Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Chương 80: Chương 6.2
Vân Phong
29/03/2016
Edit: hongheechan
Nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly núp ở trong ngực Hàn Hàn không chịu ra, gân xanh trên cái trán Mộ Dung Lân nổi lên, nhớ tới con ưng kia lại nhức nhối tâm can, nếu không phải do nữ nhân này tận tình che chở tiểu hồ ly trong lòng, hắn đã mang con súc sinh mao đỏ này đi lột da hủy xương rồi !
"Ách. . . ." Không ngờ một con ưng lại kim quý như vậy, Hàn Hàn nhất thời cũng không nói được rồi, theo hắn nói, đúng là không có cách nào bồi thường được, nhưng nếu cứ giao tiểu hồ ly ra như vậy, Hàn Hàn tuyệt đối không đáp ứng.
Hai người đang giằng co, một giọng nói lãnh mị truyền đến từ cửa: "Không ngoan ngoãn ở trong viện của ngươi mà ngây ngô, chạy đến bên này làm cái gì?"
Hàn Hàn nghiêng đầu, thì thấy Mộ Dung Ý cả người lạnh lẽo đi tới .
"Đại ca ngươi tới vừa đúng lúc, tiểu hồ ly nữ đầu bếp riêng của ca nuôi cắn chết ưng của ta, ngươi xem nên làm thế nào bây giờ?" Mộ Dung Lân đang lo lắng không thể đoạt từ Mạc Hàn Hàn như thế nào, nhìn thấy Mộ Dung Ý ánh mắt nhất thời sáng lên, Mạc Hàn Hàn là một tiểu thôn cô không gia thế, nhưng đại ca hắn có nha, tùy tiện nói một cái là có thể đền tội cho con ưng kia rồi.
Ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý quét qua tiểu hồ ly trong ngực Hàn Hàn.
Lòng Hàn Hàn căng thẳng, bảo hộ tiểu hồ ly trong ngực: "Ta có thể nghĩ biện pháp trả lại con ưng kia, nhưng tuyệt đối không thể giao ra Tiểu Phong Phong."
Lông mày Mộ Dung Ý vặn vặn, hai bước đi tới đưa tay xách tiểu hồ ly từ trong ngực Hàn Hàn ra ngoài, tiện tay vung lên ném vào trong chậu nước: "Bẩn thế này mà ngươi vẫn ôm ở trong ngực, không chê bẩn sao?"
Hàn Hàn cả kinh, chỉ thấy tiểu hồ ly từ trong bồn nước ló đầu ra, vừa muốn vọt ra bên ngoài, thì giọng nói lãnh mị của Mộ Dung Ý vang lên: "Rửa sạch sẽ rồi mới được ra, nếu không Bổn vương lột da của ngươi."
Cổ tiểu hồ ly co rụt lại, ngoan ngoãn vùi ở trong nước không dám chạy ra ngoài, con ngươi hồ ly tròn vo đảo quanh, ngẹo đầu, dứt khoát giả chết.
"Phốc ——" Hàn Hàn im lặng, tiểu hồ ly này cũng quá có linh tính rồi? "Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tắm, sẽ không lột da của ngươi, không cần giả chết." Miệng nói xong, muốn đi qua giúp nó tắm.
Lông mày Mộ Dung Ý nhăn nhíu, nhìn về phía tỷ muội Tình Không đứng một bên: "Tắm rửa sạch sẽ cho con hồ ly bẩn này."
Bên này tắm rửa, Mộ Dung Ý mới nhìn Mộ Dung Lân: "Con ưng đó chính là con vật mà buổi trưa hôm nay mới đưa tới sao?"
"Đúng là như vậy! Con ưng kia do Tôn phó hao hết tâm lực mới tìm được cho ta, kết quả nửa ngày không nhìn đã không thấy đâu, ta mặc kệ, đại ca ngươi phải nghĩ biện pháp bồi thường ta mới được." Mộ Dung Lân nhìn chằm chằm vào đôi mắt xếch kia nhất quyết không tha.
"Đi gặp Liên lấy một con Hải Đông Thanh." Mộ Dung Ý tiện tay ném ra một lệnh bài, liếc Mộ Dung Lân một cái, "Ngươi có thể đi được rồi."
