớn liên luỵ cửu tộc, nói gì cũng không thể thừa nhận .
"Đứng lên đi, đi đi gọi người sư gia kia đến, Bổn vương tự mình hỏi hắn." Mộ Dung Ý nói xong, xoay người ra khỏi phòng giam.
"Còn không mau đi!" Mộ Dung Lân một cước đá qua, trực tiếp đạp Đỗ Trọng từ trong phòng giam ra bên ngoài, mất công hắn còn cảm thấy Đỗ Trọng này là một người biết làm việc, thì ra là lại động tay chân trong lư hương.
Đỗ Trọng lăn một vòng trên mặt đất, không dám kêu đau, lật người bò dậy, khập khễnh tự mình đi ra ngoài để gọi người.
"Đại ca. . . ." Trong con ngươi quyến rũ của Mộ Dung Lân toát ra ánh lửa, nghĩ đến đối phương lại ác tâm dùng trùng tử đối phó mình như vậy, hắn lại tức giận muốn giết người! May nhờ con hồ ly nhỏ kia phát hiện ra sớm, nếu không mình thật sự bị một con trùng tử giết chết, mình nhất định là tướng quân chết nghẹn uất nhất cõi đời này!
Hắn không hận chân đao chân thương, hắn hận nhất người đùa bỡn những thứ thủ đoạn hạ lưu này với hắn.
"Bây giờ còn cảm thấy trong phòng giam thoải mái không?" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý liếc qua, Mộ Dung Lân nhẹn lời, tiếng nói thô ráp giải thích: "Ta đâu có nghĩ đến trong lò hương sẽ có Xích Diễm cổ!"
Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt: "Biết sợ là được, về sau làm việc phải động não! Không thay đổi tính khí nôn nôn nóng nóng, về sau chỉ thua thiệt cho ngươi thôi!"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Ý giương mắt, chỉ thấy mặt Đỗ Trọng đầy kinh hoảng, lảo đảo nghiêng ngã chạy vào: "Vương. . . . Vương Gia, không xong, sư gia tự sát!"
"Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Nhanh như vậy thì làm sao sẽ tự sát! Lão tử nhìn là ngươi giết người diệt khẩu rồi!" Đôi mắt xếch của Mộ Dung Lân trừng lên hai bước đi tới, một cước đạp đổ Đỗ Trọng trên mặt đất.
Đỗ trọng"Ai u" một tiếng, bỗng cảm thấy xương sườn của mình cũng sắp gảy: "Tướng quân bớt giận, những câu hạ thần nói là thật mà, sư gia kia thật sự là tự sát!"
"Mang Bổn vương đi qua." Mộ Dung Ý bước qua Đỗ Trọng đi ra ngoài, "Gọi khám nghiệm tử thi lên."
"Dạ, hạ thần đã thông báo khám nghiệm tử thi rồi." Đỗ Trọng chịu đựng thương tổn đồng ý, thấy bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới được cai ngục nâng đỡ đứng lên, khập khễnh theo sau.
Thi thể Sư gia ở phía tây Đại Lý Tự bên trong phòng hắn trải qua cuộc sống thường ngày, bên ngoài có bốn nha dịch canh chừng, thấy mấy người Mộ Dung Ý tới đây, rối rít hành lễ.
Hàn Hàn ở ngoài cửa chờ cả ngày không thấy Mộ Dung Ý ra ngoài, trong lòng không nhịn được, lại đi vào tìm, vừa vào cửa đã nhìn đến đám người bọn họ đi đến một gian phòng ốc phía tây, vội vàng để tiểu hồ ly xuống đất: "Đi theo", mình cũng đi theo.
Lúc này khám nghiệm tử thi cũng vào phòng, hành lễ, nghe Nhiếp Chính vương phân phó một tiếng, vội cầm công cụ lên kiểm tra chung quanh thi thể sư gia.
Hàn Hàn vừa vào nhà đã gặp được cảnh tượng như vậy, bước chân ngừng lại một chút, hơi hối hận đã đi theo, tuy nói nàng không sợ người chết, nhưng là thấy nhiều cũng xúi quẩy đúng không?
