Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Chương 74: Chương 2.1: Rốt cục cũng phát hiện bổn vương đẹp mắt

Vân Phong

03/03/2016

Editor: hongheechan.

"Ngươi nói là hắn mang theo đầu bếp nữ kia vào thư phòng sao?" Trong Hạc cư, trên cái giường mỹ nhân bằng gỗ lê, một nữ tử mặc áo màu xanh thêu hoa văn như ý nhíu lại cặp lông mày được chỉnh sửa đẹp đẽ, tuy nhiên so với cách ăn mặt toàn thân nữ tử trung niên, trên mặt lại không có dấu hiệu lão hóa nào cả, bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt thướt tha thùy mị.

Bên cạnh có một nha hoàn nửa quỳ bên tháp mũ nhân nhẹ nhàng bóp chân cho nàng..

"Vâng, nghe nói sáng sớm ăn cơm xong liền vào thư phòng, bây giờ còn ra. Mà còn, Vương gia lại cố ý ban thưởng nàng làm nha hoàn hầu hạ bên người." Từ ma ma là tâm phúc của nữ tử này, thấy hình như nữ tử cũng không có tức giận, cân nhắc nói.

"Cái gì, một kẻ tiện tì như nàng cũng dám làm nha hoàn hầu hạ bên người hắn?" Mộ Dung Tiên và nữ tử trong niên đều lập tức dựng thẳng lông mi lên, trên khóe mắt chân mày của nàng không chỗ nào không thể hiện ra tức giận, "Nương, người xem, hắn thật kỳ cục, chỉ là một kẻ tiện tì, sao lại có thể cất nhắc nàng ta như vậy, ngày hôm qua lại còn cố ý dùng kiệu nâng nàng vào phủ, vinh hạnh đặc biệt này, chúng ta cũng chưa từng có đâu, nàng ta cùng lắm chỉ là một dân đen, dựa vào cái gì. . ."

Mộ Dung Tiên nói giống như hồ chọc đến chỗ đau của Tăng thị, chân duỗi ra, tiểu nha hoàn dưới chân ngã xuống dưới tháp mĩ nhân, Tăng thị nhìn cũng không nhìn một cái, ngồi dậy trên tháp mĩ nhân: "Chỉ bằng nàng là người Nhiếp chính vương nhìn trúng!"

Một câu đó Mộ Dung Tiên không còn lời nào để nói, phẫn hận cắn cắn môi: "Ta là muội muội mà cũng không được hắn nhìn trúng như vậy!"

"Cũng phải xem hắn có coi ngươi là muội muội không mới được!" Tăng thị lườm nàng một cái, không biết đứa con này sao lại coi trọng tiện chủng Mộ Dung Ý, mở miệng gọi một tiếng đại ca, dù đối phương không cho nàng mặt mũi cũng không sao.

"Điều đó không đúng, ta là muội muội của hắn mà." Mộ Dung Tiên bĩu môi, không để bụng nói. Đại ca lạnh lùng đã quen rồi, cũng không phải chỉ lạnh như băng với nàng, tất cả mọi người đều như vậy, nàng có cái gì mà để ý.

"Ngươi. . . sao ta lại sinh ra nữ nhân không có phẩm chất như ngươi chứ!" Tăng thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng. Rõ ràng khi nha đầu kia sinh ra thì tiện chủng đã rời nhà nhập ngũ, hai người không hề cùng xuất hiện, tuy nhiên sau khi trở về nàng và lão gia cùng cứng rắn vào trong vương phủ, nhưng tiện chủng kia luôn luôn không muốn gặp mẹ con nàng, thấy các nàng cũng không có sắc mặt hòa nhã, thật sự không biết vì sao nha đầu kia lại nhận thức tiện chủng kia, sớm biết như vậy, lúc trước không mang nàng vào phủ rồi.

"Ta không có phẩm chất thì như thế nào, đại ca là nam nhân tốt thế gian khó có được, tuổi còn trẻ đã là Nhiếp Chính vương, hoàng thượng cũng phải nghe hắn, vì đại ca, ta đi bên ngoài, thấy công chúa đều không cần hành lễ, rất có mặt mũi, bên ngoài không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta là muội muội của hắn đâu! Tuy nhiên đại ca đối với ta có lạnh lùng chút, nhưng cũng không phải chỉ đối với bản thân ta như vậy, ta có cái gì mà phải để ý." Mộ Dung Tiên chu miệng, phản bác lại.