"Hải Đông Thanh?" Cặp mắt Mộ Dung Lân ngay lập tức sáng lên, Hải Đông Thanh được gọi là vạn ưng chi thần (thần trong vạn chim ưng) , tính tình cao ngạo, cực kỳ khó thuần phục, nhưng trong tay đại ca lại nuôi mười ba con. Hắn vì không chiếm được Hải Đông Thanh mới lùi lại mà tìm Kim Nhãn ưng đầu bạc nuôi dưỡng, không nghĩ tới bây giờ vì họa được phúc, lại có thể có được Hải Đông Thanh đại ca nuôi, nhất thời hớn hở ra mặt, "Đại ca đây là ngươi nói, đã nói thì không thể đổi ý, ta sẽ đi tìm Liên lấy." Vui mừng lấy lệnh bài đi khỏi.
"Tăng thị cho ngươi một chuỗi vòng tay?" Mộ Dung Ý nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Hàn.
"Một chuỗi vòng tay gỗ Già Nam." Hàn Hàn gật đầu một cái, Mộ Dung Ý giúp nàng giải quyết phiền toái, bây giờ nhìn Mộ Dung Ý chợt cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
"Đưa ra." Mộ Dung Ý đưa tay.
Hàn Hàn liếc mắt nhìn Bích Tiêu, Bích Tiêu vội vàng vào nhà lấy ra một chuỗi hạt châu gỗ màu nâu.
Mộ Dung Ý nhận lấy vòng tay nhìn một chút, vòng tay một dãy 18 viên, phía trên khắc mười tám vị La Hán, có mùi thơm thoang thoảng, trừ cái đó ra, không có bất kỳ chỗ lạ nào.
Đưa tay chuỗi thu vào trong lòng: "Về sau không được cầm đồ bà ta đưa."
"Ách. . . ." Hàn Hàn nhìn Mộ Dung Ý một chút, hơi buồn bực, người này chỉ đơn thuần nhìn Tăng thị không vừa mắt, hay là biết Tăng thị không tốt bụng nên không cho mình cầm đồ của nàng, mặc kệ như vậy, đối với loại nữ nhân vừa thấy mặt đã muốn hại mình, nàng không có chút ấn tượng tốt nào cả, có Nhiếp Chính vương ra lệnh, diie` nđ àn lêq uuýđô nn vừa đúng lúc có thể quang minh chính đại cự tuyệt, gật đầu một cái, "Ta nhớ kỹ rồi."
"Ừ" thấy Hàn Hàn gật đầu, Mộ Dung Ý nhẹ thở một hơi, đưa tay móc ra một lệnh bài từ trong lòng ngực đưa tới, "Cái này ngươi cầm."
Bích Tiêu Tình Không ở một bên nhìn thấy lệnh bài liền biến sắc, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
"Đây là cái gì?" Hàn Hàn nhận lấy lệnh bài nhìn hai bên một chút.
Lệnh bài cỡ bàn tay, toàn thân mà đen, ở giữa có khắc hoa văn mà xanh không rõ hình gì, ở trong tay mà không có chút sức nặng nào cả.
"Lệnh bài thông hành vương phủ." Mộ Dung Ý không muốn giải thích.
"Lệnh bài thông hành?" Hàn Hàn vui mừng, nàng biết trong nhà vương hầu quý tộc cổ đại bình thường đều có một cấm địa gì đó, không cho phép người khác đi vào, có tấm bảng này có phải có thể đi khắp vương phủ rồi hay không ?
"Ta có thể cầm nó sao?" Lông mày Hàn Hàn cong cong hỏi.
"Ừ"
"Kho thuốc ta cũng có thể đi?" Đây là vấn đề Hàn Hàn quan tâm nhất, Nhiếp Chính vương quyền cao chức trọng, kho thuốc nhất định cất chứa không ít đồ tốt, tiệm thuốc bên ngoài cũng không mua được.
"Ừ"
"Có phải thuốc trong kho kia ta có thể thoải mái dùng?"
"Ừ"
"Ngươi. . . . . ." Tại sao ban thưởng hai nha hoàn cho ta? Đây là vấn đề Hàn Hàn nghi ngờ nhất, nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ đầu bếp, vốn cho rằng ban thưởng hai nha hoàn cho nàng một mặt biểu hiện coi trọng nàng, để nàng dụng tâm làm việc; mặt khác giám thị nàng phòng ngừa nàng làm ra chuyện tình bất lợi cho Nhiếp Chính vương, dù sao thân là đầu bếp nếu muốn bỏ chút gì đó ở trong thức ăn vẫn rất dễ dàng.
Nhưng chuyện những ngày tiếp theo hoàn toàn không giống như vậy, hai nha hoàn này có giám thị nàng hay không nàng vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa thái độ của Nhiếp Chính vương này đối với nàng cũng rất kỳ quái, tuy nói hỉ nộ vô thường (vui buồn bất thường), nhưng từ nét mặt của mọi người là có thể nhìn ra, thái độ của Nhiếp Chính vương với nàng vẫn rất khác.
Lời vừa ra khỏi miệng, liền bị Mộ Dung Ý cắt đứt: "Ngươi là nữ đầu bếp riêng của bổn vương, tất nhiên sẽ khác người khác một chút. Dài dòng như vậy làm cái gì, nhanh đi nấu cơm, bổn vương đói bụng."
Bộ dáng không kiên nhẫn giống như Hàn Hàn hỏi vấn đề ngu xuẩn cỡ nào, Hàn Hàn nhẹn lời, mới vừa cảm thấy người này coi như tốt với mình một chút, lại lộ ra nguyên hình, cũng vậy thôi, mình chỉ là một nữ đầu bếp, cách Nhiếp Chính vương cực kì xa, người ta đối xử đặc biệt với mình, tám phần cũng nhìn trước mấy món ăn ngon mình làm, chờ ăn mấy món ăn mình làm chán rồi, nói không chừng sẽ bị đuổi về thôn Lưu.
Thu hồi ý định, thành thật gật đầu: "Vâng, ta sẽ đi làm."
Nhìn bóng lưng Hàn Hàn rời đi, ánh mắt Mộ Dung Ý mờ mờ, cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu hồ ly nằm giả chết trong chậu nước: "Rửa sạch rồi treo nó lên phơi khô, nếu không làm thì không cho phép vào phòng."
Nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly núp ở trong ngực Hàn Hàn không chịu ra, gân xanh trên cái trán Mộ Dung Lân nổi lên, nhớ tới con ưng kia lại nhức nhối tâm can, nếu không phải do nữ nhân này tận tình che chở tiểu hồ ly trong lòng, hắn đã mang con súc sinh mao đỏ này đi lột da hủy xương rồi !
"Ách. . . ." Không ngờ một con ưng lại kim quý như vậy, Hàn Hàn nhất thời cũng không nói được rồi, theo hắn nói, đúng là không có cách nào bồi thường được, nhưng nếu cứ giao tiểu hồ ly ra như vậy, Hàn Hàn tuyệt đối không đáp ứng.
Hai người đang giằng co, một giọng nói lãnh mị truyền đến từ cửa: "Không ngoan ngoãn ở trong viện của ngươi mà ngây ngô, chạy đến bên này làm cái gì?"
Hàn Hàn nghiêng đầu, thì thấy Mộ Dung Ý cả người lạnh lẽo đi tới .
"Đại ca ngươi tới vừa đúng lúc, tiểu hồ ly nữ đầu bếp riêng của ca nuôi cắn chết ưng của ta, ngươi xem nên làm thế nào bây giờ?" Mộ Dung Lân đang lo lắng không thể đoạt từ Mạc Hàn Hàn như thế nào, nhìn thấy Mộ Dung Ý ánh mắt nhất thời sáng lên, Mạc Hàn Hàn là một tiểu thôn cô không gia thế, nhưng đại ca hắn có nha, tùy tiện nói một cái là có thể đền tội cho con ưng kia rồi.
Ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý quét qua tiểu hồ ly trong ngực Hàn Hàn.
Lòng Hàn Hàn căng thẳng, bảo hộ tiểu hồ ly trong ngực: "Ta có thể nghĩ biện pháp trả lại con ưng kia, nhưng tuyệt đối không thể giao ra Tiểu Phong Phong."
Lông mày Mộ Dung Ý vặn vặn, hai bước đi tới đưa tay xách tiểu hồ ly từ trong ngực Hàn Hàn ra ngoài, tiện tay vung lên ném vào trong chậu nước: "Bẩn thế này mà ngươi vẫn ôm ở trong ngực, không chê bẩn sao?"
Hàn Hàn cả kinh, chỉ thấy tiểu hồ ly từ trong bồn nước ló đầu ra, vừa muốn vọt ra bên ngoài, thì giọng nói lãnh mị của Mộ Dung Ý vang lên: "Rửa sạch sẽ rồi mới được ra, nếu không Bổn vương lột da của ngươi."
Cổ tiểu hồ ly co rụt lại, ngoan ngoãn vùi ở trong nước không dám chạy ra ngoài, con ngươi hồ ly tròn vo đảo quanh, ngẹo đầu, dứt khoát giả chết.
"Phốc ——" Hàn Hàn im lặng, tiểu hồ ly này cũng quá có linh tính rồi? "Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tắm, sẽ không lột da của ngươi, không cần giả chết." Miệng nói xong, muốn đi qua giúp nó tắm.
Lông mày Mộ Dung Ý nhăn nhíu, nhìn về phía tỷ muội Tình Không đứng một bên: "Tắm rửa sạch sẽ cho con hồ ly bẩn này."
Bên này tắm rửa, Mộ Dung Ý mới nhìn Mộ Dung Lân: "Con ưng đó chính là con vật mà buổi trưa hôm nay mới đưa tới sao?"
"Đúng là như vậy! Con ưng kia do Tôn phó hao hết tâm lực mới tìm được cho ta, kết quả nửa ngày không nhìn đã không thấy đâu, ta mặc kệ, đại ca ngươi phải nghĩ biện pháp bồi thường ta mới được." Mộ Dung Lân nhìn chằm chằm vào đôi mắt xếch kia nhất quyết không tha.
"Đi gặp Liên lấy một con Hải Đông Thanh." Mộ Dung Ý tiện tay ném ra một lệnh bài, liếc Mộ Dung Lân một cái, "Ngươi có thể đi được rồi."
"Hải Đông Thanh?" Cặp mắt Mộ Dung Lân ngay lập tức sáng lên, Hải Đông Thanh được gọi là vạn ưng chi thần (thần trong vạn chim ưng) , tính tình cao ngạo, cực kỳ khó thuần phục, nhưng trong tay đại ca lại nuôi mười ba con. Hắn vì không chiếm được Hải Đông Thanh mới lùi lại mà tìm Kim Nhãn ưng đầu bạc nuôi dưỡng, không nghĩ tới bây giờ vì họa được phúc, lại có thể có được Hải Đông Thanh đại ca nuôi, nhất thời hớn hở ra mặt, "Đại ca đây là ngươi nói, đã nói thì không thể đổi ý, ta sẽ đi tìm Liên lấy." Vui mừng lấy lệnh bài đi khỏi.
"Tăng thị cho ngươi một chuỗi vòng tay?" Mộ Dung Ý nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Hàn.
"Một chuỗi vòng tay gỗ Già Nam." Hàn Hàn gật đầu một cái, Mộ Dung Ý giúp nàng giải quyết phiền toái, bây giờ nhìn Mộ Dung Ý chợt cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
"Đưa ra." Mộ Dung Ý đưa tay.
Hàn Hàn liếc mắt nhìn Bích Tiêu, Bích Tiêu vội vàng vào nhà lấy ra một chuỗi hạt châu gỗ màu nâu.
Mộ Dung Ý nhận lấy vòng tay nhìn một chút, vòng tay một dãy 18 viên, phía trên khắc mười tám vị La Hán, có mùi thơm thoang thoảng, trừ cái đó ra, không có bất kỳ chỗ lạ nào.
Đưa tay chuỗi thu vào trong lòng: "Về sau không được cầm đồ bà ta đưa."
"Ách. . . ." Hàn Hàn nhìn Mộ Dung Ý một chút, hơi buồn bực, người này chỉ đơn thuần nhìn Tăng thị không vừa mắt, hay là biết Tăng thị không tốt bụng nên không cho mình cầm đồ của nàng, mặc kệ như vậy, đối với loại nữ nhân vừa thấy mặt đã muốn hại mình, nàng không có chút ấn tượng tốt nào cả, có Nhiếp Chính vương ra lệnh, diie` nđ àn lêq uuýđô nn vừa đúng lúc có thể quang minh chính đại cự tuyệt, gật đầu một cái, "Ta nhớ kỹ rồi."