Thấy Hàn Hàn đi tới, đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Ý chợt tối đi: "Làm sao ngươi lại tới?" Ngộ nhỡ dọa hỏng tiểu nha đầu này thì làm sao đây?
Mặt Hàn Hàn tối sầm, nghe giọng nói của người này, rất không hoan nghênh mình nhỉ! Tuy là mình không vui khi thấy người chết, nhưng bị người ta ghét bỏ trước mặt nhiều người như vậy là chuyện gì?
Hai mắt thật to chớp chớp: "Nghe nói nơi này người chết, chưa từng thấy qua người chết, tới xem một chút." Làm bộ nhìn một cái trên thi thể, "Thì ra là treo cổ."
Mặt Mộ Dung Ý tối sầm: "Tới đây." Người chết xấu như vậy, cũng không sợ bị hù dọa.
Mặt Hàn Hàn khổ sở đi tới: "Ta ở nơi này sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi chứ?"
"Sợ ảnh hưởng còn qua." Đưa tay kéo Hàn Hàn vào trong ngực, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý chăm chú nhìn động tác liên tục của khám nghiệm tử thi.
Hàn Hàn chu mỏ, biết trước mắt không phải lúc mở miệng, mở mắt to hắc bạch phân minh cũng nhìn động tác liên tục của khám nghiệm tử thi.
Chưa qua một giây, khám nghiệm tử thi thu công cụ trong tay lại, quỳ xuống hành lễ: "Hồi vương gia, sư gia cũng không phải là tự sát, mà là sau khi chết thì bị người treo ở trên xà nhà."
"Ngươi có chứng cớ không?" Giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Ý nghe không ra tin hay không tin.
Khám nghiệm tử thi hơi khẩn trương: "Người treo cổ tự tử vì hít thở không thông, trong ánh mắt sẽ ra nhiều máu, hiện đầy tơ hồng, tiểu nhân thấy con ngươi trong mắt sư gia trắng đen rõ ràng, không một tia huyết sắc, hiển nhiên không phải treo cổ tự tử bình thường mà chết, còn nữa, mặc dù đầu lưỡi của sư gia để bên ngoài môi, nhưng trong miệng hắn có vết máu, rõ ràng chỗ cái lưỡi bị gảy đứt, hiển nhiên là sau khi chết bị lực lớn lôi kéo, kéo đầu lưỡi ra ngoài môi . Vì vậy, d d~ l q. d tiểu nhân đoán rằng sư gia cũng không phải là tự sát, cũng không phải là treo cổ tự tử mà chết."
"Ừ." Mộ Dung Ý gật đầu một cái.
"Vậy hắn chết thế nào?" Mộ Dung Lân nóng nảy nhìn về phía khám nghiệm tử thi.
Khám nghiệm tử thi lắc đầu một cái: "Bên ngoài cơ thể sư gia không có ngoại thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, tiểu nhân thật sự không có cách nào biết được vì sao hắn chết, nhưng thân thể sư gia vẫn còn hơi ấm, vết ứ đọng trên cổ còn rất mới, tiểu nhân suy đoán thời gian sư gia tử vong đến bây giờ không hơn một khắc đồng hồ."
Thời gian một khắc đồng hồ, đây chính là thời gian tiểu hồ ly phát hiện cổ trùng, chẳng lẽ bọn họ vừa phát hiện cổ trùng, người sau lưng lập tức phát hiện, sau đó động thủ giết sư gia?
Mộ Dung Ý lại hỏi mấy câu, thấy thật sự không hỏi ra chỗ khác lạ, đứng dậy dẫn theo Hàn Hàn ra ngoài, Mộ Dung Lân cũng theo sát.
Đỗ Trọng thấy bọn hắn đi, quỳ trên mặt đất ngăn đón cũng không dám cản trở, tại trên địa bàn của mình lại xuất hiện cổ trùng Nam Cương, đối tượng mưu hại còn là đường đệ Nhiếp Chính vương Hiển Vũ tướng quân, chỉ cần suy nghĩ một chút, sau lưng của hắn lại không nhịn được lại rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy đến thư phòng bắt đầu thảo tấu chương, viết đầu đuôi gốc rễ chuyện ngày hôm nay xuống, phong kín, chờ ngày thứ hai lâm triều bẩm báo hoàng thượng.
**
"Ngươi nói cái gì? Thằng nhóc Hoàng đế nhốt Lân nhi vào trong đại lao?" Lông mày Công Tôn Thiến dựng đứng, vỗ một cái trên mặt bàn.
Người bẩm báo phía trước bị sợ đến khẽ run rẩy: "Dạ, tin tức từ trên triều đình truyền đến nói là Hữu Ngự sử cáo buộc công tử cố ý gây hấn gây chuyện, đánh hoàng thân quốc thích, làm bại hoại nền tảng lập quốc, lúc này mới chọc giận Hoàng đế, nhốt công tử vào ."
"Thúi lắm!" Công Tôn Thiến gầm lên một tiếng, "Từ nhỏ Lân nhi nhà ta đã thông minh, tuân thủ lễ nghi, làm sao sẽ tùy ý đánh hoàng thân quốc thích, nhất định là những tên không có mắt kia tìm con ta gây phiền phức. Cái tên Hữu Ngự sử Tôn Khiêm đó vốn là người thân của Trần thái phó, là người của Hoàng, cái gì mà bại hoại nền tảng lập quốc, thật sự coi người ta là người ngu ! Đây rõ ràng là bọn họ không vừa mắt Ý nhi, không chọc nổi nó, lấy Lân nhi nhà ta ra hả giận !" Công Tôn Thiến oán hận nói.
"Dám đánh chủ ý lên Lân nhi, Tôn Khiêm này thật sự to gan!" Mộ Dung Trình Khiêm ngồi ở một bên, trên mặt nho nhã có vẻ tràn đầy giận dữ.
"Ta sẽ đi làm thịt hắn, xem ai còn dám khi dễ Lân nhi của ta!" Công Tôn Thiến ngồi không yên, nhắc roi lên lập tức đi ra bên ngoài.
"Cô, ta cũng đi!" Công Tôn Văn cầm nhuyễn kiếm theo sát.
"Khoan đã phu nhân!" Mộ Dung Trình Khiêm vội cao giọng gọi Công Tôn Thiến đang đi ra ngoài lại.
"Sao vậy, chẳng lẽ chàng không dám?" Công Tôn Thiến nghiêng đầu, vẻ giận dữ trên mặt tang lên.
"Dĩ nhiên không phải!" Mộ Dung Trình Khiêm cuống quít trấn an, tính tình phu nhân nhà mình vốn rất nóng nảy, gặp phải chuyện tình của Lân nhi càng bao che, nếu như không trấn an được, thật sự sẽ giết chết Tôn Khiêm giết, giải quyết như vậy thật sự là không tốt, "Việc cấp bách, hay là chúng ta vào trong tù xem Lân nhi một chút trước, rồi đón hắn ra hãy nói —— tiểu tử kia mới đi mười năm không trở về nhà, trở lại cũng sẽ không ở tại trong vương phủ, quả thật nên chịu chút dạy dỗ!"
"Chính là chịu dạy dỗ, cũng không tới phiên người ngoài bọn họ nhúng tay vào!" Công Tôn Thiến trừng mắt về phía Mộ Dung Trình Khiêm, "Chàng rốt cuộc là thế nào, nhi tử bị uất ức, chàng không ra mặt giúp đỡ, lại còn ở nơi này hả hê, đứa bé ta hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ để cho chàng xem chuyện tiếu lâm hả?!" Nói đến đây vành mắt đỏ lên, hết sức uất ức.
Đầu Mộ Dung Trình Khiêm căng lên, nhức đầu trấn an: "Tại sao lại nói cái này ra, nói theo như nàng nói, sao ta lại không ra mặt vì Lân nhi rồi hả? Chúng ta đi đón Lân nhi từ trong tù ra, quay trở lại, tìm cái tên Tôn Khiêm đó tính sổ, đến lúc đó vi phu giữ chặt hắn, giao cho nàng tùy tiện xử lý, chỉ cần không giết chết là được, nàng thấy như thế nào?"
"Cũng không khác lắm!" Lúc này Công Tôn Thiến mới hài lòng, một đoạn dây dưa như vậy, tức giận trong lòng hơi giảm một chút, biết dù gì Tôn Khiêm này cũng là mệnh quan triều đình, nếu thật sự giết chết hắn, phía sau sẽ vô cùng phiền toái.
"Vậy chúng ta nhanh đi trong tù đón biểu ca đi, trong tù này cũng không biết như thế nào, không biết biểu ca ở bên trong có chịu uất ức không." Công Tôn Văn vội vàng thúc giục ở một bên.
Từ lần trước len lén chạy tới tìm biểu ca, sau khi bị phụ mẫu xách về, nàng đã ba năm chưa từng thấy qua biểu ca, cũng không biết biểu ca thế nào.
"Đều là chàng, la lý lắm điều, làm trễ nãi thời gian ta gặp Lân nhi!" Công Tôn Thiến trừng Mộ Dung Trình Khiêm một cái, vội dẫn theo Công Tôn Văn đi ra ngoài. Mộ Dung Trình Khiêm theo sát ở phía sau.
Đỗ Trọng mới vừa viết xong tấu chương ở Đại Lý Tự, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy một hồi tiếng ồn ào ở trước cửa, tức giận ngút trời nhíu nhíu mày, chịu đựng vết thương mở cửa đi ra ngoài: "Lại xảy ra chuyện gì, từng người các ngươi không làm nhiệm vụ cho tốt, muốn bị ăn hèo đúng không?"
Lời còn chưa dứt, một cây roi phất ở trước mặt, quấn lấy hông của hắn nhắc lên, thân thể Đỗ Trọng không chịu nổi, nhất thời bị lăn qua.
"Cẩu quan nhà ngươi, nói nhanh một chút, nhốt Lân nhi nhà ta ở chỗ nào?" Công Tôn Thiến một cước đạp trên đùi Đỗ Trọng, Đỗ Trọng đau đến kêu "Ai u" một tiếng, thấy rõ người tới là ai, hận không thể lập tức ngất đi.
Mặc dù phu thê Mộ Dung Trình Khiêm không có vào triều làm quan, nhưng Công Tôn Thiến xuất thân từ thế gia võ lâm Công Tôn, được người giang hồ sùng bái, triều đình và giang hồ từ xưa đã nước giếng không chạm nước sông, nhưng nếu bọn họ thật sự chọc giận tới người giang hồ, những người giang hồ kia mặc kệ cái luật pháp gì, mỗi người đều có thể đánh cược vận mệnh, đến lúc đó tùy tiện để mắt tới người nào, người đó tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Còn nữa, về mặt thân phận Công Tôn Thiến chính là tam thẩm của Nhiếp Chính vương, nếu không cho nàng mặt mũi, bị Vương Gia biết, tuyệt đối không có chỗ tốt.
Vì vậy, mặc dù Mộ Dung Trình Khiêm không làm quan tại triều đình, nhưng ở kinh thành phu thê bọn họ cũng là người không ai dám trêu chọc. Đánh người nào, ai cũng phải chịu đựng, chỉ cần không phải liên quan đến mạng người, hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở giả bộ không biết đến.
Bây giờ bị hai Ma vương này tìm tới, Đỗ Trọng chỉ có cảm giác gần đây hắn thật sự là vận xấu vào đầu rồi, mới có thể liên tục bị đánh, bị đòn lại không thể lấy công đạo, trong lòng nguyền rủa một tiếng, khuôn mặt khổ sở: "Dưới chân Phu nhân lưu tình, sáng sớm nay Mộ Dung Tướng quân đã được Vương Gia tiếp về trong phủ, bây giờ đã không còn ở trong tù nữa rồi."
"Cái gì, hắn lại trở về vương phủ rồi hả?" Công Tôn Thiến hơi nhún chân, Đỗ Trọng gào thét một tiếng, một phen ngất đi.
Thu chân, Công Tôn Thiến thu roi đi ra ngoài: "Hôm nay mặc kệ hắn chạy đi đâu, ta cũng phải xách hỗn tiểu tử kia về nhà mới được!"
Trong mắt Công Tôn Văn xẹt qua vẻ hưng phấn, xách về nhà, mình có thể sớm chiều gặp mặt biểu ca, trên mặt mang theo nụ cười thật lớn: "Cô đợi chút, ta cũng đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.