"Ngươi. . ." Tăng thị bị tức đến ngã ngửa.

Tăng Lăng Nhi biết nếu mình không nói tiếp, sợ hai mẹ con này lại nên gây gổ, vội vàng ôn nhu cười nói: "Cô không cần nóng giận, muội muội còn nhỏ, lớn chút thì cô sẽ bớt khổ tâm rồi."

Tăng thị cắn răng trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi cũng bớt lo truyện không đâu đi, vào phủ đến bây giờ mà một điểm tiến triển cũng không có, lại để cho đầu bếp nữ kia đoạt trước, thiệt thòi ngươi là tiểu thư con vợ cả của gia tộc chúng ta, đồ dân đen kia so ra đều kém, không hiểu nổi đại tẩu dạy bảo ngươi như thế nào nữa!"

Mặt Tăng Lăng Nhi đỏ lên, hơi ủy khuất cúi đầu: "Biểu ca không muốn gặp ta." Nàng đã từng nghĩ muốn đi nịnh bợ, nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu ca lại bị nô tài bên cạnh hắn ngăn cách, muốn gần người cũng không gần được, nàng có thể có biện pháp nào chứ?



"Hắn muốn gặp người nào? Sợ là những nữ nhân Tăng thị chúng ta đều không muốn gặp! Ngươi phải nghĩ cách, chờ các ngươi ... ... Có ta và phụ thân phân xử, ngươi còn có thể ủy khuất hay sao?"

Tăng Lăng nhi mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nói lời nào. Chủ ý này nàng cũng từng muốn, nhưng nàng muốn gần người đều không được, thì gạo nấu thành cơm như thế nào, làm sao có thể dễ dàng như vậy.

Mộ Dung Tiên kỳ quái nhìn các nàng: "Hai người đang nói cái bí hiểm gì vậy, sao ta nghe không hiểu, biểu tỷ ngươi mặt đỏ cái gì?" Cực kì nghi hoặc.

Tăng thị trừng mắt nhìn nàng không nói lời nào, mình làm sao mà sinh ra nữ nhân ngu dốt như vậy!

Nắm một chuỗi tràng hạt trong tay, nhắm mắt trầm tư, đột nhiên trợn mắt: "Bọn hắn đi vào đã bao lâu rồi."

Từ ma ma nói: "Đã đi trong hai khắc rồi."

"Đi, lấy chuỗi vòng tay gỗ Già Nam đại ca mang đến trước đó theo, bây giờ đang có thời tiết tốt, chúng ta đi dạo trong vườn." Tăng thị đứng dậy, hai nha hoàn bên người vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Đoàn người từ từ đi ra ngoài, ánh mắt Từ ma ma tàn nhẫn quét mắt một vòng tiểu nha hoàn trong phòng: "Sự tình hôm nay mà có nửa chữ tiết lộ ra ngoài, cẩn thận đầu lưỡi của các ngươi!"

"Nô tỳ không dám!" Mấy tiểu nha hoàn cuống quít quỳ xuống dập đầu.

Trong mắt xẹt qua khinh miệt, lúc này Từ ma ma đi theo sau.

**

Trong thư phòng

Hàn Hàn hơi chua xót xoa xoa cổ tay, vụng trộm nhìn Nhiếp Chính vương điện hạ đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương một cái.

Thằng nhãi này tính tình tuy âm tình bất định, biến hóa khó lường, nhưng khi không nói lời nào, thì bộ dạng chuyên chú thì lại hấp dẫn người khác.

Ma mị vòng quanh đường cong dung nhan hoàn mĩ, bờ mi lạnh lùng kiên quyết, môi đỏ mọng độ dày vừa phải, con ngươi lộ ra kiên nhẫn, chuyên chú giống như bầu trời tối tràn đầy ánh sao sáng, sáng ngời mê người, còn có da thịt trắng nõn như ngọc kia nữa. . . Liếm liếm môi, cực kì muốn đi lên sờ một phen .