"Ừ" thấy Hàn Hàn gật đầu, Mộ Dung Ý nhẹ thở một hơi, đưa tay móc ra một lệnh bài từ trong lòng ngực đưa tới, "Cái này ngươi cầm."
Bích Tiêu Tình Không ở một bên nhìn thấy lệnh bài liền biến sắc, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
"Đây là cái gì?" Hàn Hàn nhận lấy lệnh bài nhìn hai bên một chút.
Lệnh bài cỡ bàn tay, toàn thân mà đen, ở giữa có khắc hoa văn mà xanh không rõ hình gì, ở trong tay mà không có chút sức nặng nào cả.
"Lệnh bài thông hành vương phủ." Mộ Dung Ý không muốn giải thích.
"Lệnh bài thông hành?" Hàn Hàn vui mừng, nàng biết trong nhà vương hầu quý tộc cổ đại bình thường đều có một cấm địa gì đó, không cho phép người khác đi vào, có tấm bảng này có phải có thể đi khắp vương phủ rồi hay không ?
"Ta có thể cầm nó sao?" Lông mày Hàn Hàn cong cong hỏi.
"Ừ"
"Kho thuốc ta cũng có thể đi?" Đây là vấn đề Hàn Hàn quan tâm nhất, Nhiếp Chính vương quyền cao chức trọng, kho thuốc nhất định cất chứa không ít đồ tốt, tiệm thuốc bên ngoài cũng không mua được.
"Ừ"
"Có phải thuốc trong kho kia ta có thể thoải mái dùng?"
"Ừ"
"Ngươi. . . . . ." Tại sao ban thưởng hai nha hoàn cho ta? Đây là vấn đề Hàn Hàn nghi ngờ nhất, nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ đầu bếp, vốn cho rằng ban thưởng hai nha hoàn cho nàng một mặt biểu hiện coi trọng nàng, để nàng dụng tâm làm việc; mặt khác giám thị nàng phòng ngừa nàng làm ra chuyện tình bất lợi cho Nhiếp Chính vương, dù sao thân là đầu bếp nếu muốn bỏ chút gì đó ở trong thức ăn vẫn rất dễ dàng.
Nhưng chuyện những ngày tiếp theo hoàn toàn không giống như vậy, hai nha hoàn này có giám thị nàng hay không nàng vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa thái độ của Nhiếp Chính vương này đối với nàng cũng rất kỳ quái, tuy nói hỉ nộ vô thường (vui buồn bất thường), nhưng từ nét mặt của mọi người là có thể nhìn ra, thái độ của Nhiếp Chính vương với nàng vẫn rất khác.
Lời vừa ra khỏi miệng, liền bị Mộ Dung Ý cắt đứt: "Ngươi là nữ đầu bếp riêng của bổn vương, tất nhiên sẽ khác người khác một chút. Dài dòng như vậy làm cái gì, nhanh đi nấu cơm, bổn vương đói bụng."
Bộ dáng không kiên nhẫn giống như Hàn Hàn hỏi vấn đề ngu xuẩn cỡ nào, Hàn Hàn nhẹn lời, mới vừa cảm thấy người này coi như tốt với mình một chút, lại lộ ra nguyên hình, cũng vậy thôi, mình chỉ là một nữ đầu bếp, cách Nhiếp Chính vương cực kì xa, người ta đối xử đặc biệt với mình, tám phần cũng nhìn trước mấy món ăn ngon mình làm, chờ ăn mấy món ăn mình làm chán rồi, nói không chừng sẽ bị đuổi về thôn Lưu.
Thu hồi ý định, thành thật gật đầu: "Vâng, ta sẽ đi làm."
Nhìn bóng lưng Hàn Hàn rời đi, ánh mắt Mộ Dung Ý mờ mờ, cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu hồ ly nằm giả chết trong chậu nước: "Rửa sạch rồi treo nó lên phơi khô, nếu không làm thì không cho phép vào phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.