Tuy Mộ Dung Ý đang phê duyệt tấu chương tấu chương,nhưng ánh mắt lại thường đảo qua Hàn Hàn đang ở một bên.

Vốn trong lòng hơi buồn bực, tiểu nha đầu này chẳng những dùng tên mình trên người một con súc sinh trên, còn dám cười bì ổi với tên " tiểu bạch kiểm " Mộc Phong kia, phải chịu trừng phạt mới được!

Hiện tại thấy vẻ mặt tiểu nha đầu này si mê nhìn mình chằm chằm, rốt cục tâm tình cũng vui vẻ lại, ừm, còn chữa được, biết hắn đẹp hơn tên " tiểu bạch kiểm " kia! Tâm tình vui vẻ, trừng phạt tự nhiên cũng bị đình chỉ, vẫy vẫy tay: "Được rồi, không cần mài nữa."

"A? Vậy sao." Hàn Hàn cả kinh, suy nghĩ trong lòng bị cắt ngang, thấy người trước mắt đang dùng đôi con ngươi hẹp dài cười như không cười nhìn chằm chằm nàng, nhất thời mặt đỏ lên, vội cúi đầu xuống, trong lòng kêu rên một tiếng, thiên ơi, rõ ràng mình đã miễn dịch với sắc đẹp, sao lại còn có thể nhìn chằm chằm thằng nhãi này nổi lên hoa si? Còn bị bắt tại trận nữa! Quá dọa người rồi !

"Cái kia, Vương gia nếu không có chuyện khác, ta có thể đi xuống không?" Khẩn trương rời khỏi, xấu hổ chết được rồi.

Không nghĩ tới con nhóc luôn luôn da mặt dày lại đỏ mặt, nhiếp chính vương điện hạ bỗng nhiên cảm giác cực kì ngạc nhiên, trước kia đều là tiểu nha đầu này đùa giỡn mình đỏ mặt, hóa ra cũng có một ngày nàng bị hắn làm cho đỏ mặt, cảm giác này. . . thật tốt!

Nhất thời tâm tình càng vui vẻ thêm, giữa lông mày đều đã hiện ra ý cười rõ ràng: "Ngươi biết viết chữ không?" Hắn hiển nhiên đã thấy Hàn Hàn viết chữ, nhưng chữ kia so với gà bới cũng không khác bao nhiêu, hơn nữa còn là dùng một cây than viết, bộ dáng quả thật không tốt.

Hàn Hàn sửng sốt, tuy chữ nàng viết khó coi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn được mà, nên là cứ xem như biết viết đi, gật gật đầu: "Biết viết."

"Viết hai chữ cho ta xem nào." Một tờ giấy trắng rơi đến trước mặt Hàn Hàn.

Hàn Hàn quay đầu thấy Mộ Dung Ý liếc mắt một cái, trong mắt nghi hoặc, chỉ là đầu bếp nữ mà vẫn phải viết chữ? Yêu cầu của Nhiếp Chính vương này cũng quá cao rồi. Trong lòng oán thầm, lại không dám phản bác, lấy bút lông tạo dáng chuẩn bị viết.

Đáng tiếc, bút lông không phối hợp, tay run lên, mực nhỏ giọt, chữ trên mặt chen lách thành một đoàn, nhất thời thành một mảnh đen tuyền.

Khóe miệng Hàn Hàn co rút, không nói gì nhìn về phía Mộ Dung Ý: "Này tờ giấy bẩn, không thể dùng được đổi cho ta tờ giấy."

"Ngươi cảm thấy đổi tờ giấy thì có thể viết được?" Mày mày kiếm anh tuần thâm thúy nhếch lên, nhìn chữ đã thành một đoàn trên tờ giấy trắng kia, cuối cùng biết này tiểu nha đầu này vì sao lại dùng than viết chữ, thật sự là vì dùng bút lông viết chữ càng không thể nhìn ra.

"Ách. . ." Hàn Hàn không nói gì, có viết 100 tờ giấy thì cũng viết thành như thế này thôi.

"Từ hôm nay trở đi luyện chữ, mỗi ngày một canh giờ." Thu hồi ánh mắt, Mộ Dung Ý lãnh mị không cho cự tuyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook